Q4 - Chương 19: Cách để thuần phục một tên bạo quân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Beta: H. viết code bug tùm lum 🙂

Mới đầu hạ nhưng ban đêm đã nóng ghê gớm, cho nên lúc đi ngủ Nguyễn Thời Hành mặc quần áo rất mỏng.

Từng cái hôn nóng cháy xuyên qua lớp vải mỏng dừng lại ở sau cổ Nguyễn Thời Hành, khiến hắn tỉnh giấc từ trong cơn say ngủ, hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi hắn, vì thế nên hắn không bày ra động tác phòng bị mà an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.

Tới tận lúc cái tay hư hỏng kia luồn vào quần áo hắn nhẹ nhàng xoa bóp núm vú, Nguyễn Thời Hành bị y làm phiền tới nỗi phải nhíu mày.

"Một vừa hai phải thôi đấy."

Nguễn Thời Hành đè tay Bùi Du lại, ngăn cản y tiếp tục quậy phá mình.

Hệ thống vẫn luôn báo cáo tình hình hiện giờ của Bùi Du cho Nguyễn Thời Hành, mấy ngày nay y quả thật bận rộn đến độ chân không chạm đất, có quá nhiều thứ để y học tập và suy xét, mỗi ngày y đều tới nơi ở của hắn ngủ lại, chỉ ngủ được cùng lắm hơn 2 tiếng đồng hồ, thấy Bùi Du vất vả làm việc với cường độ cao như vậy nên Nguyễn Thời Hành cũng chẳng có hứng thú ép khô tinh dịch y.

"Em cứ ngủ đi, ta sờ tí."

Bùi Du lưu luyến không nỡ buông tay cặp vú quá mức đầy đặn này, y cúi người nhẹ nhàng liếm mút ở trên khuôn mặt Nguyễn Thời Hành.

Vào ban ngày khi Bùi Du nhận được chú cún được điêu khắc bằng gỗ kia thì lòng y đã nhớ Nguyễn Thời Hành không chịu được, nhưng công việc triều chính quá mức bận rộn khiến y không thể thoát thân, y đã không yêu thương hai cái lỗ dâm của Nguyễn Thời Hành gần 5 ngày rồi, nhưng đêm nay tâm trạng của y quá mức hưng phấn mênh mông, không kiềm được mà muốn thân mật với Nguyễn Thời Hành đôi chút.

Nguyễn Thời Hành nhắm mắt ngủ tiếp, mặc kệ Bùi Du muốn làm gì thì làm.

Bùi Du không cởi quần áo của Nguyễn Thời Hành ra, bàn tay nóng rực của y nhẹ nhàng di chuyển qua từng đường cong trên thân thể hắn, từ núm vú bé xinh đến ngực rồi lướt qua cơ bụng hắn, cuối cùng dừng lại ở phần eo sườn Nguyễn Thời Hành.

Nguyễn Thời Hành bình tĩnh mở mắt, hơi híp mắt nhìn Bùi Du đang lâm vào trạng thái quá độ hưng phấn.

"Ta nhịn hết nổi rồi, em để ta làm xíu xiu thôi được hong?"

Bùi Du dán sát ở trên người Nguyễn Thời Hành làm nũng, y há mồm ngậm lấy vành tai hắn nhẹ liếm mút, đầu lưỡi y như một con rắn nhỏ hoạt động trên vành tai hắn, mỗi lần thở dốc đều chứa toàn là tình dục nồng đậm.

Nguyễn Thời Hành vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, hắn nâng tay đặt ở trên mặt Bùi Du, sau đó lại bị Bùi Du nắm lấy, vừa hôn vừa sờ soạng lên tay hắn.

"Khắc gỗ có mệt không? Để ta xem em có bị thương ở đâu không nào..."

Ở trong bóng tối nên Bùi Du không tài nào thấy được tay Nguyễn Thời Hành có bị thương hay không, y chỉ có thể liên tục sờ soạng, giọng nói chứa đầy hưng phấn hỏi.

Đó là sự vui vẻ không thể nào che lấp được, hệt như một chú chó con tìm thấy kho báu mà mình đã chôn từ trước, vui mừng nhảy nhót xung quanh.

Nguyễn Thời Hành biết Bùi Du sẽ vui vẻ, nhưng khi hắn nhìn thấy y vui vẻ như vậy, không biết vì sao trái tim mình bỗng có chút trĩu nặng.

Chỉ là tặng món đồ nhỏ như vậy, có gì đáng để vui vẻ đến thế?

Nguyễn Thời Hành không tiếp lời, Bùi Du tưởng hắn đang rất mệt nên vội cười nói: "Chú chó con kia được điêu khắc rất tỉ mỉ sống động, ta rất thích, nó còn do em tự tay làm nên ta lại càng thích."

Đầu Nguyễn Thời Hành đột nhiên đau đớn, một khuôn mặt xa lạ rồi lại quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện rồi lập tức biến mất ở trong đầu hắn, hệt như ngôi sao băng ở trên trời đêm.

—— này là anh tặng cho em nên đương nhiên nó rất quan trọng với em rồi...

Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên toàn là nghiêm túc, lời cậu ta nói ra chợt trùng lặp với lời Bùi Du.

"Ngu..."

... Ngu... Tên ai đây...?

Cái tên kia hình như đã được hắn nói rất nhiều lần, nhưng đến giờ Nguyễn Thời Hành lại nghĩ mãi mà chẳng ra.

Ngay cả khuôn mặt vừa mới hiện lên ở trong đầu hắn cũng chợt biến mất không thấy tăm hơi, giống như một con cá nhỏ lặn tăm ở giữa lòng đại dương bao la, dù Nguyễn Thời Hành cố hồi ức thế nào cũng không thể nhớ nổi.

"Sao thế?"

Bùi Du nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Nguyễn Thời Hành, lại nghe thấy giọng hắn có hơi không ổn, lo lắng hỏi.

Nguyễn Thời Hành im lặng một lát, trả lời: "Bị đau đầu một chút..."

Nguyễn Thời Hành bỗng thấy đêm mùa hạ này sao lại lạnh lẽo đến thế, nên hắn nhẹ nhích lại gần về phía Bùi Du.

Bùi Du thấy được động tác của hắn, tưởng thân thể Nguyễn Thời Hành khó chịu, lập tức muốn đứng dậy xuống giường.

"Để ta đi kêu thái y!"

"Không cần đâu, ta không có chuyện gì, lên giường nghỉ ngơi đi."

Bùi Do vẫn lo lắng nói: "Ta nghĩ nên kêu thái y thì tốt hơn."

"Ta không có chuyện gì thật mà, tới đây ngủ chung với ta đi."

Đây có thể được coi là lần đầu tiên Nguyễn Thời Hành bình thản nói Bùi Du làm gì đó chung với hắn, Bùi Du không kháng cự được, y nằm lại trên giường, sờ lên cổ tay của Nguyễn Thời Hành thử, cảm thấy mạch đập của hắn vẫn ổn định không có gì khác thường, lúc này y mới an lòng.

Bởi vì xảy ra chuyện này nên Bùi Du chẳng còn tâm tư sờ loạn nữa, y ôm eo Nguyễn Thời Hành yên tĩnh đi vào giấc ngủ.

Nguyễn Thời Hành nhắm hai mắt, nhưng đã không còn chút buồn ngủ nào.

Hắn thầm thì gọi hệ thống ở trong đầu, hệ thống lấp tức đáp lời.

Nguyễn Thời Hành: "Có chuyện gì xảy ra với ký ức của tôi à?"

Hệ thống: "Hử? Sao ký chủ lại hỏi thế? Mà tôi thấy hẳn là không có chuyện gì đâu."

Không có chuyện gì ư?

Nguyễn Thời Hành biết chắc chắc là có chuyện gì đó không ổn, đáng lý hắn không nên suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng những tình huống khác thường đã dần xảy ra thường xuyên hơn vẫn mãi nhắc nhở hắn, hắn cần phải nhớ thứ gì, hoặc là hắn đã từng quên thứ gì.

Nguyễn Thời Hành: "Những nam chính tôi từng gặp là cùng một người đúng không?"

Hệ thống: "Dựa theo số liệu hoạt động thì không có khả năng là cùng một người, hôm nay ngài bị sao thế ký chủ?"

Nguyễn Thời Hành: "Không có gì."

Nguyễn Thời Hành không tiếp tục nói chuyện phiến với AI ở trong đầu mình nữa, hắn yên lặng nằm ở trên giường, rất nhiều chuyện đột ngột hiện lên ở trong đầu hắn, từng chuyện một nối tiếp chạy qua, như những hộp vuông lộn xộn tràn ngập sắc màu tươi đẹp.

Tuy tính cách của những người này không giống nhau cho lắm, nhưng ở một mặt nào đó thì bọn họ lại giống hệt nhau.

Nguyễn Thời Hành có một dự cảm mịt mờ nào đó, rằng những việc mà hắn suy nghĩ hôm nay đã sắp có đáp án.

Khi trời vừa mới tờ mờ sáng thì Bùi Du đã đi mất dạng rồi.

Sau khi y đi thì Nguyễn Thời Hành bỗng mở bừng mắt, hắn nhìn tẩm điện trống vắng này, cảm thấy có chút buồn chán mà nhắm mắt lại.

Sự thật chứng minh vừa muốn làm một tên bạo quân lại vừa muốn làm một tên minh quân không phải việc dễ, trước khi Bùi Du lên cầm quyền hoà toàn thì y không có cách nào làm việc theo ý mình muốn được, phe cánh của gã Thừa tướng đã chết ở trên điện Kim Loan kia đã gây không ít phiền phức cho Bùi Du, hành vi quét sạch khối u ác tính ở trong triều đã ảnh hưởng đến lợi ích của một số thế lực, mạng lưới quan hệ của những người đó rắc rối phức tạp, giống hệt như cái đinh bị nước bùn vùi lấp, tuy dẫm xuống không khiến ta bị thương đến bên trong gân cốt nhưng lại gây phiền hà vô cùng.

Người muốn đột nhập vào Thừa Lộ Điện ngày càng nhiều, Minh Chi và ám vệ do Bùi Du phái tới đã ngăn cản không biết bao nhiêu đợt ám sát, Nguyễn Thời Hành cũng nhận ra sự khác thường nên chỉ ở trong tẩm cung không ra ngoài, ngay cả sân vườn cũng không ra đó chơi nữa.

Từ khi tặng cho Bùi Du chú cún bằng gỗ tới giờ cũng đã qua 5 ngày, Bùi Du nhân lúc đêm tối vội tới cung điện của Nguyễn Thời Hành, dịu dàng thân mật với hắn đôi chút, sau đó lưu luyến không rời mà nói về chuyện đưa hắn ra khỏi cung.

"Chờ qua một đoạn thời gian nữa thì ta sẽ đón em về, mấy ngày nay sợ trong cung không an toàn. Những chuyện ở trên triều hẳn là phải tới cuối hạ mới có thể giải quyết xong, xung quanh ta e là đã có phản tặc, vốn đang định chờ tóm gọn hết rồi mới đưa em ra cung nhưng sợ em gặp nguy hiểm nên đành thôi."

"Ta định đưa em qua nơi ta đã chuẩn bị trước, hay là em thích về nhà hơn? Khi bắt em đi ta có để lại một tờ giấy nhắn bảo cho cha em rằng em đi du lịch phương xa, nếu muốn em có thể về nhà mình cũng được."

Nguyễn Thời Hành biết rõ tình cảnh hiện giờ của y, hắn nói: "Đi tới nơi mà ngươi đã chuẩn bị sẵn đi, còn chuyện về nhà thì đợi qua cơn sóng gió này rồi tính tiếp."

Nguyễn Thời Hành không có tình cảm gì đáng nói đối với cha nguyên chủ, hơn nữa hắn cảm thấy mình không trở về Nguyễn gia mới là lựa chọn đúng đắn nhất, nếu hắn quay về sợ là Nguyễn gia không giữ được bí mật, lỡ như lộ ra chút đỉnh tiếng gió gì thì chỉ dựa vào việc Bùi Du gây thù chuốc oán khắp nơi cũng sẽ có khả năng liên luỵ đến Nguyễn gia bị các thế lực trong triều lấy làm nơi trút giận.

"Em không luyến tiếc gì ta à?"

Bùi Du thấy Nguyễn Thời Hành đồng ý với lời mình nhanh như vậy, thậm chí đã chuẩn bị sắp xếp đồ đạc, y ấy vậy mà lại nổi lên chút tủi thân.

Nguyễn Thời Hành thấy vậy cũng không gấp gáp, chỉ cười như không cười nói.

"Dưới bầu trời này đất nào chẳng là đất của Thiên tử."

Đây là lời nói của Bùi Du sau khi bắt Nguyễn Thời Hành về cung, dù Nguyễn Thời Hành có đi tới phương trời nào thì vẫn mãi là người của y, bây giờ Nguyễn Thời Hành lấy câu này nói lại với y.

Bùi Du vừa bực vừa vui, nhìn bóng dáng Nguyễn Thời Hành lặng lẽ ra cung, y thầm quyết định sẽ trút hết lửa giận lên những tên quan lại hại nước hại dân ở trên triều vào ngày mai, dù gì thì y cũng là bạo quân, bạo quân giết vài người thì chẳng có gì lạ lẫm cả.

...

Hẻm Tùng Vân ở bên thành Bắc có nhà vừa mới chuyển đến, là một vị công tử cao lớn anh tuấn, nhưng hình như hắn ta không thích ra cửa cho lắm, thường ngày chỉ sai vặt mấy gã hầu cận ra ngoài mua đồ dùng, khi nhắc tới hắn thì hầu cận chỉ bảo là người ngoài kinh thành, gia cảnh giàu có, tới trong kinh học tập để chờ kỳ thi mùa xuân vào năm sau.

Lúc đầu mọi người còn rất tò mò, nhưng suốt mấy ngày liền hắn chỉ ru rú trong nhà không ra ngoài nên chẳng mấy chốc không còn ai nhắc lại hắn nữa.

Nhà của Vân Nương ở sát cạnh bên nhà của vị công tử nọ, nàng cảm thấy lời mọi người đồn đoán không đúng lắm, không biết vì gì nhưng nàng nghĩ vị công tử đó không phải là người đọc sách, có lần nàng vì muốn lấy con diều rơi trên đầu tường của nhà hắn nên đã vô tình gặp mặt, vị công tử đó nhìn nàng cười khẽ một tiếng, khiến trái tim nàng bỗng lỡ một nhịp.

Khuôn mặt kia của hắn không giống vẻ nho nhã ôn hoà thường thấy của người đọc sách, mà giống như... Giống như là một tên công tử nhà giàu phong lưu thành tánh, đa tình rồi lại bạc tình, hấp dẫn con tim người ta nhưng cũng khiến con người ta biết khó mà lui.

Dù là như thế nhưng Vân Nương vẫn không kiềm được mà đem lòng thầm mến vị công tử anh tuấn đó, nhưng nàng chỉ biết họ của vị công tử này là Nguyễn, còn lại chẳng biết gì cả.

Ngoại trừ ngày nàng leo lên đầu tường lấy diều suýt nữa té xuống, vị công tử họ Nguyễn đó kêu nàng cẩn thận thì bọn họ cũng chẳng tiếp xúc thêm lần nào nữa. Cửa lớn nhà hắn không mở, Vân Nương có lòng muốn biếu một ít điểm tâm cũng không có cửa, chỉ có thể mỗi ngày giả bộ làm rơi cầu hoặc diều lên trên đầu tường nhà hắn, sau đó lấy cớ leo lên nhặt cầu mà trộm ngắm vị công tử điển trai đó.

Nhưng không phải lần nào cũng may mắn gặp được, Vân Nương leo lên mười lần thì chỉ nhìn thấy hắn hai lần, nhưng nhiêu đây cũng đã đủ khiến nàng thoả mãn rồi.

Ngày này nàng phát hiện có điều gì đó khác thường, ngoại trừ những gã sai vặt vẫn luôn xuất hiện thì hôm nay nhà hắn hình như đang có khách.

Đó là một gã đàn ông vô cùng tuấn mỹ, dù Vân Nương chỉ kịp nhìn thấy nửa khuôn mặt cũng đã khiến nàng phải thất thần.

Vị công tử tuấn mỹ đó hình như nhận ra ánh mắt của nàng, Vân Nương hoảng hồn vội cúi đầu xuống sợ bị y phát hiện, mãi qua nửa tiếng nữa mới dám ngó đầu lên, ai biết lại thấy cửa sổ phòng ngủ thường xuyên đóng lại của Nguyễn công tử đột ngột được mở ra.

Nàng trừng lớn hai mắt, che miệng vội rụt người về, suýt nữa thì đã rơi xuống đất.

Chắc là nàng đang bị hoa mắt rồi, nếu không sao nàng có thể thấy Nguyễn công tử bị đè lên trên bệ cửa sổ, còn vị công tử tuấn mỹ kia thì đang vùi đầu vào ngực hắn si mê liếm láp.

Bên cạnh cửa sổ có cây hoa điệp, từng thốc hoa đan xen vào nhau, khuôn mặt của Nguyễn công tử như ẩn như hiện, trên mặt toàn là vẻ phong tình che lấp phồn hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net