Chương 12: Hồ Lô Xuân Dược!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐Chương 12: Hồ Lô Xuân Dược!

Sau khi xin được giấy thông hành thì Thẩm Ngọc Hành và Tiêu Hằng tiếp tục lên đường, chỉ mất thêm chưa đến năm ngày đã đi tới được Cửu Dương thành để đi đến Quân gia trang. Địa phận thành Cửu Dương linh mạch dồi dào cho nên tu sĩ ở khắp nơi tụ về đông nghịt sắp mọi nẻo đường. Nào là bán pháp bảo, pháp khí rồi đến các loại yêu thú cấp thấp cùng với hàng trăm loại linh đơn diệu dược, tất cả những thứ đó được bày ra ở khắp nơi.

- Cậu à, nơi này hội tụ nhiều tu chân giả thật nhỉ?

Thẩm Ngọc Hành liếc mắt nhìn quanh, bây giờ hắn cùng với Tiêu Hằng đang ngồi trên thuyền lớn để qua sống, muốn đi vào trong thành Cửu Dương bắt buộc phải gửi xe ngựa ở bên ngoài và đi nhờ thuyền để vào bên trong thành. Thuyền này lớn, bài trí cũng vô cùng đẹp đẽ, sức chưa lớn đến hơn trăm người. Thuyền có hai tầng, cứ cách nhau hai sải tay sẽ được kê một cái bàn nhỏ để khách đi thuyền ngồi nghỉ ngơi, ngoài ra còn có đàn ca ở trên mua vui. Đúng là chu đáo.

Tiêu Hằng nhìn thấy Thẩm Ngọc Hành cứ liếc mắt nhìn bên này rồi lại liếc sang bên kia tìm kiếm, không hiểu sao y lại thấy bộ dạng này của hắn thật đáng yêu, y đúng là điên rồi. Một người nhan sắc tầm thường như Thẩm Ngọc Hành nhưng y lại thấy đáng yêu, không những xấu xí mà mồm miệng cũng không biết điều, luôn nói ra những lời chọc giận y.

- Đúng vậy, nơi này linh khí mạnh mẽ cho nên tu chân giả trên khắp bốn phương trời hội tụ về đây.

Tiêu Hằng đáp lời Thẩm Ngọc Hành, y chống một tay lên cằm, cùi chỏ thì đặt lên bàn, y nheo mắt nhìn Thẩm Ngọc Hành vẫn đang nhìn đông ngó tây. Đúng là đáng yêu chết đi được, khóe miệng y không tự chủ được lại nhếch lên thêm một chút.

- Hai vị khách quan, có muốn ăn một xâu hồ lô hay không?

Đột nhiên có một người lên tiếng nói, là tiểu nhị phục vụ ở trên thuyền. Trên tay hắn là một cây lớn được treo vô số các xâu kẹo hồ lô ngào đường thơm phức. Thẩm Ngọc Hành thèm nhỏ dãi, hắn ngay lập tức nhìn Tiêu Hằng giống như đang nài nỉ.

Tiêu Hằng không nói gì. Thẩm Ngọc Hành như thế này đáng yêu chết đi được.

- Cậu à!

Hắn gọi y, giọng điệu này của hắn làm cho lồng ngực Tiêu Hằng đập lên thật mạnh. Y nghĩ, đáng yêu như thế này thì mua hết luôn cũng được. Y vẫn không nói gì chỉ lấy pháp khí không gian lấy ra một nhắm linh thạch để lên trên bàn. Tiểu nhị thấy vậy liền hồ hởi hỏi Thẩm Ngọc Hành:

- Vị khách quan này, huynh muốn lấy loại nào?

Còn có nhiều loại nữa à, nhìn cũng không khác gì nhau, chỉ có màu sắc là đậm nhạt khác biệt, cũng có cái màu hơi ngả sang màu cam, có cái hơi ngả sang màu vàng nhưng màu đủ đạo vẫn là màu hồng hồng đỏ đỏ. Hắn hỏi:

- Các loại khác nhau như thế nào? Loại nào ngon nhất?

- Các loại khác biệt nhau rất nhiều nha!

Tiểu nhị kia càng nói càng hồ hởi, hắn còn tranh thủ hốt lấy đống linh thạch bỏ vào túi rồi mới tiếp tục giải thích:

- Những loại giá rẻ như mười linh thạch một xâu thì ăn vào một lần là quên mất mùi vị, cũng không đậm đà. Dành cho người ưa thích sự mới mẻ, ngon lúc dùng, dùng hết rồi thì không có gì để lưu luyến. Còn loại năm mươi linh thạch một xâu này thì có thể đậm vị cả một ngày. Còn loại đặt biệt này thì...

Tiểu nhị vừa nói vừa cầm lấy hai xâu có màu sắc đỏ cam tươi sáng nhất trong đống xâu chuỗi hồ lô đó đặt vào trong tay Thẩm Ngọc Hành. Hắn nở nụ cười khó hiểu:

- Hồ lô này ăn vào thì ba ngày sau vẫn còn nồng nàn mùi vị, thậm chí là hơn cả như thế. Chưa kể đến sau này nhớ lại mùi vị này cũng sẽ rất thèm nữa đấy! Giá của xâu hồ lô này là hai trăm linh thạch một xâu, vừa hay đủ hai xâu.

Thẩm Ngọc Hành chép miệng đẩy xâu hồ lô ra:

- Đắt quá, hồ lô ngào đường ở chỗ ta chỉ có mười linh thạch một xâu nhưng rất ngon, ăn vào cũng rất đậm vị.

Tuy rằng nói vậy nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn theo, Tiêu Hằng thấy hắn thèm thì ngay lập tức lấy hai xâu hồ lô đó đưa cho hắn. Y nói:

- Cứ ăn tự nhiên, cậu của ngươi rất giàu.

Chỉ một câu này của Tiêu Hằng thôi cũng đủ khiến cho lồng ngực của Thẩm Ngọc Hành chấn động mạnh mẽ, đây đích thị là một phu quân ba tốt trong truyền thuyết. Chiều ý thê tử, "mạnh" và giàu! Hắn cười hê hê nhận lấy xấu hồ lô. Lúc này vừa hay thuyền vừa cập bến. Từ đây đi đến Quân gia trang chưa đến nửa ngày, nếu thuê xe ngựa để di chuyển thì cũng chưa đến một canh giờ là có thể tới nơi. Tiêu Hằng hỏi:

- Ngươi có muốn đi bộ dạo chơi hay không? Hay là muốn ta thuê xe ngựa để đỡ mỏi chân?

- Ta muốn đi bộ ngắm nghía một chút. Đây là lần đầu tiên ta đi xa nhà như vậy, thấy vô cùng lạ lẫm.

Thẩm Ngọc Hành vừa cắn một miếng hồ lô ngào đường vừa đáp. Vị của hồ lô này hình như hơi ngọt, cũng không ngon như lời của tiểu nhị kia đã nói, nhưng mùi rất thơm. Mặc dù không ngon nhưng không hiểu sao Thẩm Ngọc Hành cắn một miếng rồi lại muốn cắn miếng thứ hai, hồ lô này giống như là "thuốc phiện" ở thế giới thực của hắn.

"Ký chủ..."

Đang ăn ngon lành thì hệ thống đột ngột kêu lên dọa Thẩm Ngọc Hành sợ hết hồn. Hắn dùng ý nghĩ trả lời:

"Chuyện gì vậy?"

"Ký chủ ăn ít hồ lô ngào đường thôi... Người đã ăn hai viên."

"Vậy thì có làm sao? Hồ lô này tuy hơi ngọt một chút nhưng ăn cũng không có bị ngán, một chút đường này không làm ta mập được đâu."

Nhưng mà hệ thống không trả lời hắn. Hệ thống này rốt cuộc là bị gì vậy chứ? Khi không xuất hiện nhắc nhở hắn đừng ăn nhiều rồi lại đột ngột biến mất không nói câu nào. Nhưng ngay sau đó trước mắt hắn xuất hiện một tấm bảng, tấm bảng này là tư liệu về loại hồ lô ngào đường kia:

"Hồ lô ngào đường hương vị khó cưỡng, thử một lần chắc chắn không quên, muốn thử lần hai.

Hồ lô giá trị mười linh thạch một xâu, có công dụng kích thích hưng phấn trong vòng một canh giờ. Không có những công dụng phụ đi kèm.

Hồ lô giá trị năm mươi linh thạch một xâu, có công dụng kích thích hưng phấn trong vòng ba canh giờ, giúp cảm xúc thăng hoa và giảm bớt mệt mỏi trong lúc ân ái."

Đọc đến đây thì xâu hồ lô có bốn viên chỉ còn lại một viên ở trên tay Thẩm Ngọc Hành rơi "bộp" xuống đất. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh để có thể đọc được những dòng tiếp theo:

"Hồ lô giá trị hai trăm linh thạch một xâu, mỗi một viên hồ lô có công dụng kích thích hưng phấn trong vòng một ngày. Giúp cảm xúc thăng hoa trong suốt một ngày ân ái, giảm bớt đau đớn, mệt mỏi. Đặc biệt..."

"Đặc biệt... lỗ nhỏ khít chặt, nước dâm ồ ạt. Sau đó cứ cách mỗi một tháng phải làm một lần nếu không sẽ bị chảy "nước" đến chết."

Thẩm Ngọc Hành đông đá tại chỗ. Tiêu Hằng thấy hắn đứng trân người tại chỗ mới tiến tới hỏi chuyện, nhìn thấy xâu hồ lô còn lại ở trong tay hắn lung lay sắp rơi thì ngay lập tức chộp lấy. Y hỏi:

- Ngọc Hành? Ngươi làm sao?

Nhưng mà Thẩm Ngọc Hành không trả lời, hắn đang gào rống với hệ thống ở trong suy nghĩ:

"Tại sao bây giờ ngươi mới nói? Nói sớm hơn thì sẽ chết người sao?"

"Không chết người nhưng sẽ không vui. Hệ thống là chiếu theo mong muốn của ký chủ để làm việc."

"Mong muốn cái mẹ ngươi!"

"Sai rồi, mong muốn của ký chủ là được làm tình mỗi ngày."

Hệ thống thật lòng giải đáp. Thẩm Ngọc Hành bây giờ chỉ muốn giết nó ngay lập tức, hắn gào rống:

"Nhưng mà làm tình ba ngày liên tiếp thì sẽ chết người đấy! Bao giờ thì xuân dược này có tác dụng vậy hả?"

"Thật trùng hợp, ngay bây giờ có tác dụng."

Hệ thống vừa nói xong thì Thẩm Ngọc Hành cũng vừa lúc cảm cảm nhận được từng cơn nóng rát cuộn trào trong cơ thể. Hệ thống nói tiếp:

"Ký chủ sẽ không chết được đâu. Trước khi sinh con ký chủ sẽ không bao giờ bị "chơi" chết được."

"Ha ha..."

Thẩm Ngọc Hành không biết bây giờ bản thân hắn đang cười cái gì. Hắn nên cười bản thân bền bỉ, hay là nên cười vì hệ thống này troll hắn đây?

Tiêu Hằng nhìn thấy Thẩm Ngọc Hành không trả lời mình thì lo lắng không thôi, y hỏi dồn dập:

- Ngọc Hành, ngươi sao rồi? Ngươi thấy không khỏe ở đâu? Ngọc Hành!

Y vừa hỏi vừa bắt mạch cho hắn nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Qua đi một lúc lâu Thẩm Ngọc Hành cuối cùng cũng đáp lại y:

- Hồ lô ngào đường đó có xuân dược."

- Cái gì?

- Xuân dược.

Thẩm Ngọc Hành đáp ngắn gọn, bởi vì bây giờ cơ thể hắn đã ngứa ngáy đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa. Tác dụng của xuân dược đến thật nhanh, cũng thật mạnh khiến hắn không thể suy nghĩ được gì. Tiêu Hằng nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ngọc Hành đỏ bừng, mồ hôi đổ ướt mặt thì biết hắn không nói dối. Y cúi người xuống bế hắn lên hướng thẳng đến nhà trọ gần nhất ở đó.


*Chương 13, 14 cũng sẽ có trong đêm nay, có thể sẽ hơi khuya nên mọi người hãy đợi nhé!.

*Bình chọn và bình luận nhé mọi người!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net