Q1 - Chương 16.2: Dã ngoại PLAY.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: Meiyan, H.

Loan Ngọc đặt một túi tinh hạch trước mặt Lư Tuyết, ý bảo cô giữ lấy, còn mình thì chui vào trong lòng ngực Nguyễn Thời Hành ăn vạ.

Bây giờ y đã cao hơn Nguyễn Thời Hành một ít, nhưng lúc quấn lấy người hắn cũng không khó xem, giống như một con rắn xinh đẹp quấn chặt lấy con mồi của nó.

"Già đầu rồi mà vẫn so đo với trẻ con."

Nguyễn Thời Hành búng nhẹ trên trán y, trong lời nói mang chút ý cười bất đắc dĩ.

"Tôi còn chưa tới mười chín tuổi nữa là..."

Loan Ngọc lẩm bẩm, mà kể cũng lạ, rõ ràng hắn chỉ lớn tuổi hơn y một chút nhưng lại cho người ta cảm giác cực kỳ trưởng thành, y lại càng khẳng định Nguyễn Thời Hành bây giờ không phải là một người với tên Nguyễn Thời Hành đã từng bắt nạt y trước kia.

Thật ra lòng y đã có đáp án rõ ràng, nhưng y cũng không miệt mài theo đuổi. Nếu hắn đã xuất hiện ở trước mặt y, vậy hắn nên là của y.

"Em rất thích trẻ con à?"

Loan Ngọc kề tai Nguyễn Thời Hành hỏi nhỏ hắn, y luôn thấy Nguyễn Thời Hành rất chăm sóc nhóc tì kia, lúc trước bọn họ cứu người ở bên trong cũng có trẻ con, hắn sẽ luôn tử tế với bọn họ một ít.

"Khá thích, trẻ con rất đáng yêu."

"Nhưng tôi không thích." Loan Ngọc chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, kéo dài giọng nói ở bên tai hắn lời ái muội: "Trừ khi là do em sinh."

Ngón tay y cách lớp quần áo ở bụng hắn vẽ vòng tròn, cảm thụ được cơ bắp rắn chắc, tham lam độ ấm của khối thân thể này.

Nếu Nguyễn Thời Hành thật sự sinh con cho y, vậy nhất định y sẽ thực thích, thực yêu.

Nếu hắn thật sự mang thai, dáng vẻ kia nhất định rất sắc tình.

Bụng hắn sẽ phồng lên cao cao, vô lực tách rộng hai chân, chỉ có thể thật cẩn thận chống đỡ tuỳ ý để y làm, còn muốn nhẹ giọng hồng hốc mắt cầu y nhẹ một chút, đừng làm tổn thương đến đứa con trong bụng.

Dù cho hình ảnh kia vĩnh viễn không thể phát sinh, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra tình huống lúc đấy thì hạ thân Loan Ngọc đã cương đến phát đau.

"Vậy thì đêm nay tôi sinh cho cậu luôn, được không? Tôi sẽ kẹp chặt mông, không cho lũ con trai của cậu chảy ra ngoài hết."

Lỗ tai Nguyễn Thời Hành vốn nhạy cảm, bị y thổi khí như vậy khiến cho cả trái tim đều có chút ngứa ngáy.

Bởi vì đường xá xa xôi, hơn nữa còn có mặt những người khác, bọn họ đã không làm tình ba bốn ngày rồi.

Loan Ngọc vốn đang hứng tình, Nguyễn Thời Hành vừa trêu chọc như vậy y đã sắp nhịn không được.

Bàn về ai biết cách quyến rũ hơn, Loan Ngọc còn phải học tập Nguyễn Thời Hành dài dài.

Ngón tay y theo khe hở quần jean đút vào bên trong, đáng tiếc chỉ có thể chui vào một chút, mông thịt quá mức đẫy đà no đủ khiến cho ngón tay y không thể hoạt động được.

Tống Lam còn ở cách đấy không xa, có trẻ con cũng không biết nhẹ nhàng một tí, Nguyễn Thời Hành nắm lấy tay y, mở cửa xe ra ngoài.

Bây giờ vừa lúc chiều tà, trời còn chưa tối hẳn.

Mặt trời treo lơ lửng ở tầng không, chiếu sáng đám mây xung quanh, ánh sáng chiều nhạt nhoà vô cớ làm cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

"Bây giờ bọn tôi ra ngoài tạm thời sẽ không về xe, chú ý an toàn với nhớ cảnh giác chút đấy."

Lúc này bọn họ đang ở trên một đường quốc lộ, bên trong xe cũng được sửa chữa thành không gian nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ đều vừa đi vừa nghỉ, dựa theo lộ trình thì ngày mai là có thể đến nơi.

Lư Tuyết và Tống Mính tỏ vẻ hiểu rõ, đóng lại cửa xe.

Hai bên quốc lộ là bình nguyên mênh mông, ở đây là phương nam, bây giờ còn là đầu xuân, không khí có chút tươi mát.

Dị năng hệ mộc vào lúc này phát huy toàn bộ hiệu quả, nó có thể cung cấp cho một hồi dã ngoại PLAY vài món đạo cụ, ít nhất là không cần trần trụi cả người lăn qua lộn lại trên mặt đất, như vậy chẳng còn gì thoải mái và lãng mạn.

Dây đằng chui từ dưới đất lên, chi chít quấn lại với nhau, bện lại thành một chiếc giường rắn chắc, hai bên còn có vật để che đậy, tránh cho người nào đó không có mắt bỗng nhiên xuất hiện có thể thấy được cảnh xuân tuyệt diễm này.

Cách chỗ bọn họ đã chọn lựa không xa có mấy đoá hoa biến dị ăn thịt người đang vặn vẹo, dùng để bảo vệ hai người.

Từ nãy đến giờ Loan Ngọc đã chờ không nổi rồi, Nguyễn Thời Hành dẫm lên trên ngực y, để cho y an phận một chút.

Cứ để cho Loan Ngọc cởi quần áo của hắn, dù là chất liệu gì thì cũng không thoát khỏi vận mệnh bị xé rách.

Quần áo bây giờ tuy không được chú trọng, nhưng nó là vật phẩm cần thiết cho đời sống hằng ngày, mặc dù bây giờ trật tự xã hội hỗn loạn, nhưng tốt xấu vẫn là thời văn minh, cũng không tới mức áo quần rách nát đi lang thang ở bên ngoài.

Nguyễn Thời Hành thong thả ung dung cởi bỏ quần áo mình, đầu tiên là cởi hai nút áo, sau đó cởi nguyên áo trên ra.

Động tác của hắn không nhanh không chậm, nhưng dừng ở trong mắt Loan Ngọc lại là quyến rũ trần trụi.

Như là đang bóc gói quà, da thịt màu mật chậm rãi bại lộ trong mắt y.

Mỗi một đường cong đều mang theo ý vị dụ dỗ, dây lưng phát ra từng tiếng lạch cạch nho nhỏ, như mở ra chốt mở kỳ dị nào đó của y.

Loan Ngọc không đợi hắn cởi đồ xong đã đè lên người hắn, ngón tay thô bạo xoa bóp mông thịt đầy đặn, nâng người cùng hắn trao đổi một cái hôn.

Không cần trêu chọc gì nhiều thì dương vật của Loan Ngọc cũng đã cương cứng, dùng một tư thế dâm loạn không ngừng đẩy hông ở kẽ mông Nguyễn Thời Hành, rồi lại trượt tới đáy chậu mềm mại.

Nguyễn Thời Hành bị y cọ xát đến phát ngứa, cơn ngứa ấy xâm nhập vào tận đáy lòng, khiến cho y càng thêm dâm đãng.

Nguyễn Thời Hành tự mình chơi vú mình, ngón tay hơi nhéo đầu vú một chút, làm cho chúng nó cũng cứng rắn, dựng thẳng trong không khí.

Nhưng Loan Ngọc không cho hắn tự mình chơi mình, dùng dây đằng trói hai tay của hắn lại.

Trừ một lần lúc trước, thật ra ở những trận làm tình lúc sau Loan Ngọc rất ít khi dùng đến những cây dây đằng này.

Dục vọng chiếm hữu của y quá mức mãnh liệt, cho dù là vật chết do y điều khiển thì y cũng không chịu được để chúng nó chạm vào đầu vú hay lỗ đít của Nguyễn Thời Hành một chút ít nào.

Thủ dâm bị đánh gãy, Nguyễn Thời Hành liếc xéo Loan Ngọc một cái, bộ dáng gợi cảm càng gợi lên ham muốn chinh phục của Loan Ngọc.

Loan Ngọc ngậm lấy núm vú bên trái, đầu lưỡi liên tục liếm láp, dùng răng nanh cọ xát, khoái cảm tinh tế bén nhọn như dòng điện từ đầu vú truyền thẳng đến đại não, khiến Nguyễn Thời Hành phát ra từng tiếng rên rỉ đê mê.

Bóng đêm không biết đã buông xuống từ lúc nào, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, có mấy ngôi sao lập loè, toả ra ánh sáng yếu ớt xinh đẹp.

Cả người Nguyễn Thời Hành toàn là mồ hôi, hắn cưỡi trên người Loan Ngọc, mồ hôi theo nhỏ giọt xuống ngực hắn, ở cơ bụng quậy chung với tinh dịch thành một thứ hỗn hợp dâm đãng.

Hắn vừa bị địt một lần, Loan Ngọc bắn tinh một lần còn hắn hai lần, khiến cho cái giường làm bằng dây đằng dưới thân trở nên lung tung rối loạn.

Sau khi kỹ năng được nâng cấp thì cơ thể Nguyễn Thời Hành càng thêm bền bỉ, sức chịu đựng của hắn cũng càng tốt, thế nên lúc bị đụ một lần rồi chuyển thành cưỡi ngựa hắn vẫn còn dư thể lực để dùng lỗ đít hiếp con quái vật khổng lồ này.

Nguyễn Thời Hành khá thích tư thế này, tốc độ và tần suất đều do hắn nắm giữ, giống như đang cưỡi một cây sextoy nóng bỏng.

Nhưng Loan Ngọc không cam lòng làm món đồ chơi của hắn, y nhìn bộ dáng lắc mông dâm đãng của Nguyễn Thời Hành khi đạt tới cực khoái, cố ý chơi xấu mà địt vào điểm nứng của hắn, nghe tiếng rên rỉ không thể kiềm chế phát ra từ đôi môi mê người kia.

Tư thế cưỡi ngựa này kéo dài rất lâu, thẳng đến Nguyễn Thời Hành đã không có sức nhấp thêm, bụng bị địt tới tê mỏi thì Loan Ngọc mới bắn tinh.

Thịt huyệt bị đụ cho thực mềm xốp, nhan sắc diễm lệ, nước sốt dâm mĩ không ngừng lăn ra từ miệng huyệt.

Loan Ngọc còn ác ý đè lại bụng hắn, tinh dịch trắng đục từ nãy giờ bắn vào cứ như vậy mà trào ra từ lỗ đít đỏ tươi của Nguyễn Thời Hành.

"Lúc nãy em đã nói là sẽ kẹp chặt mông sinh con cho tôi mà, giờ sao toàn chảy ra hết vầy, không được, tôi phải phạt em mới được, lát nữa nhớ là phải kẹp cho chặt đấy."

Giọng điệu y vui vẻ, khoé miệng hơi mỉm cười, có vẻ nho nhã nhưng đôi môi xinh đẹp kia liên tục phát ra từng lời âu yếm khiến người cảm thấy xấu hổ, y lấy tay tán rộng tinh dịch ở đùi Nguyễn Thời Hành ra.

"Do cậu hết chứ, ai bảo cậu địt tôi lỏng ra luôn rồi, sao lại trách tôi được?"

Nguyễn Thời Hành lười nhác đáp lại, giờ phút này hắn đã bị đẩy ngã trên giường, hai cái đùi quấn ở trên eo Loan Ngọc, cái miệng phía dưới bị địt tới không khép lại được, mở rộng trước mắt y, còn đang không ngừng chảy tinh dịch.

Bàn về phương diện nói lời cợt nhả này thì Nguyễn Thời Hành nhất định ăn đứt Loan Ngọc. Cho dù bây giờ hắn bị đụ tới mức tràn đầy hơi thở dâm mĩ mệt mỏi, cũng khiến cho người ta không cảm giác được hắn gầy yếu.

Hắn vẫn là người chủ động như cũ, dù cho đang bị người khác đè ở dưới thân.

Loan Ngọc bị thái độ 'không biết sống chết' này của hắn chọc cười, tuy rằng khi bị đụ sẽ luôn chịu thua, nhưng nếu ở trong lúc hắn thanh tỉnh dò hỏi hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng yếu thế.

Khiến con người ta lún sâu vào, không có cách nào thoát khỏi.

Hai chân Nguyễn Thời Hành bị gấp thành hình chữ M, bị Loan Ngọc địt tới mức suýt chút nữa kéo dây đằng bện chi chít của cái giường với nhau ra.

Tay hắn xoa nắn vùng đáy chậu, cảm nhận được dương vật của Loan Ngọc đang mãnh liệt ra vào.

Dương vật Loan Ngọc đã sớm không còn là bộ dáng ngây ngô lúc mới gặp, lúc đó nó vẫn là màu hồng nhạt, lộ ra một thứ mùi vị của trai tân, nhưng bây giờ đã bị lỗ đít của Nguyễn Thời Hành bú mút đến biến thành màu tím đen, giống như một con mãnh thú chuẩn bị cắn người.

Lỗ đít bị đụ tới mức nước sốt bay tán loạn, Nguyễn Thời Hành chỉ biết kêu to gọi bậy, một chút khóc kêu ngắn ngủi lại làm cho con thú xinh đẹp trên người càng thêm hưng phấn.

Trên đùi hắn toàn là dấu tay xanh tím, như là một loại đánh dấu nào đó.

Đôi mắt Nguyễn Thời Hành tan rã, trong đầu ngoại trừ tình dục cùng khoái cảm thì chẳng thể nghĩ thêm gì nữa.

Lúc hắn lại sắp lên đỉnh cực khoái lần nữa thì dương vật đang tuỳ ý làm bậy trong lỗ dâm kia đột nhiên dừng lại.

Nguyễn Thời Hành khó hiểu nhìn Loan Ngọc, trên mặt mang theo chút thúc giục.

Vẻ mặt Loan Ngọc hơi chút quái dị, giống như là đang cười, lại giống như còn đang trộn lẫn vài thứ gì khác.

Nếu Nguyễn Thời Hành còn trong trạng thái thanh tỉnh nhất định sẽ phát hiện được Loan Ngọc chuẩn bị làm chuyện xấu, nhưng đầu óc của hắn bây giờ chỉ toàn là để cho hắn bắn tinh, chỉ cần một chút nữa...

Loan Ngọc hơi cúi người, vẻ mặt vô tội, như là giải thích lại như là tuyên cáo: "Anh Hành, tôi muốn đi tiểu."

Cái gì?

Đại não Nguyễn Thời Hành giống như bánh răng bị rỉ sét, còn chưa kịp phân tích lời nói của y, mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn lên.

Thứ rót vào thân thể không phải là tinh dịch, mà là nước tiểu nóng bỏng.

Nước tiểu giống như súng bắn nước cao áp liên tục lại kéo dài mà cọ rửa thành ruột, thân thể Nguyễn Thời Hành nhịn không được hơi hướng về phía trước, ngay cả thở dốc cũng có chút thay đổi.

Dương vật cương cứng của hắn phun ra tinh dịch, đưa hắn lên đỉnh.

Đầu óc Nguyễn Thời Hành trống rỗng, đến khi bắn tinh xong vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.

Loan Ngọc nhìn đĩ đực bị bắn nước tiểu mà vẫn có thể phun tinh dưới thân, đôi mắt đen tối không rõ, hưng phấn ôm lấy eo hắn bắt đầu một cuộc chinh phạt mới.

Thú vật đều thích dùng nước tiểu để đánh dấu địa bàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net