CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THIÊN SƯ KHÔNG COI BÓI - CHƯƠNG 1

Núi Long Đầu - một địa phương bé xíu xiu, bé đến mức dù có căng mắt ra mò trên bản đồ cũng không tìm không được, thôn Đại Long là một thôn nhỏ dưới chân núi Long Đầu, dân số không hơn nổi một ngàn.

Thế nhưng thôn nhỏ này lại có phong thuỷ khá tốt, lưng dựa núi lớn, trước mặt lại có dòng sông chảy qua, người trong thôn phần lớn kiếm thức ăn từ núi từ sông về tự cấp tự túc. Tuy khoảng cách xa xôi trắc trở, nhưng cuộc sống ở đây không khác biệt quá lớn với bên ngoài. Ít nhất là những thứ như TV, máy tính, ... các thứ đồ điện tử thì nhà nào cũng có cả.

Trong thôn còn có bến đò, từ chỗ đó lên thuyền đi lên thị trấn ngồi tiếp xe bus hoặc tàu hoả là có thể vào đến thành phố lớn.

Sáng sớm tinh mơ, ngày vừa lên, sương giăng bốn phía.

Cạnh bến đò, một con thuyền đánh cá đậu ở đấy, toàn bộ sơn màu xanh dương, chỉ trừ độc chiếc boong thuyền là sơn màu nâu. Bên trong thuyền đang rất náo nhiệt, già trẻ gái trai đều có đủ, ngồi đầy cả boong. Trên bờ cũng có rất nhiều người, có người đến tiễn đưa, có kẻ đang bày quán, có cả một bà lão đốt tiền giấy trong một cái bồn đồng để cúng thần sông.

Chủ thuyền đứng trên boong tàu, lớn tiếng: "Còn ai muốn lên nữa không?"

Không ai đáp, chủ thuyền hô thêm một tiếng, thấy không ai muốn lên nữa liền chuẩn bị tháo dây neo thuyền, đột nhiên một tiếng kêu vang dội thanh thuý từ xa vọng lại:"Từ từ!" làm một ít người trên boong thuyền cũng tò mò ngoảnh lại.

Giọng nói của người này thật dễ nghe, vừa vang vừa trong như tiếng gõ lên băng lên ngọc, thật là một chút tạp chất cũng không có, thanh triệt, sạch sẽ.

Chủ thuyền duỗi đầu về phía trước, chợt thấy màn sương không biết tản ra từ bao giờ, trông sáng đã thấy những bức tường trắng và mái ngói đen của thôn Đại Long. Từ xa, một anh thanh niên chạy tới, không thấy chạy nhanh cỡ nào, thế mà chỉ phút chốc đã nhảy đến trước mắt. Nhìn thân hình nhẹ nhàng, bước chân uyển chuyển của anh này, chủ thuyền là kẻ vào Nam ra Bắc gặp qua không ít người, lập tức nhận ra thanh niên nay có võ.

Anh thanh niên đi đến cạnh bến đò, la lớn: "Chủ thuyền, ông chờ tôi một chút, tôi nói hai câu rồi đi, nhất định không làm chậm trễ mọi người!"

Mọi người lúc này mới thấy rõ anh thanh niên này trông thật là đẹp mắt, mặt mày tinh xảo như tranh thuỷ mặc, khí chất ôn nhuận như ngọc, trông như một người thầy giáo trẻ tuổi vậy, nhìn qua thì thấy nghiêm trang đáng sợ, nhìn gần mới thấy ấm áp dễ thân.

Cậu kia mang trên vai một chiếc tay nải, là loại làm từ cả tấm vải như thời cổ đại. Ấy thế mà để tóc dài, mái tóc đen nhánh bện thành bím quấn lên cổ hai ba vòng, đuôi tóc còn buộc một dải lụa đỏ rũ ngay bờ vai trái. Trên người cậu là một bộ quần áo màu tro làm từ vải bố, bên hông cũng buộc một chiếc đai lưng vải, ngay cả giày cậu cũng đi giày vải.

Bộ dáng này cho dù là so với thôn dân ở thôn Đại Long cũng không giống ai, đại khái chỉ có người ở thế hệ xưa cũ mới mặc toàn thân vải bố như thế. Nhưng may là tướng mạo và khí chất hơn người, lại làm cậu ta nom càng giống một thế ngoại cao nhân.

Thanh niên cúi đầu, mi mắt cong cong, trong nháy mắt khí thế nghiêm túc hoá thành ôn hoà thân thiện.

Từ xa, một cậu thiếu niên trạc chừng mười hai mười ba tuổi, dẫn theo một bà lão đã qua tuổi lục tuần chạy tới. Một đường chạy một đường kêu: "Cửu ca, Cửu ca, từ từ thôi!"

Mao Cửu chạy lên trước hai bước, đỡ lấy bà lão suýt thì té ngã: "Bà ơi, không phải con nói là không cần đến tiễn sao?"

Bà lão mù miệng thở phì phò, hốc mắt hãm sâu, thần sắc bi thương: "A Cửu, con giúp bà nhé, mang A Linh về với bà ... "

Mao Cửu gật đầu: "Bà yên tâm, con sẽ đưa A Linh về với bà."

A Linh là cháu gái của bà lão mù, mấy năm trước, khi vừa đủ tuổi thành niên, cô bé liền lên thành phố lớn. Mà qua chừng đấy năm cũng chỉ về nhà mấy lần, được cái mỗi tháng đều gửi tiền cho bà cụ, thế nhưng không hiểu sao tháng nay không thấy gửi, thứ bà nhận được lại là một tờ giấy bào tang, gọi người nhà đến nhận thi thể.

Cháu gái A Linh của bà, lên thành phố mấy năm, giờ về không được nữa.

Bà nghe tin, khóc đến ngất đi, bản thân lại không có biện pháp đến nhận thi thể cho cháu gái. Mao Cửu là tuần tra viên trong thôn, còn tạm thời thay sư phụ hắn là lão Mao xử lý một ít sự tình có liên quan. Sư phụ hắn là cảnh sát trong thôn, sự việc như của bà lão mù thuộc về chức trách của lão.

Nhưng mà, khoảng thời gian này, lão Mao lại đang trên đường đi du lịch, nghe bảo là du lịch công miễn phí, thế là lão hí hửng đeo tay nải rồi đi luôn, chỉ để lại một bức thư nhờ Mao Cửu thay lão xử lý công việc trong thôn xóm.

"A Cửu, để Tiểu Sơn đi theo con đi thôi."

Mao Cửu nhìn cậu thiếu niên đỡ bà cụ chạy một đường đến, khẽ nhíu mày: "Tiểu Sơn không ở đây thì ai chăm sóc cho bà?"

"Bà tự lo được, con yên tâm, A Cửu, đem Tiểu Sơn mang đi cùng được không? Bà quỳ xuống xin con đấy!" Nói xong, bà liền thụp người định quỳ xuống thật. Tiểu Sơn lại nhanh chân quỳ xuống trước một bước, dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Mao Cửu, tính tình quật cường muốn mệnh.

Tiểu Sơn, tên thật Phương Hồi Sơn, là đứa bé mà bã lão mù nhặt về nuôi lớn, từ nhỏ đã rất hiếu thuận.

Mao Cửu thở dài, bất đắc dĩ đáp ứng. Bà cụ vô cùng cảm kích.

Phía dưới, chủ thuyền đã lên tiếng thúc giục, Mao Cửu la lớn: "Tới đây." Quay đầu nói với bà lão và Tiểu Sơn: " Tiểu Sơn, chúng ta đi. Bà ơi, bọn con đi đây!"

Dứt lời, tay vịn lấy thanh bảo hộ nhảy trực tiếp từ độ cao hai mét, vững vàng đáp trên boong thuyền trong tiếng kinh hô của mọi người. Động tác phải tán thưởng một câu uyển chuyển, nhẹ nhàng, xinh đẹp như một chú chim yến. Tiểu Sơn thì phải chạy một quãng qua bậc thang rồi mới lên được thuyền.

Thuyền kẽo kẹt đi ra, chậm rãi xa dần bến đò.

Mao Cửu mang Tiểu Sơn kiếm một vị trí ngồi xuống, không nhìn đông nhìn tây, cũng chẳng hề nhúc nhích. Không ít người đang nhìn lén cậu, ai cũng cảm thấy kỳ quái: hai cậu trai này, lớn thì xin đẹp, bé thì tuấn tiếu, thế mà cứ như là bức tượng gỗ không bằng, từ lúc lên thuyền liền ngồi thẳng lưng chẳng thèm nhúc nhích, thật là khiến người ta tò mò mà.

Kỳ thật do tính tình Mao Cửu vốn nghiêm túc đứng đắn, hơn nữa từ bé đến lớn lại vướng phải một ông sư phụ không đáng tin, càng thêm rèn giữa tính tình cậu thêm trầm ổn. Lại nói Phương Hồi Sơn cũng là một đứa bé tính tình nặng nề có chút quái gở, không tò mò nhìn ngang ngó dọc cũng là chuyện bình thường.

Thuyền phải đi thêm nửa ngày nữa mới tới được nơi cần đến, lúc này ước chừng 10 giờ sáng, trên không mây bay vần vũ, có vẻ như sắp đổ mưa. Không khí xung quanh ngày càng nặng nề, sóng nước gợn lên từng đợt lớn, ứng với câu "sóng cuộn biển gầm". Trong khoang thuyền, mọi người đang chuyện trò vui vẻ, thấy tình cảnh như thế lập tức yên lặng trở lại.

Tâm trạng bất an dần dần lan ra, có một đứa bé không nhịn được mà khóc rấm rứt lên, người mẹ đang ôm bé lập tức vỗ mông mắng: "Khóc cái gì? Khóc nữa, gọi khỉ nước đến bắt mày!"

Lời này nói ra giống như ôn dịch mà truyền ra trong đám người. Không khí vốn đang an tĩnh thì mọi người bắt đầu kề tai nói nhỏ, phát ra những tiếng vang soàn soạt.

Tiểu Sơn không rõ nguyên nhân, nhìn không được, tò mò nhỏ giọng hỏi Mao Cửu: "Cửu ca, khỉ nước là gì vậy?"

Mao Cửu nhoẻn miệng cười: "Là một loại quỷ nước đó!"

Tiểu Sơn mở to hai mắt, nửa khẩn trưởng nửa lại hưng phấn.

Tính ra cậu bé Tiểu Sơn đang trong độ tuổi hay hiếu kỳ, nhưng từ bé đã là cô nhi nên ngày thường trông có vẻ già dặn, ổn trọng hơn tuổi. Nhìn cậu hiếm khi lộ ra hưng phấn như vậy, Mao Cửu cũng thấy khá mừng. Thế mà Mao Cửu lại không nhận ra mình mới từng đấy tuổi lại đã có một trái tim nhân ái của người cha, tính ra cũng là một loại già trước tuổi đó thôi.

"Nơi nào có nước, nơi đó có quỷ nước, nhiều nơi hay dùng khỉ nước và quỷ nước để chỉ chung một loại, thế nhưng trong đó một thứ là quỷ quái, một thứ là quái vật, điểm chung đều thích trốn trong nước lắm le hại người. Truyền thuyết kể rằng sức nó lớn vô cùng, đem người kéo xuống nước, nhét bùn đất vào tai mắt mũi miệng làm người hít thở không thông mà chết, sau đó máu thịt bị nó xơi tái."

Mao Cửu nghiêm trang phổ cập kiến thức, đôi mắt đen bóng trong sáng, mặt mày ôn hoà nhưng miệng lại kể chuyện kinh dị khủng bố, Tiểu Sơn nghe xong rợn hết cả tóc gáy.

Mao Cửu lại bỗng dưng nhoẻn miệng cười, xoa đầu Tiểu Sơn: "Đùa em thôi, phải cười nhiều vào, đừng suốt ngày đơ mặt ra như thế."

Mặt Tiểu sơn càng đơ thêm: "..."

"Khoa học cho ta biết mọi truyền thuyết đều có thể dùng khoa học để giải thích, bất kể loại yêu ma quỷ quái nào đều có thể giải thích dưới góc độ của khoa học!"

Tiểu Sơn: " ... Dạ."

Mao Cửu tiếp tục phổ cập: "Khoa học giải thích, khỉ nước thực ra là rái cá - một loại động vật ăn thịt, thường trốn ở trong hồ tấn công nhưng con mồi trên bờ, dần dần mọi người liền đồn là trong nước có quỷ ..."

"Có người rơi xuống nước!!!" Đột nhiên có tiếng hô to.

"Cái gì? Ai rơi xuống nước?"

"Một đứa bé, trời ơi chắc là nó không biết bơi, có ai không mau nhảy xuống cứu nó đi!!!"

Mao Cửu liền bịch một tiếng đứng lên, dùng thân pháp lạ kỳ nhảy vài bước liền chen đến đám người đang bu ở mép thuyền. Nhìn qua là thấy có đứa trẻ mới bảy tám tuổi rơi xuống nước, mẹ nó ở trên boong tàu đang í ới kêu, gấp gáp xoay quanh, lúc này chủ thuyền kéo một sợi dây thừng buộc ngang bụng, ùm một phát nhảy xuống, bơi về phía đứa trẻ kia.

Tiểu Sơn ỷ vóc người nhỏ mà chui vào trong đám người, nhanh nhẹn chen đến bên cạnh Mao Cửu. Vừa nhìn được tỉnh cảnh dưới nước cậu bé liền thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng chợt nhớ ra lại hỏi: "Cửu ca, tại sao anh không xuống cứu người?"

Tuy nhìn Mao Cửu có vẻ lãnh đạm, nhưng thực ra anh lại là người rất trượng nghĩa. Vốn dĩ chữa thương cứu người là chuyện của y bác sĩ, nhưng Mao Cửu bình thường vẫn hay ôm đồm việc ấy vào thân, miệng lải nhải: "Đệ tử phái Mao Sơn, tế thế tuỳ tâm."

*tế thế: giúp đời giúp người

Mao Cửu lắc đầu, đáp: "Anh không biết bơi." Nói xong hai mắt nhìn đăm đăm tình huống ở dưới nước, chau mày. Bỗng dưng, anh đẩy cả đám người sang một bên, bắt lấy đầu sợi dây thừng còn buộc trên thuyền bắt đầu kéo.

"Mau kéo lên!"

Thuyền viên nghe thế mới sửng sốt, cùng lúc thấy chủ thuyền bắt được người đứa bé, ngay lập tức anh thuyền viên chủ động kéo dây thừng. Không ngờ, sợi dây vừa kéo được một nửa thì vấp phải một lực cản rất lớn, cảm giác như ở cuối đầu dây bên kia có người đang cùng anh đọ sức vậy.

Trên thuyền không ai ý thức được thuyền viên đang gặp phải vấn đề, thế nhưng bằng mắt thường mọi người cũng thấy được vị chủ thuyền đang ôm lấy đứa trẻ thì bị thứ gì đấy giật ngược lại một cái, sợi dây vốn đang chùng bỗng trở nên căng chặt. Tình huống này thật dị thường, dường như dưới mặt nước có thứ gì đấy bắt lấy thuyền trường kéo trở lại lòng sông.

Đứa bé kia đột nhiên khóc lớn: "Có cái gì đang kéo chân con ấy! Oa hu hu ..."

Nói chưa dứt lời, cả người nó đột nhiên bị lôi đi, may mà chủ thuyền nhanh chóng bắt lấy tay nó giữ lại thì không mới bị lôi vào lòng sông. Nhưng thứ ở dưới nước quá khoẻ, nửa người chủ thuyền đã bị kéo chìm vào nước.

Chủ thuyền hô to:"Kéo dây thừng đi!!!"

Ngay lập tức, mấy người đàn ông khoẻ mạnh xắn tay chạy qua, nắm lấy dây thừng mà kéo, kéo được một nửa thì chủ thuyền lại hô: "Dừng! Đừng kéo nữa!"

Thì ra là do hai bên liên tục giằng co, da thịt bên hông của chủ thuyền bị ma sát đến tứa máu. Là một người đàn ông trưởng thành, chút đau này hắn không xem là gì cả, nhưng đứa trẻ trong tay bị hai bên giằng co làm đau đến sắc mặt trắng bệch, có vẻ sắp ngất đi.

Lúc này, có người hoảng sợ ngờ vực: "Quỷ, quỷ nước!?"

"Quỷ nước ư? Đúng rồi, hình như là ..."

Ngay tức khắc, đám người hoảng sợ tột độ lùi về sau một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net