Chương 10: Nuôi một nhóc con vạn người chê (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Du bồi Yến Chuẩn, đợi nhóc chơi cho thoả thích.

Cục bông nhỏ chưa từng được chơi như vậy, cuối cùng va vào người Mục Du, mặt nhỏ đỏ bừng, trên đỉnh đầu nhỏ toả ra hơi nóng hầm hập.

Tuy nói là 'Va', nhưng lực đạo nhẹ đến mức hệ thống cũng không cảm nhận được, nó lại một lần bỏ lỡ cơ hội để sử dụng cái thẻ bệnh tim đã mua kia.

Yến Chuẩn phanh lại ở trên băng rất tốt, y vừa nhảy vừa trượt như bay lại chỗ anh. Khi trượt gần đến chỗ anh đứng, cánh tay nhỏ mềm như bông liền ôm chầm lấy chân Mục Du, chạm chạm đến là nhẹ nhàng.

Tuy tổ tiết mục bảo Yến Chuẩn không có đăng ký sở trường đặc biệt là trượt băng, nhưng mà hệ thống cũng nhìn ra được, y trượt được tốt cực kỳ.

Yến Khê từ nhỏ đã được ông Yến­­­ ­tỉ mỉ bồi dưỡng, từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập theo giáo trình trượt băng cơ sở, cũng được tham gia không ít cuộc thi đấu, là thiếu niên nổi danh thiên tài.

Yến Chuẩn đương nhiên không có loại đãi ngộ này, nhưng ông bà Yến cũng không trách móc gì, cũng sẽ chuẩn bị cho nó một đôi giày trượt băng vừa với lứa tuổi.

Còn phân sân băng ...... Mặt băng ở đó, sẽ không cự tuyệt bất luận kẻ nào.

Yến Chuẩn biết đi đường thì liền có thể biết trượt. Ở trong thế giới của y có quá nhiều thứ vượt qua năng lực y có thể lý giải được, tựa như một cái lồng giam ồn áo náo loạn. Thế nhưng trượt băng thì chỉ cần bảo trì được cân bằng, chỉ cần kiên trì luyện một lần lại thêm một lần là được.

Bởi vì chướng ngại ngôn ngữ, nên sức chuyên chú, năng lực bắt chước cùng sự kiên nhẫn  của Yến Chuẩn đều hơn xa nhiều bạn cùng tuổi —— ông Yến hiển nhiên không có phát hiện ra điểm này. Còn bà Yến có lẽ đã biết, nhưng bởi vì một lý do nào đó, bà ta không chọn phải vạch trần ra.

Mục Du bế Tiểu Tuyết Đoàn lượn lờ giữa sương trắng lên, sờ sờ lỗ tai nhỏ đông lạnh hồng hồng của y, lấy ra mũ bông trắng nhỏ giúp Yến Chuẩn cẩn thận đội vào.

Yến Chuẩn được Mục Du ôm, ngoan ngoãn để cho anh điều chỉnh. Tiểu gia hỏa ngửa đầu, tóc ngắn đen mềm bị vành mũ áp xuống, lông mi vừa dài vừa cong, mắt đen nhánh tròn xoe, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chăm Mục Du.

Mục Du lúc này vẫn còn đang nhét tóc vào nón len nhỏ. Anh hay có thói quen sắp xếp đồ vật gọn gàng, đã không để ý thì thôi, một khi đã chú ý thì rất khó để mà mặc kệ.

Dùng nửa phút chỉnh tới chỉnh lui, Mục Du rốt cuộc mới khó khăn thu hồi bàn tay, vừa lòng nhìn mũ nhỏ. Anh cúi xuống thì vừa vặn đón phải ánh mắt của nhóc bông. 

Đôi mắt kia sạch sẽ quá mức, thậm chí quá mức trống trải, như một sân băng trống không bằng phẳng, tìm không thấy bất kì cảm xúc gì, chỉ có thể phản xạ ra ảnh ngược của anh.

Mục Du cùng cục tuyết nhỏ trong lòng ngực nhìn nhau mặt đối mặt trong chốc lát, bỗng nhiên đem Yến Chuẩn nâng lên cao.

Tiểu gia hỏa sợ tới mức "A" một tiếng.

Yến Chuẩn chỉ không thể hiểu được văn tự cùng ngôn ngữ, chứ y vẫn có thể phát ra tiếng. Sở dĩ y có thói quen hay bảo trì trầm mặc vì bởi Yến Khê chán ghét phải nghe y cứ "A a" như người câm. Cậu sẽ đem một đống đá từng cục từng cục mà nhét đầy miệng y.

Yến Chuẩn lúc này không có đem thanh âm nuốt trở lại, y phát hiện vậy mà không có bị nhét đá vào cổ họng nha.

Đôi tay kia ấm áp khô ráo, đỡ lấy ngực và bụng cùng tay nhỏ của y, lực đạo thực nhu hòa, vững vàng đem y nâng lên cao một cách chắc chắn.

Bỗng nhiên tầm nhìn lại cao hơn bao giờ hết, lực cản rơi xuống dường như biến mất trong nháy máy, chỉ còn lại cơn gió an tĩnh thổi đến.

Yến Chuẩn chậm rãi mở to hai mắt, cúi đầu, không có đau đớn cùng lạnh lẽo, chỉ ngênh đón một ý cười thực nhạt.

......

Hệ thống đi ra ngoài thu thập tin tức một vòng =, trở về liền nhìn đến ký chủ cùng nhân vật phản diện đang chơi nâng cao cao, bay xa xa.

Mắt Yến Chuẩn sáng lấp lánh, chóp mũi cùng vành tai đều đỏ bừng, mỗi lần được nâng lên cai, liền nỗ lực đập cánh tay phành phạch phành phạch, nhỏ giọng kêu "A a a".

Mục Du ôn thanh học theo y "A", ngẫu nhiên đem tiểu gia hỏa thả xuống để xử lý công chuyện, làm xong liền vội trở về, tiếp tục đưa cánh tay chọc vào ngừoi tuyết nhỏ đang đứng tại chỗ, bất động giơ hai tay chờ được cất cánh.

Bếp đã dựng xong, rau dại xanh mượt nằm giữa nồi nước sôi, miếng thịt ba chỉ được cắt thành lát mỏng chiên trên mặt đá phiến, váng dầu óng ánh bị chiên đến tách tách nhảy ra ngoài, canh nấm nóng hầm hập sôi bập bùng, một mảnh hương diễm mê người khiến ai cũng phải nuốt nước miếng.

Hệ thống thiếu chút nữa đã bị nước miếng của chính nó nhấn chìm: "Ký chủ, chín rồi !"

Mục Du thả Yến Chuẩn xuống, cầm hai quả trứng gà đập lên trên đá phiến, đảo đều lòng đỏ trứng để cho tiểu tử đứng dưới đất nhìn theo: "Có ăn tỏi không?"

Hệ thống hoàn toàn không nghĩ tới chính mình cũng có phần, tình cảm mãnh liệt xoay tròn một vòng 360 độ bên người anh : "Ăn a!!!"

Mục Du cười cười, lấy thêm một nắm rau nhỏ đã qua sơ chế đặt ở bên kia.

Đây là rau dại Yến Chuẩn tìm ra được. Loại rau nhỏ này nhìn thoáng qua thì tưởng là cỏ, kỳ thật thân cùng củ lớn lên lại tròn vo, từ hình dáng cho đến hương vị đều tương tự như củ tỏi kết hợp cùng mùi thơm độc đáo của rau dại. Cực thích hợp dùng để xào cùng trứng và rau mầm.

Yến Chuẩn ôm đầu gối, ngồi xổm thành một cục, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt đá mỏng, chuyên chú đến mức làm cho hệ thống hoài nghi rằng trên đó có một đoá hoa vô tình mọc ra hay không.

Thật lâu sau, y bỗng nhiên thở phào một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Mục Du, ý muốn nhắc anh rằng trứng gà đã được chiên thành màu vàng kim.

Mục Du cong lưng xuống dạy nhóc con đưa tay ra, mang thịt xào chín thả vào canh nấm, mượn dầu thừa còn sót trên mảnh đá chiên nốt tỏi đã được giã nát.

Phải nấu hai món ăn cùng một lúc, nhưng Mục Du vẫn cảm thấy thoải mái, còn dư sức lo cho cái đuôi nhỏ nhảy nhót ở bên cạnh mình được. Ở bếp bên cạnh, rau mầm cùng trứng tráng thơm ngào ngạt cũng được thêm vào.

Màu xanh non cùng trứng vàng óng ánh đến là đẹp mắt, đồ ăn vừa chín tới thì mùi hương nháy mắt có tính xâm lược mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Cách đó không xa còn có mấy gia đình đang sử dụng nguyên liệu có sẵn để nấu lẩu. Về nguyên tắc, ăn lẩu cùng nhiều đồ linh tinh rất là hợp lý. Nhưng tổ tiết mục chỉ cung cấp vài loại gia vị cơ bản nhất cùng với nồi chén muỗng đũa thôi nên đồ ăn nấu cùng với mỗi nước và muối, chắc chắn khó mà so được với bên kia.

Mục Du mang theo Yến Chuẩn lăn lộn nửa ngày, phụ huynh ở bên cạnh vì quay chương trình dã ngoại nên vẫn còn có thể kiềm chế được. Thế nhưng mấy đứa nhỏ thì hết đứa này đến đến đứa khác không nhịn được mà thò đầu qua thăm dò. Cứ nhìn phía bên này mãi, suýt thèm đến phát khóc.

Mục Du đeo cho Tiểu Tuyết Đoàn một cái yếm ăn, một lớn một nhỏ ngồi xuống, ấm áp vai kề vai. Mỗi người ăn một phần rau mầm xào trứng gà cùng chén canh thịt ba chỉ hầm nấm thơm ngào ngạt.

......

Ăn cơm, ngon đến là vui vẻ, ăn đến nhà nào nhà nấy cũng phải thòm thèm.

Hệ thống đi một vòng xem đồ ăn của các gia đình, vô cùng cao hứng trở về, vô tâm vô phế thổi thổi canh nấm: "Ký chủ, ký chủ."

Giờ nó mới nhớ để mà hỏi: "Yến Chuẩn không có tham gia phân đoạn triển lãm tài nghệ, thịt ba chỉ của chúng ta là lấy từ đâu ra a?"

Mục Du anh chỉ thích mỗi nấu cơm, còn việc ăn thì không hứng thú lắm, lúc này đã ăn xong rồi, người dựa vào cây đùa nghịch cùng nhóc đầu gỗ nhỏ.

Nghe được vấn đề của hệ thống, Mục Du liền dừng động tác lại, cầm huy chương Peter Pan trong tay lên.

Là một huy chương nhỏ có hai cái cánh.

Tay phải của Mục Du cầm một dao khắc, thoạt nhìn chẳng qua là tiện tay mà gọt một chút, thế mà đôi cánh nhỏ kia lại bỗng dưng trở nên sống động hơn, góc cạnh đều được gọt mài cho bằng phẳng bóng loáng.

"Tự làm."



Mục Du cuối cùng gọt gọt thêm hai đao, uốn gối ngồi dậy, "Giải thưởng."

Tiểu Tuyết Đoàn không hiểu 'Giải thưởng' có nghĩa là gì, nhưng hiển nhiên y phi thường thích cái huy chương này, chặt chẽ nắm chặt ở trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ở chung đến tận bây giờ, Yến Chuẩn đã có thể bước đầu lý giải thái độ của Mục Du. Ở trong mắt đối phương thấy được ý 'không sao cả', liền nắm chặt huy chương bằng gỗ trốn ra phía sau thân cây, buồn bực bắt đầu cởi quần áo.

Hệ thống quét ra-đa nhìn phía bên đó. Tiểu gia hỏa tay nắm chặt đồ vật, quả nhiên lại muốn cất giấu vào túi bảo bối trắng ở trên áo hoodie mèo máy.

Áo khoác lớn được y ôm vào trong người, không nỡ bỏ xuống mặt đất như mấy bộ quần áo khác. Vì lại muốn cúi đầu để nhấc túi áo lên, hành động trở nên đặc biệt khó khăn.

Y vừa giấu đồ vừa bảo trì cảnh giác tuyệt đối, bỗng nhiên dựng thẳng người nhìn xung quanh, trông giống hệt con sóc chuột nhỏ đang trữ hạt cho mùa đông.

Lúc này Mục Du không đi qua quấy rầy y, chỉ điều chỉnh lại độ ấm ở góc nhỏ bên đó.

Thịt ba chỉ đúng thật là nhờ Yến Chuẩn nhảy mà nhận được.

Chẳng qua, vì không thông qua phía tổ tiết mục nên cũng không có phát sóng trực tiếp ra bên ngoài.

Lúc Yến Chuẩn chơi ở trên mặt băng, phó đạo diễn còn chưa kịp mà quay lại lấy camera. Chờ đối phương thở hồng hộc khiêng thiết bị chạy tới thì Mục Du đã nâng cục bông nhỏ chơi bay cao cao, cùng nhau đánh lửac ho bếp nhỏ.

Không có người xem, Yến Chuẩn lại vẫn như cũ nhận được điểm đánh giá, tuy không cao, nhưng cũng tuyệt đối không hề thấp.

Vừa vặn đủ để đổi một khối thịt ba chỉ nhỏ.

Hệ thống mới vừa biết rõ 'Chấm điểm' là chuyện gì, nó đang thả hồn ra ngoài thu thập thông tin nghe anh nóivậy có chút trố mắt: "Yến Chuẩn là lấy được điểm từ ở nơi nào ra?"

"Điểm từ động tác kỹ thuật." Mục Du nói, "Bất luận quy tắc gì đi chăng nữa, đều không thể vòng qua điểm logic này."

Anh không vội đi đâu, đứng yên tại chỗ, chờ Yến Chuẩn một lần nữa mặc xong quần áo chạy về lại.

Tiểu gia hỏa chạy về qúa nhanh lúc đứng lại còn phải chầm chậm thở dốc, ngực lúc lên lúc xuống, trong tay nhỏ gắt gao nắm chặt một chồng lá cây.

Y nhìn thấy được ánh mắt của Mục Du, khuôn mặt nhỏ liền bắt đầu phiêm phiếm hồng, phải trốn vào cổ áo khoác to lớn.

Mục Du thu được một chồng lá cây đáp lễ.

Không phải một chồng lá cây bình thường, là một chồng lá cây hình dạng hoàn mỹ đẹp tương tự nhau.

Mỗi một chiếc lá đều không có tỳ vết gì, ngay cả một đốm mắt sâu cũng không tìm thấy, ít nhất cũng phải có người nào đó mất một thời gian thậtv lâu ngồi tìm ra trong đống lá rơi trong cánh rừng già.

Mục Du tiếp nhận lá cây, ngồi xổm xuống dịu dàng nói: "Cảm ơn."

Yến Chuẩn nghe không hiểu, chỉ biết mở to hai mắt, ngón tay nắm chặt cổ tay áo trở nên trắng bệch, khẩn trương mà nhìn anh.

Mục Du đem lá cây cẩn thận cất đi, sờ sờ tóc nhóc, dắt lấy tay Yến Chuẩn.

Một lớn một nhỏ đạp lên lá rụng bước chậm rì rì, xuyên qua bóng lá loang lổ dưới bóng mặt trời tới chỗ ở đã được chuẩn bị của bên tổ tiết mục.

......

Trên đường trở về, Mục Du tiếp nhận lấy notebook từ hệ thống, đơn giản giải thích lại cho nó số điểm mà Yến Chuẩn đã lấy được.

Thứ gọi là 'Điểm động tác kỹ thuật' là quy tắc cơ sở của hạng mục trượt băng nghệ thuật mà không thể bỏ qua.

Để giải thích thì thật sự rất giản —— điểm số có thể nhận được khi phát sóng trực tiếp chỉ là một điểm số chủ quan.

Kỹ năng biểu diễn chuyên nghiệp thì thường có tính hấp dẫn rất lớn, giúp thể hiện được tính nghệ thuật và giá trị cao, dẫn đến việc dễ tạo được ấn tượng cho người khác và nhận được số điểm cao hơn.

Nếu thật sự không có đủ thiên phú thì vẫn có học được cách cử chỉ văn nhã lễ độ, cũng rèn luyện được cách giao tiếp ấn tượng thanh lịch, và đồng dạng có thể lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương.

Nếu cả hai phương thức trên đều không làm được, thì chỉ cần trong suốt quá trình ở chung biểu hiện ổn trọng thoả đáng, hiểu được cách chiếu cố mọi người xung quanh thì cũng sẽ có cơ hội không tồi lọt vào mắt xanh của ngừoi xem hữu duyên.

Tóm lại, bất luận mục đích của việc 'Chấm điểm' là gì, cũng đều giống như các chương trình tạp kỹ mà Mục Du biết, đều cần phải đạt được điểm hoặc số phiếu cực kỳ cao, còn quy luật thì cũng không có sai biệt gì lắm.

...... Nhưng đồng thời, cũng còn tồn tại một số điểm chú ý không thể cứ bỏ qua hay mặc kệ được.

Ví dụ như việc ngăn Yến Khê ganh ghét nhìn chằm chặp Yến Chuẩn. Yến Khê khó có thể tự mình khống chế mà sinh ra ác niệm với ngừoi khác, ngày ngày đêm đêm hận không thể hủy diệt việc đối phương trượt băng.

Khi nhảy ở trên mặt băng, có thể nhảy được ba vòng chính là ba vòng, chính là so với ngừoi chỉ có thể nhảy hai vòng thì đã lợi hại hơn rất nhiều.

Cùng một động tác nhảy lên, rơi xuống mặt băng mà có thể lưu sướng làm tiếp các kiểu kỹ thuật trượt, chính là so với người rơi xuống đất sẽ té ngã thì đã có thể nhận được đến điểm cao hơn rồi.

Có thể làm được động tác càng khó khăn càng yêu cầu kỹ thuật bất đồng, làm các động tác tương tự nhưng lại tốt hơn ngừoi khác, cũng có nghĩa bạn mạnh hơn người khác.

Không quan trọng có khán gỉa xem hay không, đây vẫn là đạo lý đơn giản nhất.

Nếu ở thời điểm Yến Chuẩn năm tuổi, có thể nhảy được ở độ cao mà bất kì đứa trẻ nào khác không nhảy được, có thể làm ra động tác mà các bạn cùng lứa tuổi đều làm không ra, vậy thì y liền có thể nhận được điểm.

Việc này cũng giống như phải viết một tờ báo, giống như phải làm dâu trăm họ vậy. Phải nhận hết thảy bình phán tốt xấu, ưu và khuyết, ít nhiều gì đều phải phụ thuộc vào thị hiếu và sở thích của độc giả —— nhưng làm đề toán học lại không cần như vậy, cộng trừ nhân chia ra con số chính xác, đáp án chỉ có thể ở đó mà thôi. Việc cần làm là cứ tính ra được kết quả chính xác thì sẽ lấy được điểm.

Mà trong bộ môn thể thao trượt băng nghệ thuật này, các kiểu đề bài 'có đáp án tiêu chuẩn' lại cố tình chiếm phần lớn hơn.

"Tôi dạy y một vài động tác, vậy mà nền tảng lại còn rất tốt, học được rất nhanh."

Mục Du hỏi: "Người nhà họ Hứa vì sao lại không cho y đi đến chỗ khác theo học trượt băng nhỉ?"

Bước nhảy vọt đến được vấn đề này có chút lớn, hệ thống loading trong vài giây, mới liên hệ được với các loại quan hệ nhân quả nhập nhằng trong câu chuyện này.

Cha mẹ nuôi của Yến Chuẩn lựa chọn che chở cho Yến Khê, thuê Dư Mục cái loại biên kịch ba xu đến để che giấu ác niệm cùng sự tàn bạo của Yến Khê, việc này tạm thời có thể lý giải là vì bọn họ cũng không coi Yến Chuẩn như là con của mình.

Nhưng cha mẹ ruột thịt, người đẻ ra Yến Chuẩn trong suốt mười bốn năm này, dĩ nhiên cũng không có đối với cảnh ngộ của con mình đưa ra bất kì can thiệp gì.

Phàm là bọn họ lựa chọn đem Yến Chuẩn nhận về, đưa đi học trượt băng ở nơi khác, thậm chí chỉ là nhận về một đứa trẻ bình thường ngoan ngoãn, kết cuộc đã có thể hoàn toàn bất đồng.

"Bởi vì......" Hệ thống trả lời, "Bọn họ thiện lương."

Mục Du nắm tay dắt theo Yến Chuẩn, dừng lại trước một gian tiểu viện được tổ chương trình chuẩn bị.

Cậu lấy ra chìa khoá mà phó đạo diễn đưa, mở ra cửa viện tử: "Bọn họ mà thiện lương ư?"

Hệ thống cũng là vừa trộm xem tin tức có được từ bên ngoài, vừa quay trở lại đã đáp lời, còn chưa kịp sửa sang lại thông tin: "Bình luận ở trên phòng livestream của Yến Khê đã nói như vậy...... Ký chủ, đây."

Chương trình tạp kĩ《 The Starting Line 》 này áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp xuyên suốt hành trình quay chụp. Ngoài phiên bản phát sóng công khai ra, mỗi một gia đình cũng sẽ có phòng livestream của chính mình, có thể xem lại được những tập video đã phát hành từ trước.

Thời điểm Mục Du mang theo Yến Chuẩn chơi đùa trên sân băng, hệ thống đã đi đào tư liệu lịch sử cùng lý lịch của Yến Khê, rồi nó lại tìm sâu về tận gốc, cũng may mắn tìm được không ít việc có quan hệ liên đới đến cha mẹ thân sinh của Yến Chuẩn.

......

Từ khi được sinh ra, Yến Chuẩn đã bị cuốn vào một hồi nhân hoạ bi thảm.

"Ở nơi đây, họ dùng khoang dinh dưỡng để nuôi dưỡng trẻ con." Hệ thống nói, "Dưới tình huống bình thường, tỷ lệ dinh dưỡng khoa học hợp lý cùng quy trình nuôi con này đã rất hoàn thiện."

Nhưng dù có hoàn hảo tới mức nào, cũng khó tránh khỏi phát sinh ngoài ý muốn.

Trong một lần thao tác nọ, nhân viên công tác làm xảy ra sai lầm, đem tận hai em bé sơ sinh đặt vào cùng một khoang dinh dưỡng, lúc họ nhận ra sơ xuất đã là chuyện của một tháng sau.

Vấn đề là chất dinh dưỡng và oxi đều được cung cấp theo định lượng nhất định, một phần thuốc cố định không thể cùng hỗ trợ cho hai em bé cùng lúc.

Chờ đến thời điểm được phát hiện, một đứa bé nằm trong khoang đã tử vong, một em bé khác vì thiếu hụt chất dinh dưỡng trầm trọng mà cũng bị ảnh hưởng, bị chậm phát triển.

Một hồi bi kịch này, cũng mang đến những vết thương không thể xoá nhà cho cả hai bên gia đình.

"Yến Chuẩn chính là đứa bé sống sót kia."

Hệ thống nói: "Thân thể y so với bạn bè cùng lứa tuổi thì yếu hơn thật, sự phát triển của não bị hao tổn, việc chướng ngại cũng bởi vì lý do này."

Cha mẹ ruột của Yến Chuẩn chỉ là tầng lớp lao động bình thường, khi biết tin con mình sống sót nhưng một đứa bé khác lại vì vậy mà chết non, họ cơ hồ khó có thể tin được.

Đôi vợ chồng đầy thiện lương này cõi lòng không khỏi áy náy, không dám đi nhìn mặt khác đôi cha mẹ đau đớn nhận tang con, vì vậy họ thậm chí chủ động nhường đi con của chính mình.

Cứ như thế, Yến Chuẩn bị đưa tới một cái 'nhà' không thuộc về mình, nhận được một cái tên cũng không thuộc về mình.

Yến Chuẩn tựa hồ thành bé con của cả hai gia đình, cố tình lại giống như không có nhà.

2 năm sau đó, Hứa gia lại có thêm một đứa nhỏ, tên là Hứa Tư Thành, em trai ruột của Yến Chuẩn.

Dưới góc độ thị giác của Dư Mục, kỳ thật cũng có ít mẩu chuyện nhỏ liên hệ đến gia đình nhà họ Hứa này. Dựa theo việc kiểm tra keyword, anh đại khái cũng có thể tìm ra được mười mấy mảnh vỡ ký ức.

Vì để tích cóp tiền cho Hứa Tư Thành đi học, nên mẹ Hứa kỳ thật đã đến Yến gia làm công được một khoảng thời gian, phụ trách chiếu cố sinh hoạt và cuộc sống hằng ngày của cậu cả Yến Khê

Chuyện trong nhà không cần phải đem ra ngoài bàn tán, cũng không cần phải được biên soạn kịch bản, thế nên Dư Mục vui mừng mà nhàn nhã ghé vào trên cầu thang xem náo nhiệt.

Yến Khê đã bày trò tra tấn Yến Chuẩn trước mặt bà Yến.

Vị đại thiếu gia nhà họ Yến này, ở trước ống kính giả vờ là một cậu nhỏ ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã, thật ra tuổi càng lớn càng vặn vẹo, làm chuyện gì cũng không có nửa điểm cảm giác tội lỗi hay thấy sợ hãi. Việc xấu tràn lan không biết hối cải là gì.

Đây là một chứng bệnh lý rối loạn nhân cách hoàn toàn bệnh hoạn. Vốn dĩ phụ huynh phải sớm can thiệp từ nhỏ, thế nhưng nhờ người nhà họ Yến cùng kịch bản của Dư Mục, những việc xấu xa bẩn thỉu đó đều bị hắt hết lên ngừoi Yến Chuẩn.

Yến Chuẩn đã từng hướng về phía bà Hứa cầu cứu. Cả người y toàn là vết thương dài, vết thương ngắn. Y dùng tay ngắn đập đập vào trên yết hầu mình, khoa tay múa chân chỉ vào phòng ngủ của Yến Khê.

Bà Hứa thấy vậy thì chỉ biết bôi thuốc cho Yến Chuẩn, nước mắt rơi không ngừng, lại dùng tay che lại miệng nhỏ đang ê a của y.

Tay Yến Chuẩn bóp lên chính cổ mình, y ngẩn ngơ nhìn hứa mẫu, chậm rãi siết chặt.

Hứa mẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, ôm Yến Chuẩn, thấp giọng nói với y, đây là do chúng ta thiếu nợ nhà người ta, con đã hại chết em trai của nó.

Thật thiện lương.

Dư Mục viết thẳng nhận xét của hắn lên bản tư liệu sống để làm kịch bản này. Nữ nhân ngu ngốc kia vậy mà đến tận bây giờ còn cho rằng, việc Yến Khê tra tấn Yến Chuẩn chỉ bởi cậu không thể quên đi cái chết của em trai mình.

Nữ nhân này cho rằng, chính mình nhi tử, nên vì người khác mà nhận lấy sự áy náy, cả đời chuộc tội cho người khác.

Hoá ra là thiện lương, còn có thể ích kỷ máu lạnh đến như vậy.

Nhờ vậy Dư Mục có thêm linh cảm để sáng tác.

Hắn phát hiện, nguyên lai có sự nhúng tay của cha mẹ Hứa, thì sự tình có thể trở nên đơn giản hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net