Chương 23: Phải Giết Chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐Chương 23: Phải Giết Chết!

Chỉ sau vài ngày khi thư của Quân hành Kỷ được gửi tới chỗ của Lệ Chi An thì đối phương đã dùng thiên lý truyền âm được đính kèm trong phong thư để trả lời. Người kia nói rằng sẽ sắp xếp đi đến sớm nhất có thể.

Quân Hành Kỷ ngồi bên áng thư, một tay đỡ trán giống như đang suy nghĩ điều gì vô cùng hệ trọng.

Đã mấy đêm liền y liên tục gặp phải cơn ác mộng giống hệt nhau, đó là y đã bỏ mặc Thẩm Ngọc Nghiên và không thực hiện lần thay máu thứ ba. Y không biết vì lý do gì mà y lại gặp phải những giấc mơ kì lạ như vậy.

Y không thể phủ nhận một việc đó là y đối với cơ thể của Thẩm Ngọc Hành có sự si mê nhất định, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện y bỏ qua cơ hội này sau bao nhiêu trăm năm. Đây gần như là cơ hội duy nhất để có thể cứu được Thẩm Ngọc Nghiên, việc hy sinh sinh mạng của Thẩm Ngọc Hành chỉ là việc nhỏ, y sẽ không bao giờ bị ám ảnh bởi điều này.

Nghĩ đến đây không hiểu sao Quân Hành Kỷ lại có cảm giác nhói ở trong ngực, một loại cảm giác đã rất lâu rồi y chưa được nếm trải lại. Cũng cảm giác này, là khi Thẩm Ngọc Nghiên rời bỏ y mà đi, đau thấu tâm can... Bây giờ xảy ra chỉ có thể là vì y biết rằng sắp sửa được gặp lại thê tử của mình mà thôi.

- Người đâu!

Quân Hành Kỷ lên tiếng gọi, tỳ nữ ở bên ngoài ngay lập tức đi vào:

- Có chuyện gì thưa lão gia?

- Thẩm Ngọc Hành đang làm gì?

- Thưa lão gia, sau khi Tiêu Hằng xuất quan thì Thẩm Ngọc Hành vẫn luôn quấn lấy người này, đã nhiều ngày rồi chưa thấy đi ra khỏi gian phòng dành cho khách.

Quân Hành Kỷ im lặng trong chốc lát rồi hỏi lại:

- Đã nhiều ngày không đi ra khỏi gian nhà khách?

- Vâng.

- Ngươi ra ngoài đi.

- Vâng.

Tỳ nữ đó biết ý ngay lập tức lui ra. Bây giờ trong căn phòng chỉ còn lại một mình Quân Hành Kỷ, y lại một lần nữa để tay lên trán, hết ngồi tựa vào tường rồi lại ngồi thẳng lưng dậy, cuối cùng y thở ra một hơi giống như tự chế giễu chính mình.

Y giơ bàn tay ra thi triển thuật pháp, cứ như vậy bên cạnh y xuất hiện một con chim ưng, là con chim lúc trước đã ngủ bên cạnh y khi Thẩm Ngọc Hành tới. Con chim này là một phần linh lực dư thừa của y tạo ra, nó có linh tính riêng, tuy nhiên vì có mối liên kết linh lực cho nên y có thể dễ dàng xâm nhập, dễ dàng điều khiển.

Sau đó không lâu  con chim ưng đó đi tới cửa sổ, bay ra ngoài, hướng đến gian phòng dành cho khách. Còn chưa tới nơi đã từ trên cao nhìn thấy được hai bóng người thấp thoáng trên sân, là Thẩm Ngọc Hành và Tiêu Hằng, hai người họ đang ngồi uống rượu, vừa uống vừa ngắm trăng. Trăng đầu tháng không có gì để ngắm, nhưng trong ánh mắt của hai người kia biểu hiện rõ rệt quyến luyến không nỡ rời ra.

Chim ưng ở trên cao không hiểu vì cái gì lại cảm thấy hơi tức giận, nó dang rộng cánh, trong chốc lát hóa thành bộ dạng to lớn đến tận hai sải tay của người trưởng thành. Trong chốc lát thân hình to lớn của chim ưng bao phủ cả một góc trời, bay lượn qua lượn lại ở phía trên cao, không biết là vô tình hay cố ý che mất ánh trăng.

- Cậu, người thấy con chim kia không, to thật là to. Lần đầu tiên ta nhìn thấy con chim to đến mức này.

Tiêu Hằng không trả lời, chỉ có chim ưng ở trên cao thính lực tốt nghe rõ lời khen của Thẩm Ngọc Hành thì tốc độ bay lượn càng lúc càng nhanh, giống như muốn thu hút sự chú ý. Nhưng sau đó hành động của Tiêu Hằng làm cho chim ưng phải khựng lại giữa không trung.

Tiêu Hằng nắm lấy bàn tay Thẩm Ngọc Hành, để tay hắn đặt lên trên đũng quần chính mình, giọng điệu cũng trở nên hạ lưu:

- Chim ưng có to cũng làm sao tốt bằng "chim bự" của ta kia chứ. Ta nói có đúng không, Hành nhi?

- Cậu bạo thật đó!

Thẩm Ngọc Hành tuy rằng nói vậy nhưng tay thì vẫn nén bóp thứ đang ở trong tay mình, cảm nhận được nơi đũng quần của Tiêu Hằng cương cứng lên thì nhào tới ôm lấy y. Hắn nhếch mép cười khiêu khích:

- Ta vẫn không biết "chim bự" của cậu tốt đến mức nào nha. Vì vậy... cậu à... có phải người nên chứng tỏ hay không?

- Ha... Ngươi thật là... Tề Chu mà biết bộ dạng thiếu thốn này của ngươi khi ở trước mặt cậu của nó, thì nó chắc chắn sẽ tức điên.

- Ta thì lại thấy, huynh ấy chắc chắn sẽ muốn cùng nhau "làm" ta!

- Tiểu tử hư hỏng này, ngươi đúng là... khác xa lời đồn.

Tiêu Hằng bóp hai tay lên mông Thẩm Ngọc Hành, miệng thì cắn lên cổ hắn, hôn lên xương quai xanh ẩn nấp sau lớp y phục lỏng lẻo. Hắn khẽ thở ra một hơi, miệng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ:

- Ngoan ngoài đường , hoang dã trên giường, cậu không thích sao?

- Thích... Thích chết ta!

Tiêu Hằng gằn giọng, tay y luồn lên trên, luồn vào trong ngực áo Thẩm Ngọc Hành sau lớp áo trong mỏng manh. Làn da nóng bỏng giống như muốn thiêu tụi bàn tay của y. Tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở dốc phá tan không khí tĩnh lặng của bầu trời đêm. Chim ưng ở trên cao cuối cùng không nhìn nổi nữa ngay lập tức bay đi. Đến khi trở về gian phòng riêng của Quân Hành Kỷ thì cũng biết mất không một dấu vết, thay vào đó là Quân Hành Kỷ đang ngồi bên áng thư đang siết chặt nắm tay. Y nghiến răng:

- Thẩm... Ngọc... Hành...!

Âm thanh vừa tức giận vừa nhẫn nhịn. Y nhìn xuống đũng quần của chính mình, không ngờ lại cương cứng khó chịu. Y nghiến răng kêu lên mấy tiếng ken két càng to càng rõ ràng, hai tay cũng mở đai lưng ra. Ngay khi đai lưng được giải thoát cũng là lúc dương vật hung tợn bật ra, cương cứng, to lớn, đỉnh đầu còn chảy ra dịch trắng đục giống như đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Quân Hành Kỷ nhắm mắt lại, tay nắm lấy dương vật chính mình vuốt ve, miệng thì lẩm bẩm mấy chữ thật nhỏ:

- Chỉ một lần này nữa thôi...

Y chỉ nghĩ tới cơ thể của Thẩm Ngọc Hành để thủ dâm một lần này nữa thôi.

Y chắc chắn sẽ giết chết hắn, hắn là người khiến y trở nên mất hết lý trí như thế này, khiến y lay động, khiến y phân vân khi đưa ra quyết định cuối cùng. Chỉ khi Thẩm Ngọc Hành chết đi rồi, chỉ khi Thẩm Ngọc Nghiên sống lại thì y mới có thể bình thường trở lại, chắc chắn là như vậy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net