Chương 10: Nuôi một nhóc con vạn người chê (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rất nhiều.

Ví như Yến Chuẩn có muốn tố giác Yến Khê đi chăng nữa —— đương nhiên, Yến Chuẩn không nói chuyện được, cho nên loại tố giác như này cũng kiện chả ra được cái kết quả gì, nhưng tóm lại vẫn là có chút phiền phức. Nếu như có bà Hứa ở bên cạnh, thì sẽ có người chủ động bịt lại miệng Yến Chuẩn, làm y nhịn một chút, nhịn rồi thì về sau không lo nữa.

Mẹ Hứa luôn cảm thấy, vì tuổi Yến Khê còn nhỏ, còn dễ dàng xúc động, chờ cậu trưởng thành thì sẽ tốt lên thôi.

Cũng ví như Yến Chuẩn không biết dùng biện pháp gì để trốn đi, dù cho có mang theo một cơ thể đầy dấu vết bị đánh đập để xin bảo hộ từ xã hội, thì cũng liền có thể đẩy cái nồi xấu này lên đầu cha Yến. Lúc đấy mẹ Hứa chỉ có thể ôm Hứa Tư Thành khóc, vì nhà họ thiếu đi một trụ cột cũng sẽ thiếu đi hơn phân nửa thu nhập. Để xem Hứa Tư Thành không có tiền, ở trường học bị ngừoi ta bắt nạt, ánh mắt nhìn đến Yến Chuẩn đều lộ ra hận ý thì sẽ như thế nào...

Chỉ cần sau vài lần lặp lại, Yến Chuẩn sẽ ngoan hơn nhiều.

......

Mục Du không muốn tiếp tục xem mấy thứ này nữa.

Anh bồi Tiểu Tuyết Đoàn chơi bay bay cao. Tiểu gia hỏa được chơi có chút nghiền, ngay cả ba lô cũng không kịp buông ra, nắm quyền lui về phía sau lấy đà rồi lại xông tới chỗ Mục Du.

Mục Du ổn định bắt được người.

Bỗng nhiên chim cánh cụt nhỏ lưng đeo ba lô lại được nâng lên cao, y lập tức vui vẻ giơ cánh tay, phành phạch phành phạch phối hợp đập cánh.

Nhóc cao hứng mà nhỏ giọng "A, a" kêu, bởi vì chưa từng cao hứng đến như vậy, ngay cả cười cũng không cười ra được, nghẹn rồi sặc đến ho khan.

Hệ thống lại tự lật tư liệu trong biển ý thức.

Ở trong một đoạn ký ức cuối cùng, từ góc nhìn của Dư Mục thì hắn không tận mắt nhìn thấy được, nhưng mà lại nghe được vài thứ.

Nghe người ta nói rằng, thời điểm Yến Khê ấn Yến Chuẩn dìm y xuống hồ nước đá, thì còn bị y gắt gao lôi kéo cùng chìm xuống, tình huống cực kì nguy cấp, ai cũng kéo không ra được.

Lại nghe người ta nói, lúc đấy bà Hứa đứng ở trên khóc lóc, tay nhận lấy cây gậy trúc, lung tung đánh nhẹ lên tay Yến Chuẩn mấy cái, rồi cuống quít cứu Yến Khê.

Chỉ rất nhẹ.

Yến Chuẩn liền buông tay ra.

Đứa nhỏ kia không đấu tranh, chìm sâu vào hồ băng. Y không bao giờ động được nữa.



Tác giả có điều muốn nói:

Yêu tất cả mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net