Chương 37: Chuyện trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Minh Nghiêu vẫn đang để trần nửa thân trên, ngồi trước bàn ăn, phía dưới quấn khăn, hào phóng khoe khoang thân hình của mình.

Tính cách của Lý Dương Kiêu đương nhiên là vẫn luôn tán thưởng thân hình đẹp, nhưng cứ nghĩ đến chuyện thân hình này từng phát sinh quan hệ trên mức thân mật với mình, toàn thân y đều cảm thấy có phần không thoải mái.

Y đi vào tủ quần áo trong phòng ngủ, khom lưng lấy từ bên trong ra một cái áo choàng ngủ, ra lệnh cho Trì Minh Nghiêu trước mặt: "Mặc vào đi, đang bật điều hòa đấy, đừng để bị cảm."

Trì Minh Nghiêu buông thìa cháo xuống, ngẩng đầu nhìn y: "Của cậu à?"

"Ờ, mua về không mặc được."

Trì Minh Nghiêu nhận lấy, lại nói: "Thêm một cái quần sịp nữa."

Lý Dương Kiêu oán thầm: Cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay, đúng là cái đồ thiếu gia, rồi dửng dưng bảo: "Không có cái mới đâu, chỉ có cái mặc rồi thôi."

Trì Minh Nghiêu chẳng mấy để tâm, xua xua tay: "Ngủ cũng ngủ rồi, không sao hết, tôi không chê bai cậu, giặt rồi là được."

Lý Dương Kiêu không có gì để nói nữa, nhận mệnh quay lại phòng ngủ bắt đầu tìm. Chỉ là miệng nói không có cái mới, nhưng y vẫn tốn công tìm cái mình chưa mặc mấy cho Trì Minh Nghiêu.

Khi Trì Minh Nghiêu nhận lấy quần sịp, còn bông đùa: "Cái size này có vừa không? Tôi mặc hơi bị nhỏ nhỉ?"

Lý Dương Kiêu hơi bị muốn đánh người rồi, tên đại thiếu gia trẻ trâu này làm sao lại đáng ghét thế chứ!

Y buông một câu "Thích mặc thì mặc", rồi ngồi xuống húp cháo.

Trì Minh Nghiêu thay đồ xong, nghênh ngang ngồi xuống bàn ăn, chụm đầu ăn cháo chung với Lý Dương Kiêu, còn nói chuyện câu được câu chăng với y: "Nhà này là cậu thuê à?"

Lý Dương Kiêu: "Ừ."

Trì Minh Nghiêu lại nói: "Hơi bị xa quá."

Lý Dương Kiêu thầm nghĩ, cậu ấm này có lẽ là không biết tiền thuê nhà ở ngoài vành đai 6 và vành đai 3 chênh nhau bao nhiêu, y nói: "Tôi đâu có phải đi làm, ở vị trí tốt quá cũng lãng phí."

"Thực ra tôi có một căn nhà để không, vị trí cũng không tồi, nếu như cậu muốn ở..."

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn, trực giác mách bảo y lời tiếp theo của hắn sẽ chẳng tốt lành gì.

Quả nhiên câu tiếp theo Trì Minh Nghiêu nói ra là: "Đền thịt là được."

Lý Dương Kiêu cố lắm mới không trợn mắt trắng, y sa sẩm mặt mày nói: "Cảm ơn ngài nhé, tôi ở chỗ này là được rồi."

"Trêu cậu thôi." Trì Minh Nghiêu đặt tay xuống cạnh bát, gõ hai cái lên bàn: "Nè, cậu không giận thật chứ?"

Lý Dương Kiêu nhướng mắt nhìn hắn: "Tôi đâu có ấu trĩ thế."

Trì Minh Nghiêu cười cười bảo: "Nếu cậu muốn ở, cứ chuyển đến luôn là được."

Lý Dương Kiêu không thèm nghĩ, nói luôn: "Không muốn ở."

Sau khi nói xong, y lại cảm thấy mình có phần không biết điều - Khi nói ra những lời này rất có thể là Trì Minh Nghiêu nghiêm túc, cách bày tỏ lòng tốt của Trì Minh Nghiêu trước giờ vẫn luôn cồng kềnh như vậy.

Nhưng Lý Dương Kiêu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì. Y không có chút hứng thú nào với căn nhà kia của Trì Minh Nghiêu. Kể cả Trì Minh Nghiêu kêu y chuyển đến đó, vậy cũng ở được bao lâu? Y vẫn còn hi vọng sẽ kết thúc trong êm đẹp, sĩ diện một chút, ít nhất cũng bảo vệ được xíu tự tôn còn sót lại của mình.

Y vô duyên vô cớ nhớ đến khi mình chuyển ra khỏi nhà của Tống Sưởng, tuy không nói tiếng nào đã chuyển đi, nhưng nhớ lại vẫn chật vật gần chết.

Nhớ đến Tống Sưởng, y lại lên tiếng hỏi Trì Minh Nghiêu: "Hôm qua anh nhận điện thoại của Tống Sưởng à?"

"Ừ," Trì Minh Nghiêu ăn xong hớp cháo cuối cùng, đặt bát xuống bên cạnh, nhìn y hỏi: "Anh ta nói với cậu à?"

"Không, cậu ấy không gọi đến nữa, tôi xem nhật ký cuộc gọi."

"Ồ, vậy cậu cũng đừng gọi điện cho anh ta nữa."

Lý Dương Kiêu ngạc nhiên nhìn hắn: "Hả?"

"Anh ta sắp làm cha rồi, cậu đừng có xông lên phá hoại hạnh phúc gia đình người ta nữa."

"......" Lý Dương Kiêu lập tức nổi giận, "Anh cho rằng tôi là loại người này à?"

Trì Minh Nghiêu biết mình nói sai, nhưng giọng điệu vẫn không chịu mềm mỏng bớt: "Dù cậu không có suy nghĩ này, cũng không thể đảm bảo rằng anh ta không nhen nhóm lại tình cũ với cậu được."

"Cậu ấy không có tình cũ với tôi." Lý Dương Kiêu lạnh mặt nói: "Trước giờ vẫn là tình cảm bạn bè thôi."

"Đừng tự lừa mình dối người nữa Lý Dương Kiêu, anh ta mà không có chút tình cũ nào với cậu mà cậu chịu cam tâm tình nguyện bị trói nhiều năm vậy à?"

Lý Dương Kiêu cũng không còn tâm trạng uống phần cháo còn lại trong bát nữa. Y đứng dậy lấy cái bát trước mặt Trì Minh Nghiêu, chồng hai bát vào nhau: "Không có là không có, tôi làm gì nông cạn thế."

Lý Dương Kiêu nói xong liền quay người bưng hai bát đi vào phòng bếp.

Trì Minh Nghiêu theo sau y đến chỗ bồn rửa bát, nói: "Để tôi rửa cho."

Lý Dương Kiêu mở vòi nước, đặt một cái bát dưới dòng nước xối, không nói lấy một lời. Trì Minh Nghiêu đưa tay ra đón cái bát, nhưng Lý Dương Kiêu lại lật tay lại tránh đi. Trì Minh Nghiêu không chịu buông ra muốn giành lấy, một tay túm lấy cánh tay của Lý Dương Kiêu tay còn lại cầm lấy cái bát.

Lý Dương Kiêu phiền không chịu nổi, nhét cái bát mới rửa được một nửa vào tay Trì Minh Nghiêu: "Này, thích rửa thì rửa cho sạch vào." Sau đó lấy hai tờ giấy, lau tay ra khỏi phòng bếp.

Trì Minh Nghiêu nào có ngờ Lý Dương Kiêu lại quay lưng đi thẳng như thế, hắn cầm bát trong tay, rửa cũng sai mà không rửa cũng sai. Sớm biết thế đã không giành rửa, giờ thì hay rồi, cũng không thể vứt hai cái bát lại đi theo ra được.

Trì Minh Nghiêu ấm ức rửa bát, hắn quyết định phải mua cho Lý Dương Kiêu một cái máy rửa bát, ngăn chặn tình huống này phát sinh lần nữa.

Trì Minh Nghiêu rửa sạch hai cái bát, đi ra ngoài. Lý Dương Kiêu đang ngồi cạnh giường, cúi đầu xem điện thoại, có vẻ là đang đánh chữ.

... Không phải là lại gửi tin nhắn cho Tống Sưởng đấy chứ?

Trì Minh Nghiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Cậu liên hệ với anh ta đấy à?"

Lý Dương Kiêu còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ: "Tôi không có hứng thú với việc phá hoại hạnh phúc gia đình người khác."

"Ý tôi không phải như thế..." Trì Minh Nghiêu cảm thấy hễ mình cứ mở miệng ra là lại nói sai, dứt khoát nói: "Lẽ nào cậu định tiếp tục lãng phí thêm tám năm nữa với anh ta à?"

"Cái gì gọi là lãng phí tám năm hả thiếu gia?" Lý Dương Kiêu đặt điện thoại sang một bên, nhìn hắn rồi nói: "Đối với tôi tám năm không quan trọng đến thế, chỉ là tám năm mà thôi, dù gì thì tôi cũng đã trải qua tám năm này rồi. Nhưng nếu không có Tống Sưởng, năm đó đến vé đi Bắc Kinh thi năng khiếu tôi cũng không mua được, về cơ bản tôi cũng sẽ không làm diễn viên, về cơ bản là cũng không quen biết anh. Cái gọi là ân tri ngộ, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, tiểu thiếu gia cẩm y ngọc thực như anh hẳn là không hiểu nhỉ?"

Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói: "Thế rồi cậu định đền đáp thế nào? Lấy thân báo đáp à?"

Lý Dương Kiêu cười ra nước mắt: "Anh nghĩ tôi bị ngu à!"

Trì Minh Nghiêu không nói nữa.

Lý Dương Kiêu cũng không nói nữa.

Hai người nhất thời như đang giận dỗi nhau, không ai chịu mở miệng.

Sau một lúc không có gì để nói, Lý Dương Kiêu mới hiểu ra: Tại sao tự dưng y lại cãi nhau với Trì Minh Nghiêu rồi? Hơn nữa lần cãi nhau này kiểu gì cũng sặc mùi ấu trĩ.

Toàn chuyện gì đâu không, người này nhìn qua thì có vẻ tổng tài bá đạo đấy, làm sao nội tâm lại ấu trĩ thế này? Sao y lại gặp trúng một kim chủ ấu trĩ thế cơ chứ? Bây giờ còn có xu hướng bị lây nhiễm? Còn chia tay trong êm đẹp được nữa không đây?!

Lý Dương Kiêu quyết định sẽ cho vị "kim chủ" này một bài học để chuyện của Tống Sưởng hoàn toàn sang trang - nói thật y cũng không biết sợi gân não nào của mình bị rút ra mà lại đi kể chuyện yêu thầm Tống Sưởng cho Trì Minh Nghiêu.

"Có thể là Tống Sưởng từng thích tôi." Lý Dương Kiêu mở lời trước, đợi Trì Minh Nghiêu trả lời

Trì Minh Nghiêu vẫn cau mày, liếc y một cái.

"Nhưng nhiều nhất nó cũng chỉ là chuyện trong vài phút thôi. Giống như lái xe vậy," Lý Dương Kiêu làm một phép so sánh: "Có thể là giữa đường bất tri bất giác đè lên vạch vàng, nhưng sau khi nhận ra liền nhanh chóng lái về. Sau mấy phút đó, cậu ấy cũng không nghĩ gì về tôi nữa."

Trì Minh Nghiêu nói: "Cậu đâu có phải là anh ta."

Lý Dương Kiêu bật cười: "Nhưng tôi hiểu cậu ấy. Con người Tống Sưởng, làm đề toán đều tỉ mỉ không thiếu bước nào, rõ ràng là có những đề bài vừa nhìn đã biết ngay được đáp án, là ai thì cũng sẽ lười biếng nhảy cóc những bước đó, có mỗi vở cậu ấy là viết chuẩn chỉ theo đáp án thôi."

Trì Minh Nghiêu nhìn y, hồi lâu sau mới nói kiểu không đầu không đuôi: "Tôi sẽ viết thẳng đáp án lên đó."

"Tôi đang nói đề tự luận, có phải điền vào chỗ trống đâu, thiếu bước là bị trừ điểm đó, tối thiếu cũng phải viết mấy bước tượng trưng vào chứ."

Trì Minh Nghiêu vẫn khăng khăng: "Tôi sẽ viết đáp án luôn."

Lý Dương Kiêu bị sự khăng khăng này của y chọc cười: "Được thôi, nhưng đâu phải ai cũng có thể tùy hứng như anh được?"

Một lúc sau, Trì Minh Nghiêu lại hỏi: "Vậy cậu còn gọi điện thoại cho anh ta không?"

"Tống Sưởng? Tạm thời không gọi nữa. Hôm qua lúc bắt máy anh nói gì vậy?"

"Nói tôi bao nuôi cậu."

Lý Dương Kiêu cạn lời mất một lúc lâu rồi thở dài: "Bỏ đi, anh thích nói gì thì nói."

"Tôi nói..." Trì Minh Nghiêu chứng kiến sự biến hóa biểu cảm trên khuôn mặt y, một lúc sau mới nói: "Tôi không nói chuyện đó. Tôi bảo anh ta đừng quản nữa, cậu tự biết mình đang làm cái gì."

"Thế hả? Vậy cảm ơn anh nhé..." Lý Dương Kiêu nói, "Có điều có lúc thật sự tôi cũng không biết mình đang làm gì."

"Vậy cậu cứ làm thôi là được rồi, dù gì vận khí của cậu cũng tốt," Trì Minh Nghiêu nói đoạn đứng dậy đi đến cạnh tường, nhìn vào một tấm ảnh ghim trên đó.

Trên hình là bóng lưng đi về phía trước của Lý Dương Kiêu. Y mặc một chiếc áo phông màu đen và quần bò xanh da trời với thân hình thon gầy, là dáng vẻ trong sáng của Lý Dương Kiêu hồi mười mấy tuổi.

"Cách nói này hiếm lạ phết đấy, làm sao anh nhìn ra được là vận khí tôi tốt vậy?" Lý Dương Kiêu tiếp lời hắn.

Hai ngón tay của Trì Minh Nghiêu giữ lấy đinh ghim, trực tiếp gỡ khỏi tường, sau đó lấy bức ảnh kia xuống, còn có... một tấm ảnh khác giấu sau bức ảnh kia."

"Gặp được tôi, vận khí của cậu còn không tốt à?" Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia.

Bối cảnh thuần một màu trắng, tạo hình lủng cà lủng củng, áo jacket trắng khói và mái tóc cố ý làm như đã rất nhiều ngày không gội đầu... và cả ánh mắt gần như là hung tợn.

Có vẻ giống với một bức ảnh tạo hình.

"Vậy thì tốt rồi..." Lý Dương Kiêu nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu dậy nhìn thử: "Ê... Đậu, sao anh lại móc nó ra rồi!" Y đứng dậy giật lại bức ảnh kia.

Trì Minh Nghiêu rụt tay cầm tấm ảnh về phía sau, tránh khỏi Lý Dương Kiêu, nhìn y hỏi: "Sao ghim nó ở đằng sau dợ?"

"Ghim ở đằng sau vì tôi không muốn nhìn thấy! Đưa tôi, máu tò mò của anh cao phết nhở!"

"Ảnh tạo hình của 'Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ' kia à?"

Lý Dương Kiêu nhận thấy mình không đòi được ảnh, lại tức anh ách ngồi xuống: "Phải! Trí nhớ của anh tốt thật đấy!"

Bây giờ Trì Minh Nghiêu mới nhìn kỹ tấm ảnh này: "Cậu vào vai gì vậy? Tạo hình có vẻ giống tù vượt ngục."

"Anh nghĩ tôi có nói cho anh không?"

"Sao lại không? Tôi có thể giúp cậu quay xong nó luôn ấy chứ."

"Đạo diễn và diễn viên từng chọn không biết đều đi đâu rồi, còn quay gì nữa." Lý Dương Kiêu tức giận nói.

"Đạo diễn với diễn viên mà còn không dễ tìm hả?" Trì Minh Nghiêu cầm bức ảnh: "Tôi có thể giúp cậu tìm đạo diễn hàng đầu trong giới, còn về diễn viên... Không phải cậu thích Lương Tư Triết sao, tôi bảo anh ta đến đóng phụ cho cậu, cậu cảm thấy đội hình này thế nào?"

"Tốt quá rồi, tốt ngang ngửa luôn." Lý Dương Kiêu đáp lại một câu lấy lệ.

"Vậy thử kể đi, nội dung như thế nào?"

"Với bản lĩnh thông thiên này của anh, không cần tôi kể tự anh đã biết rồi."

"Làm sao mà cậu vẫn không vui nhở? Có phải là vẫn còn cảm thấy đội hình này chưa đủ tốt không?" Trì Minh Nghiêu đi đến, dùng tấm ảnh đó khều cằm Lý Dương Kiêu: "Thế cậu tự nói đi, còn muốn mời ai nữa?"

Lý Dương Kiêu vươn tay đẩy tấm ảnh ra, ngẩng đầu liếc hắn: "Sếp Trì, anh ấu trĩ thế này, nhân viên làm việc cho anh có biết không?"

"Cậu không kể, thế thì tôi cầm ảnh đi đấy nhé?"

Cuối cùng Lý Dương Kiêu vẫn không kể tình tiết trong kịch bản cho Trì Minh Nghiêu nghe.

Thái độ này của Trì Minh Nghiêu khiến cho y nhớ đến mấy thằng cu mẫu giáo thích giật bím tóc của bạn nữ. Tuy không xuất phát từ ý xấu gì, có khi còn là vì hơi thích, nhưng có lẽ vì luôn chọn sai phương thức và phương pháp, mà trái lại còn... khiến người khác thấy hơi phiền.

-- Có điều... thích? Có thể là Trì Minh Nghiêu thích mình ư?

Vậy thì hắn đã chẳng ngồi cùng bàn với Trần Thụy, cố ý làm mình phải khó xử rồi.

Lý Dương Kiêu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt súc miệng xong còn không quên lấy sẵn bàn chải đánh răng cho Trì Minh Nghiêu, rồi trèo lên giường, trùm chăn kín đầu, cách ly hoàn toàn Trì Minh Nghiêu ở bên ngoài.

Thấy Lý Dương Kiêu không chú ý đến mình, Trì Minh Nghiêu đi lại thêm một lúc nữa, tự thấy nhàm chán cũng đi đánh răng.

Lý Dương Kiêu vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân xa dần liền kéo chăn xuống, lục lọi tứ phía tìm hai tấm ảnh kia - không tìm thấy, y có phần bực dọc: Còn giấu đi thật nữa à? Có thấy ấu trĩ không hả!

Trì Minh Nghiêu đánh răng xong quay lại, đứng cạnh giường, nhìn xuống cái chăn hình người kia, gọi tên của Lý Dương Kiêu: "Lý Dương Kiêu."

Lý Dương Kiêu không phản ứng, y nằm trong chăn đợi Trì Minh Nghiêu nói ra câu tiếp theo -- dù chắc chắn cũng không phải lời gì tốt lành.

Nhưng đợi một lúc sau, Trì Minh Nghiêu vẫn không nói gì.

Y chợt cảm nhận được có một cái bóng đang đổ xuống, có vẻ là Trì Minh Nghiêu đang cúi xuống nhìn y.

Tuy cách nhau một tấm chăn, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ rất gần. Gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của hơi thở và trọng lượng của ánh nhìn đó.

Y cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn dưới ánh mắt chăm chú này. Trái tim bắt đầu đập dữ dội, toàn thân muốn trốn nhưng lại căng thẳng đến mức có thể nhảy dựng lên bất cứ lúc nào.

Trì Minh Nghiêu im lặng nhìn y, nhìn chằm chằm trọn vẹn mấy phút, mới đứng thẳng dậy.

Cái bóng kia cuối cùng cũng chịu rời khỏi mình, Lý Dương Kiêu nghe thấy hắn đi vòng qua bên kia giường kéo rèm cửa sổ lại, trèo lên giường rồi tắt đèn. Đợi đến khi bóng tối bao trùm lấy tất cả, y mới cảm nhận được nhịp tim mình dần khôi phục lại bình thường.

Trong bóng tối, Trì Minh Nghiêu lại sáp gần sang khiến nhịp tim của y lại bắt đầu tăng vọt trong một giây ngắn ngủi, có thể cũng căng chặt lại rồi. Nhưng Trì Minh Nghiêu chỉ kéo chăn xuống giúp y, để mặt y hở ra ngoài không khí, động tác có phần dịu dàng hiếm thấy: "Có nóng không hả?"

Thấy Lý Dương Kiêu không phản ứng, hắn lại khẽ nói: "Được rồi đấy Lý Dương Kiêu, phòng tối lắm, không cần giả vờ ngủ nữa đâu, cậu có mở mắt ra tôi cũng không nhìn thấy."

Trì Minh Nghiêu nói xong câu này, còn nhìn y thêm chút nữa, mới nằm xuống.

Lúc này Lý Dương Kiêu mới mở mắt ra - Trì Minh Nghiêu nói không sai, rèm đã kéo rất kín rồi, một tia sáng bên ngoài cũng không lọt vào được. Phòng tối om om, nhưng vẫn nhìn thấy được lờ mờ đường nét của các vật thể.

-- Nếu hai người cùng mở mắt trong bóng tối, hẳn là có thể nhìn thấy đối phương nhỉ?

Lý Dương Kiêu đang suy nghĩ chuyện này thì Trì Minh Nghiêu vươn tay ra, sờ từ cằm y sờ lên, sau đó bịt kín hai mắt y. Lông mi của Lý Dương Kiêu quệt vào lòng bàn tay kia, mắt bất giác chớp chớp. Sau đó y nghe thấy Trì Minh Nghiêu bảo: "Nhưng tôi có thể cảm giác được đấy."

Lý Dương Kiêu không nói gì.

Trì Minh Nghiêu quay người, đưa mặt về phía y: "Lý Dương Kiêu, tôi có thể cảm nhận được cậu đang mở mắt, cậu thử đoán xem tôi đang nhắm hay mở mắt đi?"

Lý Dương Kiêu nằm nghiêng người, vẫn không nói gì. Y yên lặng cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay Trì Minh Nghiêu và sự mờ ám mà đêm đen mang lại. Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, y sợ rằng mình nói thêm một câu sẽ phá hỏng bầu không khí này mất. Y cũng không hi vọng bệnh ấu trĩ của Trì Minh Nghiệu lại đột ngột phát tác, phá vỡ đi khoảnh khắc ăn ý mà hai người cùng tạo dựng nên.

Nhưng Trì Minh Nghiêu dường như cũng hiểu được cảm nhận của y mà không nói gì, chỉ đặt bàn tay lên che mắt, cảm nhận xúc cảm rõ ràng và vi diệu khi lông mi y quét vào lòng bàn tay.

Có lẽ là vì ban ngày ngủ nhiều rồi nên sau khi cảm giác mờ ám đó trôi qua, Lý Dương Kiêu bắt đầu ý thức được chuyện mình mất ngủ. Càng tệ hại hơn là, y không thể kiểm soát được việc mình bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Tần suất mất ngủ của Lý Dương Kiêu không quá cao, nhưng y cực kỳ ghét cảm giác đêm hôm nằm suy nghĩ vẩn vơ. Đêm tối sẽ phóng đại cảm xúc của con người ta đến một trạng thái mất kiểm soát. Y ghét phải suy nghĩ đến quá khứ vào lúc này, nhớ đến đủ loại chuyện đã qua khiến mình hối hận và tuyệt vọng.

Bình thường khi mất ngủ, y sẽ bò dậy bật đèn lên, đọc lại lời thoại, hoặc là lục những kịch bản từng đóng ra để tự kiếm việc cho mình làm.

Nhưng tối nay lại khác, Trì Minh Nghiêu ngủ bên cạnh y, dù thế nào y cũng không thể bật đèn.

Lý Dường Kiêu nằm trằn trọc, hai tấm ảnh bị Trì Minh Nghiêu giấu đi khiến y nhớ đến lúc mình và Giang Lãng trù bị cho bộ phim mới, nhớ đến cả kịch bản đến cuối cùng vẫn chưa quay được.

Trong kịch bản viết cảnh cuối cùng, nam nữ chính nằm trên sa mạc bao la, ngắm nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, lời thoại đoạn đó y đã thuộc làu, thử diễn trong đầu hết lần này đến lần khác, bây giờ cũng đâu phải là lúc để nó ùa ra...

"Nhìn thấy ngôi sao đó không? Ngôi sao sáng nhất ấy, tôi định sẽ đi tiếp cùng nó, đi đến đâu tính đến đó."

"Vậy chưa biết chừng cứ đi mãi đi mãi là về đến điểm xuất phát, dù gì thì trái đất này cũng tròn mà."

"Vậy cũng không tồi, thật ra tôi vẫn luôn muốn thử đi xem sao, chẳng qua là đã quên mất mình từng đi con đường này thế nào rồi... Ngôi sao kia đúng là sáng thật đấy."

"Ừ, giống như anh trước kia."

"Vậy à... Ngủ đi, mơ về mấy vì sao ấy."

"Còn anh thì sao?"

"Tôi xem thêm lúc nữa, đợi nó không còn sáng thế này nữa..."

"Rồi đi hả?"

"... Ừ."

Y còn nhiệt liệt thảo luận về cảnh quay cuối cùng với Giang Lãng, đó vốn dĩ là một cảnh quay tràn ngập hi vọng, mặt trời chuẩn bị mọc, xung quanh vẫn u tối nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được ánh sáng ở nơi xa, có thể thấy trước được sau vài giờ nữa sẽ là một ngày nắng đẹp.

Bọn họ còn dự định rằng nếu cảnh hạ màn này còn không qua được kiểm duyệt, thì sẽ quay hai kết cục - Trên màn ảnh rộng, người xấu sẽ bị trừng trị, chính nghĩa sẽ được tô bật. Một màn tình cảm oanh liệt của nam nữ chính qua một chuyến hành trình liều mạng, đến cuối cùng vẫn không vượt qua được kết cục nội tâm giằng xé và phản bội.

Một bên ý nghĩa sâu xa, một bên kết thúc thê thảm.

Tuy bọn họ đều thích cái phía trước hơn, nhưng nếu để qua được kiểm duyệt, cái phía sau thật ra sẽ dễ được chấp nhận hơn.

Những ngày tháng khổ cực hai năm trước, y đều phải nhờ đến những cảnh quay diễn ra trong đầu hết lần này đến lần khác này mới vượt qua được. Thậm chí y còn chọn trước địa điểm quay cảnh cuối cùng - thành phố quỷ Đôn Hoàng. Nghe nói nếu đứng nhìn bầu trời đêm ở đó, Bắc Đẩu thất tinh sẽ giống như là một chiếc thìa bằng bạc trắng, gần kề tầm mắt trong gang tấc.

(*) Thành phố Quỷ Đôn Hoàng: Công viên Địa chất Quốc gia Nhã Đan Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc, nằm cách thành phố Đôn Hoàng 168km, ở đây tập trung rất nhiều địa mạo bị phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net