Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu

KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 10: Bánh mì này xinh ghê

Nguyên soái tỉnh dậy vào ba giờ sáng.

Thời điểm giá trị TH vừa giảm xuống, ba vị phó quan lập tức chuyển Nguyên soái sang buồng cấp cứu. Mãi đến lúc ngài hồi phục ý thức thì trái tim treo lơ lửng của cả ba mới "hạ cánh" an toàn.

Người mất kiểm soát đã nhiều lần sử dụng phun sương ZYZ5 có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng rất cao, nhất là trong khoảng thời gian hôn mê sau khi ngấm thuốc. Số người mất kiểm soát bỏ mạng do không chịu nổi độ mạnh của thuốc đạt tỉ lệ 50%.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Sauron và Uy Thành không đồng ý để Nguyên soái dùng chất ức chế này. Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận rằng ZYZ5 là biện pháp tối ưu trong hoàn cảnh ấy.

"Tần Sâm đâu?"

Giọng nói có chút trầm khàn vang lên.

"Đang bị nhốt ở buồng cách ly ạ."

Uy Thành dừng lại vài giây, bổ sung thêm: "Emily phụ trách canh chừng hắn."

Nếu như Tần Sâm không phải em trai ruột của Nguyên soái, chỉ với hành vi cố tình mang theo thiết bị gây nhiễu tín hiệu đã đủ biến vị trí hiện tại của cậu ta thành một nơi khác.

"Nguyên soái, xử trí Tần Sâm thế nào đây ạ?"

Meister không quanh co lòng vòng, bây giờ Nguyên soái là người duy nhất biết đầu đuôi câu chuyện nên chỉ ngài mới có quyền định đoạt cách giải quyết Tần Sâm.

Bên trong buồng cấp cứu ánh sáng lờ mờ, bóng tối nuốt trọn phần thân trên của người đàn ông, chẳng ai biết trên khuôn mặt hắn đang có biểu cảm gì, chỉ có thể lòe nhòe thấy được tròng kính bảo hộ đen kịt và đường viền hàm sắc bén.

Buồng cấp cứu vô cùng yên tĩnh.

Từng giây từng phút dần trôi qua, ba vị phó quan ngày một áp lực trầm trọng hơn, thời gian Nguyên soái im lặng càng kéo dài thì đồng nghĩa sự tình càng phức tạp.

"Đưa nó rời căn cứ, nghiêm cấm đặt nửa bước chân vào căn cứ, nếu làm trái, giết chết tại chỗ."

Âm thanh khàn khàn mà vững vàng như đã quyết định được phương thức xử lý đối phương ngay từ đầu.

Ba vị phó quan nhanh nhẹn hô "Vâng", lòng hơi nặng nề.

Rốt cuộc Tần Sâm thốt ra lời không nên nói nào mà khiến Nguyên soái nổi giận đến vậy? Phải biết rằng vị Nguyên soái tác phong đanh thép này vẫn luôn quan tâm đứa em trai Tần Sâm hết mực.

Bây giờ Nguyên soái ra mệnh lệnh như thế thì chỉ có thể là Tần Sâm đã chạm phải giới hạn lòng nhẫn nhịn của ngài.

Ba con người đảm nhiệm chức vị phó quan lăn lộn chốn quan trường đương nhiên sở hữu chỉ số EQ không hề thấp. Sau khi nắm bắt được hướng giải quyết, cả ba ăn ý né tránh các chủ đề tương tự, bắt đầu trao đổi công tác khác.

Đối với bệnh nhân bình thường mà nói, vừa trải qua ca cấp cứu cần mau chóng dưỡng sức, còn Kẻ cấm kỵ thì khác. Họ gánh trên vai lời nguyền cấm kị, đồng thời được ban cho sự cường hóa cơ thể, mỗi lần qua khỏi cơn nguy kịch đều sẽ hồi phục rất nhanh.

Công việc của căn cứ không thể trì hoãn, Nguyên soái vết thương nặng chưa lành đã lao vào công tác cũng là điều thường tình.

Meister báo cáo trọng tâm những chuyện xảy ra gần đây trong căn cứ, chẳng hạn như sự kiện Kẻ cấm kỵ gây náo loạn bữa tiệc liên hôn với quân nhân căn cứ Số 4.

Suốt thời gian đó Tần Thích không nói một lời, khi nghe thấy trên phiếu số tặng kèm của tiệc rượu có dính chất lạ và quản gia mới suýt bị thương, ngón tay đeo găng da màu đen gõ xuống mặt bàn.

Tiếng động ấy ngắt ngang lời Meister.

"Kết quả điều tra."

Ngữ khí của Tần Thích khá lạnh lùng.

"Khả năng cao là người thuộc căn cứ Số 4 giở thủ đoạn, trước mắt chưa xác định được kẻ tình nghi và mục đích."

"Ừm."

Tần Thích không nói gì nữa, tiếp tục lắng nghe cấp dưới báo cáo nhưng đầu óc có chút phân tâm, rõ là đang suy nghĩ chuyện khác, lát sau hắn mới nói: "Tiếp tục điều tra."

"Vâng."

Meister gật đầu.

So với nhân viên văn thư như Meister thì hai vị phó quan còn lại kiệm lời hơn, im hơi lặng tiếng từ đầu chí cuối, hai người họ không thích động não lắm, chỉ thích ra chiến trường.

Trông thấy Nguyên soái cùng Sauron đã bàn xong việc chính, Uy Thành hướng mắt nhìn Meister, lặp lại câu nói vừa nghe ban nãy: "Á Tiêu bị tập kích ở căn cứ?"

"Ừ, bữa thứ hai tới căn cứ đã gặp kiếp nạn, Á Tiêu tuổi nhỏ thôi chứ dũng cảm xa mấy quản gia cũ nhiều."

Ánh mắt Meister hiện lên chút ý cười.

Đây là suy nghĩ chân thật của Meister, anh ta cũng muốn phần nào tạo cho Nguyên soái ấn tượng tốt về Á Tiêu để sau này hợp tác dễ dàng hơn.

Meister quay đầu nhìn Nguyên soái đang ẩn mình trong bóng tối: "Vừa nãy cậu ấy còn tính chuẩn bị sẵn vài thứ giúp ngài mau chóng hồi phục."

Uy Thành đứng một bên nghe vậy nhẹ nhõm hẳn, nở nụ cười chất phác, vô ý nói suy nghĩ ra thành lời: "Vậy đỡ rồi, lúc đấy tôi thấy trạng thái của cậu ấy không ổn lắm, còn tưởng cậu ấy chứng kiến Nguyên soái dị hóa xong muốn bỏ việc như mấy quản gia tiền nhiệm, không muốn nghỉ là tốt rồi."

"Trạng thái không ổn?"

Meister nghe thế có hơi ngạc nhiên dù nằm trong dự đoán của anh ta. Á Tiêu can đảm đến mấy thì vẫn là một quản gia trưởng thành ở Thành Trung Tâm hòa bình, ban đầu bị hoảng sợ là chuyện bình thường, hoặc phải nói, hoảng sợ mới là bình thường.

Miễn là không nhắc tới từ chức, song phương có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ.

Tần Thích ngồi trên giường bệnh không nhận xét về đoạn đối thoại của hai phó quan mà chỉ nói: "Xong chưa? Không còn việc báo cáo thì ra ngoài đi."

Giọng của hắn trầm thấp và đầy sức quyến rũ, tốc độ nói chậm rãi tựa như chẳng bận tâm đến người quản gia mới sắp xuất hiện.

Các đời quản gia trước chính là minh chứng xác thực rằng bản thân hắn không phù hợp để thuê quản gia.

Giả sử trường hợp hắn không phải đề phòng giá trị TH tăng chạm ngưỡng độ nguy hiểm cao khi xuất trận dẫn tới không thể tiến vào Thành Trung Tâm, vị quản gia mới này có lẽ đã chẳng có mặt ở căn cứ Số 6.

"Sáng mai nếu quản gia mới không muốn đến thì đừng ép cậu ta."

Nghĩ tới dáng vẻ toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy của những quản gia tiền nhiệm lúc gặp hắn, Tần Thích cảm thấy vị quản gia đã chứng kiến trạng thái dị hóa của hắn cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn được bao nhiêu.

Ba vị phó quan đồng loạt nhìn nhau, Meister nhớ lại biểu cảm mong đợi của Á Tiêu, rõ ràng đối phương không hề tỏ ý từ chối đến đây.

Nhưng hiện tại anh ta không cần phải nhiều lời, tất cả là tùy theo quyết định cuối cùng của Á Tiêu vào sáng ngày mai.

Nghĩ vậy, Meister nhắn một tin cho Á Tiêu, định truyền đạt lại ý của Nguyên soái.

Tầm này trời đã tờ mờ sáng, quản gia mới chắc hẳn đang say giấc nồng, Meister cũng không hi vọng Á Tiêu sẽ trả lời anh ta, suy cho cùng lúc đầu không gọi quản gia mới đến ngay là vì muốn để cậu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nào ngờ, một giây sau quang não lập tức rung lên.

Meister: ... Thế là cậu ấy không ngủ à?

***

Tiếng mở cửa vang lên rồi đóng lại.

Tia sáng yếu ớt lập lòe trong buồng cấp cứu hoàn toàn biến mất, giữa màn đêm thâu, căn phòng diện tích không quá lớn như phóng đại thêm gấp trăm lần. Tần Thích đốt một điếu thuốc, ánh lửa nhỏ phản chiếu lên kính bảo hộ, bên tai lặng thinh.

Sương khói lượn lờ, ánh lửa dập tắt.

Tần Thích tháo kính bảo hộ rồi ném nó sang một bên, hắn không thể ngủ sau mười một giờ đêm dù trong bất kể tình huống nào, tật xấu này đương nhiên áp dụng cho cả hiện tại.

Bàn tay hắn đè vào phần bụng, cơn đói khát lâu rồi mới xuất hiện.

Trong khi ấy, Á Tiêu đang nằm sấp trên giường, phe phẩy cái đuôi trò chuyện với Meister.

Ác ma trung cấp có khả năng thức mấy ngày liền, nhưng dưới sự dạy dỗ của hệ thống, Á Tiêu tạo thói quen tốt đi ngủ đúng giờ từ thuở bé, bình thường thời điểm này cậu đã ngủ mê man.

Song, vì sự việc xảy ra hôm nay quá đỗi kích thích khiến Á Tiêu dây dưa không định đi ngủ, sau đó thì nhận được tin nhắn Meister gửi tới.

Thì ra vai phản diện tỉnh dậy rồi!

Đôi mắt Á Tiêu bừng sáng nhìn chằm chằm vào màn hình khung trò chuyện, khi hay tin nhóm phó quan đã rời khỏi buồng cấp cứu còn Nguyên soái cũng đã đi nghỉ ngơi, cậu nắm chặt tay tiếc hùi hụi.

Chỉ có điều, vai phản diện sẽ thức trắng đêm nếu chưa say giấc vào lúc mười một giờ khuya, đây là thói quen của hắn. Bây giờ đồng hồ sắp điểm bốn giờ sáng, vài phút trước hắn vẫn tỉnh thì có nghĩa hắn đã mất ngủ nhỉ?

Á Tiêu cân nhắc hồi lâu, cứ phân vân lưỡng lự giữa đi và không đi. Cậu mong tạo được ấn tượng đầu tiên thật tốt với Nguyên soái mà lúc này đi thì quá sớm, đành kìm nén ý định khởi hành ngay trong đêm, chờ tương lai quen thân rồi hẵn làm.

Á Tiêu là một chiếc ác ma lịch sự.

Tiếp đấy cậu túm chặt Meister, hỏi thăm kỹ càng về tình trạng hiện tại của Nguyên soái.

Meister: Giá trị TH của Nguyên soái vẫn nằm trong phạm vi mức độ nguy hiểm cao nhưng đã có xu hướng ổn định hơn, triệu chứng dị hóa cũng biến mất, trước mắt tình trạng chuyển biến tốt.

Á Tiêu: Vậy tốt quá rồi.

Tình trạng của Tần Thích bình thường thì cậu mới có thể thuận lợi gặp đối phương, Á Tiêu lắc lư cái đuôi mà nghĩ.

Rồi cậu thấy Meister đề cập đến việc nếu bây giờ cậu sợ Nguyên soái thì tạm thời có thể không đi gặp ngài, Á Tiêu lập tức từ chối, cậu chắc chắn phải gặp vai phản diện.

Không chỉ không từ chối lời đề nghị, Á Tiêu còn bừng bừng khí thế hứa hẹn ngày mai sẽ đưa bữa sáng qua đúng giờ.

Meister đọc tin nhắn trên màn hình, độ thiện cảm dành cho Á Tiêu tăng thêm nhiều, quả nhiên mắt nhìn người của anh ta không hề sai, Á Tiêu quả thật là một quản gia vô cùng có trách nhiệm.

Ở bên kia, Á Tiêu kết thúc cuộc trò chuyện rồi tắt quang não, canh thời gian rời giường, khoác lên chiếc áo đuôi tôm, đi tới phòng bếp của pháo đài nấu bữa sáng cho Nguyên soái và mình.

Vốn dĩ Nguyên soái chỉ cần uống dịch dinh dưỡng nhưng vì tác dụng phụ "háu ăn", hắn bắt buộc phải nạp thức ăn thô mới có thể chắc bụng hơn.

Thời gian nướng bánh mì tốn khoảng một tiếng.

Á Tiêu đã lập kế hoạch xong xuôi, bây giờ sắp bốn giờ sáng, theo như thời gian biểu sinh hoạt của Nguyên soái thì hắn sẽ ăn sáng vào lúc bảy giờ đúng, dù sao cậu cũng không ngủ nổi, đợi bánh mì ra lò là cậu chạy thẳng đến gặp Nguyên soái.

Khi đó cậu có thể mượn cớ đưa bữa sáng rồi theo lẽ tự nhiên ở lại làm việc bên cạnh vai phản diện thực lực đáng gờm và hấp thu giá trị ác ma!

Hệ thống tắt chế độ ngủ đông ngay lúc Á Tiêu chuẩn bị bỏ bánh mì thơm lừng vào khay, cậu còn có lòng đậy nắp lại để giữ món ăn nóng hổi.

【 Chú Tư ơi, con đi gặp vai phản diện đây! 】

Hệ thống chưa nhìn thấy ổ bánh mì, gật gù, trong lòng âm thầm cổ vũ khích lệ ký chủ: Vai phản diện đã uống thuốc nên tạm thời sẽ không mất kiểm soát, ký chủ vừa hay có thể tranh thủ giành lấy sự thiện cảm của vai phản diện!

Cùng lúc này, Tần Thích cả đêm không ngủ đang hơi cúi đầu chỉnh lại găng tay đen bên trái, rèm cửa dày cộm che khuất mọi tia sáng lăm le rọi vào, những cảm xúc tiêu cực chôn giấu tận nơi đáy lòng chen nhau thoát khỏi gông cùm giữa bóng đêm vô tận.

Tác dụng phụ "dạ dày rỗng" mà ZYZ5 gây ra dễ dàng bào mòn lý trí của một người, khiến bộ não chỉ nghĩ đến ngấu nghiến. Vô số thức ăn nhanh ngon lành bày trên chiếc bàn cách đấy không xa, nếu là một Kẻ cấm kỵ khác mắc phải loại tác dụng phụ "háu ăn" tương tự thì đã sớm nhào lên nuốt sạch sẽ tất cả mọi thứ.

Tần Thích ngồi yên trên giường như chẳng hề nảy sinh ham muốn lấp đầy bụng rỗng, cặp kính đen kịt che khuất đi đôi mắt u ám nhưng không thể vùi lấp lòng kiên định của hắn. Bờ môi mím chặt thành một đường suốt từ nãy đến giờ, đã một thời gian rất lâu, sự chú ý của Tần Thích không mảy may va phải đống đồ ăn ở đằng xa kia.

Thời điểm dùng bữa của hắn nghiêm ngặt, ngoại trừ khoảng thời gian ấy, Tần Thích nhất quyết không đụng tới bất kỳ đồ ăn nào.

Mặc cho cơn đói khát cồn cào trong bụng làm người ta cáu bẳn, hắn cũng không có ý định đứng dậy.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi nhận được sự cho phép, Uy Thành đẩy cánh cửa, ánh sáng le lói từ hành lang len vào căn phòng.

"Nguyên soái, Á Tiêu đưa bữa sáng đến cho ngài."

Bây giờ là bảy giờ sáng, không chênh không lệch, đúng chuẩn thời gian dùng bữa của hắn.

Tần Thích nghiêng đầu, nhìn về phía người quản gia trẻ tuổi đứng sau lưng Uy Thành, dù cách một tấm kính râm, hắn cũng trông thấy được khuôn mặt tựa hồ vô cùng vui vẻ của cậu thiếu niên, một loại cảm xúc dễ dàng "lây lan" tới những người xung quanh.

Không giống đang sợ hãi.

Tần Thích hờ hững đánh giá cậu bằng một câu như vậy.

Uy Thành gãi đầu, anh cười chất phác giới thiệu hai bên với nhau. Á Tiêu chào hỏi Nguyên soái rồi mở nắp khay đựng bữa sáng.

Ba ổ bánh mì đầu lâu nằm trong chiếc khay trắng tinh, hốc mắt rỗng tuếch đen ngòm, độ mở của hàm dưới rộng một cách lố bịch, như một vật chết đang nở nụ cười quái đản. Nước sốt màu tím dính sền sệt khiến người ta liên tưởng đến chất độc bị đổ ào xuống đầu lâu, vừa âm u vừa ghê rợn.

Bánh mì dậy mùi thơm ngọt kết hợp tạo hình hắc ám gửi gắm một thông điệp: Mau mau tới đây xơi bé đi nào, nhưng bé có độc á nha~

Uy Thành: ...

Ủa, ý là, cái giống ôn này là cho Nguyên soái ăn hả? Chất lỏng màu tím kia là thứ quỷ quái gì thế? Nhà bếp thực sự có kiểu mứt hoa quả này luôn?

Thậm chí Uy Thành - một tên đàn ông thô kệch không yêu cầu quá cao về vấn đề ăn uống, khi "chiêm ngưỡng" hình dạng bữa ăn sáng của Nguyên soái cũng không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Quản gia mới tính trả thù Nguyên soái ư?

Cái đống này nhìn thôi đã thấy bất ổn rồi đấy?

Uy Thành chưa kịp hoàn hồn thì lập tức chú ý đến Nguyên soái vốn chẳng phản ứng gì bỗng cầm lấy "cái giống ôn không giống ai" nếm thử một ngụm rồi dửng dưng nhận xét: "Bánh mì ngon."

Đôi mắt cậu thiếu niên đứng bên cạnh ngời sáng, mừng rỡ hết sức, nói: "Thật chăng? Tôi cũng cảm thấy lần nướng bánh mì này thành công mĩ mãn lắm, đẹp quá chừng!"

Nguyên soái không phủ nhận.

Uy Thành: ... ????

Do mình bị gì rồi sao?
_______________________
06/12/2023

Sau bao ngày ngụp lặn, ên đã ngoi lên khỏi mặt nước để update chương mới đây =)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net