Chương 25 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vì sao phải làm như vậy?

Người kia ánh mắt nhìn thẳng, chậm rãi nói. Vương Phong Quân cười nhẹ.

- Có lẽ là... Thích đi?

Hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, ngọc thủ chậm rãi mờ dần. Tà áo phiêu dật dưới ánh nắng hoàng hôn, ba ngàn sợi tóc bay bay, gương mặt tuấn mỹ dần nhu hoà. Ánh mắt nhìn về phía xa. Người kia lại nói:

- Vốn chẳng có bí thuật nào cả...

Vương Phong Quân càng ngày càng yếu đi, hắn cười.

- Hoằng, cuối cùng bổn tôn cũng hiểu cảm giác của nàng...

Vì một người mà hy sinh, không ngu ngốc như bản thân đã nghĩ. Tiêu Nghiên năm ấy bị hắn coi khinh vì chính sự ngu ngốc của nàng, bây giờ hắn lại tự cười nhạo bản thân. Còn không phải lần này đến lượt hắn?

Khi tàn ảnh cuối cùng của hắn biến mất, hoàng hôn cũng đã lặng. Chỉ mình Côn Hoằng lặng người trên vách núi. Hắn nhìn lên bầu trời, đáy mắt là cảm xúc khó nói.

Năm đó, trước khi trở thành phi của Ngôn Đế, nàng đã vô tình cứu mạng Vương Phong Quân, hắn nói hắn nợ Tiêu Nghiên một ân tình, sau khắc trả rồi biến mất. Chỉ là, một thân ôm thần khí bị vây trong trận diệt hồn, hắn khó khăn trở về, lại trông thấy một cậu nhóc ôm Tiêu Nghiên, chạy về hướng ngược lại hoàng cung, sau lưng là vết thương. Hắn biết đó là con nàng, liền một tay 'nuôi dưỡng'... Hắn lại yêu chính đứa bé năm ấy - Thuỷ Tinh!

Bí thuật thiên cung đều là giả, hắn biết Thuỷ Tinh sau nhát kiếm đó sẽ vĩnh viễn tan biến, đến cuối cùng, hắn lấy chính linh lực cùng hồn phách của mình bảo vệ cho vài tia hồn phách cuối cùng của Thuỷ Tinh. Còn hắn... Vĩnh viễn không thể đặt chân vào luân hồi...

------------
.
.
.
.
Thuỷ Tinh lặng lẽ đứng bên cầu Nại Hà, hoa Bỉ Ngạn đỏ chói rực rỡ hai bên bờ. Hắn nhìn xuống bóng dáng in trên mặt sông, trầm mặc. Hắn hiểu, hiểu ngay lúc kia Vương Phong Quân đã vì hắn mà bảo vệ hồn phách thiếu sót, còn chính bản thân hắn (VPQ) vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Mạnh Bà một thân bạch y, băng thanh ngọc khiết, nổi bật giữa muôn vàn bỉ ngạn đỏ chói mắt. Nàng thở dài, bàn tay trắng ngọc đưa ra một chén canh trắng:

- Uống rồi sẽ chẳng nhớ, quên rồi sẽ chẳng đau.

Thuỷ Tinh chậm rãi cầm bát canh, ngửa đầu uống cạn. Bước tới hồ Luân Hồi, cười giễu.

Ngại quá, đệ đi trước huynh rồi...

Hắn nhắm mắt, ngã người liền chìm xuống.

Sơn Tinh, cũng giống như năm ấy, lần đầu gặp huynh, nhìn vào ánh mắt của huynh, đệ liền biết bản thân đã vô thức sa ngã vào nó, có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát.

Năm ấy uống nhầm một ánh mắt, muôn đời trầm mình vào u mê.
.
.
.
.
.
.

--------------

Ngày X tháng Y năm 2018

- Mày chỉ là thằng không cha không mẹ, cả đời chỉ sống chui rúc ổ chuột!

- Chết cho đỡ chật đất!

- Trông nó kìa, sinh ra đã mắt xanh, đúng là dị nhân xấu xí! Quái vật!

-...

Một đám trẻ con xum xoe lại thành một vòng tròn, chỉ chỉ trỏ trỏ vào một cậu nhóc, vài người còn giơ chân đạp liên hồi. Cậu nhóc kia mặt vẫn không cảm xúc, tay ôm đầu nằm co ro.

Hắn từ nhỏ bị vất ở ven đường, được một bà vú đem về nuôi, đến năm 5 tuổi thì vú nuôi chết, chỉ còn mình cậu sống chật vật giữa khu ổ chuột. Bọn trẻ con ông nhà cháu cha này ngày nào cũng rủ nhau vào đây chơi trốn tìm, nhìn thấy cậu liền xông tới bắt nạt.

- Ê, dị nhân như mày dù bị ném gạch vào đầu cũng chả sao đâu ha?

Một cậu bé mặt mày khả ái lại nói ra lời ác độc, cả đám trẻ liền cười khúc khích, phấn khích vỗ tay reo hò:

- Ném! Ném đi!

- Ném nó đi! Quái vật đều đáng chết!

Cậu bé kia nằm dưới đất khẽ run. Xong, đời cậu coi như xong!

Cậu bé mặt khả ái vung cao tay cầm gạch, viên gạch thô cứng này mà nện vào đầu... Nghĩ thôi cũng rùng mình.

- Tao ném đây! 2... 3...

- Bọn mày làm gì đấy?

Bọn trẻ con nghe thấy thì giật mình nhìn ra đầu hẻm. Vài đứa run run khi thấy bóng dáng người kia.

- Triệu, Triệu thiếu gia?

Bọn trẻ biết người đến là ai liền sợ hãi. Cậu nhóc khả ái kia sợ đến làm rơi gạch, viên gạch vô cùng 'không có mắt' rơi trúng chân cậu làm cậu co giò nhảy tưng tưng, chu chu miệng xuýt xoa.

Triệu gia là một gia tộc lớn. Chỗ đứng vô cùng vững chắc trong cả hai giới Hắc - Bạch đạo, những gia tộc khác đều phải nể Triệu gia mười phần. Đắc tội Triệu gia, sống không bằng chết! Mà cậu nhóc nhỏ tuổi kia là tiểu thiếu gia Triệu Kỳ Sơn, cha cậu là Triệu Kỳ Ngôn, là một dạng hồ ly phúc hắc lão đại, như duyên trời định, tình cờ gặp một lần liền đổi thành thê nô, cực sủng phu nhân Vân Tiêu. Cha hắn làm việc gì cũng luôn dắt hắn theo, người ta nói 'trẻ nhỏ dễ dạy', cha hắn muốn dạy dỗ hắn từ bé, sau đó nhanh chóng đem cái ghế gia chủ Triệu gia ném cho hắn. Từ bé đã có 'giá trị', là tâm điểm nịnh bợ của các gia tộc khác...

Đám trẻ lâu la vắt mũi chưa sạch này sao dám trêu vào hắn?

Triệu Kỳ Sơn mặt lạnh tiến tới. Hắn nhìn cậu bé đang co ro dưới đất, tim bỗng thắt lại, cảm giác quen thuộc như thể đã từng gặp qua cậu nhóc kia. Ánh mắt vô cùng chán ghét lướt qua lũ trẻ xung quanh, trầm giọng:

- Cút.

Cả đám vội vã nháo nhào chạy, xin lỗi, người Triệu gia, cho vàng cũng không dám trái ý a.

- Còn nữa...

Đám trẻ quay đầu lại, lo lắng nhìn hắn. Cảm xúc của thiếu gia luôn thay đổi thất thường a...

- Tên kia... Lại đây.

Hắn chỉ vào một người, ngoắc lại. Người kia không dám chậm trễ, vừa sợ vừa run chạy tới.

- Đưa tay.

Người kia vô cùng nghe lời chìa tay ra...

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên. Cậu nhóc trợn mắt, trực tiếp... Xỉu.

- Cút.

Đám trẻ lạnh run, vài đứa chạy lại, vác cậu nhóc kia rồi bỏ chạy. Cậu nhóc bị ngất kia là kẻ muốn ném gạch vào cậu nhóc đang nằm co ro.

Triệu Kỳ Sơn ngồi xổm xuống,  giọng vẫn trầm nhưng dịu hẳn đi:

- An toàn rồi.

Cậu nhóc chợt khựng lại. Đôi mắt khẽ hé ra, nhìn hắn. Đôi mắt màu xanh kia khiến Triệu Kỳ Sơn ngạc nhiên. Vốn người ngoại quốc có màu mắt xanh thì không có gì lạ, nhưng màu mắt của người này là xanh lam, vô cùng tinh khiết, hoàn toàn không có chút tạp chất nào. Khiến hắn cảm thấy bản thân như đang nhìn vào đại dương vô tận.

Triệu Kỳ Sơn cứ như thế nhìn cậu nhóc, gần nửa ngày mới giật mình 'trở về' hiện thực. Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến hắn khó chịu. Cảm giác như bản thân đã từng bỏ lỡ điều gì, buồn bực nảy sinh trong lòng.

- Tên?

Cậu nhóc kia lắc đầu. Vú nuôi già vốn bị câm, nên không thể đặt tên cho cậu.

- Tuổi?

Cậu đưa tay ra đếm, đếm ra đếm vào liền xoè ra năm ngón. Mặt vẫn không chút cảm xúc. Hai kẻ mặt than này nhìn nhau nửa ngày trời.

- Đau không?

Cậu nhóc cúi đầu, môi mím nhẹ. Mắt xanh ươn ướt, bộ dạng vô cùng uỷ khuất như cún con.

- Đau thì khóc đi.

Kiên cường cho ai xem?

Lời vừa dứt, cậu nhóc kia liền gục đầu vào đầu gối, khóc. Triệu Kỳ Sơn nhìn thấy hắn khóc thì nhíu mày, nhìn thấy nước mắt của cậu nhóc này hắn liền thấy khó chịu.

- Theo ta, sau này sẽ không phải đau nữa, sẽ không khóc nữa.

Đại thiếu gia kiệm chữ như vàng giờ khắc này ôn nhu đến khó tin. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của cậu nhóc, đỡ cậu đứng dậy.

- Sau này gọi là Triệu Kỳ Thuỷ đi.

Triệu Kỳ Thuỷ ngước đôi mắt lên nhìn Triệu Kỳ Sơn, tuy hắn chỉ lớn hơn cậu vài tuổi nhưng bóng lưng của hắn lại to lớn đến lạ. Lại cúi đầu thì thầm thật nhỏ:

- Triệu... Kỳ... Sơn.

- Hả? Nhóc vừa nói gì?

Triệu Kỳ Thuỷ mặt than vô tội lắc đầu.
.
.
.
.
.
Triệu gia hôm đó lại có thêm một thành viên, còn thành viên ấy sau này có ích như nào á? Tất nhiên là an an ổn ổn để đại thiếu gia của chúng ta sủng rồi!

------------- Hoàn -----------

Góc tác giả:
*tung bông* hoàn rồi a aaaa 🚨🚨🚨😭🔥

Mặc dù cái kết không hay nhưng au chỉ muốn kết nó như thế :> nếu các bạn thất vọng thì cho au xin lỗi nhé :'( dù gì cũng cảm ơn những bạn đọc giả đáng yêu đã cùng au đi đến tận chương cuối. Nhưng mà còn phiên ngoại nha 😂😂😂❤️❤️❤️ ráng đi với au thêm vài bước nữa nha >< ❤️ Mãi yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net