Chương 39: Ván trượt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng lại trước địa điểm quay phim, hai người lần lượt xuống xe.

Đây là một toà nhà văn phòng ở vùng ngoại ô, bài trí rất sơ sài bởi chỉ có những chỗ lọt vào máy quay mới chỉnh sửa cho ra dáng một chút. Vậy nên bốn mặt của tầng nhà đều thông gió trống huơ trống hoác. Những nhân viên đoàn phim đến sớm đang lắp đặt máy móc, còn có một số người mang bữa sáng ra một bên vừa ăn vừa nói chuyện. 

Khi Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu bước vào, không ít người ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, nhưng rồi cũng nhanh chóng rời mắt đi, ánh mắt như thể nhìn nhiều thành quen rồi.

Lý Dương Kiêu cúi đầu không được tự nhiên, dẫn theo Trì Minh Nghiêu đi vào phòng chờ của mình - Đại khái là vì mang vốn vào đoàn nên dù y không có chút xíu danh tiếng nào, đoàn phim vẫn thu xếp riêng cho y một phòng nhỏ.

Nhưng trừ khi phải sửa đổi kịch bản tại chỗ cần học lại lời thoại ra thì Lý Dương Kiêu vốn không thường ở trong phòng chờ này. Y thích ra ngoài xem người khác đóng phim nên đa phần thời gian, phòng chờ này lại bị một số nhân viên trong đoàn chiếm dụng, ví dụ như bây giờ, cô gái trẻ ở tổ đạo cụ đang ngồi xổm xuống dỗ Cục Than - chú chó giẻ lau mà Lý Dương Kiêu nuôi trong phim.

(*) Chó giẻ lau: Chó Komondor - giống chó chăn cừu của Hungary một trong những giống chó cổ xưa lâu đời và độc đáo nhất thế giới. Có lẽ ở chương 26 Kiêu Kiêu đã nhầm chó Komondor với chó Schnauzer.

Thấy Lý Dương Kiêu đi vào, nhân vật trung tâm trong các đề tài chuyện trò hai ngày nay - Trì Minh Nghiêu cũng theo phía sau, cô gái trẻ liền hơi giật mình, đứng dậy, lắp ba lắp bắp nói: "Anh, anh Dương Kiêu, em đang cho Cục Than ăn... Nó cứ thích chạy vào phòng anh thôi." 

"Không sao, em cho nó ăn đi." Lý Dương Kiêu cười với cô: "Hôm nay cảnh của nó cũng nặng phết đấy."

"Em, để em cho nó ra ngoài ăn... Anh Dương Kiêu, sếp Trì, hai người ở đây nghỉ ngơi nhé." Cô gái trẻ luống cuống cúi xuống vỗ vỗ đầu chú chó giẻ lau đang cúi đầu gặm xương: "Đi nào Cục Than, đừng ăn nữa!" Nói đoạn ôm chó chạy ra ngoài, chạy được hai bước lại quành về khom lưng đóng cửa.

"Cuống gì chứ..." Lý Dương Kiêu còn chưa nói xong, cửa đã đóng sập lại rồi. Y bất đắc dĩ cười cười với Trì Minh Nghiêu, nói "Xem ra là bị anh dọa rồi."

Trì Minh Nghiêu ngồi xuống sofa, vắt chân hỏi y: "Làm sao cậu nhìn ra được là bị tôi dọa?"

"Ngày nào tôi cũng nói chuyện với cô bé, đâu đến mức bị tôi dọa đâu." Lý Dương Kiêu nói xong, đi ra ngoài lấy bữa sáng. Vừa ra đến cửa, nghiêng mặt liền đụng phải Ngụy Lâm Lâm đang đi đến một phòng chờ khác, phía sau còn có năm sáu người nữa. 

Ngụy Lâm Lâm mỉm cười rạng rỡ, chào hỏi y: "Chào buổi sáng Dương Kiêu, đi đâu đấy?"

Lý Dương Kiêu gật đầu chào cô: "Chào buổi sáng, tôi đi lấy ít đồ ăn sáng."

"Nghe nói hôm nay sếp Trì cũng đến hả?"

"Vâng, đang ở trong phòng chờ."

Ngụy Lâm Lâm đi đến, cười bảo: "Vậy tôi nhất định phải sang chào hỏi một chút rồi, Dương Kiêu cậu mở cửa giùm tôi với."

Lý Dương Kiêu đành phải xoay người, vặn tay nắm cửa, đi vào nói với Trì Minh Nghiêu: "Ngụy Lâm Lâm đến này!"

Trì Minh Nghiêu đang giở kịch bản của Lý Dương Kiêu, nghe thấy tiếng y lại ngẩng đầu lên.

Ngụy Lâm Lâm theo sau bước vào, trên tay nhiều thêm hai phần đồ ăn sáng - vừa lấy từ tay trợ lý, đặt lên mặt bàn phía trước Trì Minh Nghiêu, mặt mày niềm nở nói: "Chào buổi sáng Cậu Trì, tôi đến đưa bữa sáng đây."

Ân tình này của Ngụy Lâm Lâm quá chu đáo, biểu hiện cũng đủ nhiệt tình, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn toát mồ hôi hột thay cô. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhưng Trì Minh Nghiêu xưa nay hành xử không giống ai, không biết hắn sẽ buông ra lời không lưu tình gì.

Y lên tiếng muốn giảng hòa: "Tôi vừa định đi lấy đồ ăn sáng...."

Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Lâm Lâm, dựa lưng lên ghế sofa, cười cười nói: "Canh giờ chuẩn thật đấy, đúng là tôi hơi đói rồi, ngồi xuống cùng ăn nào." Lại quay mặt sang nói với Lý Dương Kiêu, vừa hay không cần đi lấy nữa, qua đây ngồi đi."

"Dương Kiêu mau qua ăn đi, tôi về phòng chờ bên kia đây. Tối qua không ngủ đủ nên mắt hơi bị sưng, phải chườm một tí. Cậu Trì sau này nhớ mời tôi ăn cơm báo đáp bữa sáng này đấy nhé." Ngụy Lâm Lâm cười vỗ vai Lý Dương Kiêu, lại chớp chớp mắt với Trì Minh Nghiêu: "Bữa sáng ở đoàn phim không ngon chút nào, cậu phải cảm ơn tôi đó, thề luôn."

Sau khi Ngụy Lâm Lâm đi, Lý Dương Kiêu nhìn hai phần ăn sáng trên bàn, nói với Trì Minh Nghiêu: "Anh cứ nhận thế này hả?... Cái này vốn dĩ là cô ấy tự mua để ăn mà."

Trì Minh Nghiêu thản nhiên mở bữa sáng ra: "Thế thì sao? Tôi phải từ chối à?"

Lý Dương Kiêu không biết phải nói gì. Rõ ràng là nếu Trì Minh Nghiêu nhận đồ ăn sáng thì Ngụy Lâm Lâm còn vui hơn nữa.

"Yên tâm đi, cô ta có trợ lý, không để mình đói được đâu." Trì Minh Nghiêu đặt cháo ra trước mặt Lý Dương Kiêu, "Xem chừng ngon hơn cậu nấu nhiều."

Lý Dương Kiêu ngồi trước bàn, thấp thỏm ăn cháo, nói vậy chứ, cháo của đoàn phim cũng không khó ăn mà. Rồi lại nghĩ làm thế nào mà Ngụy Lâm Lâm đưa bữa sáng tự nhiên vậy được nhỉ?

Chuyên viên trang điểm cho Lý Dương Kiêu rất sôi nổi, chưa vào đến cửa đã gọi: "Anh Dương Kiêu, hôm qua không gặp nhớ anh quá đi à!" 

Đi vào thì bắt gặp Lý Dương Kiêu đang ngồi ăn cháo, chuyên viên trang điểm nhỏ giọng trêu chọc: "Mau kể đi, rốt cuộc là anh với sếp Trì ciu to lắm tiền kia là quan hệ gì đấy hả?!" 

Lý Dương Kiêu vừa nuốt một hớp cháo xuống cổ họng: "Khụ khụ khụ.... Khụ khụ..."

Chuyên viên trang điểm trước mắt này tên là Tiểu Lãng, là một bot thuần, đùa cợt cũng chẳng kiêng dè gì, tính cách lại thẳng thắn nên nhân duyên ở đoàn phim cực kỳ tốt. Quan hệ của cậu ta với Lý Dương Kiêu cũng không tồi, có điều trước giờ y không để lộ chuyện mình là gay, nên bình thường đùa cợt cũng rất có chừng mực.

Có thể là vì hôm nay tự dưng mạch nào đó bị chập, cũng có thể là vì đột nhiên phát hiện ra đồng loại nhất thời phấn khởi quá - Nói chung là khi Tiểu Lãng nói ra những lời này, Lý Dương Kiêu đến cái thìa cũng cầm không vững.

Lý Dương Kiêu nháy mắt ra hiệu cho cậu ta, y bảo bên cạnh còn có người.

Trì Minh Nghiêu ngồi trên chiếc sofa bị khuất, đã nghe thấy rõ ràng tất cả, lúc này mặt vô cảm nhìn cậu trai trang điểm như gà tây này.

Tiểu Lãng vừa ngoảnh đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của Trì Minh Nghiêu, bị dọa một phen lắp ba lắp bắp, lập tức không dám thở mạnh, run cầm cập bỏ lại một câu: "Em quên mất không mang cọ trang điểm rồi, để em đi lấy."Sau đó tức tốc chạy tót ra ngoài, chuồn mất dạng.

Trì Minh Nghiêu cười như không cười nhìn Lý Dương Kiêu hỏi: "Vừa rồi cậu ta nói gì?"

Lý Dương Kiêu giả ngu: "Hả? Không nghe rõ."

Trì Minh Nghiêu nói chậm rề rề: "Lý Dương Kiêu, không ngờ cậu ở đoàn phim cũng cởi mở thật đó."

Lý Dương Kiêu thầm nghĩ rốt cuộc đây là cái tai bay vạ gió gì vậy. Y bỏ thìa lại trong bát, giơ ba ngón tay lên làm động tác thề thốt, bất đắc dĩ nói: "Đấy là do cậu ta tự suy luận, không liên quan gì đến tôi."

Trì Minh Nghiêu nhìn y cười cười, không nói gì.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Lý Dương Kiêu liếc một cái, là Tiểu Lãng gửi tin nhắn đến, muốn y đến phòng chung để trang điểm. Lý Dương Kiêu đáp một tiếng "được" liền đứng dậy vội vàng dọn dẹp bàn, thay quần áo chỉnh tề, sau đó ra khỏi phòng.

Tiểu Lãng bày xong đồ nghề, đợi Lý Dương Kiêu ngồi xuống ghế, lập tức hỏi: "Anh ấy không nói gì chứ."

"Không nói."

"Thế thì tốt, thế thì tốt... Thực ra câu kia của em cũng là khen anh ta mà, đúng chứ?"

Lý Dương Kiêu bị y chọc cười, nói: "Đúng."

Tiểu Lãng cúi người trang điểm cho y, hỏi với giọng phấn khởi xởi lởi: "Thật hả? Thật vậy luôn hả?"

"Thật cái gì mà thật." Lý Dương Kiêu liếc cậu ta qua gương: "Tôi chỉ nói là khen, những chuyện khác đừng hỏi tôi."

"Xì, lại còn giữ bí mật... Ầy, có điều Dương Kiêu này, anh không nói là hồi trước em cũng không biết anh là gay đâu đấy, sao anh không nói sớm... Có điều sếp Trì đúng là đẹp trai thật, ánh mắt vừa nãy dọa em muốn tè ra quần luôn," Tiểu Lãng vừa đánh nền cho y vừa liến thoắng, "Anh ấy là cậu Hai của Minh Thái nhỉ?"

Lý Dương Kiêu ú ớ đáp "ừ", không muốn tiếp tục đề tài này, bèn chủ động hỏi: "Hôm qua tôi không đến, đạo diễn không giận chứ?"

"Anh đã có cậu Hai của Minh Thái chống lưng rồi còn quan tâm đạo diễn có giận không làm gì?"

Lý Dương Kiêu không hé răng.

Một lát sau, có vẻ Tiểu Lãng cũng cảm thấy đề tài này sai sai, lại hỏi: "Không có chuyện gì to tát đâu, sau đó thầy bên điều phối đi điều chỉnh lại lịch quay phim, đổi cảnh của Ngụy Lâm Lâm và thầy Miêu Vũ lên quay trước rồi."

Lý Dương Kiêu quay đầu hỏi cậu ta: "Tạm thời mời thầy Miêu Vũ đến cấp cứu hả?"

"Đừng động đậy nào," Tiểu Lãng đẩy thẳng cổ y lại: "Thầy Miêu không được thông báo trước nhưng lời thoại đều đã chuẩn bị sẵn rồi, nói là đến ngay, khá là thuận lợi."

Lý Dương Kiêu cụp mắt nói: "Cảm thấy hơi có lỗi với người điều phối, tự dưng thay đổi kế hoạch quay, xem chừng cũng cuống hết cả lên." 

"Còn tốt chán... Từ Cảnh Diệp còn không nói lời nào đã chạy mấy đoàn liền, vụ nhỏ như của anh, sau này cứ quay phim tử tế là được rồi."

Lý Dương Kiêu đáp "ừ" một tiếng.

Trong phim, La Tử Minh là một tiểu thiếu gia không để tâm đến cái gì, tạo hình ban đầu mà chuyên viên trang điểm đặt ra cho cậu ta trọng điểm là ở mái tóc - bù xù mà tinh tế, mỗi cọng tóc vểnh lên đều phải trưng ra được cái bất cần đời, quan trọng nhất là, phải thể hiện ra được cảm giác ngây thơ của bản thân vai diễn.

Mỗi lần Tiểu Lãng làm tóc cho y đều phải lải nhải lại một lượt concept thiết kế, rồi nhìn vào thành phẩm Lý Dướng Kiêu trong gương tự tán thưởng tay nghề của mình.

Lý Dương Kiêu ôm theo mái tóc bất cần đời ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước đã loáng thoáng nghe thấy tiếng Trì Minh Nghiêu. Y ngẩng đầu lên nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với Từ Cảnh Diệp mới đến.

Bọn họ quen nhau? Bước chân Lý Dương kiêu dừng lại.

Sau đó y nhìn thấy Từ Cảnh Diệp cúi đầu cười cười, hai người chuyện trò rôm rả - đang nói chuyện gì vậy? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lý Dương Kiêu đã nhanh chóng phản ứng lại: Sao máu tò mò của mình lại cao thế này rồi, cái này cũng lây được hả?

Lý Dương Kiêu không nán lại lâu, nhanh chóng quay về phòng chờ, mở điện thoại ra tìm phương thức liên hệ của một cửa hàng đồ ngọt kiểu Hồng Kông, ước lượng số người ở đoàn phim, đặt cho mỗi người một phần. Trước kia y chưa từng làm chuyện này vì không có tiền, cũng vì cảm thấy như vậy quá giễu võ dương oai.

-- Nhưng chuyện bất thình lình xin nghỉ thế này y cũng chưa từng làm. Là một diễn viên, y biết chuyện này sẽ đưa tới phiền phức lớn thế nào với đoàn phim.

Lý Dương Kiêu nói không sai, tất cả cảnh quay hôm nay đều là những cảnh quay có thời lượng xuất hiện ngắn. Ví dụ như La Tử Minh nhảy xuống khỏi xe taxi, cuống cuồng chạy lên văn phòng, ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, chạy vọt vào mới phát hiện bên trong đều là lãnh đạo. 

Ví dụ như sau khi tan ca, Lý Dương Kiêu đội mũ bóng chày lên, chộp lấy ván trượt bên cạnh bàn. Đúng lúc y đang ngân nga hát nhảy lên ván trượt, thì đụng phải Triệu Khả Nghiên đang đứng cạnh một chiếc sedan màu đen. Một người từ trong xe bước xuống, thế mà lại là luật sư của bị cáo Quý Song Trì. Anh ta kéo cánh tay cô ngồi vào trong xe. Triệu Khả Nghiên ở phòng làm việc hoàn toàn là một kẻ cuồng công việc, nhưng đứng trước mặt Quý Song Trì, cô lại rất giống với một nữ sinh tùy hứng. 

Bọn họ quen nhau từ trước? La Tử Minh đạp một chân xuống ván, một chân đặt xuống đất, nhìn chiếc xe kia lái đi. Sau đó dồn lực xuống chân, đạp lên ván trượt lướt nhanh như gió, y định sẽ chạy theo, nhìn thử xem bọn họ sẽ đi đâu. Y không thích Triệu Khả Nghiên ra vẻ nhân viên cũ với y, y muốn nằm thóp cô ta. 

Trước ống kính, Lý Dương Kiêu hoàn toàn mang dáng vẻ của một thiếu niên bướng bỉnh bất kham. Không giống với vẻ ngây thơ và phô trương không hề che giấu trong"Trộm Tim", La Tử Minh giống với một tên lưu manh người đầy gai nhọn hơn. Sự khôn vặt và nhỏ nhen, được bao bọc trong cái ngây thơ và trẻ con của y. 

Khả năng trượt ván của Lý Dương Kiêu không tồi chút nào. Khi đạo diễn hô "cut", y thậm chí còn thực hiện một ollie*, sau đó lại trượt trở về vị trí ban đầu, nhảy khỏi ván nói với đạo diễn: "Đạo diễn, đoạn vừa rồi có được không?"

(*) Ollie: Động tác nhảy với ván trượt

Đạo diễn đưa tay ra dấu "OK", nói:  "Khá tốt đó, qua rồi."

Trợ lý đoàn phim qua đưa cho Lý Dương Kiêu một chai nước: "Uầy, anh Dương Kiêu chơi ván trượt lưu loát vậy hả."

"Cũng tạm nhỉ?" Tâm trạng của Lý Dương Kiêu xem chừng không tệ, cười nói: "Tập mất hơn một tháng, làm tôi ngã thảm luôn."

Thì ra đã vào đoàn được hơn một tháng rồi. Trì Minh Nghiêu nghĩ khi nhìn vào Lý Dương Kiêu. Khi còn bận rộn với hạng mục kia, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Lý Dương Kiêu đang làm gì ở đoàn phim.

Lý Dương Kiêu mở nắp chai, uống vài ngụm, sau đó cầm theo chai nước đi đến chỗ Trì Minh Nghiêu: "Xem chán rồi chứ?"

"Quay phim không phải đều thế này hả, có cảnh nào trong quá trình quay mà không chán đâu?"

"Ví dụ như tông mình vào xe, nhảy cầu tự sát, treo dây nhảy lầu... Dù gì thì những cảnh quay cực kỳ tra tấn diễn viên,"Lý Dương Kiêu pha trò nói, "Xem ra đều khá thú vị." 

"Cậu quay rồi à?"

"Tôi quay cảnh nhảy cầu rồi."

Trì Minh Nghiêu nhìn y nói: "Chưa xem bao giờ."

"Hả?" Lý Dương Kiêu hơi ngây ra, "À, không có trong ổ cứng kia đâu, bộ phim đó cuối cùng đổi người, không quay được."

"Phim gì vậy?"

"Một bộ phim đánh nhau thôi." Lý Dương Kiêu đặt ván trượt cạnh chân, ngồi xuống, chuyển đề tài: "Ê, nói anh cái này, đoàn phim chúng tôi đến cả chó cũng biết trượt ván đấy. Tiểu Trí," Y gọi cậu trai đứng cách đó không xa: "Cục Than, Cục Than lại đây nào."

Chàng trai ở tổ đạo cụ dắt chú chó tên Cục Than đến bảo: "Dương Kiêu, chốc nữa quay cảnh Cục Than trượt ván, người huấn luyện chó cũng dạy được tương đối rồi, chốc nữa cậu dắt nó đi hai vòng thử xem sao."

"Ok." Lý Dương Kiêu nhận lời, đưa một tay đẩy ván, một tay dắt Cục Than, để hai chân trước của nó nhoài lên ván. Cục Than chạy theo ván trượt chạy vài vòng, sau đó nhảy phốc hai chân sau lên, vững vàng đứng trên ván trượt.

Lý Dương Kiêu nửa quỳ chạy theo nó mấy bước, hai tay vẫn luôn giữ hờ bên cạnh, như sợ nó ngã.

Cục Than trượt trên ván đi được một đoạn lại nhảy xuống, lăng xăng chạy ra đằng trước, ván trượt bị trọng lượng của nó đè lên, lật sang một bên.

Lý Dương Kiêu chạy đuổi theo Cục Than, chạy đến dưới tầng nhà, mới bắt được nó về.

Khi dắt Cục Than về, y nhìn thấy Trì Minh Nghiêu đang chơi ván trượt - Trì Minh Nghiêu cũng thực hiện một động tác Ollie. Hắn nhảy rất cao, xem ra hoàn toàn khác với loại tay mơ học cấp tốc như mình.

Hắn xắn ống quần lên đến mắt cá chân, khoảnh khắc hắn nhảy lên áo phông màu xám nhạt cũng bị vén lên một chút, lộ ra đường cong eo thon gầy -- Sau đó dần dần hạ xuống, cực kỳ giống với một cậu thiếu niên hăng hái.

"Chơi vui vậy hả?" Lý Dương Kiêu đưa tay bỏ chiếc mũ bóng chày trên đầu xuống, dắt chó đi về phía hắn.

  ︶꒦꒷𝔣𝔬𝔯𝔩𝔬𝔯𝔫𝔡𝔲𝔤𝔢𝔦꒷꒦︶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net