Chương 25: Dược Mạnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Ngọc Hành đi vào trong, nhìn thấy Lệ Chi An đang ngồi cạnh bàn. Hắn mở lời trước chào y:

- Chi An huynh... đã lâu không gặp.

Lệ Chi An không trả lời hắn, y nhìn hắn chậm rãi đi lại gần, vẻ mặt y cũng trở nên mờ mịt. Y rõ ràng không bị dược của Quân hành Kỷ khống chế nhưng vẫn giơ tay ra, đột ngột nắm lấy tay của hắn, kéo hắn tới phía trước.

- Chi An huynh?

Thẩm Ngọc Hành trợn mắt giống như không dám tin vào những gì đang xảy ra. Chẳng lẽ là dược của Quân Hành Kỷ đã phát huy tác dụng, có cần nhanh như vậy hay không? Hắn hỏi đầy khiêu khích:

- Sao vậy? "Muốn" ta à?

Lệ Chi An lại im lặng, y ngước mặt nhìn hắn, vẻ mặt giống như chất chứa bao nhiêu khổ sở ngay lúc này bộc lộ hết ra. Thẩm Ngọc Hfanh không ngờ là dược kia lại mạnh như vậy, làm cho hắn nghĩ Lệ Chi An bây giờ và Lệ Chi An của ngày hắn thành hôn với Tề Chu là hai người khác nhau. Nhưng nếu dược của Quân Hành Kỷ đã phát huy tác dụng thì hắn cũng không nên để Lệ Chi An phải đợi.

Thẩm Ngọc Hành nhướng người sang ôm lấy ngang hông Lệ Chi An, bàn tay thì hư hỏng bóp lấy mông của y. Mông của y vừa săn vừa cứng, so với vài lần hắn bóp nén mông của Tề Chu thì khác rất nhiều.

- Săn chắc thật đấy, hình như còn to hơn của Tề Chu nữa, nam nhân mông to thì lực "chơi" tốt lắm đấy!

- Ngươi có thể im lặng một chút có được không?

Lệ Chi An rầm rì mắng hắn. Sau cả trăm năm kể từ khi y có lại ký ức lúc còn là thần tiên. Y đã luôn nhớ hắn. Sau ngần ấy năm, y đã nhớ hắn biết bao nhiêu vậy mà hắn thì chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn sinh lý thôi, cái đứa nhỏ hư hỏng này thật sự làm y tức muốn chết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại là y cũng bị hắn trêu đến cương cứng lên rồi chỉ là y đang nhịn lại thôi, nếu hắn lại tiếp tục lấn tới thì không biết y sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Y biết Thẩm Ngọc Hành muốn làm tình để có thể xong xuôi cái nhiệm vụ xấu xa từ bản thể của hắn mang lại. Nhưng y thì lại muốn tâm sự một chút rồi mới vào việc chính. Y biết bây giờ Thẩm Ngọc Hành không nhớ, cũng không biết y là ai, nhưng y thì biết rõ ràng về hắn. Y muốn nâng niu, chiều chuộng hắn. Nhưng sau đó Thẩm Ngọc Hành lại giở trò hạ lưu thêm nữa, hắn luồn tay vào trong áo Lệ Chi An, sờ soạng lên làn da lành lạnh của y.

Làn da của Lệ Chi An lành lạnh sờ vào rất mát tay làm cho Thẩm Ngọc Hành không nhịn được lại sờ thêm nhiều một chút. Rõ ràng Quân Hành Kỷ đã nói rằng y đã bỏ thuốc Lệ Chi An, nhưng hắn thấy y vẫn có vài phần tỉnh táo và có thể kiểm soát được bản thân. Giống như y đang cố ý chiều theo ý hắn vậy. Hắn sờ trên da của Lệ Chi An có một vài nơi gân nổi lên vô cùng dữ tợn. Hắn hỏi:

- Tại sao da của huynh nổi gân lên nhiều quá vậy?

- Vì ta là thực yêu.

- Thực yêu? Yêu quái?

- Không, không hẳn. Có thể gọi là thực tiên cũng chẳng sao. Ta vốn là một thần tiên, vì muốn tu luyện nhanh cho nên dung hợp với thực yêu. Thời gian đầu không thể trấn áp được sức mạnh của thực yêu cho nên bị đồng hóa, thiên về yêu nhiều hơn tiên. Ngươi sợ sao?

Thẩm Ngọc Hành lắc đầu. Thật ra hắn đâu có sợ. Hắn còn biết mẫu thân của Quân Hành Kỷ có đến bốn phu quân là yêu thú, ngay cả phụ thân của Quân Hành Kỷ và hai người phu quân khác cũng dung hợp với thực yêu. Còn hắn thì chỉ mới ôm ấp một thực yêu, có gì đáng sợ?

- Trên da đã nổi gân như vậy, liệu có phải nơi nào đó còn dữ tợn hơn?

Thẩm Ngọc Hành nở một nụ cười đê tiện, bàn tay hắn du tẩu trên người Lệ Chi An, lướt xuống phía dưới. Lệ Chi An nắm lấy cái tay hư hỏng của hắn đang sờ soạng trên người rồi hôn lấy bàn tay hắn:

- Đừng vội vàng thế, ta sẽ không chạy đi đâu...

Ngay lúc này Thẩm Ngọc Hành đang cúi người nhìn xuống, Lệ Chi An thì đang ngước mặt nhìn lên, hai khuôn mặt kề gần như sát vào nhau. Thẩm Ngọc Hành chồm tới, không để cho Lệ Chi An kháng cự hắn ngay lập tức giơ hai tay lên cố định đầu y lại. Y bị hắn làm cho bất ngờ không kịp phản kháng gì thì đầu đã bị giữ lại, cuối cùng bị hắn đẩy lưỡi vào trong miệng mà hôn. Lệ Chi An rốt cuộc không nhịn nữa, y đã giữ lại sợi lý trí cuối cùng nhưng Thẩm Ngọc Hành lại không biết thân biết phận, cứ khiêu khích y thì làm sao y có thể tha cho hắn được nữa đây?

Sau độ năm phút hôn môi thì Thẩm Ngọc Hành rốt cuộc cũng buông tha cho Lệ Chi An, hắn sờ tay vuốt ve mặt y, ngón tay miết lên sợi gân màu tím vừa mới nổi lên ngang mặt y. Đúng là rất tuyệt, không biết rốt cuộc là Thẩm Ngọc Hành đã bị cái gì ám rồi nhưng hắn cảm thấy lúc hôn Lệ Chi An thật sự rất khác biệt so với những người khác. Y vừa âu yếm vừa cuồng nhiệt, y giống như là một nguồn năng lượng tích cực làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Ngọc Hành, ta muốn... "làm".

Lệ Chi An cuối cùng cũng buông bỏ vũ khí đầu hàng, đây là lời thật lòng y không thể không nói ra, nơi đau đớn giữa hai chân đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Căng trướng đau nhức giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra được. Y vùi đầu vào vùng bụng Thẩm Ngọc Hành, hít hà mùi hương mà y mong ước đã lâu, hai tay y ôm vòng qua hông hắn, một tay luồn vào trong áo hắn vuốt ve. Làn da hắn đúng thật là ấm áp khiến y sục sôi.

Lệ Chi An lúc này đứng lên kéo theo Thẩm Ngọc Hành cũng cùng đứng, y để hắn cúi người nằm ấp sấp xuống mặt bàn, hai chân thì vẫn đứng nguyên dưới đất. Thẩm Ngọc Hành không mấy bất ngờ khi mà y hành động vội vàng như vậy, chính hắn cũng đang vội muốn chết đi được.

- An ca ca, huynh thật là dối lòng quá rồi đó, vừa rồi thì chê ta vội vàng, mà bây giờ lại muốn lột quần ta ra sao hả?

Đét! Đét!

Không để cho Thẩm Ngọc Hành nói thêm mấy câu vô liêm sỉ thì Lệ Chi An đã đánh lên đùi hắn phát ra mấy tiếng đét thật to, y sau đó kéo quần hắn xuống, kéo cả quần ngoài lẫn tiết khố đi xuống đến tận đầu gối. Dưới anh nến, y chăm chú nhìn vào nơi đang bị che khuất sau kẽ mông, nơi ẩn giấu phía sau vừa hồng vừa sưng còn có nhiều nếp nhăn đang bị phun ra nuốt vào đầy khiêu khích.

Lệ Chi An đưa đến một ngón tay nhét vào trong, ngón tay vừa thô vừa lạnh chen vào làm cho Thẩm Ngọc Hành bất giác rên lên một tiếng. Nơi khó nói này từ đêm qua cho đến lúc sáng đã bị Tiêu Hằng làm qua nhiều lần cho nên dễ dàng đút vào. Một ngón tay của Lệ Chi An ở bên trong từ từ đẩy sâu vào, bên trong lúc này ướt đẫm bao bọc lấy ngón tay của y. Cảm nhận được sự ẩm ướt lạ lùng cho nên Lệ Chi An đã chọc ngoáy nhiều hơn rồi chỉ trong chốc lát rút ngón tay ra, ở phần đầu ngón tay dính đầy tinh dịch của nam nhân khác.

Lệ Chi An trán nổi gân thành từng đoạn vô cùng dữ tợn, y xoay người Thẩm Ngọc Hành lại để hắn nằm ngửa ra bàn, quần hắn sau đó cũng bị giật phăng đi vứt xuống đất. Y giơ ngón tay ra trước mặt hắn chất vấn:

- Không có phu quân ở đây mà vẫn có thứ này bên trong. Đúng là một người thê tử ngoan ngoãn, Tề Chu sẽ cảm thấy như thế nào đây?

Lệ Chi An biết rõ nhưng y vẫn cố tình trêu chọc. Thẩm Ngọc Hành thì lại rất biết khiêu khích:

- Sao vậy, huynh lo sợ là chỗ chứa đã đầy rồi sao?

- Đầy rồi thì lấy ra thôi!

Lệ Chi An đưa tay xuống phía dưới của hắn, bàn tay bao bọc lấy lỗ nhỏ của hắn bịt kín lại. Nhưng hắn còn chưa kịp ý thức chuyện gì thì phía dưới dâng lên từng trận nóng bỏng, nhất là từ bên trong tiểu huyệt giống như có một nguồn linh lực đang không ngừng khuấy động. Hắn giơ tay bám lấy cánh tay Lệ Chi An nói từng câu đứt quãng:

- Chi An... Ta thấy lạ lắm, ta thấy rất nóng! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Lệ Chi An không trả lời Thẩm Ngọc Hành mà đẩy bàn tay như dán chặt lên phía sau của hắn, cứ như vậy thúc đẩy nguồn linh lực kia xâm phạm càng mạnh mẽ hơn. Cứ như vậy qua đi độ một phút thì sự nóng rát kia cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Ngọc Hành lúc này thở ra một hơi:

- Huynh mới làm cái gì đó?

- Tẩy rửa cho ngươi.

Lệ Chi An quả thật chỉ dùng linh lực để xóa sạch dấu vết cũng như tinh túy của kẻ khác để lại ở bên trong cơ thể Thẩm Ngọc Hành, hắn dường như biết rõ lý do y làm như vậy nhưng vẫn cố tình hỏi, còn kèm theo một nụ cười ranh mãnh:

- Tại sao huynh lại làm vậy, ướt sẵn rồi không phải tốt hơn sao?

Lệ Chi An im lặng chốc lát rồi trả lời vô cùng thành thật:

- Ta ghen cũng không được sao?

Thẩm Ngọc Hành nghe thấy câu trả lời như vậy thì cười ha ha, được, rất được luôn ấy chứ! Cứ ghen đi rồi sau này chơi chắn nhiều một chút, để hắn nhanh chóng mang thai là được.

Thẩm Ngọc Hành giơ hai chân lên quấn lấy eo Lệ Chi An, kéo y tới phía trước, để hạ bộ của y tiếp xúc với vùng háng chính mình, hắn nói:

- Ghen thì thiết thực hơn một chút đi nào.

Lệ Chi An trợn đỏ mắt, cái thân thể này của Thẩm Ngọc Hành quá mức hư hỏng, y giơ hai tay ra bóp lấy hai bên đùi hắn, làn da ấm áp của hắn làm y cảm thấy rất tốt, y sau đấy cúi người xuống hôn phớt lên mắt hắn, hôn lên má rồi xuống miệng. Lệ Chi An mạnh mẽ áp đảo hoàn toàn Thẩm Ngọc Hành, y cắn lên môi hắn, lưỡi thì đẩy sâu vào trong khoang miệng hắn tìm kiếm làm cho mọi hơi thở của hắn đều bị nuốt gọn.

Thẩm Ngọc Hành bị hôn đến thần trí mơ hồ, hắn cảm giác như bản thân sắp không thở nổi nữa thì Lệ Chi An lại rời đi. Y nhìn hắn, ánh mắt giống như xuyên thủng hắn. Hắn biết Lệ Chi An đang cảm thấy hưng phấn, không biết là tại sao hắn lại biết được nhưng dường như mọi cảm xúc đang lan tỏa trên người y hắn đều cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Lệ Chi An khổ sở buông xuống một tiếng thở dốc, y chầm chậm hôn lên mí mắt hắn, mọi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận. Thẩm Ngọc Hành biết là y đang cố nhẫn nhịn, rõ ràng chưa bao giờ tiếp xúc thân cận nhưng hắn tưởng như đã hiểu biết đến từng chân tơ kẽ tóc của y. Y sau đó cũng nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Hành, một tay đã rời khỏi đùi hắn rồi đưa lên sờ tóc, sờ tai rồi sờ đến mặt hắn, y lưu luyến miết lên từng tấc da thịt rồi mới nhẹ nhàng nói ra một câu:

- Ta muốn ôm ngươi thật nhiều, ta muốn hôn ngươi thật nhiều!

Nhưng chỉ vài ngày nữa thôi hắn sẽ ngủ một giấc thật lâu, y sẽ lại chờ đợi lần nữa. Vì vậy cho nên y quyết định mấy ngày này sẽ thật trân trọng hắn, ở cạnh vài ngày để thỏa bớt nỗi nhớ nhung rồi sẽ tiếp tục chờ đợi hắn quay lại. Y úp mặt xuống cổ Thẩm Ngọc Hành, liếm nhè nhẹ liên cổ hắn rồi há miệng cắn lấy.

- A!

Thẩm Ngọc Hành rên lên hừ hừ, răng nanh của Lệ Chi An cắn vừa đau vừa ngứa, y hết cắn rồi lại liếm.

- Ngọc Hành, ta bắt đầu nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net