Q3 - Chương 10.1: Xuất hiện hậu cung, dụ dỗ ngựa giống *** âm hộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: H.

Lão đạo tu hy vọng bọn họ đến một chỗ gọi là Bất Nhật Phong, tuy con đường đến nơi Tạ Ngọc Trạch muốn đi khác nhau, nhưng phương hướng thì lại là giống nhau.

"Vị đạo tu kia hẳn là Thanh Phong lão nhân đã ẩn cư từ lâu, không ngờ ông ấy lại bỏ mình trong trận đấu pháp này."

Sắc mặt Tạ Ngọc Trạch có chút trầm ngâm, kỳ thật Bất Nhật Phong không thuộc về bất luận một môn phái chính đạo nào, thậm chí nó còn không đủ xưng là một môn phái, chẳng qua chỉ là một tên gọi nơi ở thôi.

Nguyễn Thời Hành có chút tò mò hỏi: "Ông ta rất có danh à?"

Cốt truyện mà hệ thống đưa cho hắn chỉ có những đoạn cốt truyện quan trọng, vì vậy hắn hoàn toàn không biết bất kỳ thông tin về ai nếu như đi sâu vào vấn đề, chẳng hạn như lúc này.

"Là một vị tiền bối rất được mọi người kính trọng, ông ấy đã từng..."

Tạ Ngọc Trạch một bên đi tiếp một bên nói cho Nguyễn Thời Hành nghe những việc mà mình biết tới, y và Thanh Phong lão nhân không ở cùng một thời đại, lúc y thành danh thì Thanh Phong đã ẩn cư được mấy năm rồi.

Ông ấy không phải là đi bế quan, mà là bất đắc dĩ bị buộc ẩn cư khỏi chốn tiên đạo.

Thanh Phong là một người tu đan, từng là tu sĩ của phái Vân Mộc, cũng là thiên tài có tiếng tăm lừng lẫy, một đan khó cầu trong giới tu chân.

"Vì để cứu chúng sinh trong một trận chiến trên núi Huyền Vi, Thanh Phong lão nhân đã luyện ra cấm đan, hao tổn công lực trăm năm, tu vi bị lùi lại, quan trọng hơn cả là linh căn của ông ấy đã bị hư hao ô nhiễm, cả đời này đã không có cách nào luyện đan được nữa, vì thế ông ấy tuyên bố bế lò."

Đan tu lấy luyện đan làm đạo nhập môn tu chân, nếu bế lò thì không thể nghi ngờ là tự tay chấm dứt đạo của mình, không có cách nào tu luyện lại, chỉ có thể dựa vào pháp lực treo mệnh, chờ đợi thời gian trôi qua cướp đi mạng sống của mình mà thôi.

"Bởi vì không có cách nào tu luyện nên mới tuyên bố ẩn cư ư?"

Nguyễn Thời Hành hỏi tiếp, Tạ Ngọc Trạch nghe vậy ngẩn người, trầm mặc không nói.

Nguyễn Thời Hành thấy vậy cũng đã hiểu rõ suy nghĩ của y, hắn nói: "Xem ra nhân nghĩa đạo đức ở trong miệng nhân sĩ chính đạo các ngươi cùng lắm là như thế, dù cho ông ta vì chúng sinh mới tới nông nỗi như vậy, nhưng đối với các ngươi, một tên đan tu không thể luyện đan thì cũng chỉ là một tên vô dụng, một đứa con bị Thiên Đạo ruồng bỏ mà thôi."

Tuy lời Nguyễn Thời Hành nói ra không xuôi tai, nhưng không thể phủ nhận đó chính là tình trạng ở hiện thực, hoặc là nói hiện thực còn muốn tàn khốc hơn nhiều so với lời mà hắn nói.

Lúc ấy Thanh Phong lão nhân chưa lựa chọn ẩn cư, mà là ở trong môn phái chờ một đoạn thời gian, sau đó mới tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với phái Vân Mộc, mua Bất Nhật Phong, định cư ở nơi này.

Có người nói rằng, là bởi vì Thanh Phong không thể tiếp tục luyện đan dược nên bị môn phái trách móc xua đuổi, mà nguyên nhân chính vẫn là vì ân oán với chưởng môn phái Vân Mộc.

"Khi trước phái Vân Mộc có thể trở thành môn phái đan tu nổi danh ở trong tu chân, công lao hơn phân nửa đều là nhờ ông ấy, nhưng người trong môn phái không tình không nghĩa, dần dần cũng lạnh nhạt với Thanh Phong, không còn kính trọng ông ấy như ngày xưa nữa."

Tạ Ngọc Trạch nói tới đây, trong mắt toàn là cảm xúc phức tạp, không phải là vì lòng người thay đổi, mà là vì Nguyễn Thời Hành vẫn cứ đem y quy về nhân sĩ chính đạo.

Sư môn của y từ sớm đã cảm thấy y là nghịch đồ, là ma tu, hiện giờ người trong thiên hạ sợ rằng chẳng có ai cho rằng y vẫn còn là Tạ Ngọc Trạch trời quang trăng sáng như trước kia nữa, mà người trước mắt này, người đã thấy toàn bộ quá trình nhập ma của y, lại có thể nhẹ nhàng nói ra những lời như thế.

"Ta đã không phải là đạo tu."

Tạ Ngọc Trạch không biết mình tâm trạng lúc này của mình là thế nào, cũng không biết tại sao mình lại muốn nói ra những lời này, nhưng xác thật là y đang mong chờ câu trả lời từ Nguyễn Thời Hành.

Tựa hồ Nguyễn Thời Hành cũng kinh ngạc với lời nói của y, trong tầm mắt nhìn chăm chú đó của Nguyễn Thời Hành, Tạ Ngọc Trạch khó được cảm thấy có chút chật vật.

Lúc y định lướt qua đề tài khó xử này, bỗng nghe được giọng nói mang theo chút ái muội của Nguyễn Thời Hành vang lên bên tai: "Đương nhiên ta biết, ma khí trên người ngươi rất dày đặc, lúc biến thành rắn cưỡi lên thân thể ta cũng rất không lưu tình, thứ đồ súc sinh dưới háng kia của ngươi xíu nữa là đã địt chết ta rồi..."

Hắn tạm dừng một lát, càng thêm hài hước mà nhìn Tạ Ngọc Trạch, cười nói: "Nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới việc ngươi là tu giả chính đạo, hai chữ chính tà, đâu phải cứ nói là được."

Rõ ràng thái độ của Nguyễn Thời Hành cực kỳ ngả ngớn phóng đãng, là bộ dáng mà Tạ Ngọc Trạch của ngày xưa không thích nhất, nhưng giờ phút này y lại cảm thấy lồng ngực mình phồng lên, cuốn theo chút chua xót khó tả, lại trộn lẫn vài phần vui mừng không tên.

Thật là... kỳ lạ, tay Tạ Ngọc Trạch nắm chặt vỏ kiếm lạnh băng, nhịn không được nghĩ.

Có lẽ Nguyễn Thời Hành biết y đang nghĩ cái gì, nhưng hắn không truy vấn, cũng không nói gì thêm, đi theo Tạ Ngọc Trạch về phía trước, chỉ là lúc Tạ Ngọc Trạch ngự kiếm phi hành mang hắn đi, thì mới có chút lười nhác mà dựa vào trên lưng Tạ Ngọc Trạch.

Nếu là trước kia thì Tạ Ngọc Trạch sẽ kêu hắn đứng thẳng lên, nhưng bây giờ y lại không nói cái gì, chỉ là lặng im mà nhìn về phía trước.

Có lẽ là dựa vào vận may của vai chính, tuy trên đường truyền lời có vất vả chông gai, nhưng gặp chuyện kinh sợ lại may mắn không có nguy hiểm gì lớn, trải qua mấy ngày cuối cùng bọn họ cũng đến Bất Nhật Phong.

Cấm chế của Bất Nhật Phong có thể thông qua ngọc bội của Thanh Phong lão nhân lưu lại để đi vào, vì thế bọn họ đi lên đỉnh núi rất nhanh.

"Sư phụ, ngài đã về rồi...! Các người là ai? Sư phụ ta đâu?"

Một thiếu nữ ăn mặc chiếc váy màu vàng nhạt vui vẻ chạy ra, lại thấy trước cửa đứng hai tên ma tu xa lạ, sắc mặt nàng trở nên cứng đờ, lập tức trái phải nhìn xung quanh, sốt ruột hỏi.

"Lúc ta đến nơi thì trận đấu pháp của tiền bối đã kết thúc rồi... Ông ấy nhờ ta đưa cho ngươi vài thứ."

Tạ Ngọc Trạch đưa đồ vật tới trước mặt thiếu nữ, dùng ánh mắt trấn an nàng.

Thiếu nữ giống như đã chịu một cú sốc rất lớn, nàng không thể tin tưởng lùi lại về sau vài bước, kinh hoàng thất thố, hốc mắt lập tức trở nên đỏ.

Nàng tiếp nhận di vật của sư phụ, lúc tay nàng vừa chạm tới lưu ảnh thạch, thân hình của Thanh Phong lão nhân bỗng hiện ra.

Vật đó là Thanh Phong lưu lại lúc sinh thời, nói cho vị thiếu nữ này biết rằng hai người trước mặt đây là người tốt mà ông ấy gặp được, tuy họ là ma tu nhưng bản tính không xấu, ông đã giúp nàng báo thù rồi, con đường kế tiếp nàng phải tự đi thôi.

Thiếu nữ áo vàng, cũng tên là Lâm Như Nhất, nắm chặt cục đá khóc không thành tiếng.

"Con đã nói ngài không cần báo thù cho con, không cần báo thù cho con rồi mà, con chỉ muốn ngài sống khoẻ mạnh mà thôi..."

Lâm Như Nhất lau nước mắt, nhưng dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch được.

Từ trong lưu ảnh thạch truyền đến giọng nói già nua của Thanh Phong lão nhân: "Có phải con đang oán giận vi sư không? Rằng vi sư không nên báo thù cho con? Ai, tung tích của kẻ kia rất khó tìm, nếu như lại tiếp tục trì hoãn thì không biết năm nào tháng nào mới có thể tóm được gã, tu vi của ta cũng sẽ càng ngày càng xuống dốc. Như Nhất à, tư chất của con rất tốt, người cũng thông minh lanh lợi, tất cả bản lĩnh của sư phụ đều đã truyền hết cho con, còn việc báo thù, thôi thì đây là điều cuối cùng mà sư phụ có thể giúp con làm."

Lâm Như Nhất nghe vậy càng khóc lớn hơn, Nguyễn Thời Hành đưa cho nàng một chiếc khăn, thứ nhất là do hắn không đành lòng nhìn nàng như thế, thứ hai là do sợ Tạ Ngọc Trạch đưa cho nàng trước, em gái đang thương tâm muốn chết, nhìn thấy y lỡ rơi vào lưới tình là tiêu cả lũ.

Nguyễn Thời Hành không phải là lo lắng suông, mà là do Lâm Như Nhất em gái này cứng đầu cực kỳ, rất tin sư phụ của mình, sư phụ nói Tạ Ngọc Trạch không phải người xấu, thậm chí y còn giúp sư phụ mình đưa di vật, vì thế nàng ở trong hậu cung Tạ Ngọc Trạch đặc biệt ngốc nghếch, chỉ nghe mỗi mình y nói.

Sư phụ qua đời mang đến cho Lâm Như Nhất cơn sốc tinh thần rất lớn, tới tận tối thì nàng mới khó lắm mà bình tĩnh lại, mang theo đôi mắt sưng đỏ tới tìm Nguyễn Thời Hành và Tạ Ngọc Trạch.

Đầu tiên là luôn miệng cảm ơn bọn họ đồng ý đưa di vật của sư phụ tới chỗ mình, sau đó hỏi bọn họ rằng mình có thể đi theo họ hay không.

"Từ nhỏ thì ta đã ở Bất Nhật Phong, chỉ gặp được mỗi mình sư phụ, bây giờ sư phụ đã qua đời, ta cũng không biết mình nên đi đâu nữa. Ta biết luyện đan, các ngươi có thể cho ta đi chung được hay không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net