Chương 37. Khởi đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

37. Khởi đầu mới

Lúc 8 giờ, Quan Lan Bạc lên sân khấu phát biểu, đầu tiên y thông báo về các trò chơi và hoạt động tối nay.

Quán bar Quan Lan Bạc mở không phải dành riêng cho dân đồng tính, nhưng người đồng tính tới nơi này cũng không ít. Quan Lan Bạc không muốn làm cho quán bar chướng khí nên trò chơi đều khá đứng đắn, mỗi trò chơi hạng nhất được phiếu giảm giá 50% của quán, hạng hai là phiếu giảm giá 20%.

Hứa Nghiễn Sinh thấp giọng hỏi Thời Vũ: "Muốn lên chơi trò chơi không?"

Thời Vũ nóng lòng muốn thử, lại băn khoăn: "Chơi trò nào? Lỡ bị người ta nhìn ra quan hệ của chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày: "Em sợ chuyện này?"

Thời Vũ lườm hắn một cái, lẩm bẩm: "Em ước gì cả thế giới đều biết quan hệ của chúng ta, cái chính là anh là bác sĩ, nếu như ở đây có người nhận ra anh, sau đó bụng bồ dao găm đến bệnh viện tố cáo thì sao?"

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: "Không cần lo lắng nhiều như vậy, hôm nay vui vẻ là chính, muốn chơi cái nào chúng ta chơi cái đó."

Thời Vũ nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp, đấu tranh giữa chơi và không chơi.

Cậu thực sự sợ ảnh hưởng đến Hứa Nghiễn Sinh, còn về phần cậu thì không thành vấn đề.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu rối rắm, thở dài: "Người ở đây có biết anh hay không còn chưa nói, ngay cả khi thực sự có ai báo cáo điều gì đó mà không có bằng chứng, hắn có thể ảnh hưởng đến anh chỉ bằng lời nói suông hay sao?"

"Vừa hay các vị hội viên đều ở đây." Quan Lan Bạch nói xong, vẻ mặt nghiêm túc: "Hôm nay còn có một việc phải thông báo."

Thời Vũ vừa định nói gì đó thì lại bị lời này thu hút, quay đầu về phía bàn.

"Rượu tự ủ chiêu bài của quán, đó là Nhạn Thanh, từ hôm nay trở đi không bán nữa." Quan Lan Bạch nói: "Khách quen ở quán bar đều biết rõ, Nhạn Thanh lúc đầu không gọi là Nhạn Thanh, sau này mới đổi tên. Tuổi trẻ phù phiếm, cảm thấy chuyện mình đã quyết định thì phải oanh oanh liệt liệt cho tất cả mọi người biết, nhưng lại quên cách làm như vậy có thể gây bất tiện cho người khác hay không."

Trong quán bar bắt đầu có người xì xào bàn tán, người không biết quan hệ của y và Hứa Nghiễn Sinh đương nhiên nghe xong không hiểu chuyện gì, muốn tìm người biết nội tình nói ra.

Thời Vũ và Hứa Nghiễn Sinh nghe tin cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau.

Quan Lan Bạc chờ phía dưới yên tĩnh rồi mới nói tiếp: "Mà bây giờ đổi tên lại cũng không che giấu được sự thật nó từng gọi là Nhạn Thanh. Quán bar cần bước vào một giai đoạn mới, chúng ta ai cũng đều cần một khởi đầu mới, cho nên mong mọi người cho tôi chút thời gian, rượu chiêu bài mới còn đang trong quá trình nghiên cứu, một ngày nào đó sẽ ra mắt mọi người."

Tối hôm đó Quan Lan Bạc uống nhiều, Hứa Nghiễn Sinh và Thời Vũ cũng gần 12 giờ mới về nhà.

Hai người bọn họ căn bản không uống bao nhiêu, lát sau đi lên chơi hai trò, còn thắng một món quà nhỏ mang về.

Rạng sáng trên đường phố không có người, Hứa Nghiễn Sinh yên tâm lớn mật nắm tay Thời Vũ, chậm rãi đi tới.

Thời Vũ có một loại cảm xúc nói không nên lời, không phải ấm ức, không phải tức giận, nhưng cũng không vui vẻ lắm.

Hứa Nghiễn Sinh không nói gì, hai người băng qua gió đêm đi qua hai con phố.

Hứa Nghiễn Sinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thời Vũ đang ngơ ngẩn không biết suy nghĩ gì, bước chân dừng lại, Thời Vũ còn đang đi về phía trước, bị cái nắm tay kéo một chút mới giật mình hoàn hồn, quay đầu lại nhìn Hứa Nghiễn Sinh.

Hứa Nghiễn Sinh còn chưa kịp nói chuyện, Thời Vũ liền quay về phía hắn hai bước, đâm đầu vào lòng hắn.

Hứa Nghiễn Sinh đưa tay ôm lấy cậu, vuốt ve qua lại trên lưng cậu, qua một hồi lâu, mới nghe Thời Vũ buồn bực nói: "Em hình như không được vui lắm."

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: "Em rất lương thiện, bảo bối."

"Chúng ta đã có khởi đầu mới rồi phải không?" Thời Vũ từ trong lòng hắn ngẩng mặt lên, hỏi.

Hứa Nghiễn Sinh cúi đầu hôn lên môi cậu một: "Đương nhiên."

"Em có thể hiểu được, lúc y cũng có khởi đầu mới, mới có thể thật sự vui vẻ vì đã đổi tên rượu."

Hứa Nghiễn Sinh xoa xoa đầu cậu: "Vậy bây giờ làm thế nào mới vui vẻ vì anh đây?"

"Rất đơn giản." Thời Vũ len lén cười: "Anh cõng em một con phố, em sẽ rất vui vẻ."

Ánh mắt Hứa Nghiễn Sinh gợi lên một độ cong ôn nhu mà xinh đẹp: "Được."

Dứt lời hắn liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Thời Vũ, nghiêng đầu: "Lên đây."

Thời Vũ cũng không khách khí, trực tiếp nằm sấp trên lưng hắn, được Hứa Nghiễn Sinh ôm hai đùi cõng lên, còn nâng lên ước lượng.

"Em có hơi tò mò. " Thời Vũ cắn tai hắn: "Anh nói xem, nếu rượu tự ủ mới được nghiên cứu ra, nó sẽ tên là gì?"

Hứa Nghiễn Sinh lắc đầu: "Không biết."

"Nhạn Thanh kia ban đầu gọi là gì?" Thời Vũ lại hỏi.

"Một cái tên tiếng Anh, không nhớ rõ."

Thời Vũ ghé vào lưng hắn lắc lắc chân, Hứa Nghiễn Sinh bất lực dừng lại: "Lắc thêm lần nữa, anh sẽ ném em xuống."

Thời Vũ cười hì hì: "Em không lắc nữa, đi thôi."

Hứa Nghiễn Sinh cõng cậu một con phố, thực ra vẫn còn khỏe, cõng thêm một con phố nữa cũng không sao. Nhưng Thời Vũ xót hắn, biết ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, cho nên cậu tự mình xuống, đón xe về nhà cùng hắn.

Nhà Thời Vũ đã có người tới hỏi, đúng như lời Hứa Nghiễn Sinh nói, ngôi nhà ở vị trí tốt, chắc chắn sẽ có khách thuê sớm.

Đến xem nhà là một cậu chàng trẻ tuổi, bộ dáng thoạt nhìn vừa mới ra trường.

Nhà của cậu cuối năm mới đến hạn, trước mắt còn ba tháng, cậu đã nói với chủ nhà, nếu có người đến thuê vẫn cho thuê theo giá chủ nhà đưa ra, chẳng qua tiền sẽ giao trước cho Thời Vũ.

Chuyện xem nhà chỉ có Thời Vũ đảm nhiệm, đồ đạc của cậu còn chưa thu dọn, đã nói với Hứa Nghiễn Sinh sẽ tìm một công ty chuyển nhà vào cuối tuần này, cứ dọn hết mọi thứ đi rồi nói sau.

Thời Vũ không ngờ mọi việc lại dồn đống với nhau, cậu bên này vừa hẹn thời gian xem nhà với nam sinh, bên kia bệnh viện cũng gửi tin tức muốn cậu đi phỏng vấn tình nguyện viên.

Thời Vũ ngồi phịch trên giường thở dài, sao lại trùng ngày như vậy chứ!

Thời gian ở bệnh viện không thể thay đổi vì cậu được, chỉ đành thay đổi thời gian với khách thuê, từ buổi chiều đổi thành buổi sáng, sau đó ăn trưa xong là cậu có thể đi phỏng vấn.

Cũng may người nọ tương đối dễ nói chuyện, đột nhiên dời lịch lên buổi sáng cũng không có ý kiến gì.

Tuy Thời Vũ không thích dọn dẹp nhà cửa nhưng cũng sẽ không làm bừa bộn nó, ỷ nhiều tiền, cửa sổ bụi bẩn gì đó là mời một dì giúp việc tới. Vậy nên trừ việc thời gian dài không có người ở sinh ít bụi ra thì không có chỗ nào hư hỏng, nam sinh liền quyết định tháng sau sẽ vào ở.

"Thời hạn thuê căn nhà này của anh còn chưa hết, mấy ngày trước anh đã ký hợp đồng chuyển thuê với bà chủ, đồng ý cho thuê lại 2 tháng. Cho nên em có thể đưa anh tiền thuê mỗi tháng một lần, bắt đầu từ năm sau em phải trực tiếp giao tiền cho chủ nhà, cọc 1 trả 3, anh đưa số điện thoại của chủ nhà cho em, có thể hỏi rõ ràng chuyện thuê nhà trước."

Nam sinh vội vàng đáp lời: "Cảm ơn!"

Thời Vũ xử lý xong chuyện bên này, liền đi tới bệnh viện tìm Hứa Nghiễn Sinh ăn cơm.

Cậu còn chưa nói cho Hứa Nghiễn Sinh chuyện mình tham gia tình nguyện, chỉ nói với hắn cơm nước xong sẽ về, thật ra là muốn đến địa điểm phỏng vấn, cũng không xa, ngay tại bên trong phòng họp tầng ba.

Hứa Nghiễn Sinh thường ăn trong căng tin một mình, mùi vị bình thường nên hắn có thể ăn được. Đương nhiên khi Thời Vũ đến, hắn sẽ không đưa Thời Vũ đến căng tin ăn cơm, hắn cởi áo blouse trắng và dẫn cậu ra ngoài ăn cơm niêu.

"Nói xong chưa? Chuyện thuê nhà." Hứa Nghiễn Sinh hỏi.

Thời Vũ gật đầu: "Được rồi, nhưng tháng sau cậu ấy mới vào ở, nên em cũng không cần gấp gáp thu dọn đồ đạc."

Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: "Ừ, chuyện tuần này thôi đi, anh mua cho em mấy cái thùng giấy và túi dệt lớn, gần đây nếu không có việc gì thì thu dọn đồ đạc trước đi, dọn xong thì gọi công ty vận chuyển đến đưa đi."

Thời Vũ đồng ý, thực tế cậu thu dọn rất dễ dàng, cậu không cần bất kỳ đồ đạc nào, nhà của Hứa Nghiễn Sinh có hết, tất cả những gì cậu cần dọn đi là quần áo, nhu yếu phẩm hàng ngày và một số đồ lặt vặt.

"Hôm nay anh bận không? Có phẫu thuật không?" Thời Vũ lo lắng hôm qua hắn ngủ muộn sẽ ảnh hưởng đến công việc.

"Không bận." Hứa Nghiễn Sinh lắc đầu: "Nhưng buổi chiều phỏng vấn tình nguyện viên, có lẽ anh phải đi xem xem."

Thời Vũ sửng sốt, thìa cơm dừng lại trước miệng, ngơ ngác nói: "Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net