Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu
KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 16: Trách nhiệm của ác ma

Tần Thích không phủ nhận gu thẩm mỹ của quản gia mới rất tuyệt.

Bất kể là hai đầu lâu chỗ tay vịn cầu thang, búp bê xác sống bày trên kệ sách hay bức phù điêu quái vật vặn vẹo trên tường, tất cả đều tăng thêm không khí ấm cúng cho biệt thự.

Ánh mắt hắn lướt qua vẻ mặt khá thỏa mãn của Á Tiêu, hàng mi nhẹ rủ, ngón tay đặt bên người khẽ động đậy, bỗng dưng hiểu ra vì sao vài người hay nói một quản gia xuất sắc có thể giữ cho cảm xúc của Kẻ cấm kỵ luôn ở trạng thái ổn định.

Tần Thích không tin quản gia có sức ảnh hưởng lớn đến thế, nhưng một quản gia thông minh lại sở hữu gu thẩm mỹ tương tự với mình quả thực làm người ta an tâm đi nhiều.

Chí ít đối phương không giống ba vị quản gia trước, hôm nào cũng đột ngột la hét đầy sợ hãi.

"Các cậu về được rồi."

Tần Thích liếc nhìn Meister và Sauron, xoay lưng lên lầu.

Thời điểm sắp vô phòng, hắn vẫn nghe thấy dưới tầng, quản gia mới hào hứng giới thiệu với họ: "Các anh kéo tay và chân món đồ chơi thử xem, phản ứng của chúng nó dễ thương lắm."

Hai phó quan có vẻ đã làm theo lời cậu gợi ý, ít phút sau tiếng thét chói tai của Meister vọng lên. Bước chân Tần Thích chợt ngừng rồi thản nhiên đi vào phòng.

Ừm, đúng là không phải giọng quản gia mới.

Cùng lúc ấy, Á Tiêu ở tầng trệt bối rối nhặt món đồ chơi bị quăng xuống đất, biểu cảm tràn ngập thắc mắc: "Meister, anh sao thế?"

"Nh-Nhãn cầu nó bung ra luôn kìa!"

Sắc mặt Meister trắng bệch, bị dọa tới nỗi líu lưỡi, anh ta vừa cầm lấy cánh tay con búp bê kinh dị thì thứ quỷ đó đột nhiên ngửa mặt nhìn anh ta, lò xo bật tung nhãn cầu trái ra còn cười khanh khách vô cùng quái dị.

"Ừ, siêu đáng yêu phải không?"

Á Tiêu gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc lưa thưa của búp bê kinh dị, vẻ mặt trìu mến.

Meister: ... Cậu bảo giống ôn này đáng yêu á?

Meister hoàn hồn, nhận ra nó dùng để chơi khăm, anh ta húng hắng vài cái chữa quê, giật lại con búp bê từ tay Á Tiêu: "Cảm ơn món quà của cậu."

"Nếu không còn chuyện gì, tôi và Sauron đi trước đây."

Meister nhanh chóng quay sang ngắm khuôn mặt Sauron, định dùng nhan sắc em trai mình rửa mắt.

Một giây sau liền đụng phải quái vật đầu xanh ghê rợn mắt đảo tứ tung, giương nanh múa vuốt gầm gừ với anh ta, Meister suýt chút trụy tim.

Còn kẻ giơ con quái vật, Sauron, thì đang chào tạm biệt Á Tiêu.

Meister: .....

Á Tiêu tặng quà nên "giới thiệu sơ" còn hiểu được, nhưng tên nhóc này nhấc thứ quỷ yêu che ngay trước mặt chắc chắn là cố tình để dọa anh ta.

Á Tiêu đứng im tại chỗ, dõi theo nơi xa xa kia, Meister hung dữ giẫm chân Sauron một phát.

Cậu ngẫm nghĩ xong bảo với hệ thống:【 Hình như Meister không thích quà của con lắm. 】

Hệ thống muốn nói lại thôi, thật ra từ lâu nó đã khao khát được nói một điều rằng, trừ ngoại lệ duy nhất là vai phản diện, hầu hết nhân loại ở đây đều chẳng mấy ai thích thể loại ấy.

Nhưng chưa đợi nó mở lời, Á Tiêu đã thành công tìm thấy cách giải quyết:【 Quả nhiên lần tới tặng quà cho hai phó quan vẫn nên hỏi ý kiến Nguyên soái trước, dẫu sao họ cùng là nhân loại mà. 】

Hệ thống: ....

Câu nói này có vẻ hợp lý, nhưng nó cứ cảm giác ý kiến của Nguyên soái chưa chắc hữu ích.

Tiễn hai phó quan về, Á Tiêu ngắm nghía thưởng thức căn biệt thự do chính tay mình trang trí, lòng hơi tiếc nuối, nếu không vì thời gian gấp rút thì cậu dư sức làm đẹp hơn nữa. Đương nhiên tương lai còn rất nhiều thời gian để "màu mè", không nhất thiết phải là hiện tại.

Á Tiêu đung đưa chiếc đuôi xuống bếp xay cà phê, canh đúng giờ lên lầu gặp Tần Thích, bấy giờ Tần Thích đang đọc sách trong thư phòng.

Cuộc sống thường nhật của Tần Thích có thể miêu tả bằng hai từ nhàm chán, những lúc không công tác thì suốt ngày rúc mình ở thư phòng, khi Á Tiêu tiến vào, Tần Thích nâng mắt xem cậu một cái xong đọc tiếp.

"Họ về rồi?"

"Vâng."

Á Tiêu vui vẻ trả lời.

Cậu quan sát giá trị ác ma chầm chậm tăng trên màn hình, chiếc đuôi sau lưng lắc đến là vui vẻ, cặp mắt xanh biếc cong cong hình lưỡi liềm, trở thành quản gia của vai phản diện quả là niềm hạnh phúc.

Kể cả phó quan cũng không được phép ở biệt thự, chỉ quản gia mới có thể hợp pháp sống tại đây.

Tần Thích tuy tập trung vào cuốn sách nhưng đồng thời cũng chú ý quản gia, ngón tay hắn bất cẩn sượt trên trang giấy.

Hồi lâu sau, hắn nhìn về phía Á Tiêu, phảng phất đang tán gẫu: "Tại sao cậu lại muốn ứng tuyển vị trí quản gia cho tôi?"

"Theo tôi biết, thanh danh của tôi trong giới quản gia chẳng tốt đẹp mấy."

Tần Thích cũng không hẳn tha thiết muốn biết đáp án, hắn chỉ khá tò mò trong đầu thiếu niên trông bề ngoài luôn vui vẻ mọi lúc mọi nơi này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Á Tiêu khựng lại giây lát. Chắc chắn không thể khai thật nguyên nhân là để hấp thu giá trị ác ma, cậu nghĩ tới nghĩ lui, tủm tỉm ăn ngay nói thẳng: "Bởi vì Nguyên soái Ngài rất mạnh đó!"

Tần Thích nghe thế thì ngước nhìn Á Tiêu.

Quản gia tóc đen dường như nhớ về điều gì, toàn thân phấn khích, đôi mắt lấp lánh: "Nguyên soái Ngài cực kỳ lợi hại luôn."

Có lẽ nhận ra người đàn ông chẳng tin tưởng mình, Á Tiêu lay phần nhọn đuôi, nghiêm túc bày tỏ: "Ngài là anh hùng của căn cứ Số 6, không ai sẽ ghét Ngài đâu!"

Tần Thích bình thản ừm một tiếng, Á Tiêu không đoán được hắn tin hay chưa, không người nào biết tâm tư trong lòng Nguyên soái.

Căn phòng phút chốc yên tĩnh đi.

Á Tiêu rót chút cà phê vào ly cho Tần Thích, hơi nóng từ từ tỏa ra, lát sau giọng trầm thấp của Tần Thích vang lên: "Ban nãy Meister sao vậy?"

Á Tiêu vốn đang thẩn thơ, nghe thấy lập tức lấy lại tinh thần, cậu không kiềm được mà kề sát Tần Thích tìm kiếm sự đồng cảm: "Tôi chả biết nữa, hình như anh ta không thích quà tôi tặng."

Nói tới đây, cậu kêu Tần Thích chờ chút, còn mình thì về phòng xách một con búp bê kinh dị cùng mẫu đi. Những món đồ ấy đều là hàng tặng kèm từ cửa hàng mua sắm, do số lượng quá nhiều nên Á Tiêu mới đem các đồ chơi đáng yêu của bản thân đưa cho hai vị phó quan mình khá thích.

"Nguyên soái, Ngài kéo cánh tay nó thử."

Tần Thích dòm con búp bê kinh dị mặt chi chít vết sẹo, mắt hắn nhắm hờ, suy tư một lúc rồi ngẩng đầu nhận con búp bê, nắm cánh tay nó.

Giây kế tiếp, đầu búp bê xoay tròn, nhãn cầu thoắt cái bật lò xo tung ra, cười khanh khách vừa kỳ quái vừa rợn người, khiến người ta dựng tóc gáy.

Tần Thích lông mày khẽ nhếch, cảm thấy có chút thú vị: "Meister không thích?"

"Đúng vậy."

Á Tiêu tỏ vẻ khó hiểu. Hai người lặng im như đều không rõ sao Meister lại không thích.

Hệ thống ngồi xem hết toàn bộ: .... 😓

Khúc chuyện bên lề ngắn ngủi kết thúc, Á Tiêu xuống lầu chuẩn bị 'sản xuất' bữa tối, dù sức khỏe Tần Thích đã hồi phục nhưng khi Á Tiêu tự nấu cơm ăn cũng sẽ tiện tay làm cho Tần Thích một phần. Còn Tần Thích quen sử dụng dịch dinh dưỡng trong lời đồn cũng chẳng nói năng gì, ăn hết sạch cơm tối.

***

Sáng sớm Meister đến đón Nguyên soái, Á Tiêu cũng đi chung.

Khi Tần Thích trông sang, Á Tiêu trịnh trọng nói: "Tôi sẽ không vi phạm quy tắc, trong lúc Ngài làm việc tôi cũng sẽ không đứng kế bên phục vụ."

"Tôi chỉ muốn sẵn sàng giúp đỡ Nguyên soái mọi bất cứ lúc nào."

Tinh thần trách nhiệm của cậu quản gia tóc đen trẻ tuổi có lẽ cao hơn các quản gia bình thường khác, không muốn chủ nhân gặp phải rủi ro gì.

Meister ngồi trên ghế điều khiển xe bay, nghe thấy những lời này của Á Tiêu thì càng ấn tượng sâu sắc về cậu.

Trên thực tế, thời điểm Kẻ cấm kỵ nguy hiểm cao công tác đều yêu cầu quản gia theo sau. Bởi vì chẳng ai dự đoán được bao giờ Kẻ cấm kỵ mất kiểm soát, song, Nguyên soái không quen với việc có tùy tùng ở Trụ sở nên các đời quản gia tiền nhiệm đều chưa từng chủ động xin đi.

Á Tiêu là người đầu tiên năng nổ đến thế. Meister 'bùi ngùi xúc động'.

Tần Thích nhìn chăm chăm vào đôi mắt Á Tiêu rồi dời mắt, xem như đã ngầm chấp nhận.

Đáp xuống Trụ sở, Á Tiêu một mực bám sát bên cạnh Tần Thích, thỉnh thoảng bắt chuyện dăm ba câu. Đến khi hắn chuẩn bị làm việc, Á Tiêu tinh ý lui ra ngoài.

Một buổi sáng tích góp hẳn hai giá trị ác ma, Á Tiêu cảm thấy vô cùng hời.

***

Sĩ quan qua lại tấp nập trong tòa nhà Trụ sở.

Á Tiêu đứng ở hành lang, suy nghĩ chốc lát rồi di chuyển về phòng nghỉ quản gia. Theo lời Meister, các quản gia của Kẻ cấm kỵ lúc rảnh rỗi đều sẽ nghỉ ngơi tại phòng nghỉ.

Khi Á Tiêu qua đó, vừa hay chạm mặt hai quản gia trẻ tuổi, một nam một nữ, lần lượt là Collender và Vitsa.

"Cậu cũng tới đây nghỉ ngơi à?"

"Hôm nay Nguyên soái trở lại, chốc nữa phỏng chừng phải tổ chức nhiều cuộc họp lắm, chúng ta có thể thư giãn vô tư."

Hai người thấy Á Tiêu bước vào thì đầy vẻ hồ hởi, số lượng quản gia thuộc căn cứ Số 6 thua xa những căn cứ khác, đã rất lâu bọn họ không được diện kiến thành viên mới.

Á Tiêu nở nụ cười đón nhận sự niềm nở, chuyện trò với họ vô cùng thân thiết, chưa bao lâu đã thăm dò hết mồn một thông tin cá nhân của hai người.

Mà khi biết chủ nhân Á Tiêu là ai, Collender và Vitsa liếc qua nhau, cùng bộc lộ chút thương hại, tận lực né tránh chủ đề này.

"Tôi muốn về Thành Trung Tâm quá."

Vitsa thở dài thườn thượt, "Nhóm sĩ quan Căn cứ Số 6 tính cách ngang tàn thôi không nói, đằng này cơ sở hạ tầng căn cứ cũng siêu chán, hàng ngày trừ cày bừa thì tôi chẳng được hưởng xíu lạc thú gì sất."

Ánh mắt của Collender cũng kiệt quệ y hệt, "Đúng quá không cãi nổi luôn, nhưng làm được gì đâu, chúng ta đang phục vụ cho các vị anh hùng, phải nên tự hào ấy chứ."

Bầu không khí xung quanh hai người nặng nề, chẳng hề có cái thứ gọi là cảm giác tự hào.

Á Tiêu phe phẩy đuôi, nhìn dáng vẻ họ não nề, không thể đồng cảm với tâm trạng của họ vì dù sao trước giờ cậu luôn rất vui vẻ.

Collender và Vitsa cũng cảm nhận được sự khó hiểu của thiếu niên cạnh mình, suy cho cùng cậu mới nhận việc vài ngày, không mường tượng nổi việc chăm sóc một Kẻ cấm kỵ suốt thời gian dài mệt mỏi đến nhường nào.

"Cầu mong cuộc Hội ngộ mùa xuân diễn ra sớm xíu."

Collender thở dài, "Chủ nhân của tôi quân hàm cao lắm, Hội ngộ mùa xuân có thể đến Thành Trung Tâm cùng Nguyên soái, lúc đấy là tôi được thả rồi."

"Chuẩn luôn."

Nhắc về cuộc Hội ngộ mùa xuân, Vitsa hết sức trông chờ và Á Tiêu cũng háo hức vậy. Tới lúc đó, cậu làm quản gia tháp tùng Nguyên soái đi Thành Trung Tâm, lượng giá trị ác ma hấp thu mỗi ngày chắc chắn sẽ tăng hơn hiện tại.

"Còn hai tháng thôi, lẹ lắm."

Có lẽ bị cảm xúc của thiếu niên ảnh hưởng, hoặc có lẽ biết Hội ngộ mùa xuân sắp sửa bắt đầu, cả hai cuối cùng cũng cười lên.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông mặc quân phục đến tìm Collender.

"Collender, trưởng quan Victor kiếm cậu kìa!"

Collender nghe thế bèn ngó đồng hồ, vội vàng đứng dậy, luống cuống chào tạm biệt Á Tiêu Vitsa, "Thôi xong, quên béng thời gian mất! Không nói nữa, tôi đi trước."

Vừa nói Collender vừa tay chân luýnh quýnh túm chiếc áo khoác ngoài của bộ đồ đuôi tôm đặt trên ghế, chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Vitsa xem giờ rồi quan sát Á Tiêu đang cúi đầu trầm tư, thắc mắc hỏi: "Á Tiêu? Sao vậy? Cậu quen viên sĩ quan hồi nãy hả?"

Á Tiêu định thần lại, quay đầu cười đáp: "Ừm, tôi quen."

Không chỉ quen, người đàn ông đó còn là một trong ba trợ thủ Meister giới thiệu cho cậu. Lớp thân phận ẩn của đối phương chính là sát thủ ẩn mình trong căn cứ, chờ đợi thời cơ hòng ám sát vai phản diện, Thịnh Thành.

Nếu cậu không nhìn lầm, tay phải gã ta đang quấn băng vải, theo cốt truyện, đây là tín hiệu gã dự tính ra tay với vai phản diện trong tương lai gần.

Cái đuôi sau lưng Á Tiêu vung vẩy. Sách gốc viết rằng do nhiều nguyên nhân chồng chất, Thịnh Thành đã thật sự khiến cơ thể vai phản diện chịu tác động.

Nếu là Á Tiêu hồi xưa sẽ chẳng bận tâm, nhưng giờ cậu biết vai phản diện bị thương sẽ ảnh hưởng giá trị ác ma.

Chuyện này không được.

Á Tiêu đưa tay sờ chiếc khuyên tai lạnh băng.

Giải quyết phiền phức thay chủ nhân cũng tính là chức trách của quản gia nhỉ.

02/05/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net