Chương 33-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Mãng xà kim sắc

Chỉ bằng một lời nói mà Giang Lạc đã khiến ác quỷ cực kỳ kích động.

Giang Lạc nở nụ cười nhạt về phía ác quỷ, tay phải thì đặt trước người nó. Trong tay cậu như mọc ra một vật gì đó rồi nhanh chóng tấn công lên người ác quỷ.

"Bùm ——"

Nước từ đáy sông cuộn trào dữ dội. Trên mặt nước nổi sóng trập trùng, từng cơn từng cơn ập vào bờ nhấn chìm từng dãy cây cỏ.

Tiếng nước đột ngột vang lên, ác quỷ bị cột nước đánh ập vào bờ. Hắn tiếp đất rất nhẹ nhàng, dù cả người ướt đẫm nhưng vẫn không ngăn được tâm trạng cực kỳ tốt của hắn.

Hắn chỉnh lại ống tay áo rồi ngẩng đầu nhìn vào dòng sông.

Giang Lạc từ dưới nước đứng lên, sau đó dạo bước trên mặt nước như có phép màu. Dưới chân cậu, chú văn màu vàng lấp lóe giữa làn sóng dập dờn, tiếp theo biến thành một con mãng xà kim sắc. Giang Lạc đạp chú văn bước lên mặt đất, mãng xà kim sắc bay khỏi mặt nước quấn quanh người cậu.

Răng mãng xà sắc nhọn, dù nó được tạo thành từ chú văn nhưng áp lực hung hãn như thật. Giang Lạc mỉm cười, giọt nước đọng trên mái tóc đen của cậu, dáng vẻ nhếch nhác song khí thế lại ngùn ngụt.

Trước khi mở vòng âm dương Giang Lạc vẫn không hoàn toàn tin vào những lời của ông chủ cửa tiệm mai táng.

Cậu đã từng tìm hiểu về vòng âm dương, cũng nhờ Khuông Chính tìm kiếm tư liệu về nó giúp cậu. Sau khi so sánh những điều mà ông chủ cửa tiệm mai táng nói với những thứ mà cậu biết về vòng âm dương, đúng là không khác nhau là bao.

Nhưng đến tối hôm qua, vào cái lúc cậu thử mở vòng âm dương lần đầu, đó cũng là lúc cậu hoàn toàn tin vào những gì ông chủ nói.

Trong tình huống an toàn, cậu chắc chắn mình cảm thấy một phản ứng sắp đạt tới giới hạn, điều này chứng minh "trạng thái sắp chết có thể mở ra vòng âm dương" là sự thật.

Chỉ cần có thể thì cậu sẽ liều mạng.

May mắn thay, cậu thật sự thành công.

Giang Lạc dằn xuống cảm giác ngột ngạt muốn bộc phát trong lòng. Cậu lắc nhẹ chiếc vòng âm dương, vòng chạm vào da cậu. Giang Lạc cười nói: "Một động, xác định phương hướng."

Mãng xà kim sắc được tạo thành từ mật chú ngẩng đầu nhìn về phương Bắc.

"Hai động, phân biệt cát hung." Giang Lạc bước về phía ác quỷ, tay phải vừa đi vừa lắc lư, vòng âm dương lại chuyển động.

"Ba động." Giang Lạc mỉm cười, cậu hỏi một câu rằng: "Thầy muốn chết như thế nào Trì Vưu?"

Ba động, xác định âm dương.

Đôi con người thẳng đứng của mãng xà nhìn chằm chằm vào ác quỷ duy nhất ở đây. Nó há cái miệng to như chậu máu ra rồi dùng đầu lưỡi mảnh khảnh liếm hàm răng sắc bén.

Kim quang thần thánh toát ra từ mãng xà quấn lấy thanh niên tóc đen. Cậu giơ tay xoa đầu mãng xà, miệng cười như không mà nhìn về phía ác quỷ.

Trên vòng âm dương tổng cộng có mười ba phép kim văn mật chú. Trong đó mười hai phép và mười hai địa chi sẽ tương ứng với mười hai con giáp. Thiên phú của Giang Lạc thực sự xuất chúng, hơn nữa lại cực kỳ phù hợp với vòng âm dương. Vòng vừa xuất hiện, mười hai dòng kim văn liền hóa thành Tị Xà.

Ác quỷ thấy hình ảnh như vậy, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều gào thét sung sướng. Hắn thấp giọng cười, ánh trăng tránh khỏi người hắn, sương mù u ám khuếch tán.

"Vậy em muốn tôi chết thế nào đây?" Ác quỷ tràn trề hứng thú hỏi.

Giang Lạc trực tiếp vỗ đầu mãng xà.

Mãng xà từ chú văn biến thành bay lên trời, sau đó hung hăng lao về phía ác quỷ. Giang Lạc khoan thai đáp: "Em vốn là sinh viên tôn sư trọng đạo. Thân là học trò ngoan, tất nhiên em phải quan tâm đến thầy rồi. Hay để thầy sướng chết thì sao nhỉ?"

Cậu cười khà khà: "Thầy à, thầy thích cách chết này không?"

Ác quỷ bị mãng xà truy kích rầu rĩ nở nụ cười: "Nghe cũng hay đấy chứ."

Kim văn mật chú trên vòng âm dương khắc quỷ vật, một lát sau, ác quỷ đã hơi nhếch nhác. Lúc mãng xà đánh một cú chí mạng, Trì Vưu đột nhiên lẻn đến trước mặt cậu. Hắn cười với Giang Lạc rồi đưa tay vuốt mái tóc cậu: "Em thật sự khác biệt."

Ác quỷ gần như tán thưởng mà nói: "Em quá tuyệt."

"Thật sao?" Giang Lạc cười lạnh, nâng tay lên, kim văn mật chú lướt trên tay cậu bỗng hóa thành một con dao găm: "Em còn có thể tuyệt hơn nữa cơ, thầy muốn thử chút không?"

Tay cầm dao găm đâm vụt đến bị ác quỷ cản lại, hắn cười cười nói: "Cái này thì hơi nguy hiểm đấy."

Giang Lạc ngẩng đầu nhìn ác quỷ cười, đột nhiên rút dao về, kim văn mật chú biến thành một cái roi. Trong khi ác quỷ không đề phòng, roi quật ác liệt vào người hắn.

Âm thanh thiêu đốt vang lên, roi vụt xuống như có lửa tạt vào tóe lên từng làn khói trắng.

Bên hông ác quỷ có một vết đuôi roi to bằng ngón tay cái.

Khí trắng từ đầu roi bốc lên bao phủ khuôn mặt tuấn tú của ác quỷ. Những vết hằn đỏ như tỏa ra vẻ ma mị khiến ác quỷ càng thêm ngông cuồng tà ác.

Trì Vưu nâng tay nhẹ nhàng sờ vết thương trên mặt mình, ngước mắt nhìn Giang Lạc.

Giang Lạc không hề nao núng, thậm chí còn thì thào khiêu khích: "Thầy à, như thế này đã đủ tuyệt chưa?"

Trì Vưu chậm rãi nở nụ cười: "Đủ rồi."

Hắn thì thào: "Em tặng thầy mình một món quà tuyệt vời như thế, tôi nói thế nào cũng phải trả lại một phần."

Hắn vân vê tóc Giang Lạc, nở một nụ cười khó mà giải thích được. Ngay khi mãng xà phóng đến tập kích, đột nhiên hắn biến mất vào hư không.

Không khí yên tĩnh, mãng xà kim sắc nhìn quanh rồi mới hóa thành phù văn quay trở về vòng âm dương. Giang Lạc nhìn phản ứng của chú văn mới hiểu rằng, Trì Vưu đã hoàn toàn biến mất.

Cậu buông roi trong tay xuống, để nó biến thành một đạo kim văn quay trở về, nụ cười cứ đọng trên gương mặt mãi không ngớt.

Dù còn phải xử lý hiện trường bề bộn thì nụ cười của cậu vẫn không vụt tắt.

Cảnh sát rất nhanh đã tới hiện trường, bao gồm cả bạn học của Giang Lạc. Để tránh cho đám Lục Hữu Nhất nghĩ rằng cậu lại tự tử vì tình, Giang Lạc bèn giành nói trước: "Vòng âm dương của tớ mở ra rồi."

Tuy cậu đang giải thích sơ sơ tác dụng của vòng âm dương cho mọi người nghe nhưng trong lòng lại suy nghĩ về một chuyện khác.

Vòng âm dương còn có một tác dụng cuối cùng.

Ngoại trừ mười hai phép có thể hóa thành mười hai con giáp ngoài đời, vòng âm dương vẫn còn một phép mật chú thứ mười ba.

Muốn triệu hồi mật chú thứ mười ba cần phải có "Bốn động để dẫn dắt u hồn".

Sau bốn động, phép mật chú thứ mười ba sẽ gọi u hồn mạnh nhất đến giúp đỡ Giang Lạc. Nhưng vì u hồn này không thuộc về vòng âm dương, nếu muốn nó hỗ trợ thì phải đánh đổi khá nhiều.

Nhưng trả giá bằng gì thì do u hồn hoàn toàn quyết định.

Phép mật chú này quá bất ổn mà tiếng tăm của con u hồn mạnh nhất thế gian này lại quá nguy hiểm, nếu triệu hồi ra một quỷ hồn quá ác liệt chỉ sợ sẽ mất cả chì lẫn chài. Trừ khi quan trọng, bằng không Giang Lạc sẽ không dùng đến phép mật chú thứ mười ba này.

Những người bạn cứ dời đi sự chú ý của cậu, họ không ngừng hỏi cặn kẽ về cách mở vòng âm dương. Sau khi bước đến chỗ có ánh sáng, Khuông Chính ngạc nhiên nói: "Giang Lạc, tóc của cậu..."

Giang Lạc sững sờ, đến trước gương trên xe ô tô rồi cúi đầu nhìn vào trong đó.

Giữa những sợi tóc đen trên vai, một sợi tóc trắng nhỏ xen lẫn vào đó, như thể càng tô đậm thêm. Đen và trắng khiến cho cậu lại càng xinh đẹp và lạnh lùng thêm.

Giang Lạc thoáng hiểu ra, đây chính là "quà" mà Trì Vưu cho cậu.

Lọn tóc này là sự sống bị Trì Vưu lấy đi.

Chương 34: Phủ Thiên sư

Từ gốc cho tới ngọn, sợi tóc nào cũng trắng mịn không tì vết, đẹp và tự nhiên hơn tóc nhuộm ngoài tiệm rất nhiều.

Lúc Giang Lạc nhìn thanh niên tóc đen trong gương, đôi lông mày không khỏi nhíu chặt.

Khuông Chính thấy biểu cảm của cậu bèn lạnh nhạt động viên: "Trông đẹp đấy."

Lục Hữu Nhất lại gần nói: "Giang Lạc ới, sao hôm nay ông lại nhuộm tóc rồi? Mà nhuộm có nhiêu đó nhìn kỹ cũng không ai phát hiện cả. Nhưng phải công nhận hiệu quả ổn áp phết nhá."

Giang Lạc không nói lời nào mà chỉ lấy một sợi tóc trắng lẫn trong mớ tóc đen ra. Đúng như những gì Lục Hữu Nhất vừa phán, sợi tóc trắng giống như một chuỗi ngọc, nhìn cứ như đồ trang trí tóc khiến nét lạnh lùng trên gương mặt cậu dịu bớt đi, thay vào đó tăng thêm vài phần mỹ lệ. Mặc dù nhìn thì rất đẹp nhưng Giang Lạc lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bị ác quỷ cướp đi sinh cơ cũng có nghĩa là sức sống và tuổi trẻ đang bị tước đoạt. Tuy mái tóc này vẫn mọc dài ra, nhưng cho dù có dài cách mấy thì nó vẫn chỉ là một mái tóc bạc mà thôi, vậy chẳng khác nào bảo cậu già sớm.

Là một kiến trúc sư đêm đêm thức trắng vùi mình thiết kế, không gì quan trọng bằng mái tóc. Nếu ác quỷ dám đứng trước mặt cậu lần nữa, cậu chắc chắn sẽ đấm vào cái bản mặt đẹp trai đến phát ghét kia một cú.

Cậu bình tĩnh phủ lớp tóc đen lên trên những sợi tóc trắng. Cũng may những cọng tóc bị hút sinh cơ chỉ có vài sợi, không thì kiểu tóc này chẳng phải gọi là xấu nữa mà nó là xúc phạm ánh mắt người nhìn.

Sau khi giải quyết chuyện rơi xuống nước xong, nhóm người lên đường trở về trường học. Những người khác nhân cơ hội Giang Lạc không chú ý bèn trao đổi ánh mắt với nhau.

Thực ra bọn họ không tin những gì Giang Lạc vừa nói, nhưng để tránh kích động Giang Lạc, họ đành thuận theo cậu chuyển chủ đề.

Nếu chuyện tự dưng xảy ra vậy tại sao cả xe lẫn Giang Lạc đều rơi xuống sông chứ?

Theo suy đoán của họ, lúc Giang Lạc trên đường trở về lại nghĩ tới Trì Vưu hoặc Trì Vưu xuất hiện mê hoặc Giang Lạc. Chỉ như thế mới khiến tâm trí Giang Lạc choáng váng, không cẩn thận phi thẳng xe xuống nước.

Chuyện này bất ngờ xảy ra với Giang Lạc khiến bọn họ vô cùng xót xa. Giang Lạc của ngày xưa nay đã còn đâu. Cậu cố gắng học tập để trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng qua để giúp Trì Vưu càng thêm mạnh hơn, đúng không?

Lãng tử quay đầu luôn dễ dàng làm người khác mềm lòng, huống chi bây giờ họ đã xem Giang Lạc như người bạn đồng hành, họ không nỡ để Giang Lạc trầm mê vào tình cảm vô vọng như này được. Vì thế trong lúc Giang Lạc đi vắng, họ sẽ tụ lại một chỗ mở hội bàn tròn, quyết tâm ngăn cản Giang Lạc với Trì Vưu gặp gỡ nhau. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, họ còn tính toán cân nhắc lời đề nghị của Trác Trọng Thu, đó là trải đường để Giang Lạc bắt đầu một mối quan hệ mới.

Tục ngữ chẳng phải có câu, cách tốt nhất để thay thế một mối tình chính là bắt đầu một mối quan hệ mới à?

Về phía Giang Lạc, cậu không hề hay biết gì về âm mưu của họ. Sau khi trở lại trường, cậu lập tức quay về phòng và tiếp tục nghiên cứu vòng âm dương.

Mười hai kim văn mật chú trên vòng âm dương có thể tạo thành mười hai cầm tinh, nhưng cầm tinh càng mạnh thì yêu cầu với Giang Lạc sẽ càng cao. Ví dụ như Rồng, Giang Lạc cũng muốn gọi nó ra thử, nhưng với sức mạnh hiện tại của mình cậu vẫn chưa điều khiển mười hai kim văn mật chú biến thành hình dạng rồng.

Giang Lạc cũng không vội, đợi cậu quen dần với cảm giác khống chế kim văn mật chú xong, cậu mới tắt đèn đi ngủ.

Nằm ở trên giường, cảm giác đã lâu không có lại ùa về trong lòng cậu. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Giang Lạc lại nghĩ lung tung đến rất nhiều chuyện. Rốt cuộc nghĩ đến liệu kim văn mật chú có nhìn thấy được con rối của Trì Vưu hay không?

Sự hoang mang lại từ từ dấy lên.

Thôi được rồi, mai hẵng nghĩ tiếp... Giang Lạc chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Một đêm này Giang Lạc ngủ rất an bình, thậm chí còn không mơ thấy gì, đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao.

Giang Lạc duỗi lưng, giơ tay lên, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu sáng lên tấm chăn bông.

Cậu ngẩn ngơ một hồi lâu mới xuống dưới làm vệ sinh cá nhân.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mây bay lưng chừng, bầu trời xanh như ngọc.

Giang Lạc đứng trên ban công tận hưởng cảnh đẹp này, tâm trạng từ khi xuyên qua đến bây giờ mới được buông lỏng. Cậu mỉm cười, cẩn thận quan sát hình dáng trường học, thấy cách đó không xa là một mảnh ruộng trồng trọt.

Trên mảnh đất đó trồng hành lá và cà chua dưa leo. Giang Lạc nhíu mày, nghĩ đến bữa ăn không ngon ở căng-tin, một suy nghĩ tự nấu ăn hiếm có chợt lóe lên,

Nói là làm, cậu xuống lầu hái chút rau quả, mượn chỗ nấu ăn ở căng tin, xào một đĩa cà chua trứng thêm đĩa rau trộn.

Nhưng vừa bước ra đã thấy một nhóm bảy người gồm Lục Hữu Nhất đang mỉm cười chờ cơm cậu.

Giang Lạc nhân mệnh đặt hai đĩa đồ ăn xuống bàn: "Sao các cậu biết tớ ở đây?"

Văn Nhân Liên cười nói: "Vòng tiếp theo sắp tới rồi, một tháng nữa thôi, địa điểm là Tương Tây. Bọn tôi định tới nói với cậu tin này, nào ngờ dì ở căng-tin nói cậu tới đây nấu ăn."

Với tài nấu ăn của cậu, mỗi người một đũa là hết hai đĩa đồ ăn. Lục Hữu Nhất chan canh cà chua trứng vào trong chén cơm, cẩn thận không lãng phí giọt nào: "Giang Lạc, ông còn biết nấu cơm nữa cơ đấy!"

Giang Lạc xới cơm trắng, không có mùi vị gì: "Mấy cái này học một phát là biết thôi mà?"

Cát Chúc đau thương cười xòa: "Không, bọn tớ học mãi không được, để không chết đói chỉ có thể ăn cơm căng-tin thôi."

Nhưng cậu ta vẫn rất lạc quan: "Cơm căng-tin cũng được, cái được duy nhất là không mất tiền, bao ăn bao no."

Giang Lạc chân thành hỏi: "Tại sao trường mình không thay đầu bếp vậy?"

"Những người biết đến giới huyền học chúng ta vốn đã ít, đầu bếp nay đã ít lại càng ít hơn." Trác Trọng Thu đáp: "Đầu bếp chúng ta không phải người bình thường, bác ấy là sư phụ của viện trưởng chúng ta. Thật ra lúc viện trưởng mời bác ấy về dạy nhưng bác bảo không thích làm thầy giáo nhân dân nên mới chuyển nghề làm đầu bếp."

Thấy dáng vẻ tội nghiệp vây quanh hai cái đĩa nhỏ trống rỗng của họ, Giang Lạc bất đắc dĩ quay trở vào vào phòng bếp xào hai món thật ngon.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm cầm bát cơm ngồi chờ bên cạnh. Lục Hữu Nhất cảm động tới mức đôi mắt rưng rưng, thậm chí còn hít lấy hít để mùi thơm thoang thoảng trong không khí: "Ahuhu, ngon quá trời quá đất."

May sao Diệp Tầm vẫn tỉnh táo hơn hắn: "Cậu đã ăn miếng nào đâu."

Giang Lạc không nhịn được cười, hỏi: "Diệp Tầm này, hôm nay Khuông Chính tới chữa trị Tiểu Phấn giúp cậu hả?"

Diệp Tầm thoáng nở nụ cười: "Đúng rồi."

"Tớ có thể tới xem cùng không?" Cậu tò mò.

Diệp Tầm gật đầu nhưng đôi mắt vẫn đăm đăm vào nồi xương sườn: "Nè Giang Lạc, tại sao cậu lại nấu cơm?"

Đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với Giang Lạc lúc cậu nấu cơm. Cậu vừa đảo thức ăn vừa trả lời: "Ai rồi cũng phải ăn cơm thôi."

Tuy trình độ nấu ăn của đầu bếp trong trường không giỏi lắm nhưng nguyên liệu lại rất hảo hạng. Thực ra trình nấu ăn của Giang Lạc cũng ngang ngửa người ta, song khi bỏ thức ăn vào nồi, kết quả hiệu quả lại tốt không ngờ tới.

Vào ngày đầu tiên trở lại trường học, vì chiêu đó của cậu mà mọi người không bị căng-tin tra tấn nữa. Giang Lạc nhìn bọn họ, hình như còn có cảm giác mình được thăng làm thần bếp vậy đó.

Vừa thi đấu trở về nên hôm nay họ sẽ không có tiết học. Chiều đến, Giang Lạc đi theo Diệp Tầm tới phòng luyện khí của Khuông Chính.

Đây không phải lần đầu tiên Khuông Chính bị người khác quan sát quá trình luyện khí. Hắn đặt con búp bê vào trong trận pháp, sau đó nghiêm túc rút một sợi oán khí ra, xem nó như kim chỉ rồi cẩn thận khâu lại những chỗ bị rách của búp bê oán linh lại với nhau.

Một người đàn ông rắn chắc như núi cầm kim khâu vá lại lỗ hổng trên con rối. Giang Lạc không khỏi bật cười: "Cần tớ phụ không?"

Khuông Chính lắc nhẹ đầu: "Không cần đâu."

Luyện chế được búp bê oán linh là một việc cực kỳ khó, mà chữa trị cho nó cũng phức tạp không kém. Giang Lạc nhìn một lúc bèn thử liếc sang khuôn mặt của Diệp Tầm, quả nhiên thấy cậu ta đang vô cùng khẩn trương.

Chờ tới lúc Diệp Tầm đi vệ sinh, Giang Lạc mới dám hỏi: "Tại sao Diệp Tầm lại quan tâm đến con búp bê oán linh này dữ vậy?"

Khuông Chính bị hun nóng tới mức lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn cởi áo ra, cơ bắp trần trụi lần lượt nhô lên rơi xuống theo từng động tác tay của hắn. Khuông Chính ủ rũ đáp: "Đây là búp bê mà mẹ Diệp Tầm để lại cho cậu ấy."

"Muốn búp bê oán linh phát huy tác dụng thì phải có oán linh cam tâm tình nguyện để búp bê hấp thu." Khuông Chính lau mồ hôi trên trán: "Oán linh nhập vào búp bê lúc trước là linh hồn mẹ cậu ấy đấy."

Đối với Diệp Tầm mà nói, Tiểu Phấn không chỉ là Tiểu Phấn mà Tiểu Phấn còn là mẹ của cậu ta.

Chẳng trách.

Giang Lạc đưa mắt nhìn Tiểu Phấn, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Mong rằng oán linh bên trong không sao."

Búp bê oán linh vẫn chưa chữa trị xong thì Giang Lạc nhận được một cuộc điện thoại từ Trần Bì.

Giang Lạc nhỏ giọng rời khỏi phòng luyện khí, Trần Bì cười khà khà trò chuyện với cậu về chuyện nhà. Giang Lạc bình tĩnh nói: "Chiếc xe hôm qua sư phụ đưa con lỡ tay lái luôn xuống sông rồi. Xe được vớt lên đang sửa chữa, hay là con mua tặng sư phụ xe khác nhé?"

"Có cái xe thôi mà." Có vẻ Trần Bì không quan tâm lắm: "Thích hỏng thì để nó hỏng."

Giang Lạc cười nói: "Sư phụ ngầu quá."

"Có gì đâu mà ngầu." Trần Bì thở dài: "Sau này con..." Sau này sư phụ khen con mới phải.

Trần Bì không ngờ rằng một ngày nào đó đứa đệ tử nhỏ dưới danh nghĩa của mình lại được Phùng Lệ xem trọng, cũng không ngờ tương lai của Giang Lạc có thể rộng mở tới vậy. Bảo không hối hận chắc chắn là giả, bây giờ ông chỉ còn cách hàn gắn tình thầy trò giữa mình và Giang Lạc, hy vọng Phùng Lệ có thể nể mặt mũi Giang Lạc mà không trừng phạt ông quá nặng.

Rốt cuộc Trần Bì cũng nói: "Ta sắp tới trường con rồi. Ta đến đón con đi làm công chuyện."

Giang Lạc: "Chuyện gì vậy sư phụ?"

Trần Bì cưới ha hả: "Là chuyện tốt chứ gì! Con cứ yên tâm đi với ta."

Sau khi cúp máy, Giang Lạc suy nghĩ một hồi rồi đi về phía cổng trường.

Trần Bì dừng xe kế bên cổng. Giang Lạc mới nhìn thoáng qua là có người lập tức mở cửa xe, nhiệt tình mời cậu vào.

Trần Bì là một ông già gầy gò, mặt mày hiền lành chất phác, chẳng khác gì những người cao tuổi bình thường cả. Ông cười híp mắt với Giang Lạc, cảm thán rằng: "Con ngoan, con trưởng thành rồi."

Giang Lạc chỉ cười, Trần Bì tự nói một mình cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, cả chuyến đi cứ kể về những chuyện từ khi còn nhỏ của nguyên chủ.

Đơn giản là bất cứ đứa trẻ nào cũng sẽ có câu chuyện tuổi thơ, Giang Lạc cũng nhanh hiểu được qua lời kể đó của ông.

Chiếc xe từ từ tiến vào nội thành, đi đến tổ trạch Phùng gia.

Ẩn mình trong thành phố, tổ trạch Phùng gia nằm ở địa điểm phồn hoa nhất nơi đây. Trong giới huyền học tổ trạch Phùng gia còn có một cái tên khác là phủ Thiên Sư. Mỗi một thiên sư đều sẽ dọn về nơi này để ở, kể cả khi thoái vị cũng không rời khỏi tổ trạch.

Giang Lạc không ngờ Trần Bì sẽ đưa cậu đến phủ Thiên Sư. Cậu theo sau Trần Bì tiến vào tổ trạch Phùng gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net