Chương 43: Ngày mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Minh Nghiêu nửa quỳ xuống, một tay cầm ô, tay còn lại đặt lên ống quần Lý Dương Kiêu, nhìn chỗ tím xanh kia rồi hỏi: "Đau không?"

"... Không đau." Lý Dương Kiêu cúi đầu, muốn hạ ống quần xuống.

"Có cần đi viện không?"

"Không cần đâu," Lý Dương Kiêu nói, "Không bị trầy da, về bôi ít thuốc thôi."

Ống quần bị ẩm trở nên rất chật chội, thả xuống cũng có phần khó khăn. Lý Dương Kiêu quay người về hướng sáng, muốn nhìn rõ hơn một chút.

"Cầm lấy." Trì Minh Nghiêu đặt cán dù vào tay Lý Dương Kiêu, cúi đầu, đưa tay hạ ống quần của Lý Dương Kiêu xuống. 

Lý Dương Kiêu cảm nhận tiếng tim mình đập còn át cả tiếng mưa rơi trên ô.

Trì Minh Nghiêu cúi đầu xuống, đỉnh đầu ở rất gần với trái tim của y, khiến y có phần lo sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập. Y lùi lại theo bản năng, muốn cách xa Trì Minh Nghiêu thêm một chút.

Trì Minh Nghiêu phát giác động tác của y, ngẩng đầu hỏi: "Sao đấy?" 

Lý Dương Kiêu đầu tiên là lắc đầu, ngừng một lúc lại nhìn Trì Minh Nghiêu rồi nói: "Tự dưng anh đối xử tốt với tôi như thế, hơi không quen."

Khoé miệng Trì Minh Nghiêu khẽ cong lên nhưng hắn không nói gì, chỉ giành lại chiếc ô.

Lý Dương Kiêu bị dìu vai đứng dậy đi về phía trước. Y không biết mình đang đi về hướng nào nữa rồi, trong đầu giờ chỉ ngập tràn hình ảnh Trì Minh Nghiêu ngồi xuống giúp mình hạ ống quần.

Khi Trì Minh Nghiêu cúi đầu xuống, các đường nét trên khuôn mặt hắn trơn tru và sắc nét đến mức khiến người ta muốn trượt ngón tay lên đường viền nhấp nhô đó. Tóc của hắn đã dài ra rồi, so với kiểu đầu đinh sát da đầu lúc mới gặp thì kiểu tóc này đã trung hoà được với khí chất mạnh mẽ vượt trội của hắn. Nếu đặt tay lên đó, sẽ hơi... chọc vào tay nhỉ? Còn nữa... Tối nay hắn đến đây đột ngột thế này, là vì muốn ngủ cho xong lần cuối cùng sao?

Lý Dương Kiêu lại được một phen nghĩ ngợi lung tung.

Trì Minh Nghiêu dìu y đến bên cạnh xe, mở cửa ghế lái phụ ra.

Lý Dương Kiêu lúc này mới hồi thần: "Tôi ướt hết cả rồi, quần cũng ướt nữa." Nói đoạn nắm chặt lấy cán ô: "Đưa ô tôi mượn, anh lên xe trước đi, tôi vào lều thay quần áo đã."

Trì Minh Nghiêu không buông tay khỏi cán ô, tay còn lại đặt lên cửa xe, lời nói ra lại chẳng được lịch thiệp đến vậy: "Ướt hết rồi sao? Không việc gì, bộ dạng cậu lúc ướt hơn nữa tôi còn nhìn thấy rồi, ngồi vào trong đi." 

Lý Dương Kiêu: "..."

Lý Dương Kiêu cởi chiếc áo jacket trên người ra, chỉ mặc một cái áo phông, vắt nước hai cái, gấp nó lại đặt lên ghế lái phụ rồi mới ngồi vào.

Trì Minh Nghiêu ngồi vào từ phía bên kia: "Rách việc thế."

"Lúc nãy ngồi xuống đất, mông toàn bùn sẽ làm bẩn xe mất." Lý Dương Kiêu vừa nói vừa thắt dây an toàn vào. 

Trì Minh Nghiêu khẽ nghiêng đầu, châm một điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói: "Tôi không để bụng, cậu làm bẩn xe tôi, tôi cũng có thể làm cậu bẩn."

"... Này." Mồm mép Lý Dương Kiêu chưa ăn đứt được hắn bao giờ, nhất thời không biết phải phản ứng lại thế nào. Y muốn móc một điếu thuốc trong túi ra hóa giải sự ngượng ngập trước mắt này, nhưng trên người đang mặc trang phục của đoàn phim nên lần sờ nửa ngày vẫn chẳng mò được thuốc. 

Trì Minh Nghiêu thò bàn tay kẹp thuốc ra ngoài cửa sổ, gẩy nhẹ tàn sau đó đưa cho Lý Dương Kiêu: "Hút không?"

Lý Dương Kiêu nhìn điếu thuốc hút còn một nửa kia, vươn tay ra nhận lấy, sau đó mở hé cửa sổ ra một chút, tựa ra sau ghế, cầm thuốc hút một hơi.

Khi thật sự ngồi xuống, y mới cảm thấy toàn thân mình đã rã rời. Không riêng bắp chân bị va vào, vai, lưng, sau hông, nói thẳng ra là không chỗ nào may mắn thoát nạn.

Lý Dương Kiêu ấn lên một bên vai, thử hoạt động với biên độ nhỏ rồi hỏi: "Mưa to thế này, sao anh lại đến đoàn phim?"

Trì Minh Nghiêu vừa lái xe vừa nói: "Đến đoàn phim thì liên quan gì đến chuyện thời tiết?"

Đầu Lý Dương Kiêu nóng lên, hỏi thêm một câu: "Thế thì liên quan đến chuyện gì?"

Câu hỏi này bật ra rồi, mới cảm thấy có phần mờ ám thái quá.

Trì Minh Nghiêu cười cười, liếc y một cái nhưng không trực tiếp trả lời: "Cậu nói xem?"

Lý Dương Kiêu không biết mình bị làm sao, đầu óc đang yên đang lành tự dưng lại chập mạch rồi.

Rõ ràng là năm đó khi "ở chung" với Tống Sưởng, hai người giao tiếp hết sức bình thường. Nhưng khi ở với Trì Minh Nghiêu, y cảm thấy chỗ nào cũng không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải quy hết nguyên nhân về Trì Minh Nghiêu. Người này bất kể ở đâu khi nào đều buông một câu không đầu không đuôi, rất dễ khiến cho người ta nghĩ nhiều.

Mưa ngớt đi một chút, nước mưa rả rích táp vào cửa sổ, bên ngoài tối om đẩy những bóng cây lui dần về phía sau.

Lý Dương Kiêu ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời y cũng thấy được cái bóng phản chiếu lên cửa kính của mình.

Rõ ràng là trước giờ y sẽ không để ý, nhưng hôm nay y cứ ngắm nghía cái bóng đó mãi, trong lòng thầm đưa ra lời bình luận "hình tượng tạm ổn" cho mình. Sau đó y lại dựa ra sau ghế, để lộ ra cái bóng ịn lên cửa sổ của Trì Minh Nghiêu. 

Y chăm chú ngắm nhìn cái bóng kia, vài giây trôi qua lặng yên không một tiếng động. Rồi y lại nghĩ đến tối nay chuyện "lần thứ tư" có thể sẽ phát sinh, đầu tiên là cảm nhận được một cơn nóng bừng lên, rồi bất chợt nghĩ đến chuyện "Vậy sau khi lần này kết thúc, Trì Minh Nghiêu có còn đến đoàn phim không?"

Cảnh tượng Diệp Thiêm níu lấy Trì Minh Nghiêu một lần nữa tái hiện trong đầu y. Y có phần thông cảm với Diệp Thiêm rồi, nếu thời gian nhiều thêm chút nữa, có lẽ y cũng sẽ khiến mình trở nên cực kỳ chật vật.

Tống Sưởng chỉ cho y hi vọng trong vòng hai giây nên y mới có thể rút lui hoàn toàn khỏi tình yêu thầm kín này một cách danh dự như vậy. Nhưng Trì Minh Nghiêu lại khác, dường như mỗi câu nói, mỗi hành động của hắn đều như đang nói rằng ngay giây phút này tôi rất yêu cậu.

Nhưng giây tiếp theo thì sao?

Lý Dương Kiêu tự dưng lại chớm buồn. Tại sao mỗi lần y đều khiến mình trở thành kẻ bị động trong tình cảm chứ, rõ ràng là những người từng tỏ tình với y nhiều vô số kể cơ mà.

Dẫu biết trên núi có hổ, vẫn hướng núi hổ mà đi*, câu nói này vô duyên vô cớ hiện lên trong đầu Lý Dương Kiêu.

(*) Dẫu biết trên núi có hổ, vẫn hướng núi hổ mà đi: Chỉ việc dù biết đó là hiểm nguy nhưng vẫn xông pha, dấn thân.

Thật sự không biết đó là dũng cảm... hay tìm đường chết nữa.

Vừa vào phòng, Lý Dương Kiêu đã quẳng lại một câu "Tôi đi tắm trước đây," rồi vọt ngay vào phòng tắm.

Y hơi sợ Trì Minh Nghiêu cũng sẽ chen vào theo, sau đó ấn y xuống bồn tắm giày vò, cũng không phải hắn chưa từng làm chuyện này. Không phải là y từ chối gì chuyện chơi trong phòng tắm, mà nguyên nhân quan trọng nhất là y cảm thấy mình lúc này hẳn là... trông không đẹp.

Cởi quần áo ra, y cúi đầu nhìn lại mình, đúng là không được đẹp lắm. Vết thương cũ mấy hôm trước học trượt ván đã tụ thành vết bầm xanh tím, cộng thêm máu tụ do hôm nay bị va đập, thật tình có thể xưng là một mảnh chiến tích hoa hoè hoa sói.

Người không biết có khi còn cho rằng y túng dục quá độ.

Lý Dương Kiêu tắm rửa xong xuôi, đứng trước gương nhìn mái tóc xám hoa râm mềm rũ rượi dính trên đầu, hình như không được đẹp lắm. Ma xui quỷ khiến thế nào y lại cầm máy sấy lên, đứng trước gương hong khô một nửa, cuối cùng, còn lấy tay vuốt hai cái mới trùm khăn tắm đi ra ngoài.

Trì Minh Nghiêu đang ngồi cạnh giường giở kịch bản của Lý Dương Kiêu.

Trong tình tiết được phân chia, sau khi trải qua sự cố đâm xe này, La Tử Minh sẽ tiếp tục giả làm người bị thương trước mặt Triệu Khả Nghiên thêm mấy ngày nữa. Một hôm nào đó khi tan ca y còn giả vờ bị ngã để khi được Triệu Khả Nghiên khom lưng đỡ dậy, La Tử Minh sẽ sáp lại, định hôn trộm Triệu Khả Nghiên, nhưng lại bị Triệu Khả Nghiên đẩy ra.

Trên kịch bản của Lý Dương Kiêu có cả bút ký của y, không chỉ điều chỉnh âm điệu cho từng lời thoại, còn đổi cả những từ dễ nói nhịu thành từ khẩu ngữ hoá, một số chỗ còn viết cả chú thích về tính cách nhân vật. 

Trì Minh Nghiêu nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên bắt gặp Lý Dương Kiêu bước ra.

Lý Dương Kiêu nhanh chóng nhặt một chiếc áo phông rộng trên giường mặc vào người, vừa chui vào  áo, vừa nói hắn đi tắm rửa.

Tuy rằng động tác của y rất nhanh, nhưng Trì Minh Nghiêu vẫn chú ý đến vết tím xanh cạnh sườn Lý Dương Kiêu, hẳn là hồi nãy bị đập trúng.

Trì Minh Nghiêu nghiêng người dựa vào giường, vén áo phông của y lên: "Đợi đã, để tôi xem chút nào." 

Động tác của Lý Dương Kiêu thoáng khựng lại: "Xem cái gì?"

"Ra đây coi."

Lý Dương Kiêu nghe lời sáp lại một chút.

Trì Minh Nghiêu vén áo y lên, nhìn thấy vết tím xanh kia, rồi vươn tay chạm nhẹ lên đó: "Đau không?"

Lý Dương Kiêu lùi lại tránh đi: "Không chạm vào sẽ không đau."

Thật ra lùi về phía sau tránh đi không phải vì đau, mà là vì y cương lên rồi. Trì Minh Nghiêu ở rất gần eo của y, hơi thở ấm nóng phả lên trên làm y hơi ngứa.

Thân dưới chỉ quấn khăn tắm nên bộ phận cương lên đó không có chỗ nào để che đậy.

Trì Minh Nghiêu cũng chú ý đến. Hắn đưa mắt nhìn Lý Dương Kiêu, đưa tay chạm vào vị trí lồi lên kia, cười cười, sau đó ngồi dậy nói: "Tôi đi tắm rửa đây."

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm khép lại, Lý Dương Kiêu chán nản đặt mông xuống giường, đưa hai tay lên che mặt, cảm thấy thật sự mất mặt quá rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net