86-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy chuyện này khá giống chuyện nhà mình, lên tiếng hỏi: “A Viễn, chuyện này của con cũng không có gì mà. Nhưng chắc chắn là không chỉ thế, nhất định còn có chuyện, tiểu tử con, giỏi nhất làm người tò mò.”

Quả nhiên Phương Trí Viễn nói: “Ma ma, ông thật anh minh! Chuyện này phải nửa sau mới phấn khích. Hai mươi năm sau, hán tử thành chưởng quầy, có ruộng đất có cửa hàng, thành tài chủ, ông ta giúp con ân nhân thành gia lập nghiệp, thậm chí nghĩ sau khi chết sẽ chia một nửa gia sản của mình cho con của ân nhân. Nhưng vị phu lang cưới sau kia không đồng ý, cháu mình có tốt đến đâu cũng sao bằng con mình được, làm khó dễ. Con của ân nhân cũng không vừa, năm đó hán tử mới tới, con của ân nhân đã sắp thành thiếu niên, đã biết chuyện, y nắm được thóp của cô phụ mình, bị phu lang vừa khuyến khích liền đi tìm hán tử lột mặt nạ của cô phụ y.”

Phương Trí Viễn nói đến đây liền ngừng lại nhìn mọi người. Trần Mặc hỏi: “Cô phụ này có thóp gì trong cháu mình vậy, chẳng lẽ người đón nguyên phối phu lang và con của hán tử năm đó bị y mua chuộc Nhưng cũng không đúng, nếu hai người đó còn tại thế thì không chừng hán tử áy náy sẽ để hết gia sản lại cho hai người họ.”

Lưu a ma cũng gật đầu, Phương Trí Viễn kể chuyện thường thích để họ đoán, mọi người cũng đã quen, thậm chí nếu đoán trúng còn rất đắc ý.

Phương Trí Viễn nói: “Thực ra vị phu lang cưới sau của hán tử kia, lúc hán tử chưa tới đã tằng tịu với những người khác, nhưng người ta ăn xong không chịu đổ vỏ, ca nhi kia vốn định bỏ thai để giấu, nhưng vừa lúc gặp hán tử, thấy hắn ngu ngơ dễ lừa liền để hắn làm cha hờ. Giờ thì hay rồi, đứa con mình nuôi hai mươi năm không phải con ruột, một nhà ân nhân coi hắn là thằng ngu mà đùa giỡn, hán tử kia giận dữ liền hưu y, đuổi một nhà đứa con hờ ra khỏi cửa.”

“Nhưng vậy còn chưa xong, đúng lúc này hán tử gặp được người quen cùng quê, biết được phu lang và con mình không chết, cao hứng bán gia sản, mang theo bạc về tìm nguyên phối. Ma ma, cữu ma, hai người đoán kết quả thế nào” Lòng bàn tay của Phương Trí Viễn đầy mồ hôi, trên mặt vẫn là bộ dáng hi hi ha ha.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Trần Mặc nói trước: “Vậy nhất định là tìm được nguyên phối và con, sau đó một nhà đoàn tụ vui mừng.”

Lưu a ma lại cau mày nói: “Ta thấy chưa chắc, hán tử này hai mươi năm không quản nguyên phối chết sống, tuy rằng nói là do người ngoài mang tin tức giả, nhưng nếu đã có tâm thì sao lại không về bái tế xem xem. Như chính ta cũng đã trải qua, một phu lang nuôi con vất vả thế nào. Bây giờ phu lang nguyên phối khổ khổ sở sở nuôi con khôn lớn, lấy phu lang cho nó, thành gia lập nghiệp, giờ hán tử mà tìm về, chỉ sợ trong lòng mọi người cũng sẽ không thoải mái. Nếu hai mươi năm này ông ta nghèo túng, mọi người còn có thể thông cảm, nhưng ông ta sống đầy đủ hai mươi năm, già đi rồi, bị phu lang và con bên kia làm tổn thương tình cảm mới nhớ tới phu lang nguyên phối và con mình, hai người kia có thể đối tốt với ông ta mới là lạ, nhất định sẽ nghĩ thà để hán tử này chết già ở ngoài, đỡ phải về làm họ ngột ngạt.”

Lúc này Lưu Trang mở miệng nói: “Nhưng mà ma ma, hán tử này muốn tìm tới cửa, bọn họ hy vọng hán tử không đến nhưng người này đã tìm đến nơi rồi, vậy phu lang nguyên phối nếu không tái giá, nhìn trượng phu ân ái ngày xưa thì có thể hung ác sao Cũng chỉ khiến chính mình thương tâm mà thôi.”

Lưu a ma nói: “Ài, hán tử này mà tìm đến thật sao có thể không cho vào cửa chứ. Phu lang này có hận đến đâu thì vẫn còn đứa con, ông có thể không để ý nhưng con mình sẽ bị người khác mắng bất hiếu. Nhưng đời là người sống, đừng nhìn ca nhi chúng ta gả cho hán tử là ván đã đóng thuyền, nhưng người thì định, trong lòng nóng hay không thì người ngoài sao quản được. Muốn ta nói ấy à, phu lang nguyên phối thấy hán tử về, biết hán tử đã làm những gì thì tình cảm nhiều đến đâu cũng hết. Lúc ông ấy một mình nuôi con kiếm sống, hán tử lại mệt chết mệt sống vì người ngoài. Lúc hán tử nạp lẽ, ông ta cũng biết nguyên phối và con còn sống, nguyên phối sao có thể không chán ghét được Còn cả đứa con sẽ nhìn người cha này như thế nào”

Lúc nói những lời này, Lưu a ma cố ý vô tình nhìn Phương Trí Viễn, giống như đang gõ hắn, nói: “Nếu hán tử toàn tâm toàn ý với phu lang mình, thì dù có khổ đến đâu phu lang cũng có thể sống cùng hắn. Nhưng nếu hán tử lại không coi trọng chân tâm của người ta, phu lang chỉ cần không ngốc thì lúc ngươi nhớ tới hắn, hắn đã không thèm để ý ngươi. Giữa phu phu không thể bất trung. Ví như hán tử này, nếu hắn biết phu lang đã mất mới cưới lẽ sinh con thì nguyên phối còn có thể mềm lòng, có thể đoàn tụ với hắn, nhưng hắn lại coi nguyên phối như người ngu, nguyên phối có thể chấp nhận mới là lạ. Nếu là ta, người vào cửa thì được nhưng phải để gia sản cho con ta, nể bạc ta sẽ coi hắn như thân thích mà chiêu đãi. Dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, cho hắn một ngụm cơm, một cái phòng ở cũng coi như làm việc thiện tích đức. Hơn nữa con là ta nuôi, thân với hắn sao bằng với ta, ta làm lão phong quân, còn không phải muốn gì được nấy.”

Lưu a ma nói tiếp: “Nếu hán tử đối với con ta không tốt, ta liền lấy dao cùng hắn đồng quy vu tận, như vậy con ta có thể thu gia sản của hắn mà lại không có cha vô lương đáng ghét. Dù sao già rồi cũng không sống được bao lâu, không bằng xả giận cho mình.”

Phương Trí Viễn nghe kinh hồn táng đảm, hỏi: “Nếu nguyên phối còn sống mà đứa con đã chết thì phu lang sẽ làm như thế nào”

Có lẽ là nhớ tới con mình, Lưu a ma liếc Phương Trí Viễn, nói: “Nếu là ta thì cho hắn vào cửa, mỗi ngày đặt bài vị trước mắt hắn, đối tốt với hắn nhưng mỗi ngày phải chọc vào nỗi đau của hắn, để hắn áy náy, khiến hắn không thể tìm ca nhi khác sinh con, để hắn đoạn tử tuyệt tôn. Nếu không, con ta sống một đời sao có thể chỉ mình ta nhớ. Nhưng ta nghe thế nào cũng thấy câu chuyện này không tốt, hán tử kia chỉ biết mang phúc cho người khác hưởng, khổ cho phu lang con cái chịu, cuối cùng còn phải phiền phu lang và con vốn khổ sở vất vả dưỡng lão, đây mà là trọng tình trọng nghĩa”

Trần Mặc thấy đề tài này không tốt, vội hỏi: “Hổ tử, cuối cùng thế nào”

Phương Trí Viễn nói: “Cuối cùng ạ, hán tử vô cùng cao hứng trở về mới biết được phu lang mất rồi, con thì mang cả nhà đi nơi khác, chỉ còn mình ông ta ở lại quê, nửa đời sau đều sống đơn độc một mình.”

Lưu a ma hết giận nói: “Đáng! Loại người này phải sống như vậy, đúng là ông Trời còn có mắt!”

**

Zổ: trời mưa ngủ cả ngày luôn, đau hết cả óc, tối lại mất ngủ, từ ngày bị trần nhà sập vào mặt, tối nào ở 1 mình tui đều ko ngủ đc, hụ hụ

Tui mới đọc xong Xuyên thư chi điều hương sư, đúng kiểu thụ xuyên vào nvp rồi đối tốt với công, nhưng tr này t thích ở chỗ nó ko có chi tiết công hắc hóa, vì công đã hắc cmn rồi, không hóa được nữa =))) công và thụ là kế phụ tử, thụ hơn công 10t, nc là đọc cũng đc.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

TruyệnDị Giới Chi Nông Gia Kí SựChương 88

DỊ GIỚI CHI NÔNG GIA KÍ SỰ88: Cảm kích

 TrướcTiếp 

Chuyện kể xong nhưng Phương Trí Viễn luôn cảm giác Lưu a ma nhìn mình đầy đánh giá. Đây là bị phát hiện sao Phương Trí Viễn hơi hối hận, dù sao vừa nãy hắn chỉ là tâm huyết dâng trào, sợ Lưu a ma thực ra cũng ngóng trông trượng phu mình về, nhưng hắn lại làm sai rồi.

Như bây giờ là sao, nhất là lúc sắp ngủ, Lưu a ma lại phá lệ gọi Lưu Trang sang phòng, nói là đi nhiều ngày như vậy, ông có chuyện muốn tâm sự với Lưu Trang. Phương Trí Viễn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Trang bị Lưu a ma gọi sang, tuy hai người chưa nói thẳng, nhưng hôm nay Phương Trí Viễn kể chuyện mà Lưu Trang bình tĩnh như vậy, hắn liền biết là Lưu Trang đã biết.

Lưu Trang lại không lo lắng, ma ma cậu cậu biết, nếu thật sự đoán được chân tướng thì sẽ không gọi cậu sang nói chuyện mà là buộc mọi người nói thật. Quả nhiên Lưu a ma và Lưu Trang nằm lên giường xong, Lưu a ma liền hỏi Lưu Trang về chuyện phía nam, đề tài quanh co lòng vòng hỏi Phương Trí Viễn có táy máy hay không.

Lưu Trang bị ma ma mình hỏi đến dở khóc dở cười, nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Phương Trí Viễn khi cậu sang đây, Lưu Trang cảm khái nếu bị huynh ấy biết ma ma hỏi loại chuyện này, cam đoan huynh ấy sẽ nhảy dựng lên kêu oan, sau đó tức giận đến bên mình cầu an ủi.

Có lẽ là nghĩ đến bộ dáng cợt nhả bình thường của Phương Trí Viễn, lòng Lưu Trang chậm rãi bình phục, cậu nhìn ma ma đã bạc cả đầu trước mắt, nhẹ giọng nói: “Ma ma, A Viễn đối với con tốt lắm, lúc đi phía nam đều ở cùng con. Hơn nữa, con tin huynh ấy, nếu huynh ấy muốn thay lòng đổi dạ thì đã không cưới con. Ma ma, ông đừng lo lắng.”

Lưu a ma thấy cháu mình bảo vệ Phương Trí Viễn, tuy biết Phương Trí Viễn rất tốt với họ, nhưng vẫn có cảm giác người thân bị đoạt mất, ông hơi ghen tị nói: “Được, được. Biết con tin A Viễn, chỉ là, hán tử cũng không phải thánh nhân, cũng có lúc làm sai, con cũng không thể sơ ý. Biết chưa Hôm nay ông nghe chuyện kia, nào là nạp lẽ nào là hưu phu, trong lòng hoảng sợ. May mà ông nội con không phải người như thế, ông ấy dù đã mất thì ông cũng không thấy phải chịu oan ức.”

Lưu Trang sợ ma ma cậu nghi ngờ, vội vàng nói: “Ma ma, A Viễn không có ý khác đâu, chuyện này thực ra là do huynh ấy nghe một người được thuê kể chuyện có thật, huynh ấy sửa đi một ít thôi, chỉ muốn để mọi người vui vẻ. Huynh ấy thường không quá để ý đâu mà.”

Lưu a ma yên lòng, nói: “Ài, ông cũng là lo lắng thôi, con xem xem, các con thành thân đã hơn nửa năm mà bụng con còn chưa có gì, vậy nên nghe đến nạp lẽ liền hơi nóng vội. Vừa rồi ông nói chuyện cũng hơi quá, cũng do cha con mất sớm, ông nghĩ đến khổ sở mấy năm nay nên hơi oán hận hán tử mà A Viễn nói. Dù sao, người đã chết là thiên ý, không oán được, nhưng nếu như hán tử kia thì là lỗi của người. Nếu hán tử năm đó mà đón được phu lang và con thật thì cũng chỉ sợ hai người kia cũng sẽ tức giận!”

Nhìn Lưu Trang trầm mặc, Lưu a ma nhanh chóng nói: “Ài, con xem ma ma, cứ nói chuyện linh tinh thôi.”

Lưu Trang bình phục tâm tình, ép nước mắt không được chảy ra, cố gắng cười nói: “Ma ma, hôm nay là ông dọa A Viễn hay là nói thật đấy ạ Ông không thấy đâu, lúc ông nói lấy dao chém người, mặt A Viễn trắng bệch, làm con cười muốn chết. Có lẽ huynh ấy không ngờ người hiền lành như ma ma cũng quyết đoán vậy.” Vừa thử vừa đùa nói.

Lưu a ma thở dài, nói: “A Trang, thực ra năm đó ông con thay cha huynh ấy ra chiến trường, ông hận lắm. Nhưng lúc đó cũng không làm sao được, không đi thì ông con sẽ áy náy một đời, ông hai của con cũng sẽ được thể đè đầu cưỡi cổ chúng ta, dù ông không muốn thì cũng không thể để ông con thống khổ một đời được.”

Nhìn Lưu Trang, Lưu a ma sờ sờ tóc cậu, nói: “Nếu là hiện tại, ông tình nguyện để ông ấy áy náy một đời cũng không muốn ông ấy một đi không trở lại. Hôm nay, nghe chuyện A Viễn kể, ông liền nghĩ nếu ông nội con mà như vậy thì ông làm sao bây giờ.”

Lưu Trang nghe ngừng thở, chăm chú nhìn ma ma mình. Lưu a ma nói: “Ông nghĩ, ông nội con dù có hồ đồ nhưng ông cũng biết tình cảm của ông ấy với ông. Ông ấy muốn báo ân, ông tin, nhưng vạn vạn lần sẽ không nạp thiếp. Nhưng nếu mà như thế thật, ông thà rằng ông ấy ở ngoài cả đời, chúng ta coi như ông ấy chết rồi còn hơn. Dù sao, giữa trượng phu đã chết và trượng phu còn sống mà bất trung, ông tình nguyện chọn người trước. Ài, ma ma già rồi, còn già mồm cãi láo làm gì. Cũng may mà giờ sống cũng đầy đủ, nếu không, ông nội con mà mang theo con phu lang lẽ về, vì cha con, ông vẫn nhận ông ấy, chẳng qua là vì bạc, để cha con có thể sống sung túc, dù là ruồi bọ mỗi ngày bay trước mắt ông cũng có thể nhịn được.”

Lưu Trang cười nói: “Ma ma, ông xem ông kìa, sao lại nghĩ miên man thế chứ. Ông nội ở dưới kia mà biết chúng ta nói xấu ông như thế, không biết sẽ mất hứng đến đâu đâu. Con nghe cha nói, ông nội là người tốt, nhưng nếu giận thì cũng giận lắm luôn.”

Lưu a ma kéo tay Lưu Trang, nói: “Ài, con à, ma ma nói cho con, ma ma gả con cho A Viễn liền biết nó và ông nội con là hai dạng người hoàn toàn khác nhau. Nó ấy à, lạnh tim lạnh phổi với người ngoài, nhưng với người của mình thì hết sức che chở. Như vậy mới là trượng phu tốt nhất của ca nhi. Ma ma đã hiểu ra, chọn trượng phu nhất định không thể chọn trượng phu mềm lòng mà còn là con ngoan, như vậy người khổ nhất là ca nhi gả cho hắn.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Nói chuyện với Lưu Trang một hồi, Lưu a ma mới đi ngủ. Lưu Trang lại thế nào cũng không ngủ được. Cậu nhớ tới ngày đó bưng đồ ăn đi tìm chưởng quầy Lưu, nghe được A Viễn và chưởng quầy Lưu nói chuyện mới biết ông là ông nội mình, người ông nội mà ma ma tâm tâm niệm niệm.

Lưu Trang không biết ngày đó cậu đi về như thế nào, may mà người chung quanh đều bận rộn, không ai chú ý cậu thất thố. Cậu hiểu lo lắng và hành động của Phương Trí Viễn, vì thế sau khi bình phục tâm tình, cậu làm bộ như không biết gì, chẳng qua trong tiềm thức mà xa cách chưởng quầy Lưu.

Hôm nay, lúc Phương Trí Viễn kể chuyện, Lưu Trang đã hoàn toàn hiểu ra. Bây giờ cậu không hề rối rắm với chưởng quầy Lưu mà là lo lắng ma ma cậu có thể chấp nhận sự thật hay không. May mà ma ma cậu không nghi ngờ gì, Lưu Trang nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng buồn bực, cậu cũng không biết vì sao.

Phương Trí Viễn ở trong phòng hơi sốt ruột, cố ý đến cửa phòng Lưu a ma đi lại vài vòng, xác định không nghe được tiếng khóc, hắn thoáng yên lòng, biết Lưu a ma không nghi ngờ là tốt rồi, đỡ phải hắn mới ngăn cản chưởng quầy Lưu xong lại vì hai ba câu của mình mà lộ chuyện.

Mà trong phòng Phương Tằng, anh đang nằm trên giường cùng Trần Mặc, dùng giọng chỉ hai người nghe được chi tiết kể lại chuyện của chưởng quầy Lưu. Trần Mặc càng nghe trong lòng càng không dễ chịu. Lúc này anh mới hiểu dụng ý của Phương Trí Viễn, nghĩ đến lời của Lưu a ma, cuối cùng, mày của Trần Mặc cau đến có thể kẹp chết ruồi bọ.

Phương Tằng thấy sắc mặt Trần Mặc khó coi, cũng rất lý giải. Vốn anh không định nói chuyện này cho ai, nhưng mấy hôm trước cháu anh nói với anh có lẽ Lưu Trang đã biết, hôm nay cháu anh mải nhìn sắc mặt Lưu a ma, anh nhìn Lưu Trang lại biết, biểu tình như vậy rõ ràng là đã biết chuyện.

Vậy nên Phương Tằng mới nói chuyện cho Trần Mặc, dù sao anh và Phương Trí Viễn phải nuôi gia đình, thường phải đi ra ngoài, Lưu Trang thường săn thú cũng không ở cạnh Lưu a ma nhiều. Phương Tằng biết Trần Mặc làm việc ổn trọng chu đáo, cho anh biết chuyện của Lưu a ma, dù ở nhà hay ở trấn trên đều có thể giúp che giấu chuyện của chưởng quầy Lưu.

Một lúc lâu sau Trần Mặc mới thở dài, nói: “Ài, Lưu a ma cũng là số khổ, gặp phải trượng phu như vậy, già rồi còn muốn về làm Lưu a ma ngột ngạt. Hai người làm đúng lắm, ta thấy Lưu a ma bây giờ sống cũng rất tốt, không cần chưởng quầy Lưu kia đến làm ông ấy thêm oán hận. A Tằng, huynh yên tâm, ta ở nhà nhất định giúp mọi người trông chừng Lưu a ma. Cũng nhất định không thể để ông ấy đi trấn trên, đợi A Trang có thân mình, Lưu a ma càng không rời nhà được.”

Phương Tằng ngẫm cũng đúng, hai phu phu nói chuyện một lúc rồi ngủ.

Ngày hôm sau, khi Phương Trí Viễn dậy, Lưu Trang đã làm cơm xong, mỉm cười với hắn. Phương Trí Viễn trong lòng ấm áp, cuộc sống như vậy thật tốt, có người nhà, có người yêu, mỗi ngày làm bạn, cùng nhau già đi.

Hôm nay Phương Tằng và Phương Trí Viễn phải lên trấn trên xử lý hàng hóa, Lưu Trang ở nhà làm việc nhà chuẩn bị đồ ăn tết. Lưu a ma đã hẹn người khác cùng làm bánh mật, còn phải về nhà một chuyến, quét tước nhà cửa, chỉnh lý đồ đạc.

Phương Tằng đã thương lượng với chưởng quầy Trần, chưởng quầy Trần có thể nói là địa đầu xà ở trấn trên, hàng nhờ ông bán, chia một phần lợi. Đúng dịp cuối năm, mọi người đều bỏ được tiêu tiền. Hàng ở phía nam đến đây đều dễ bán, cũng chỉ lo xem giá cao thấp thế nào.

Tiền vốn của Phương Tằng vốn thấp hơn bình thường, giờ cuối năm giá tăng cao, hàng nửa ngày đã bán hết cho mấy đại thương gia, bán được giá, chia tiền lãi cho chưởng quầy Trần xong lại đến Trần phủ, biếu Trần Nghiễn một phần tiền lãi. Phương Tằng và Phương Trí Viễn nhìn bạc còn lại, trong lòng lửa nóng.

Bọn họ mang hàng hóa trị giá một ngàn lượng bạc đến phía nam, bán được ba nghìn lượng, sau đó lại mang hàng về, bán hơn tám nghìn lượng. Trừ tiền vốn và phí tổn, bọn họ còn lại sáu nghìn lượng, mỗi người có thể được hơn ba nghìn lượng. Khó trách người ta nói đến phía nam chỉ cần bình an trở về liền có thể một đêm phất nhanh, lợi nhuận gấp năm sáu lần thế này, là người đều động tâm.

SPONSORED/QUẢNG CÁO

Đáng tiếc, ngẫm lại gian khổ một đường, Phương Tằng và Phương Trí Viễn cũng không có tâm tư đến phía nam. Nếu đã đến trấn trên, Phương Trí Viễn liền đến chỗ chưởng quầy Lưu nhìn một cái, ít nhất biết ông ta ở đâu, nói cách khác, nếu không chú ý, để người gặp phải thì không tốt.

Chưởng quầy Lưu mấy năm nay cũng không phải vô dụng, giờ trở về, tìm người mua nhà. Ông không thiếu bạc, muốn mua chút ruộng, đúng lúc thời gian trước trưng binh, nhiều nhà bán, giá cũng rẻ, chưởng quầy Lưu lập tức mua trên trăm mẫu.

Ông già rồi, không trồng được, vì thế dùng vốn mở cửa hàng. Lần này về ông còn dẫn theo vài hỏa kế, đều là những người theo ông đã lâu, trung tâm lại giỏi giang. Cửa hàng mua về chuẩn bị mở làm mua bán nhỏ.

Phương Trí Viễn đến chỗ chưởng quầy Lưu, thấy nhà ông mua cách khá xa cửa hàng Lưu a ma mua cho Lưu Trang, yên tâm hơn, việc này chứng tỏ chưởng quầy Lưu không lừa dối, sẽ không định trở về.

Chưởng quầy Lưu thấy Phương Trí Viễn đến, rất nhiệt tình. Ông thấy Lưu Trang không đi cùng cũng hơi mất mát, Phương Trí Viễn nói cho ông biết Lưu a ma rất tốt, Lưu Trang cũng thế, bảo ông tự chăm sóc bản thân, đồng thời cũng nói nhà đệ đệ ruột của ông, Lưu Phát, bây giờ sống thiếu thốn, nếu họ biết chưởng quầy Lưu còn tại thế, lại còn phát đạt thì chỉ sợ cuộc sống của ông cũng không thoải mái nổi.

Phương Trí Viễn thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ để nói một câu: Làm việc phải khiêm tốn khiêm tốn lại khiêm tốn!

Chưởng quầy Lưu về quê cũ, tinh thần tốt hơn nhiều, cũng có lẽ là nghĩ thông thoáng, ông không còn tang thương bi đát như mấy ngày trước. Bây giờ tuy trông hơi cô độc già yếu nhưng người vẫn còn có hy vọng.

Thăm chưởng quầy Lưu xong, Phương Trí Viễn liền đi tìm Phương Tằng. Lần này kiếm được chút bạc nên Phương Tằng định mua về thêm vài thứ, Phương Trí Viễn tất nhiên là tán thành. Vì thế, lúc hai cậu cháu mang theo một xe la toàn đồ về nhà, không hề ngoài ý muốn mà bị phê bình.

Phương Trí Viễn ăn mắng, buổi tối đi ngủ sớm. Lưu Trang vào phòng, nhìn Phương Trí Viễn, tắt đèn, trong phòng thò tay không thấy năm ngón. Lưu Trang trèo lên giường, nói bên tai Phương Trí Viễn: “A Viễn, cám ơn tất cả những gì huynh làm cho ma ma.”

Phương Trí Viễn đầu tiên là cả kinh, sau đó mở mắt ra nhìn Lưu Trang. Hai người nhìn nhau thật lâu, mặt Phương Trí Viễn không tự giác nóng bừng, lúc này hắn nhìn sang chỗ khác, khàn khàn nói: “A Trang, đệ nói gì thế, chúng ta là người một nhà, những việc ta làm không phải là đương nhiên sao. Được rồi, mau ngủ đi.”

Lưu Trang biết Phương Trí Viễn nhìn biết ăn nói nhưng không có tính khoe khoang, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi tựa đầu vào vai Phương Trí Viễn.

**

Zổ: mie nó, hai người mới lấy nhau đc nửa năm được không, hai người còn là thiếu niên được không, mặn nồng hơn chút đc không, đừng như vợ chồng già thế được không, muốn cho thêm tí đường như cp Tư Văn cũng không được, bất lực v~

Tui mới đọc xong bộ Trọng sinh chi quả phu tìm phu kí, mặc dù chẳng thấy ai trọng sinh. Thụ sinh ra bị ném vào cửa quan quán, sắp chuẩn bị treo biển hành nghề thì bị đi chùa bị thổ phỉ cướp, sau đó bán cho nhà người ta, nhà đó mua rồi mới biết là trai liền gả cho anh công vì anh công là thiểu năng nên nghĩ lừa. Anh công chưa bái đường đã bị bắt ra lính, thực ra anh công chỉ là 1 hồn 1 phách của nhị hoàng tử, anh công chắn tên cho hoàng tử chết xong linh hồn liền về cơ thể nhị hoàng tử, thụ dẫn cháu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net