Chương 3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Ác quỷ

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cậu ta chưa từng nhìn thấy đám sương đen nào như thế cả.

Giang Lạc tạm thời ghi tạc chuyện này vào lòng rồi theo ông chủ đến căn phòng chủ đề Người đẹp ngủ trong rừng.

Đây là căn phòng ba người, ba chiếc giường lớn nằm chính giữa gian phòng, phong cách trang trí đầy mộng mơ thiếu nữ. Ở góc tường đặt một chậu cây xanh tốt, cửa sổ nằm phía Tây vừa khéo tránh được hướng cửa xấu ở bên ngoài.

Ông chủ đứng cạnh cửa trông có vẻ hơi e dè khi nhìn căn phòng, giống như quái vật bên trong sẽ nuốt chửng lấy ông. "Một tháng trước, ba người mất tích đã đặt phòng này. Đó là ba nữ sinh rất thân thiết, vẫn đang đi học. Trước khi camera mất tín hiệu vẫn kịp ghi lại thời điểm ba em về phòng nghỉ ngơi. Kết quả hôm sau không thấy người nào đi ra, chúng tôi mở cửa kiểm tra thì không thấy đâu nữa."

Ông chủ rùng mình hai lần, đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ: "Hai bạn nam cùng lớp phòng kế bên có thể làm chứng. Đêm đó ba em ấy không hề ra ngoài, trước khi ngủ còn chúc hai cậu bé ngủ ngon mà. Sau khi chúng tôi phát hiện không thấy họ đã nhanh chóng báo cảnh sát, tìm khắp nơi trong khách sạn này rồi nhưng không thể tìm thấy ba cô bé đâu cả."

Ba người im lặng nghe, Diệp Tầm hỏi: "Có phát hiện gì ở trong phòng không?"

"Không có." Ông chủ rút một điếu thuốc ra rít một hơi mới dần dần bình tĩnh lại: "Chỉ có vài sợi tóc trên giường do cô lao công tìm thấy chứng minh các em từng nằm ngủ ở đây."

Ngoại trừ thứ đó, ba nữ sinh như chưa từng xuất hiện.

Lúc ông chủ nhắc đến chuyện này cả người ông cứ run lên không ngừng, khó chịu như có rận bò bên trong: "Bắt đầu từ một năm trước, đột nhiên việc kinh doanh của khách sạn chúng tôi tụt dốc không phanh, khách tới ít dần, phàn nàn nhiều hơn. Khách nào từng ở đây kiểu gì cũng sẽ bị một vài bệnh vặt, không nặng lắm nhưng quá tà môn. Chẳng những thế nửa đêm họ còn nghe thấy tiếng banh da đập bên ngoài hành lang. Cậu nói xem ai mà nửa đêm không ngủ đi đập bóng chứ? Trước đó có vị khách tò mò, hơn nửa đêm không dám mở cửa ra xem nên nằm sát khe cửa nhìn ra ngoài, thế mà thấy một cái đầu người lăn trên mặt đất!"

Mặt ông chủ trắng bệch: "Tôi, tôi không biết thứ người khách đó nhìn thấy là thật hay giả nhưng tôi chưa thấy bao giờ..."

Diệp Tầm nghe xong, dẫn đầu vào phòng xem thử. Vừa vào thì quan sát nhà vệ sinh và phòng bếp. Thân là một kẻ cũng hơi tay ngang nên Giang Lạc quyết định đi theo sau lưng Diệp Tầm. Sau khi nhìn quanh khắp nơi Giang Lạc mới tò mò hỏi: "Cậu phát hiện cái gì chưa?"

Lục Hữu Nhất lắc đầu: "Tôi chẳng nhìn ra được gì. Diệp Tầm, ông thì sao?"

Dường như Diệp Tầm đang cân nhắc điều gì đó, thản nhiên nói: "Nửa đêm tới coi lại đi."

Lục Hữu Nhất bấm tay tính toán, bỗng nhiên mặt mũi nhăn tít lại, hắn hạ giọng: "Ba em học sinh mất tích này lành ít dữ nhiều."

Thực tế Lục Hữu Nhất đã tính ra quẻ "đại hung", ba cô gái kia khả năng cao lành ít dữ nhiều.

Giang Lạc và Diệp Tầm đều im lặng.

Ông chủ không nghe rõ Lục Hữu Nhất nói gì, nghe Diệp Tầm nói nửa đêm sẽ quay lại nên vội vàng bảo: "Giờ tôi dẫn các cậu đi dùng bữa trước. Phòng cũng đã chuẩn bị tươm tất, ăn xong tôi dẫn các cậu về phòng nghỉ nhé."

Diệp Tầm ra ngoài đầu tiên: "Ăn cơm thì được nhưng phòng thì không cần đâu ông chủ ạ. Tối nay chúng cháu sẽ ở đây."

Ông chủ nhìn cậu ta cực kỳ nể phục. Không hổ là người sống hơn tám mươi năm nuốt vô số quỷ hồn. Ông đồng ý: "Được được được, để tôi đi nhờ người đến thay drap giường cho các cậu."

Nhìn Lục Hữu Nhất có vẻ rất giàu, Diệp Tầm cũng không kém cạnh. Nhưng dáng vẻ lúc ăn cơm thì chẳng khác gì dân chạy nạn, miệng ăn như hổ đói còn tay quét đến đâu là cạn đồ ăn đến đó. Giang Lạc nhìn hai người ăn mà không thể không ăn thêm một chén, sau đó nằm vật vã lên bàn.

Cậu đã ăn xong nhưng hai người kia thì chưa ăn no, Lục Hữu Nhất ném cho cậu một ánh mắt chán ghét: "Giang Lạc, sao ông ăn ít thế."

Giang Lạc giơ ba ngón tay lên: "Ba chén rồi."

Diệp Tầm cầm chén cơm ngẩng đầu lên: "Cậu no rồi á?"

Giang Lạc gật đầu.

Diệp Tầm đưa thỏ bông sang cho cậu: "Ôm Tiểu Phấn hộ tớ một chút."

Chú thỏ hồng trông giống như một đứa trẻ ba tuổi bình thường, chỉ bằng một nửa người lớn. Giang Lạc ôm thỏ bông vào trong ngực, chợt nhớ tới ông chủ kia nên hỏi đùa: "Có cần phải chú ý gì không?"

"Hửm?" Hình như Diệp Tầm nhớ đến chuyện gì đấy ngẩng đầu lên rồi nói: "Đừng để Tiểu Phấn ăn cái gì là được."

Gấu bông thì ăn được gì ta. Giang Lạc hơi ngờ ngợ nhưng vẫn gật đầu, nắm lấy tay thỏ bông quơ quơ với Diệp Tầm: "Biết rồi."

Một lúc lâu sau, bà lão cũng ôm cháu trai tới ăn cơm. Giang Lạc liếc mắt nhìn sang, đứa bé đang ngồi trên bàn ăn ngấu nghiến mấy quả trứng gà. Tướng ăn rất dữ tợn, vụn lòng trắng trứng vương vãi khắp mặt.

Giang Lạc dời tầm mắt xuống dưới, cậu vẫn thấy một đám sương mù đen ngòm trên cánh tay mập mạp của đứa trẻ.

Màn sương đen đặc đó khiến Giang Lạc cảm thấy không ổn lắm, cậu ôm con thỏ bông tò mò đi qua ngồi bên cạnh đứa nhỏ.

Bà lão còn đang bón đứa bé ăn cơm. Mặt mày hiền lành vui vẻ, bà chậm rãi nói: "Ăn nhiều nha, ăn nhiều mới ngoan này."

Dáng vẻ ăn như hổ đói của đứa bé rất giống với Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm. Nhưng Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm là người trưởng thành, mà cổ họng của trẻ con thì thường rất nhỏ, ăn như vậy mà không có vấn đề gì sao?

Đứa bé cầm lấy quả trứng gà được bà lão bóc vỏ trong tay, thịt trên mặt rung rung khiến Giang Lạc không khỏi nhớ đến những con lợn đang chờ được giết thịt trong chuồng.

Cậu quay sang nói với bà lão: "Bà ơi, bây giờ hai bà cháu mới ăn trưa đấy à?"

Bà lão phản ứng một lúc rồi mới đờ đẫn nói: "Cơm trưa hả, ăn rồi chớ! Thằng cháu bà đói nó đòi ăn thêm."

À, là bữa xế.

Đứa bé đã ăn no và trượt xuống ghế: "Bà ơi, cháu đi chơi một xíu!"

Bà lão liên tục ừ rồi cười híp mắt nhìn đứa bé chơi trên cát. Khuôn mặt bà tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, như thể chỉ cần ngắm cháu mình thôi là thỏa mãn lắm rồi.

Giang Lạc nói bâng quơ: "Bà ơi, để trẻ con ăn nhiều trứng gà quá không tốt lắm đâu nhỉ?"

Bà lão khoát tay: "Có sau đâu mà, thích thì để nó ăn. Cháu xem thằng bé khỏe chưa kìa... trắng trẻo mập mạp."

Giang Lạc nói chuyện với giọng điệu thường ngày: "Thành tích của em nó sao bà ha?"

"Thành tích?" Bà lão bối rối một lúc rồi mỉm cười: "Cũng thường thường thôi. Thành tích không quan trọng, trắng trẻo mập mạp mới quan trọng nhất, ăn được là phúc đức rồi."

Giang Lạc nở nụ cười; "Bà nói phải ạ."

Một lúc sau, bà lão run rẩy đứng dậy đi vào bếp lấy thức ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: "Mình phải chuẩn bị cho cháu ăn chút gì thôi, cháu mình lại sắp đói bụng nữa rồi..."

Sau khi bà lão đi khỏi, xung quanh chỉ còn lại Giang Lạc và đứa bé trai.

Giang Lạc lấy một viên kẹo trong túi ra cho vào miệng, nước đường tan chảy bên trong. Cậu cắn "rốp" một tiếng nát cục kẹo, đứa bé đang ngồi nghịch trên cát bị âm thanh của viên kẹo này thu hút nên chờ mong chạy đến trước mặt Giang Lạc, nuốt nước bọt đầy vẻ thèm thuồng.

Giang Lạc lại lấy ra một viên kẹo khác rồi lắc lắc trước mặt thằng bé: "Bạn nhỏ à, em muốn ăn kẹo không?"

Đứa nhỏ gật đầu thật mạnh.

Giang Lạc cười đến híp cả mắt, nhẹ giọng dỗ dành: "Muốn ăn thì phải đồng ý với anh một chuyện nha."

Đứa nhỏ: "Dạ ~"

Giang Lạc rót một ly nước thật đầy cho thằng bé, giống hệt như sói xám khoác lên mình quần áo của bà ngoại: "Em uống xong ly này rồi hứa với anh đêm nay trước khi ngủ đừng đi vệ sinh, được không?"

Đứa nhỏ khó xử cắn cắn ngón tay: "Mắc tè khó chịu lắm."

Giang Lạc lại lấy thêm một cục kẹo nữa.

Mắt đứa bé sáng bừng lên, nó cầm ly nước uống hết sạch, chiếc bụng nhỏ nhanh chóng căng phồng. Sau đó nó ợ một cái thỏa mãn.

Giang Lạc đưa kẹo cho đứa bé rồi vui vẻ quay lại ngồi bên cạnh Lục Hữu Nhất, thuận miệng hỏi: "Có phải nước tiểu trẻ em thì tránh được ma quỷ không?"

Lục Hữu Nhất nói: "Được chứ, đừng nói là tránh ma tránh quỷ, còn có thể làm thuốc, có thể luộc trứng. Ông ăn trứng gà nước luộc tiểu bao giờ chưa?"

Kiến thức (kỳ quái) này đã được Giang Lạc tiếp thu.

Cơm nước xong ba người trở về phòng Công chúa ngủ trong rừng. Hiện tại còn lâu mới đến nửa đêm, Lục Hữu Nhất mở TV xem phim thần tượng, Giang Lạc và Diệp Tầm trở về phòng nghỉ ngơi.

Cuối cùng Giang Lạc cũng có thời gian sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Cậu lướt qua đoạn ký ức lúc nguyên chủ giết chết Trì Vưu mà không khỏi mỉm cười.

Quả nhiên cái chết của Trì Vưu quả có điểm đáng ngờ.

Đây là một chuyện tốt. Chỉ cần có một chút gì đó đáng ngờ, kiểu gì Giang Lạc cũng sẽ tìm ra tận gốc rễ để kẻ đó ôm tiếng oan thay cho cậu. Tất nhiên, nếu không có điểm đáng ngờ nào thì tục ngữ cũng đã nói không có đường thì tự tạo đường, không có cơ hội thì tự tạo cơ hội đấy thôi.

Không có gì đáng ngờ vậy cậu sẽ cho nó một chút đáng ngờ nha.

Trong trí nhớ của cậu, Trì Vưu vốn là linh thể trời sinh mang trong mình tư chất trời ban vượt trội hơn hẳn. Toàn bộ người trong giới huyền học ai cũng từng nghe thấy tên nhưng lại chưa bao giờ thấy mặt. Trì Vưu là người thừa kế cuối cùng của dòng họ Trì, tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành người nắm quyền của dòng họ. Cuộc sống như thế trong mắt người khác giống như bật hack, chỉ vì tài năng thiên bẩm mà lấn át rất nhiều người chăm chỉ, chịu thương chịu khó học hành.

Bởi vì đố kỵ cái tư chất trời sinh đó của Trì Vưu mà cậu ta cay cú đến mức hai mắt long sòng sọc.

Nếu thiên phú đó của mày có thể đưa tao thì tốt biết mấy... Tất nhiên nguyên chủ từng có suy nghĩ ấy nhưng cũng chỉ dám giấu kín trong lòng.

Mặc dù nguyên chủ có căm ghét Trì Vưu đến mấy thì ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì. Nhưng một tuần trước khi Trì Vưu chết, nguyên chủ đã tình cờ nhìn thấy một cấm thuật ở trên mạng.

Cấm thuật là một phương pháp tà ác có thể đưa linh hồn của người khác vào cơ thể của chính mình. Tuy rằng không biết điều đó thật hay giả nhưng càng đọc nguyên chủ càng lung lay. Cuối cùng, cậu ta khuất phục trước sự mê hoặc của nó, quyết định tước đoạt linh thể của Trì Vưu. Cậu ta làm theo tất cả những gì cấm thuật chỉ nhưng khi Trì Vưu chết trong cấm thuật đó... đồng thời linh hồn sau khi chết bị ngũ mã phanh thây, da thịt nát bét hết cả.

Nguyên chủ không những không nhận được gì, ngược lại còn chọc phải một tên ác quỷ điên loạn.

Đúng là nguyên chủ đã hại chết Trì Vưu nhưng điều này càng giống như có một kẻ đằng sau cầm dao. Hung thủ cầm dao giết người, trách nhiệm chính phải thuộc về kẻ cầm dao đằng sau chứ?

Ừ thì dao có tội nhưng dao thay người bị hại tìm ra hung thủ, như thế có được xem là trả nợ không?

Giang Lạc sờ sờ mặt, nghĩ thầm, nếu cậu là Trì Vưu cậu chắc chắn sẽ đi tìm hung thủ đứng sau con dao, vì đây mới là kẻ thù thật sự.

Sắc trời nhá nhem, mặt trời xuống núi.

Giang Lạc không suy nghĩ vớ vẩn nữa, xuống giường mở cửa. Lục Hữu Nhất ở phía sau ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt phức tạp nói: "Giang Lạc, hèn gì tình cảm của anh Trì Vưu đối với ông lại sâu nặng đến thế."

Cậu thanh niên tóc tai rối bời vừa tỉnh dậy, trên đôi gò má ửng đỏ, cánh môi sưng đỏ vì thiếu nước, môi hồng răng trắng, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ một mình cậu tồn tại thôi cũng có thể khiến cho trăm hoa đua nở, từng chùm tươi sắc thắm.

Xinh đẹp.

Sự xinh đẹp thuộc về một thằng con trai.

Ngay cả khi tính tình Giang Lạc xấu xa ngu ngốc cỡ nào, chỉ cần khuôn mặt này cũng đủ làm Trì Vưu xao xuyến.

Giang Lạc vân vê sợi tóc, những lời khen như vậy cậu nghe quen rồi nên cậu chỉ cười qua loa cho xong: "Bây giờ chúng ta bắt đầu bắt quỷ được chưa?"

Diệp Tầm cũng lục đục: "Tớ đang chuẩn bị đồ đây."

Một chiếc bàn dài hình chữ nhật được kê dựa vào bức tường phía bắc, giữa bức tường được treo một chiếc gương vuông lớn. Trên chiếc bàn màu nâu có một bát cơm trắng và một ít nhang chưa thắp.

Lần đầu tiên Giang Lạc thấy cảnh này nên rất phấn khởi. Cậu hỏi gì Diệp Tầm cũng kiên nhẫn trả lời cậu từng cái một. Chờ đến khi chuẩn bị xong, Diệp Tầm ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nói: "Đợi tới giờ Tý."

Giờ Tý là mười một giờ đêm đến rạng sáng, thời gian đó âm khí mạnh mẽ nhất. Giang Lạc gật đầu rồi hỏi tiếp: "Tại sao lại treo tấm gương ở giữa vậy?"

"Gương là nơi tích tụ âm khí, có thể chiếu hình của tà ma." Diệp Tầm nói: "Nếu ở đây thật sự có thứ dơ bẩn thì âm khí sẽ tràn ra từ trong tấm gương, bay như khói thuốc, dẫn chúng ta đến nơi âm khí tụ tập."

Giang Lạc có tới mười vạn câu hỏi vì sao: "Vậy sao không dùng la bàn?"

Diệp Tầm đưa la bàn sang cho cậu nhìn, chỉ thấy kim trong la bàn quay loạn khắp nơi không thể nào chỉ rõ ràng phương hướng. Diệp Tầm nói: "La bàn bị từ trường ở đây gây nhiễu, quanh khu vực khách sạn này không dùng được."

Giang Lạc lập tức giác ngộ.

Thời gian chờ đợi nói nhanh thì cũng nhanh, nháy mắt đã sắp đến mười một giờ khuya.

Đường Bắc vành đai 3 chỉ có thưa thớt vài ngọn đèn, bên ngoài tối đen như dội một lớp mực lên cửa sổ. Ánh đèn nhạt nhòa chiếu vào phòng, Lục Hữu Nhất cứ ngồi quay ngang quay ngửa đột nhiên đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh, có ai đi chung không?"

Diệp Tầm ôm thỏ bông đứng dậy: "Tớ cũng đi."

Giang Lạc rất thạo mấy bộ phim kinh dị nên không chịu ở một mình: "Ké với ké với."

Ba người con trai cùng chen chân xếp hàng đi vệ sinh. Thật sự Lục Hữu Nhất chịu không nổi nữa, xông vào nhà vệ sinh trước rồi đóng cửa lại. Nửa phút sau, đột nhiên hắn sợ hãi kêu lên: "Cái đụ má!"

Giang Lạc và Diệp Tầm liếc nhau: "Lục Hữu Nhất?"

Lục Hữu Nhất mở cửa, hốt ha hốt hoảng nói: "Cái đụ má, mấy ông xem cái gì đây này?"

Hai người tới xem thử thì thấy thứ gì đó bọc trong túi nhựa trắng bên trong bồn chứa nước, nhìn sơ qua giống như là tiền.

Lục Hữu Nhất để xuống đất mở ra xem, bên trong không phải tiền nhân dân tệ mà là tiền âm phủ.

Da gà da vịt Giang Lạc nổi hết cả lên: "Trong nhà vệ sinh có tiền âm phủ, là sao?"

"Chắc chắn không phải do ông chủ bỏ vào." Lục Hữu Nhất chạy đi rửa tay cho bớt xui, một lời khó nói hết: "Bỏ tiền âm phủ vào bồn cầu... quá là tuyệt vời luôn. Nhà vệ sinh là nơi dơ bẩn nhất. Vì là nơi ẩm ướt nên âm khí lại càng nặng, bồn cầu càng thêm bẩn. Để tiền âm phủ trong bồn cầu không phải muốn loại bỏ vận xui của mình mà là muốn xóa bỏ vận may của người khác."

"Từ một năm trước việc kinh doanh ở khách sạn 129 bắt đầu tụt dốc có liên quan đến cái này không?" Giang Lạc sờ sờ rồi hỏi.

"Có thể lắm." Lục Hữu Nhất lập tức đồng ý với cậu: "Chờ mai chúng ta sang các phòng khác kiểm tra bồn cầu xem có tiền âm phủ không."

Sợ bóng sợ gió một trận, Lục Hữu Nhất rửa tay xong thì ra ngoài với Giang Lạc. Lục Hữu Nhất còn hơi sợ hãi nên một hai đòi nói xàm với Giang Lạc: "Ông nói xem thứ dơ bẩn ở đây là gì?"

Giang Lạc nói: "Cậu không biết sao tớ biết."

Lục Hữu Nhất nghẹn họng lầm bầm: "Không phải do tôi không chắc chắn sao?"

Giang Lạc hơi hồi hộp trong lòng một chút nên cũng khuyên nhủ tận tình: "Lục Hữu Nhất này, tớ không giỏi như cậu, Diệp Tầm không có vóc người vạm vỡ như cậu. Ở đây người biết đánh nhau nhất là cậu, lý do tớ nhận nhiệm vụ là vì có cậu ở đây. Với tớ thực lực của cậu không chỉ có thế thôi đâu, ngay cả cậu còn không tin bản thân mình thì chúng ta còn dọn dẹp mấy thứ dơ bẩn này làm gì nữa?"

Lục Hữu Nhất chưa từng được khen như vậy nên hắn hơi ngài ngại: "Thiệt, thiệt hả? Tôi giỏi giang dữ vậy sao?"

"Tất nhiên rồi!" Giang Lạc gật đầu như đinh đóng cột: "Cậu phải tin vào bản thân. Gặp quỷ cũng đừng sợ, cứ xơi nó thẳng luôn. Dù mấy thứ bẩn thỉu ở đây có ghê gớm hơn nữa nhưng chắc chắn chúng nó không bằng cậu đâu."

Lục Hữu Nhất cảm động cực kỳ, hắn không ngờ Giang Lạc lại tin mình như vậy và rồi tinh thần trách nhiệm cứ thế mà dâng lên. Lục Hữu Nhất siết chặt tay lại nói: "Được rồi, tôi sẽ bảo vệ các cậu!"

Giang Lạc vui mừng vỗ tay cho hắn. Vừa thấy Diệp Tầm từ nhà vệ sinh đi ra, Giang Lạc vội vàng đi vào.

Cậu khóa cửa cẩn thận rồi ngân nga bài hát đi tới bồn rửa tay.

Ca từ nhí nhảnh, nhịp điệu đáng yêu.

Giang Lạc cúi người xuống rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa ngẩng đầu, trong gương hiện lên gương mặt của một chàng thanh niên với đôi mắt phượng nhíu lại. Những giọt nước trong vắt khẽ đọng trên hàng mi thon dài, mái tóc đen rủ xuống trán ôm sát hai bên mai.

Đôi mắt đen láy như sơn, khóe môi mang theo nét cười. Một nét đẹp pha trộn giữa cổ điển và hiện đại, thần thái phấn chấn tươi tắn sáng ngời.

Nhưng khuôn mặt xinh đẹp này bỗng trở nên thật khó coi bởi trên chiếc cổ thon dài của cậu đột nhiên xuất hiện một dấu tay rất đậm.

Năm dấu vân tay thật gớm ghiếc và kỳ lạ, mạch máu trên cổ Giang Lạc như lọt thỏm trong năm ngón tay này.

Hô hấp của Giang Lạc nhanh chóng trở nên khó khăn. Cậu nhìn vào gương, trong gương phản chiếu ra duy nhất một mình cậu. Phía sau đột nhiên xuất hiện lớp sương mù.

m khí tụ lên lòng bàn tay cứng cáp, giống như cố hết sức bóp cho Giang Lạc tắt thở.

Tử khí dày đặc quanh quẩn bên lỗ tai cậu, sương mù từ từ quấn lấy bàn tay. Có ai đó cười nhẹ rồi hơi hưng phấn hỏi: "Từ bao giờ... mà tôi yêu em đậm sâu vậy?"

Chương 4: Dư ra một người

Giang Lạc gian nan nhìn về phía tấm gương.

Âm thanh đó cười hai tiếng rồi tràn đầy hưng phấn nói: "Đúng là một câu chuyện cực kỳ thú vị."

Tại sao Trì Vưu lại xuất hiện vào lúc này!

Hai chân Giang Lạc rời khỏi mặt đất, cậu chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ bằng mũi chân. Hai tay cậu nắm lấy cổ, muốn chống cự lại sương mù để hít thêm oxi. Tuy nhiên sau nhiều lần thất bại, sắc mặt Giang Lạc hoàn toàn u ám.

Màn sương không ra hình thù con người này liên tục quấn quýt sau lưng Giang Lạc. Giọng nói âm trầm đáng sợ đó còn khẽ ngân nga lại bài hát mà Giang Lạc vừa lẩm bẩm. Ca khúc tươi sáng bỗng trở nên quái dị, giai điệu đáng yêu thoáng chốc trở nên lạnh lẽo méo mó.

Đáng lẽ bây giờ Trì Vưu không thể nào hiện thân được, cho dù là đầu thất thì hắn cũng không thể hồi hồn.

Không khí trong phổi Giang Lạc càng lúc càng vơi đi, mồ hôi dính lên tóc, sắc mặt dần dần tím tái. Ngay cả khi chật vật nhất thì chàng trai xinh đẹp này vẫn cứ đẹp như thế. Cậu giống như một nụ hoa yếu ớt, đáng thương đang ra sức vùng vẫy và chống cự lại làn sương mù thoắt ẩn thoắt hiện.

Hầu hết mọi người sẽ cảm thấy tội nghiệp khi phải chứng kiến nụ hoa tàn lụi trong tay mình. Nhưng với một số ít người mà nói, đây mới chính là cách thưởng thức vẻ đẹp của họ.

Bất kể thứ gì xinh đẹp, một giây trước khi cái chết ập đến cũng sẽ khiến trái tim người ta rung động.

Trì Vưu chính là một trong số ít đó.

Tiếng ngân nga của hắn càng vui vẻ hơn. Bàn tay trong làn sương mù siết chặt, Giang Lạc đã bước một chân vào biên giới cái chết.

Trì Vưu chắc chắn sẽ giết chết cậu.

Đệch, bố thằng điên. Rõ ràng hứng thú với cậu nhưng lại tính giết cậu sớm hơn cả trong nguyên tác.

Giang Lạc cố gắng nhìn về phía tấm gương. Giây phút đó đầu óc cậu vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu nhớ Diệp Tầm có nói, gương có khả năng phản xạ, thuần âm. Nhà vệ sinh vốn là nơi dơ bẩn, gương trong nhà vệ sinh lại càng xui rủi thêm. Bây giờ đang là giờ Tý, âm khí dày đặc, có thể đó là lý do mà Trì Vưu có thể xuất hiện.

Nếu như phá tấm gương đi, vậy thì Trì Vưu có biến mất theo nó không?

Suy nghĩ này như một ván cược, mà ván cược này quá sức nguy hiểm.

Không làm thì chỉ có chết.

Giang Lạc tin chắc tên ác quỷ bị bại lộ bản tính này còn lâu mới đột nhiên nổi lòng từ bi thả cậu ra.

Mặt gương hình vuông đã thu hết cảnh tượng giằng co hãi hùng này. Giang Lạc nhấc một chân lên rồi giẫm trên bồn rửa tay, từ lưng xuống hai chân thon thả uốn thành một đường cánh cung dài đẹp đẽ.

Mái tóc đen của cậu buông xõa xuống vai. Những sợi tóc vừa mới chải chuốt giờ lại rối tinh rối mù. Mồ hôi trên mặt Giang Lạc trượt xuống cằm, cậu cố gắng hít thở, rồi bất thình lình mỉm cười với tấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net