Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu
KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 1: Nào, cùng giao dịch với ác ma nhé!

"Quản gia của Nguyên soái chết một cách bí ẩn?"

Giữa vầng sáng ảo, người đàn ông đeo gọng kính vàng cười khẽ, anh ta nhìn các nguyên lão Ban quản trị ngồi im thin thít phía đối diện nhưng ánh mắt không có chút ý cười.

"Quản lý Cologne hẳn là nhớ nhầm rồi, trong báo cáo khám nghiệm tử thi của quản gia tiền nhiệm ghi chép nguyên nhân tử vong vô cùng tường tận, sao có thể là "chết một cách bí ẩn" được?"

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Chín vị quản lý có mặt trong phòng họp run như cầy sấy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, mà bản thân Cologne còn phản ứng dữ dội hơn nhiều, ông thật sự là bất cẩn, vô tình phun ra lời không nên nói nhất.

"Đúng ... Đúng vậy, phó quan Meister."

Lòng Cologne hãi hùng, ông thấp thỏm cười gượng, lắp bắp:

"Tôi tuổi già trí nhớ kém quá, quản gia của Nguyên soái là bị đám Ma Trùng đáng hận tấn công mà chết, làm sao gọi là bí ẩn được."

Meister không cười nữa, đôi mắt thâm sâu đằng sau cặp kính nhìn chằm chằm vào Cologne đến khi vẻ tươi cười cứng đờ của ông ta sắp sụp đổ anh mới nở nụ cười, hết sức thân thiện nói:

"Quản lý Cologne à, nếu trí nhớ giảm sút thì phải chữa trị sớm, hoặc chọn ra một người thừa kế đủ tư cách cũng là một phương án không tồi, đúng không?"

Chọn người thừa kế.

Chân tay Cologne lạnh đi, biết tiền đồ của bản thân đã bị chôn vùi theo câu nói kia.

Các quản lý khác đang ngồi ở đây mặt mày tái mét, rõ là khiếp đảm vì chuyện này, ngược lại vị phó quan trên màn hình mỉm cười, quay đầu sang nói với trưởng ban: "Nếu đã ký hợp đồng xong thì mai tôi sẽ cử người đến Thành Trung Tâm đón tiếp quản gia mới."

"Tôi nhớ cậu ta tên là Bhutto phải không?"

"Đúng vậy."

Trưởng ban tóc hoa râm điềm tĩnh gật đầu, ông miễn cưỡng giả lả: "Bhutto là một đứa trẻ tốt, tuy rằng nhỏ tuổi nhưng rất đáng tin, xin ngài yên tâm."

"Vậy thì tốt."

Người đàn ông đeo gọng kính vàng cười híp mắt gật đầu, chủ động kết thúc cuộc gọi.

Sau khi vầng sáng tắt, cả Ban quản trị thả lỏng đi rõ rệt, các quản lý xung quanh dồn dập lên tiếng an ủi bạn già Cologne. Tuy họ đồng cảm nhưng suy cho cùng cũng do ông tự rước họa vào thân, những kẻ già mọn này thật sự không thể giúp được gì.

"Phía Bhutto rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Trưởng ban ngồi yên nhìn cảnh tượng cách đó không xa, cố tình hạ thấp giọng. Đúng lý ra Bhutto cũng phải tới họp mới phải.

Thư ký đứng bên cạnh ông bơ phờ "Vâng" một tiếng, "Không biết cậu ta nghe tin từ đâu nói là ba quản gia tiền nhiệm của Nguyên soái chết vì đủ kiểu nguyên nhân, bây giờ cậu ta một mực đòi hủy hợp đồng."

Chẳng có gì khó hiểu, bất cứ người bình thường nào sau khi biết được những điều ấy đều không muốn trở thành quản gia của Nguyên soái.

"Phái người đi làm công tác tư tưởng cho cậu ta lần nữa."

Trưởng ban nghĩ tới cái tác phong giống chó điên của quân đoàn thuộc căn cứ Số 6, lau mồ hôi đang đổ như tắm.

"Ngày mai là phải xuất phát rồi, hợp đồng đã ký xong xuôi hết, làm gì có chuyện thay đổi xoành xoạch!"

Thư ký thận trọng gật đầu. Bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của việc này. Chí ít hiện tại Bhutto tuyệt đối không thể hủy hợp đồng.

"Tại sao lại là tôi, tại sao?!"

Trong căn nhà đen như mực, Bhutto co quắp run rẩy không ngừng, nước mắt nước mũi dính đầy mặt: "Rõ ràng có người tốt hơn để chọn mà, chắc chắn là có chứ?"

"Apple, Willis, Colonel..."

Bhutto liệt kê hàng loạt cái tên ngày xưa cùng ứng tuyển với cậu ta, "Nhiều người như thế, nhiều người như thế tại sao cứ phải chọn trúng tôi vậy!"

Lúc đầu hưng phấn bao nhiêu, bây giờ lại sợ sệt bấy nhiêu, cậu ta thật sự không muốn chết. Bhutto nhìn xấp giấy trắng trên bàn, đôi mắt ngấn lệ dần dần điên dại.

Đúng vậy, tất là lỗi của hợp đồng, là tại hợp đồng!

Bhutto chật vật bò tới chồng giấy rác rưởi, lập cập rút con dao găm giắt bên hông hung tợn đâm vào hết nhát này đến nhát khác, bản hợp đồng dày cộm chớp mắt đã bị chém vụn.

-- Xoảng

Dao găm rơi xuống đất.

Bhutto thất thần nhìn những mảnh giấy nhỏ hợp lại như cũ, sự khuây khỏa ngắn ngủi một lần nữa bị cơn tuyệt vọng bao trùm, cậu ta không khỏi ôm mặt thảm thiết khóc nức nở:

"Quản gia chó đẻ! Anh hùng chó đẻ!"

Ba quản gia kia chết hết rồi.

Báo cáo khám nghiệm tử thi ghi là bị Ma Trùng xâu xé nên tử vong, nhưng thực chất họ đều bị Nguyên soái giết bởi vì làm trúng điều cấm kỵ của Nguyên soái.

Bhutton biết bản thân sẽ không may mắn thoát khỏi, cậu ta không ưu tú, chắc chắn rồi cũng chết dưới tay Nguyên soái, cậu ta tuyệt đối không thể đi đến căn cứ Số 6.

Nguyên soái chính là kẻ điên.

Cho dù là anh hùng thì sao, chẳng quản gia nào tự nguyện đâm đầu phục vụ cho hắn.

Tại sao cậu ta phải làm quản gia chứ?

Biết sớm thì lúc trước cậu ta đã mở một cửa hàng bán hoa theo sở thích của bản thân, ít nhiều cũng tốt hơn so với hiện tại phải đi chết ở căn cứ Số 6.

Người bên cạnh đưa khăn giấy sang, Bhutto đang chìm đắm trong thống khổ và hối hận khóc nấc lên, vươn tay nhận lấy.

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Người đưa giấy rất chu đáo.

Khăn giấy từ từ rớt xuống.

Bhutto nháy mắt đứng hình, toàn thân ớn lạnh như lọt vào hầm băng.

Trong phòng kín còn có người thứ hai.

Đối phương xuất hiện lúc nào? Đã xem bao lâu rồi? Căn phòng chật chội tĩnh lặng, sinh vật không rõ danh tính khiến cậu ta sợ hãi đến độ tay chân lạnh ngắt, não không nghĩ ngợi nổi.

Ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng xuyên qua bức màn, Bhutto lấy hết can đảm cứng nhắc ngẩng đầu lên, một cái mặt nạ hề với nụ cười khủng bố cách mặt cậu ta chỉ có một nắm đấm.

Tiếng thét hoảng sợ bị nghẹn ở cổ họng, Bhutto cảm thấy khó thở.

"Cậu vẫn muốn khóc ư?"

Nụ cười lố lăng trên chiếc mặt nạ hề kéo đến tận mang tai, vừa méo mó vừa xảo quyệt, cứ như chỉ cần cậu ta nói muốn là tên hề có thể thực hiện mọi điều ước của cậu ta vậy.

Bhutto suýt nữa tắc thở, ngay cả khi cậu ta muốn khóc nữa cũng sẽ lắc đầu theo bản năng.

"Ừm, vậy tốt quá rồi!"

Đối phương như vô cùng hớn hở, sát lại gần hơn một chút: "Tôi tìm khăn giấy ở đây cả buổi trời mới thấy mà anh xài hết luôn rồi, nếu anh khóc tiếp thì tôi không đưa giấy cho anh được nữa đâu."

Người đằng sau lớp mặt nạ trông có vẻ là một thiếu niên.

Nếu trong trường hợp khác có thể khen đối phương một câu nhiệt tình nhưng đặt ở hiện tại, Bhutto chỉ thấy càng ghê rợn.

Trên thực tế, nếu bạn đang ngồi khóc rống một mình trong phòng khóa trái cửa, đột nhiên xuất hiện một người lạ đeo mặt nạ hề nhiệt tình đưa khăn giấy, là ai thì cũng dựng tóc gáy thôi.

Bhutto nhìn sinh vật không xác định như thể đang giả ngu để cậu ta hạ thấp cảnh giác, nước mắt lại sắp tràn ra.

"Cậu rốt cuộc muốn ... muốn làm gì?"

Bhutto cố gồng mình, lắp bắp nói.

"Tôi muốn làm một giao dịch với anh."

Dường như đã hỏi đúng vào tâm khảm của tên hề, âm thanh của hắn nhẹ nhàng đi đôi chút, hắn nhích lại gần Bhutto hơn đôi chút, gần như là mặt kề mặt.

Khuôn miệng đen ngòm toe toét trên mặt nạ hề phóng to gấp mấy lần trong mắt Bhutto, giữa bóng đêm càng lộ rõ hơi thở khác thường, không ai hay hắn làm cách nào xuất hiện ở đây mà không một tiếng động.

"Giao ... giao dịch gì?"

Trong thoáng chốc Bhutto đã nghĩ hắn là ác ma đến từ địa ngục.

"Một giao dịch mà hai bên đều sẽ không lỗ vốn."

Sau lưng tên hề có thứ gì vút qua.

Nghe vậy Bhutto ngẩn người vài giây, bấy giờ mới nhận ra thứ đó là một cái đuôi màu đen.

Một cái đuôi chắc cú là không thuộc về nhân loại, toát lên tràn ngập mùi nguy hiểm.

******

Người đàn ông mặc quân phục từ phi hành khí* bước xuống, y đeo mặt nạ phòng độc màu đen, nửa khuôn mặt dưới được che kín mít.

Quang não phát ra tiếng rung. Sauron cúi đầu xem lướt qua, chấp nhận cuộc gọi đến.

Phó quan Meister đeo gọng kính vàng giọng nói có chút lười nhác, "Tầm này chắc em đã tới địa điểm được chỉ định rồi nhỉ."

"Tới rồi."

Âm thanh trầm khàn sau chiếc mặt nạ phòng độc.

"Thế được rồi." Meister tạm dừng, "Đón được người xong phải nhanh chóng trở về, quản gia mới cần phải cấp tốc làm quen với tất cả hạng mục công việc ở căn cứ trước khi Nguyên soái quay lại."

"Vâng."

"Quản gia mới anh nhớ hình như tên là ..."

"Á Tiêu."

"Ừ đúng rồi."

Meister không hề băn khoăn, gật đầu nói thẳng: "Nhớ kỹ đừng nhiều lời với đám người Ban quản trị, em không đối phó nổi đâu."

Tiếng bước chân láng máng vang lên.

Sauron liếc nhìn nguồn âm, thẳng thừng ngắt kết nối quang não, chẳng hề bận tâm tới anh trai đang lải nhải không ngớt.

"Á Tiêu?"

Giọng nói lạnh tanh hỏi để xác nhận lại.

Thiếu niên tóc đen diện áo đuôi tôm ngẩng đầu, thân hình cậu gầy yếu, trong tay xách vali da, đôi mắt xanh sáng ngời khiến người ta khó lòng phớt lờ.

Biết rằng đối phương đặc biệt tới đón mình, thiếu niên nở nụ cười từ tận đáy lòng, chân thành lịch sự gật đầu trả lời:

"Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi."

___________________________

(*) Phi hành khí là một loại phương tiện giao thông tương lai biết bay, cách gọi chung chung nên mình không biết dịch sao :')

Dù còn non tay nhưng hứa với lòng sẽ lấp cái hố này tới cùng. Chỗ nào lấn cấn gì mong mọi người thông cảm và cứ cmt (lịch sự, văn minh) để mình chỉnh lại. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện nhe <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net