Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Lùn

Đầu tháng mười một, nhân viên trong tập đoàn Tần thị đại xáo trộn, tin tức bát quái đều nói hậu trạch Tần gia không yên, nhiều năm trước tranh phong ghen tuông đến mưu hại mạng người, chuyện xấu truyền đến có người có mắt trên phố.

Nhưng mà sự thật đến tột cùng như thế nào, người ngoài không biết, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tam thiếu gia Tần gia trước kia không có danh tiếng càng ngày càng xuất hiện trong các loại trường hợp, đại biểu cho cả Tần gia, nghiễm nhiên trở thành người thừa kế gia tộc được bồi dưỡng.

Tâm tư người trong giới khó đoán, gặp gió nhiều nhất, mắt thấy Tần gia thay đổi, liền thành đàn chuyển hướng, lời mời tụ tập Tần Ngụy Vũ mấy ngày gần đây nhận được nhiều hơn gấp đôi so với ngày thường.

Hôm nay trước khi tan tầm, trợ lý lại đưa tới thiệp mời, nhắc nhở đây là tấm thứ ba Lý thiếu đưa tới trong tháng này, lại đẩy đi chỉ sợ không thích hợp lắm.

Tần Ngụy Vũ lật lịch, nhắn tin cho Kỷ Chi Nam đang quay phim ở nơi khác, sau đó ngồi xe đến địa điểm tụ họp.

Trên đường nhận được câu trả lời của Kỷ Chi Nam: [Đi đi, uống ít rượu [Ngạo mạn]]

Thần sắc Tần Ngụy Vũ ôn nhu, nhanh chóng gõ chữ hỏi: [Ngày mai trở về sao? [Đáng thương]]

Kỷ Chi Nam: [Bận, không có thời gian [khốn]]

Tần Ngụy Vũ nhìn thấu không nói, trả lời biểu tình [đau lòng] phối hợp diễn kịch với cậu.

Buổi tối tụ tập được một nửa hắn liền đứng dậy muốn đi, lập tức có người lôi kéo hắn: "Tần thiếu về làm gì sớm như vậy? Nhìn cô nương một phòng này, đều là hướng về phía ngài, ngài nhẫn tâm cứ như vậy mà đi sao? ”

Tần Ngụy Vũ bất động thanh sắc vỗ tay túm lấy hắn, lãnh đạm nói: "Thật ngại quá, vị trong nhà đang chờ tôi trở về, đi trước một bước. ”

Đẩy cửa nhà ra, bên trong vẫn đen kịt như trước, vừa bước lên bậc thềm huyền quan liền đá phải thứ gì đó, đưa tay sờ một cái, là một cái vali.

Vào ban đêm hắn không ở nhà, một cậu bé không bao giờ thích bật đèn.

Tần Ngụy Vũ chỉ bật một ngọn đèn mờ ở cửa ra vào, đi vào, không ngoài ý muốn nhìn thấy Kỷ Chi Nam đang ngủ say trên sô pha, trên bàn trà bên cạnh bày một cái hộp bánh ngọt cực lớn.

Tần Ngụy Vũ sờ sờ tay cậu trước, vẫn ấm, hẳn là không ngủ được bao lâu. Hắn khom lưng ôm người lên, đi được một nửa cầu thang, Kỷ Chi Nam từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói: "Anh về rồi. ”

Tần Ngụy Vũ đặt cậu lên giường, cậu mệt đến mức hai mắt cũng không mở ra được, còn giãy dụa muốn đứng lên, miệng lẩm bẩm: "Mười giờ rưỡi rồi... Sắp tới ngày mai..."

Tần Ngụy Vũ đè cậu lại, hôn lên trán cậu: "Ngoan, bánh ngọt ngày mai ăn cũng giống nhau."

Kỷ Chi Nam gần đây dậy sớm quay phim, ngay cả thời gian ngủ cũng phải tranh nhau từng giây từng phút. Sau khi chiến đấu qua lại với mí mắt nặng nề, cuối cùng kết thúc trong thất bại, ngủ say trong khuỷu tay Tần Ngụy Vũ.

Sáng hôm sau, Tần Ngụy Vũ tỉnh lại trong tiếng đàn dương cầm leng keng.

Có thể là do đêm qua uống chút rượu, hiếm khi hắn dậy muộn hơn Kỷ Chi Nam. Lúc rửa mặt xong đi xuống lầu, Kỷ Chi Nam đang chơi "Thổ Nhĩ Kỳ tiến hành khúc", ngón tay thon dài nhảy nhót trên phím đàn, Tần Ngụy Vũ không hiểu âm nhạc cũng nghe ra tiết tấu đàn của cậu càng ngày càng nhanh, giống như đang thúc giục người ta nhanh chóng tới quỳ xuống cho cậu.

Tần Ngụy Vũ hiểu rõ trong lòng, đi qua liền trầm giọng xin lỗi: "Anh sai rồi. ”

Kỷ Chi Nam gõ xuống chuỗi nốt nhạc cuối cùng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sai chỗ nào? ”

Tần Ngụy Vũ thành khẩn nói: "0 giờ không đánh thức em dậy. ”

Kỷ Chi Nam hừ một tiếng, đứng lên đi về phía phòng ăn.

Chiếc bánh đã được đặt trên bàn với hai ngọn nến số trên đó.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của Tần Ngụy Vũ.

"Anh cũng đừng quá cao hứng." Kỷ Chi Nam vừa thắp nến vừa nói, "Em làm bánh ngọt này là để chúc mừng nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay của mình, không phải đặc biệt tổ chức sinh nhật cho anh. ”

Nghe xong lời này, tươi cười trên mặt Tần Ngụy Vũ lại càng thêm xán lạn: "Ừm, anh biết. ”

Biết em khẩu thị tâm phi.

Kỷ Chi Nam lại lấy ra một chai rượu vang đỏ: "À, cái này cho anh nếm thử, thuần khiết tự nhiên không thêm chất, nếu không tin em có thể giúp anh thử xem. ”

Tần Ngụy Vũ thẹn với chuyện cũ, cầm tay Kỷ Chi Nam, nói: "Bảo bối tốt, nể tình sinh nhật của anh, liền tha cho anh đi. ”

Mặt Kỷ Chi Nam đỏ bừng. Tên này gần đây không biết cùng ai học, xưng hô của hắn muôn hình vạn trạng, miệng cứ vậy nói ra.

Người lớn không chấp tiểu nhân. Kỷ Chi Nam đại nhân ngồi xuống, hắng giọng nói: "Nếu bánh ngọt đã có, vậy em sẽ cố khó hát cho anh một bài hát sinh nhật. ”

Tần Ngụy Vũ ngồi xuống đối diện cậu, rửa tai cung kính nghe.

Mặt trời bên ngoài vừa vặn, lá rụng đầu tiên của mùa thu xoay chậm rắc xuống, người trước mắt tắm rửa dưới ánh mặt trời, lại so với ánh mặt trời càng thêm chói mắt, tiếng hát trong trẻo vang lên bên tai, so với tất cả giai điệu hắn từng nghe qua đều động lòng người hơn.

Sinh nhật cuối cùng của kiếp trước, người sẽ hát bài hát sinh nhật cho hắn không ở bên cạnh.

Hắn dậy sớm như thường lệ, mặc âu phục ủi thẳng tắp, đi vào công ty, mở máy tính, trong hòm thư nằm ba tin nhắn chúc mừng sinh nhật, nhưng hắn lại không muốn mở ra xem.

Buổi trưa trợ lý vào giao đồ ăn, không dám quấy rầy nhiều, buông bánh ngọt xuống liền đóng cửa đi ra ngoài.

Tần Ngụy Vũ bận đến giờ làm việc buổi chiều, mới đem ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển đến hộp bánh ngọt nho nhỏ, mở ra múc một muỗng kem đưa vào miệng, nếm không ra mùi vị gì, đầu lưỡi giống như chết lặng.

Nhân viên Hoa Thịnh được hưởng phúc lợi sinh nhật có lương nghỉ nửa ngày, buổi chiều khi nữ trợ lý nhắc nhở Tần Ngụy Vũ, đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó hỏi cô: "Sinh nhật, bình thường làm gì? ”

Trợ lý bị ngơ ngác, nói: "Sinh nhật mà nói... Nói chung là ăn tối với bạn bè, hoặc về nhà, ăn bánh ngọt, thắp nến, ước nguyện ... Có lẽ đó là tất cả. ”

Tần Ngụy Vũ gật đầu.

Hắn lái xe lên núi Hồng Diệp một mình.

Lúc đi đúng vào giờ cao điểm mọi người thắp hương bái Phật xong, chờ hắn lên núi, mặt trời sắp thu lại tia sáng cuối cùng, sắc trời lờ mờ, trong phật đường đình viện thưa thớt người, hương nến ban ngày cung phụng cũng sắp cháy đến tận cùng, chỉ có tiếng hòa thượng gõ mộc phiêu đãng trong không khí mùa thu hơi lạnh.

Tần Ngụy Vũ nhìn cây treo đầy dây thừng màu đỏ ở giữa sân nhập thần, lúc tiểu hòa thượng đi ra quét dọn, hắn mới cất bước đi vào phật đường.

Lão hòa thượng đọc xong đoạn kinh văn cuối cùng, mở mắt ra liền nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi quỳ gối trước tượng Phật, trên mặt không buồn không vui, nhìn ăn mặc hẳn là đang ở thời điểm tốt nhất trong cuộc đời xuân phong đắc ý, tại sao phải đến thắp hương bái Phật tìm bình an?

Người đến đều là khách, lão hòa thượng tay cầm phật châu tiến lên hỏi: "Thí chủ muốn cầu điều gì? ”

Tần Ngụy Vũ ngẩn ra, môi mấp máy vài cái, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi muốn em ấy trở về. ”

Lão hòa thượng lắc đầu, niệm một tiếng A Di Đà Phật, chậm rãi nói: "Gió nổi duyên tán, chuyện cũ đừng nhắc tới. ”

Lúc xuống núi, màn đêm buông xuống, ánh trăng thưa thớt, Tần Ngụy Vũ dừng ở ven đường, đứng ở bên ngoài nhìn bầu trời thật lâu, cho đến khi mây bay tới, che khuất ánh sáng của các vì sao.

Đều nói sinh nhật muốn ước nguyện, dựa vào cái gì nguyện vọng của hắn không thể thực hiện được?

Hắn lái xe nhanh chóng chạy trên đường cao tốc vòng quanh núi, trong đầu không ngừng xoay quanh câu "Chuyện cũ" không thể làm gì được.

Chuyện cũ không đề cập tới.

Còn sau đó thì sao?

Đời này không được, vậy kiếp sau thì sao?

Hắn thừa nhận mình cố chấp đến có chút điên cuồng, ở nơi người khác không nhìn thấy, hắn đem những thứ không chiếm được để ở trong lòng, không chết không ngừng tra tấn chính mình.

Huống chi hắn vốn nên đưa tay ra là có thể lấy được, một người còn nguyên vẹn, một trái tim hoàn chỉnh.

Tần Ngụy Vũ cắn chặt răng, đạp chân ga đến cùng.

Hắn ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ trời nhìn lên bầu trời, có lẽ là xe chạy quá nhanh, mây bị gió thổi bay, từng chút tinh quang lộ ra, chợt ẩn chợt hiện nháy mắt với hắn.

Suốt bốn tháng, tâm tình của hắn chưa bao giờ thoải mái như bây giờ, tựa như mây đen quanh quẩn trong lòng nhiều năm rốt cục cũng tản ra, rộng mở sáng sủa, được gặp trời đất.

Em ấy đi rồi, mình có thể đuổi theo.

Gió gào thét bên tai, kèm theo tiếng động cơ ầm ầm, hắn nhìn không chớp mắt những vì sao rơi trên bầu trời đêm, cuối cùng hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay cầm vô lăng ra.

"Này, hát xong rồi, anh có nghe không?" Kỷ Chi Nam bất mãn vỗ bàn.

"Ừm, hay." Tần Ngụy Vũ vỗ tay.

Kỷ Chi Nam trợn trắng mắt: "Anh cứ thổi đi, sau này không hát cho anh nữa! ”

"Không nhất định phải hát, nói cũng được." Tần Ngụy Vũ bắt đầu cắt bánh ngọt, "Bất quá nếu hát, anh sẽ càng cao hứng hơn. ”

Kỷ Chi Nam hừ một tiếng, nghiêm túc ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó múa chân chỉ huy Tần Ngụy Vũ cắt cho cậu một miếng nhỏ, thuận tiện giúp tính một chút calo, chị Chu Như lại ghét bỏ cậu thời gian này dưỡng mập.

Ăn xong bánh ngọt dì còn chưa tới, Kỷ Chi Nam nói muốn lên máy chạy bộ đổ mồ hôi, Tần Ngụy Vũ liền ôm lấy công việc thu dọn.

Trong phòng bếp nhận được điện thoại của cậu Nhạc Tùng.

Đều nói cháu trai giống cậu, hắn bình thường ít nói như cậu, có thể dùng chữ tuyệt đối không dùng miệng, Tần Ngụy Vũ sau khi về nước liền đưa số điện thoại cho cậu, đây là lần đầu tiên cậu gọi điện thoại tới.

"Tiểu Vũ, chúc mừng sinh nhật."

Tần Ngụy Vũ để trống hai tay rửa chén, mở điện thoại rảnh tay đặt trên bàn nấu ăn, nói với micro: "Cảm ơn cậu." ”

"Thế nào, nguyện vọng sinh nhật năm ngoái đã thành hiện thực sao?"

"Ừm, nhờ lời cát của ngài."

"Vậy là tốt rồi, cùng Tiểu Nam sống tốt."

Điện thoại vừa cúp máy, Kỷ Chi Nam lười biếng không đổ mồ hôi liền từ sau lưng nhảy lên ôm cổ hắn, kẹp chân đặt đầu lên vai hắn, hung dữ hỏi: "Nguyện vọng sinh nhật năm ngoái là gì? Nói đi! ”

Tần Ngụy Vũ cười cười, tay ướt đưa ra phía sau điểm điểm mũi Kỷ Chi Nam, Kỷ Chi Nam sợ tới mức co rụt lại, sau đó phẫn nộ tay không lấy một khối bánh ngọt đặt bên cạnh, lau mặt Tần Ngụy Vũ đầy kem.

Mấy ngày nay, Tần tiên sinh lần đầu nếm thử nhà có ngôi sao không dễ dàng.

Kỷ đại minh tinh hiện giờ rất hot, vừa mới truyền ra dựa vào vai Tiêu Dương này được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, kế tiếp còn có phim truyền hình và điện ảnh muốn lên, tiền đồ một mảnh sáng lạn. Ngay cả khi cuối cùng không giành được nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, một đề cử là đủ để thiết lập sự nổi tiếng và địa vị của mình.

Kỷ Chi Nam nghỉ lễ nửa ngày thập phần gian nan không nói, buổi chiều phải trở về đoàn làm phim, Tần Ngụy Vũ ôm cậu ngủ trưa trên giường.

"Này, anh nói..."

"Gọi là ông xã." Tần Ngụy Vũ sửa lại.

Kỷ Chi Nam còn chưa quen với cách xưng hô này, nhăn mặt ríu rít: "Ừm... ông, ông xã anh nói, kiếp trước em cũng diễn Tiêu Dương, vì sao không được đề cử? Rõ ràng là diễn như nhau. ”

Tần Ngụy Vũ muốn cậu thừa dịp còn sáng ngủ nhiều một lát, một mặt nhẹ nhàng vỗ cánh tay cậu, một mặt nhỏ giọng nói: "Anh đoán đời này vận khí của em tốt hơn kiếp trước. ”

Kỷ Chi Nam ngáp một cái, đập vào miệng nói: "Ừm...Em cũng nghĩ vậy. ”

Tần Ngụy Vũ nhìn Kỷ Tiểu Tinh trong ngực hít thở giống như một con mèo nhỏ, nghĩ thầm, vận khí tốt nhất kỳ thật là anh.

Kiếp trước được người tốt như vậy yêu thương, trong chớp mắt đi tới đời này, nguyện vọng sinh nhật đầu tiên đã hứa cứ như vậy dễ dàng thực hiện.

Một năm trước, ngày hôm nay, Tần Ngụy Vũ hạ quyết tâm đem hạnh phúc bị bỏ lỡ đuổi về.

Hắn đã viết một lá thư cho cậu của mình, trong đó hắn nói:

"Con muốn một ngôi sao.''

Vài ngày sau nhận được thư trả lời của cậu:

『Sau đó?』

Tần Ngụy Vũ mở giấy trắng ra, thành kính viết ba từ trên đó —— yêu em ấy, bảo vệ em ấy, cả đời.

CHÍNH VĂN HOÀN

🥳🥳🥳🥳🥳🥳🥳

----------

Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người~~~

Chính văn cuối cùng cũng hoàn thành rồi.


Cám ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi mình cũng như bộ truyện này.

谢谢大家🥰🥰🥰🥰🥰🥰

05.03.2023 - Hoàn Beta


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net