Q2 - Chương 6.1: Đêm trăng nói dối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: Haru, H.

Sau khi ăn sáng xong, hầu gái Chris lấy mấy tờ tư liệu tới đưa cho bọn họ.

"Đây là tất cả ghi chép, các vị còn có yêu cầu gì nữa thì có thể tìm tôi."

Thái độ của Chris tuy nhìn khá lễ phép, nhưng vẻ mặt lại là kiêu căng khó kiềm được.

"Xin hỏi thù lao của chúng tôi là do phu nhân chi trả đúng không?"

Dư Tuế mở miệng hỏi, hấp dẫn lực chú ý của những người khác.

"Ôi trời ơi, các người là do cảnh sát trưởng William mời tới, mắc gì chúng tôi phải chi trả thù lao cho các người?"

Giọng nói của Chris trở nên bén nhọn, cô ta duỗi cổ càng dài, vẻ mặt không thể tin tưởng, cảm thấy hoang đường với lời mà mình nghe được.

"Đúng là xúi quẩy."

Chris xoay người đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại vài vị người chơi.

A Tống bừng tỉnh nói: "Thì ra là như thế, may là cậu hỏi mới biết, bảo sao vị phu nhân này kì cục vậy, trinh thám do mình mời mà cứ cà lơ phất phơ, không thèm để ý chú trọng, thì ra là không phải bà ta mời nhưng lại không có cách nào từ chối được. Thôi, chúng ta xem tư liệu trước đã."

Tư liệu được bày ra ở trên bàn, chắc chắn rằng mỗi người đều có thể nhìn thấy, đồng thời tiến hành trao đổi.

Hiện trường tử vong ở trong ảnh cũng không hỗn độn, phòng rất sạch sẽ, bé gái nhắm hai mắt nằm ở trên sàn, cảnh tượng âm u, không còn sự sống.

"Delia, nữ, mười tuổi, cao 1 mét 3, nhưng từ ảnh chụp này lại cảm giác khá lớn xác, trẻ con nước ngoài đều như thế à?"

A Tống lẩm bẩm, mọi người nghe vậy cũng nhìn về phía ảnh chụp.

"Ai dà, dù sao cũng lớn tướng hơn con gái tôi nhiều lắm. Tôi không biết mình đã tiến vào trò chơi này bao lâu rồi, cũng không biết con gái tôi đã bao lớn nữa..."

Anh Lục thổn thức, có chút buồn bã.

Nguyễn Thời Hành nhìn ảnh chụp thi thể bé gái, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào lại không thể nói rõ được.

Anh Lục: "Nguyên nhân chết là do nghẹt thở, nhưng lại kiểm tra ra có độc dược ở bên trong đồ ăn, trên cổ tay có vết bầm do bị trói... Chỉ có nhiêu tư liệu đây thôi à?"

Lục Như: "Bây giờ trang viên đã mất tích một hầu gái và một đầu bếp, nếu bọn họ là hung thủ giết người thì chúng ta có thể rời đi phó bản này đúng không, hay chỉ cần nói ra hung thủ là kẻ nào là được rồi?"

"Chưa chắc bọn họ đã mất tích, có lẽ còn ở bên trong trang viên."

Nguyễn Thời Hành buông tờ giấy viết nguyên nhân chết kia, phỏng đoán một loại khả năng khác có thể xảy ra.

A Tống: "Anh Nguyễn nói có lý đó à, chủ nhân của trang viên này rất đáng ngờ, chỉ cần bà ta nói đầu bếp và hầu gái trốn đi thì đã đủ khả nghi rồi, lại còn thay đổi tất cả người hầu, sợ người ta không biết bà ta đang chột dạ vậy."

Bọn họ đều nhìn về phía Dư Tuế, không một tiếng động dò hỏi.

"Đi nhìn phòng người chết trước đã."

Dư Tuế đứng lên, các người chơi đi theo y về khu nhà ở phía tây.

Bên cạnh lầu chính là một hoa viên rất đẹp, bây giờ là mùa xuân, những bông hoa trong hoa viên nở rộ cực kỳ kiều diễm xinh đẹp.

Lần này bọn họ không bị ngăn trở, thuận lợi vào được.

Đi lên thang lầu là đại sảnh, hai bên trái phải của đại sảnh là phòng tạp vật, chồng chất một ít thứ linh tinh, Nguyễn Thời Hành mở cửa phòng tạp vật bên trái, trên cửa toàn là tro bụi, bên trong cũng có không ít bụi bặm, hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay sạch sẽ của mình, lại nhìn về phía Dư Tuế.

Dư Tuế gật gật đầu, cửa cũng chầm chập khép lại.

Lầu hai có một căn phòng rất rộng, ở trong góc phòng đặt một bộ piano, bên kia là đàn violon và đàn cello, từ đó có thể thấy được đây là phòng tập đàn.

Chắc là vì một người ở nên lầu ba cũng không chia phòng, cả tầng lầu này đều là phòng ngủ, giường rất lớn, trên giá đặt đầy sách, còn đặt cả tủ quần áo và tủ giày, chỗ này hình như đã được quét tước qua, sạch sẽ, không dính một hạt bụi.

Sách ở trên giá đa phần là về nhạc lý, còn có một ít là về lĩnh vực văn học, Nguyễn Thời Hành lấy một quyển có vẻ đã được lật xem rất nhiều lần trong đó, trang sách có chút nếp uốn và dấu vết bị xé rách, cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

"Quần áo và giày dép của vị tiểu thư này không nhiều lắm, hơn nữa phong cách còn rất khác biệt, có cái trẻ rồi lại có cái già, kỳ lạ thật đấy."

Người chơi nữ duy nhất là Lục Như lên tiếng bình luận.

"Theo lý mà nói thì chỗ này chắc chắn có manh mối, nhưng tại sao lại được quét dọn sạch sẽ như vậy chứ?"

"Cũng không có nhật ký hay notebook gì cả, nơi này quá trống trải."

"Không có cả ảnh chụp."

Dư Tuế mở miệng nói, y đánh giá sơ lược toàn bộ căn phòng, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ đứng ở đó, nhìn xuống dưới lầu.

Nguyễn Thời Hành đi tới chỗ y, phát hiện đứng ở vị trí này thì có thể nhìn toàn cảnh hoa viên xinh đẹp ở dưới lầu.

"Tôi còn tưởng rằng hôm nay chắc là cậu xuống giường không nổi nữa chứ."

Nguyễn Thời Hành nghe thấy tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, mới phát giác ánh mắt Dư Tuế không biết đã dừng trên người hắn từ lúc nào.

"Tôi cũng tưởng vậy, nhưng mà thật ra cũng không nghiêm trọng như tôi nghĩ."

Nguyễn Thời Hành dựa người trên cửa sổ, nhìn người đang đi vào trong hoa viên.

"Còn có gì nữa không? Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ có gì đó muốn nói cho tôi chứ?"

Dư Tuế vẫn luôn suy nghĩ đến tình cảnh Nguyễn Thời Hành gặp y vào sáng nay, y cứ ngỡ hắn sẽ nói cho y cái gì đó, có thể là giải thích sự việc tối qua hoặc là nói chuyện gì khác nữa.

Nhưng ngoài dự kiến của y là Nguyễn Thời Hành chẳng nói gì cả, hành xử như thường, giống như người tối qua ở dưới thân y dâm đãng rên rỉ không phải là hắn vậy.

Nguyễn Thời Hành hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Dư Tuế.

"Đương nhiên có chứ, dương vật cậu rất lớn, làm tôi rất thoải mái."

Tiếng nói của hắn chậm chạp, rõ ràng, lại ẩn chứa ái muội bên trong.

Giống như ngọn lửa được đốt lên ở trong ngày hè rực hồng, chỉ phát ra tiếng lách tách nhỏ vụn giòn vang, rồi ở trong một cái chớp mắt lại nổ tung, nhanh nhẹn vẽ nên bức tranh chứa đầy màu sắc rực rỡ ở thế gian.

Dư Tuế nhìn khuôn mặt thản nhiên mang chút ý cười của hắn, đầu lưỡi chống hàm trên, cố áp xuống cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng.

Y lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Tôi rất vui vì có thể khiến cậu vừa lòng."

"Muốn xuống nhìn thử không?"

Nguyễn Thời Hành giương môi, chỉ chỉ hoa viên.

Cửa sổ này có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc ở trong hoa viên, kể cả người đứng ở trong đó.

Dư Tuế liếc mắt nhìn Nguyễn Thời Hành một cái, nhìn được một ít đồ vật tuy hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Người chơi khác còn đang ở trong phòng cố gắng đi tìm manh mối, Dư Tuế và Nguyễn Thời Hành thì xuống lầu đi thẳng ra hoa viên.

Trong lúc xuống lầu, Nguyễn Thời Hành đã suy nghĩ tới một số việc.

Hắn không muốn nói với Dư Tuế về chuyện của Kiến Lăng, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao chuyện này lại xảy ra, thậm chí hắn còn không biết lúc nào Kiến Lăng lại xuất hiện lần nữa, có thể là tối nay, có thể là phó bản tiếp theo, không ai đoán trước được.

Tối hôm qua Kiến Lăng dùng giọng điệu "đố em trốn được anh" nói chuyện với hắn, chắc hẳn phải còn gặp nhau dài dài.

Hoa viên đã gần ngay trước mắt, Nguyễn Thời Hành thu hồi dòng suy nghĩ, nhìn người đang đứng trước bồn hoa quan sát hoa nở.

"Quản gia Linde, hình như ông rất thích hoa nhỉ?"

Dư Tuế đến gần dò hỏi, ngón tay đụng vào những bông hoa nở rộ xinh đẹp.

"Hoa đẹp thì ai không thích cho được, nhưng mà vị khách nhân này, xin đừng tuỳ tiện ngắt hoa, làm ơn buông tay của ngài được không?"

Trên mặt Linde mang theo tươi cười khách khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm tay Dư Tuế.

Ở trong một vùng đầy hoa nở rộ rực rỡ, bỗng xuất hiện một cành hoa chỉ có một nụ hoa duy nhất, hình như chưa tới lúc để nở.

Lúc ngón tay Dư Tuế chạm trên lưới chụp hoa, sự căng thẳng ở trên mặt Linde gần như không che được.

Dư Tuế: "Đây là hoa hồng Andorra đúng không, tôi từng trồng một lần rồi, chu kỳ ra hoa của loại hoa này khá muộn, nhưng vào mùa xuân chúng nó là loài xinh đẹp nhất giữa các loài hoa."

Trên mặt Linde lướt qua một tia khinh miệt không dễ phát hiện, ông ta nói: "Đây là một loại hoa hồng cực kỳ sang quý, nó chỉ nở rộ vào lúc hoàng hôn, không phải là hoa hồng Andorra như ngài nói."

Dư Tuế lắc đầu phủ nhận: "Chắc là ông nhầm rồi, tôi là người trồng hoa chuyên nghiệp, ông là quản gia, sao có thể hiểu hoa hơn tôi được? Đây là hoa hồng Andorra, hơn nữa nó còn mọc không tốt, tôi dám thề là bộ rễ nó đã hư thối rồi, tốt nhất vẫn là đào ra rồi trồng lại thôi."

Linde hơi tức giận, sắc mặt lãnh đạm nói: "Thưa ngài, tôi tin rằng so với ngài thì tôi càng hiểu hoa hồng hơn, bộ rễ nó có hư thối hay không thì tôi biết rõ hơn ngài, nên bây giờ mời ngài mau rời khỏi đây."

Linde đuổi khách, Dư Tuế cũng không kiên trì, quay trở về tầng lầu.

Nguyễn Thời Hành cười cợt: "Hoa hồng Andorra gì vậy trời, tôi chưa từng nghe cái tên này luôn đó."

Dư Tuế vô tội giơ tay: "Tôi chỉ nói bừa mà thôi, nhưng ông ta lại rất hiểu hoa, cũng rất yêu quý nó, tôi cảm thấy chốt cửa của phòng tạp vật không hề dính bụi, bên trong đó chứa vài đồ dùng để trồng hoa kia rất có khả năng là của ông ta."

"Cậu cũng nghi ngờ điểm này?"

Nguyễn Thời Hành biết rất có thể Dư Tuế có suy đoán giống mình, kế tiếp chính là lúc nghiệm chứng suy đoán này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net