Chương 40. Anh không nắm bắt chút sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40. Anh không nắm bắt chút sao?

Áo của Hứa Nghiễn Sinh bị Thời Vũ lột sạch, nửa người trên trần trụi đi ra ngoài tìm bộ đồ khác mặc, Thời Vũ lắc lư đi theo phía sau, mông đau nhưng đi đứng không thành vấn đề. Cậu theo Hứa Nghiễn Sinh vào phòng bếp, người ta nấu cháo cậu ở phía sau ôm vòng eo gầy khỏe, bàn tay từ khe hở nút áo luồn vào vuốt ve tầng cơ bắp mỏng manh của hắn.

Hứa Nghiễn Sinh mang theo kẻ đu bám này di chuyển gian nan trong phòng bếp, cắt một quả bí đỏ ném vào trong nồi gạo kê, nấu cháo xong bắt đầu trộn nhân sủi cảo. Thời Vũ ghé vào trên lưng hắn thoải mái đến sắp ngủ thiếp đi.

"Đừng nằm, bưng mấy thứ này ra ngoài." Hứa Nghiễn giật giật bả vai, Thời Vũ mở to mắt buông hắn ra, giúp hắn lấy vỏ sủi cảo, nhân bánh và đĩa gỗ ra.

Hứa Nghiễn Sinh ngồi ở bên cạnh bàn trà làm sủi cảo, Thời Vũ nằm trên sofa chơi game, đánh xong một ván thì ném đi, chống cằm nhìn Hứa Nghiễn Sinh, hỏi: "Vậy em có thể đi với các anh không?"

"Còn cần phải hỏi sao?" Hứa Nghiễn Sinh nói: "Đến đó đều là người có kinh nghiệm, không cần chỉ bảo nhiều, em tất nhiên không phải là lựa chọn tốt nhất."

Mặc dù trong lòng thầm nghĩ chắc là không thể được, nhưng khi nghe được tin này, Thời Vũ vẫn cảm thấy có chút mất mát, khẽ "Ồ" một tiếng.

Hứa Nghiễn Sinh nhìn Thời Vũ cúi đầu ỉu xìu, trong lòng thầm mắng mình đã quen trêu chọc cậu nên mới mở miệng là tuôn ra như thế.

"Nhưng hôm nay bác sĩ Trương tìm anh, là bác sĩ nam khác ngồi bên cạnh anh trong lúc phỏng vấn, anh ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình." Hứa Nghiễn Sinh nói: "Hỏi anh thấy em như thế nào."

Ánh mắt Thời Vũ sáng lên: "Cho nên......?"

Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu, cười: "Lúc chiều em nói chuyện có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm, mọi người đều nhớ kĩ, bác sĩ Đường phụ trách chiêu mộ có ý định mang thêm một người đi, cho nên tới hỏi ý kiến của anh, sợ anh không đồng ý."

"Vậy anh đồng ý chưa?" Thời Vũ nâng nửa người lên, tràn đầy chờ mong hỏi hắn.

"Làm sao có thể không đồng ý đây." Hứa Nghiễn Sinh gói xong một cái sủi cảo, bất đắc dĩ nhìn cậu: "Anh đã nói là rất kiêu ngạo vì em, nếu em muốn đi, anh không có lí do gì để ngăn cản."

Thời Vũ vui vẻ hẳn lên, ném cho Hứa Nghiễn Sinh một nụ hôn gió: "Moa, em yêu anh nhiều lắm."

Hứa Nghiễn Sinh cười, lại hỏi: "Vậy chuyện vẽ vời của em thì sao? Làm tình nguyện cũng bận, buổi tối về chắc chắn mệt chết đi được, không còn sức vẽ nữa."

"Em còn đang chờ thông báo của bên manga đây." Thời Vũ ngẫm nghĩ : "Nếu như bọn họ quyết định chọn em, em chắc phải vẽ dự thảo trước. Khi chúng ta trở về chắc chắn sẽ không cập nhật quá hai chap, em vẽ trước là được. Còn Weibo của em thì đăng hình của anh, mới đăng hai tấm, còn ba tấm lưu trữ."

Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: "Em dự trù tốt là được, mấy ngày nay rảnh thì anh nói cho em biết công việc hàng ngày của tình nguyện viên, dạy mấy kiến thức cấp cứu."

"OK."

Hứa Nghiễn Sinh nhanh chóng gói xong sủi cảo, đúng lúc cháo cũng nấu xong, hắn múc cho mỗi người một bát, chậm rãi ăn.

"Anh làm nhiều sủi cảo như vậy, ngày mai em đem lên cho anh ăn nhé?" Thời Vũ nói.

Hứa Nghiễn Sinh suy nghĩ một chút: "Ừ, nếu muốn đến thì nói cho anh biết trước."

Thời Vũ còn đang suy nghĩ, mình đã nói sẽ đến đưa bữa trưa, còn có vấn đề gì muốn hay không, có lần nào mình nói đi đưa cơm cuối cùng không đi đâu?

Hứa Nghiễn Sinh bỏ bát thìa vào máy rửa bát, kéo Thời Vũ cùng đi tắm.

Thời Vũ liền hiểu được vì sao Hứa Nghiễn Sinh lại nói như vậy, vừa rồi cậu sắc dụ thất bại, còn đang suy nghĩ Hứa Nghiễn Sinh có phải "không được" hay không. Giống như nhìn trộm được tâm tư của cậu, buổi tối Hứa Nghiễn Sinh lấy thân nói cho cậu biết rốt cuộc hắn có được hay không.

Thời Vũ bị hắn đụ ná thở không nói được một câu hoàn chỉnh, ứ ứ a a thở hổn hển, chỉ muốn nói bạn tình của mình thực sự rất được. Bị giày vò đến hơn 12 giờ, toàn thân như nhũn ra, bị Hứa Nghiễn Sinh ôm đi rửa sạch cơ thể một chút, vừa trở về giường đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại mặt trời cũng đã lên cao, đừng nói đưa cơm, chính cậu cũng lười ăn.

Lề mề rời giường, sau khi rửa mặt xong bắt đầu nấu sủi cảo cho mình, sau đó gửi cho Hứa Nghiễn Sinh một tấm ảnh, hỏi hắn đã ăn chưa.

Chắc là không bận, Hứa Nghiễn Sinh trả lời rất nhanh, đồng thời cũng gửi cho cậu một bức ảnh, là cơm căn-ting và vài món ăn.

Thời Vũ vốn định buổi chiều về nhà thu dọn đồ đạc, kết quả đau lưng mỏi eo lười nhúc nhích, dứt khoát ở nhà làm ổ vẽ tranh cả buổi chiều.

Có điều hôm nay cậu nhận được thông báo, bên xuất bản tìm cậu vẽ truyện tranh lúc trước đã quyết định hợp tác với cậu, đồng thời quy định tần suất và thời gian giao bản thảo. Thời Vũ nằm trên giường nói chuyện với đối phương hơn một tiếng, cuồi cùng quyết định tất cả chi tiết, tiếp đó dựa theo kịch bản bắt đầu vẽ bản thảo.

Những ngày sau đó, cho đến khi chuẩn bị đi viện trợ y tế, phần lớn thời gian cậu đều ở nhà vẽ tranh, thỉnh thoảng dành ra thời gian đi thu dọn đồ đạc, dần dần cũng sắp thu dọn xong. Trong phòng khách chất mấy cái thùng lớn và túi dệt, cuối tuần Hứa Nghiễn Sinh giúp cậu gọi công ty vận chuyển đồ đạc sang chỗ hắn.

Chuyển nhà không bao giờ là chuyện có thể hoàn thành trong một ngày, vì vậy trong nhiều ngày, Hứa Nghiễn Sinh buổi tối đi làm về nhìn ngôi nhà hỗn độn bừa bãi là đầu hắn đau giật giật. Thời Vũ bị đánh thường xuyên hơn trước rất nhiều, gần như mỗi ngày mông đều đỏ rực một mảnh.

Hứa Nghiễn Sinh để trống một tủ sách cho cậu trong thư phòng, cậu có quá nhiều truyện tranh đủ thể loại, có mấy cuốn còn chưa đọc xong.

Thời Vũ trước tiên bỏ vào thùng dán kĩ lại, để Hứa Nghiễn Sinh gọi thợ đến làm một cái giá sách mới cho cậu, ngày hôm sau tới đo kích thước rồi trở về làm.

Hứa Nghiễn Sinh chưa bao giờ có cuộc sống bận rộn như vậy trước khi đi viện trợ, mỗi ngày Thời Vũ đều tìm chút chuyện cho hắn làm. Hôm nay làm vỡ đồ trang trí trên bàn trà của hắn, ngày mai làm trầy nát một quyển sách y học thật dày nào đó của hắn. Hứa Nghiễn Sinh đã hơn một lần tự mình hoài nghi, gọi Thời Vũ dọn tới đây sống chung có phải hắn đang đào hố cho mình hay không.

Quan trọng nhất là bọn họ sắp phải đi nhưng nhà vẫn chưa được dọn xong. Vừa nghĩ đến chuyện cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, khi trở về còn phải đối mặt với chỗ ở như vậy là đỉnh đầu hắn muốn bốc khói, tính ưa sạch sẽ của hắn chưa từng bị khiêu khích đến vậy.

Hôm nay Thời Vũ làm hỏng hai cái móc treo quần áo trong tủ, sau đó lên mạng đặt 20 cái về, nhưng hàng không thể đến trong chốc lát được. Cậu nhìn chiếc móc áo đã gãy, chột dạ xoa mũi mình, lại đưa tay sờ sờ mông của mình, hôm trước cậu vừa bị Hứa Nghiễn Sinh lấy paddle đục lỗ đánh một trận vì tội làm lộn xộn tủ quần áo trong phòng khách, bây giờ còn ẩn ẩn đau, hôm nay sợ là lại bị đánh một trận.

Nhưng cậu đành chịu, là do Hứa Nghiễn Sinh mua cái móc áo quá kém.

Thế nhưng hôm nay Hứa Nghiễn Sinh lại không đánh cậu.

Thời Vũ treo quần áo theo mùa của cả hai vào trong tủ phòng ngủ chính, bên trái là quần áo của Hứa Nghiễn Sinh, bên phải là của cậu. Bên trái toàn màu đen trắng xám, còn bên phải màu gì cũng có. Lúc Hứa Nghiễn Sinh mở tủ quần áo, không biết tại sao lại bị hình ảnh này lấy lòng, dường như đã thực sự cảm nhận được mối quan hệ chung sống giữa hai người, tâm tình tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn ôm Thời Vũ lại, xoa bóp cặp mông không lành lặn của cậu.

"Mấy ngày nay bắt đầu thu dọn đồ đạc đi, thứ hai tuần sau sẽ đi." Hứa Nghiễn Sinh hôn nhẹ mũi cậu: "Đừng mang theo đồ có giá trị, tình nguyện viên hai người một phòng, điều kiện lưu trú bên kia cũng không tốt lắm, đỡ làm mất."

"Vậy em có thể gặp anh không?" Thời Vũ hỏi.

"Có thể chứ." Hứa Nghiễn Sinh cười: "Thấy thì gặp, nhưng sẽ không thường xuyên lắm, bác sĩ bọn anh thông thường đều chạy đi chữa bệnh, trường hợp nghiêm trọng còn phải họp tạm thời cho nên sẽ rất bận rộn. Hơn nữa các em cũng không rảnh, không chỉ làm nhiệm vụ được giao, mà còn phải giúp đỡ nếu thiếu nhân lực."

"A... " Thời Vũ nghe vậy thì hơi lo lắng: " Em chỉ sợ mình làm hỏng việc."

Hứa Nghiễn Sinh vỗ lưng cậu: "Không sao đâu, anh tin em, đến lúc đó bác sĩ Trương sẽ chỉ dẫn bọn em, bảo sao làm vậy là được, có gì không hiểu nhất định phải hỏi, hoặc là hỏi người cùng phòng. Điều quan trọng nhất là em không được hành động một mình, biết chưa."

Hứa Nghiễn Sinh nói liên miên lải nhải với cậu rất nhiều, lần đầu tiên Thời Vũ phát hiện hắn có thể dong dài như vậy, nhưng cậu vẫn chăm chú lắng nghe hơn nữa còn ghi lại.

"Muốn em giúp anh thu dọn đồ đạc không? Anh muốn cái gì liệt kê cho em đi." Thời Vũ nói.

"Anh đeo balo là được, mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân." Hứa Nghiễn Sinh nói: "Em muốn kéo vali cũng được, trong nhà có một cái nhỏ nhỏ."

"Vậy em cũng đeo balo, em có một cái lớn một chút, lúc trước đi học đeo." Thời Vũ ngẫm nghĩ: "Em phải mang theo bảng vẽ, em nhận bản thảo thương mại, bên A có yêu cầu em phải sửa."

Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: "Vậy mai về mua cho em một cái khóa nhỏ, ra ngoài nhớ khóa dây kéo lại."

Thời Vũ ôm mặt hắn hôn trán, hôn mũi, cuối cùng hôn môi, thân trên gần như dính chặt vào hắn, chậm rãi cọ sát vào người Hứa Nghiễn Sinh.

Sau nụ hôn, Thời Vũ thở hổn hển: "Anh không nắm bắt chút sao? Đi ra ngoài không thể làm được."

Hứa Nghiễn Sinh cúi đầu cười, bàn tay luồn vào từ vạt áo cậu, đầu ngón tay vân vê chóp vú của cậu, dùng móng tay bằng phẳng gãi gãi núm vú, khoái cảm trào dâng đến đỉnh đầu, trào xuống xương cụt, cả người Thời Vũ mềm nhũn, thấp giọng rên rỉ.

Hứa Nghiễn Sinh xoay người đè Thời Vũ dưới thân, xốc áo lên, đẩy thẳng lên trên ngực, vừa cởi quần vừa hôn lên cơ thể thon gầy của cậu.

Thời Vũ tự giác kẹp lấy eo hắn, thả lỏng cơ thể khi chất bôi trơn trườn vào khe mông.

Họ đã làm chuyện đó nhiều lần, Thời Vũ biết cách nghênh đón hắn, cách khiến bản thân thoải mái và Hứa Nghiễn Sinh cũng thoải mái. Hứa Nghiễn Sinh cũng biết điểm nhạy cảm của cậu ở đâu và dương vật của hắn sẽ từng bước đúng chỗ. Thời Vũ run rẩy cả người khi bị kích thích, ngửa cổ rên rỉ và thở hổn hển.

Hứa Nghiễn Sinh cắn xương quai xanh của cậu, lấy răng gặm nhẹ. Sau khi cắn, đầu lưỡi lại nhẹ nhàng đảo qua, lưu lại vết nước ẩm ướt, không khí vừa thổi qua lông tơ liền dựng đứng.

Hứa Nghiễn Sinh đâm rút thật sâu, tiếng nước nhớp nháp và tiếng kêu ngọt ngào trong căn phòng tràn ngập hơi thở hormone nam tính, sảng khoái lại kích tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net