Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu
KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 20: Liệu là địch hay là bạn?

"Ngươi tính sử dụng thứ này tấn công Nguyên soái?"

Thanh niên đeo mặt nạ hề trắng đen dùng mũi chân đá viên đạn màu vàng kim dưới đất, thứ này làm sao đủ tầm khiến Nguyên soái bị thương.

Trương Bình sợ sệt ngước mắt nhìn cậu.

Nhân lúc thanh niên phân tâm, anh ta nhanh chóng điều khiển năng lực chạy trốn.

Uống máu biến thành quái vật có thể đạt được lượng sức mạnh gia tăng đáng kể, sở hữu sức mạnh còn đáng gờm hơn cả một Kẻ cấm kỵ mất kiểm soát. Trương Bình chật vật đáp xuống cành cây, hoảng loạn nín thở, nắm khẩu súng đen chặt cứng, tận dụng lá cây rậm rạp nhằm che lấp thân mình.

Tử thần cận kề khiến anh ta bủn rủn chân tay.

Đã cắt đuôi chưa?

Cái tên quái vật đó rốt cuộc là chuyện gì vậy?!

"Trương Bình, có thể nói ta biết, ngươi định tổn thương Nguyên soái bằng cách nào không?"

Giọng nói phà hơi thở lành lạnh vào sát bên tai.

Trương Bình nháy mắng sững người, cảm giác ớn lạnh sởn tóc gáy bốc lên từ tận tâm can.

Thanh niên đeo mặt nạ hề chẳng biết khi nào đã ngồi xếp bằng cạnh anh ta, đung đưa cái đuôi sau lưng, giọng điệu thân thiết: "Ta sẽ không tiết lộ cho ai ngoài Chú Tư đâu."

Tính khí của cậu tựa hồ cực kỳ hiền lành.

Giọng điệu thân mật cứ như bạn thân chia sẻ bí mật nhỏ với nhau vậy, nhưng vào loại thời điểm này, chẳng ai mà lại cảm thấy đối phương đang bắt chuyện làm quen với mình.

"Có chết tôi cũng không nói."

Trương Bình sợ hãi tới mức toàn thân run lẩy bẩy, anh ta biết rõ bản thân rất nhanh thôi sẽ bỏ mạng, ngay từ đầu khi hạ quyết tâm uống máu trở thành quái vật, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.

Thứ sinh vật chưa xác định trước mặt đây và Tần Thích chắn chắn cùng một giuộc, dù cho bị lột da rút xương anh ta cũng nhất định không để tên 'lưu manh giả danh trí thức' Tần Thích đó nắm được kế hoạch của bọn họ.

Cặp mắt đỏ ngầu ngập tràn sát ý và hận ý nồng đậm, anh ta tức khắc rút con dao găm giắt bên hông toan kết liễu cuộc đời, nhưng từ lúc chạm mắt với chiếc mặt nạ hề quái dị kia xong thì cơ thể đột ngột ngay đơ như tượng.

"Trương Bình, đừng động thủ chứ."

Thanh niên khoanh chân ngồi trên cây khẽ nghiêng đầu, bím tóc đuôi bọ cạp rũ xuống chạm eo, âm thanh xen lẫn chút mê hoặc: "Nói ta nghe mục đích của ngươi đi."

Cặp cánh dơi to nửa người run run, chiếc đuôi mềm dẻo vút ngang không trung, nụ cười vặn vẹo ghê rợn trên mặt nạ hề, sắc trắng sắc đen giao thoa, cực kì giống ác ma đến từ địa ngục.

Động tác cầm dao găm của Trương Bình khựng lại, hệt như không cách nào khống chế bản thân vậy. Cổ họng phát ra âm thanh nghèn nghẹn, dao găm rơi xuống đất, anh ta cúi gập người, dùng sức bóp chặt cổ hòng chấm dứt mọi thứ, song, đều vô ích.

Môi mấp máy, anh ta nghe thấy mình lên tiếng:

"Thịnh Thành kêu tôi giết Victor."

Giết Victor?

Phút chốc, Á Tiêu suy nghĩ thông suốt, cậu trầm ngâm gật đầu.

"Ra là vậy."

Trương Bình vẫn đang trong trạng thái bần thần, hoàn toàn không tin nổi miệng mình tự khai ra, ngay sau đó liền phát hiện bản thân đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.

"Được rồi!"

Những việc Á Tiêu muốn biết đều biết cả rồi, chẳng mảy may ngó ngàng đến đối phương lăm le tự sát, cậu cư xử vừa khôn khéo vừa ân cần: "Nếu ngươi định tiếp tục tự sát thì xin cứ tự nhiên, ta không làm phiền nữa."

"Chỉ có điều, ngươi cũng không được phép làm Victor bị thương."

Á Tiêu lắc lư cái đuôi, nghiêm túc nói với anh ta.

Ngữ khí của thanh niên khoan khoái, so với ban nãy tưởng chừng hai người khác biệt. Nghĩ tới lúc mất quyền kiểm soát cơ thể, Trương Bình cứng đờ, anh ta lần nữa ý thức được rằng đối phương không phải nhân loại bình thường, thậm chí có khả năng còn không phải nhân loại.

Nỗi sợ về sinh vật bí ẩn nháy mắt bao trùm toàn thân, từng lỗ chân lông đều đang thôi thúc anh ta mau mau trốn thoát. Nhưng anh ta chưa kịp cử động thì làn da như bị lưỡi dao sắc bén rạch xé, máu từng dòng cuồn cuộn chảy ngược, cơn đau tê tái tột độ từ xương sống lan rộng khắp người.

Trương Bình trợn trừng đôi mắt, tràn đầy sự khiếp sợ tuyệt vọng và không dám tin.

Anh ta nức nở nuốt thứ gì vô họng, nước mắt tràn mi giàn giụa hòa cùng máu, dưới ánh nhìn chăm chú tò mò của Á Tiêu, anh ta thét một tiếng thê lương thảm thiết, trong chớp mắt cơ thể chia năm xẻ bảy, máu xuôi theo nhành cây nhỏ lách tách xuống.

Á Tiêu: Quao

Hệ thống mới đuổi kịp: ... Máu me quá, cứu bé.

Khoảnh khắc tiếng kêu thảm thiết phát ra, Sauron đi phong tỏa ở khu vực lân cận bữa tiệc gần như đồng thời kịp chạy tới sân trong.

Anh sửng sốt, ánh mắt quét qua nền đất toàn vết máu tươi, âm thanh xào xạc vang lên, một bóng đen vụt nhoáng qua.

Sauron nhanh chóng trèo tường bao nhưng bên ngoài đã sớm chẳng còn tăm tích, đôi mắt ló khỏi mặt nạ phòng độc tỏ vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi.

Nếu anh không nhìn lầm, sau lưng người thanh niên ban nãy là cặp cánh dơi màu đen khổng lồ và chiếc đuôi...

Bấy giờ đội hộ vệ tuần tra xung quanh cũng chạy sang, trông thấy vũng máu đọng nhểu từ trên cây xuống, đội trưởng đội hộ vệ thoắt cái thay đổi sắc mặt, lập tức bố trí nhân lực xử lý.

Khi nhận kết quả khám nghiệm của cấp dưới, đội trưởng đội hộ vệ chú ý đến Sauron đứng trên bờ tường bèn vội vàng chạy từ từ lại, báo cáo tình huống hiện tại:

"Báo cáo phó quan, trước mắt phân tích được vết máu chưa rõ lai lịch đằng kia thuộc về thi thể nhân loại, cách thức tử vong tương tự Clay trong sảnh tiệc, hiện đang cử chuyên viên tới lấy mẫu."

Sauron nhảy xuống khỏi bờ tường, anh ừm một tiếng: "Phía Nguyên soái để tôi báo cáo, chỗ này tạm thời giao cho cậu."

"Vâng!"

Cùng lúc ấy, Á Tiêu tránh né máy quay và lính hộ vệ, thành công vòng từ sân trong vào nhà vệ sinh tầng hai.

Thẻ trải nghiệm đại ác ma vừa hay giải trừ hiệu lực.

Thanh niên vóc dáng thon dài biến trở lại thành thiếu niên da trắng sứ, thắt tóc đuôi bọ cạp chạm eo cũng thành mái tóc ngắn đen tuyền xoăn nhẹ. Cậu cúi đầu sửa sang áo đuôi tôm.

Khi Á Tiêu ở trạng thái hóa thân, cậu mặc bộ đồ thường màu trắng trong kho hệ thống, bây giờ thì đổi về áo đuôi tôm, kèm theo đeo chiếc khuyên bạc mà hằng ngày cậu thích nhất lên lỗ xỏ sụn vành tai*.

(*) Cụ thể là helix

Tất nhiên, mặt nạ hề bé bỏng được cậu cất vô kho hệ thống từ lâu rồi.

【 Ký chủ, Sauron bắt gặp bóng lưng của cậu. 】

Hệ thống hoảng loạn không thôi.

【 Không sao đâu. 】

Chính vì lo lắng bị người khác phát hiện nên Á Tiêu mới sử dụng thẻ trải nghiệm ác ma thay đổi hình dáng.

Cái đuôi vung vẩy, cậu đưa tay sờ khuyên tai, vẻ mặt tư lự, hỏi:【 Vậy là, Clay trong phòng tiệc cũng chết rồi? 】

【 Chính xác! 】

【 Hẳn là do Thịnh Thành giở trò quỷ, kế hoạch ám sát thất bại, gã thế mà thẳng tay thủ tiêu luôn hai tên thuộc hạ. 】

Á Tiêu không tỏ rõ ý kiến. Cậu hết sức tò mò Thịnh Thành làm cách nào để thực hiện kế hoạch này.

Dẫu sao khi ở cùng các nhân vật đoàn vai chính trong sách gốc, thiết lập của Thịnh Thành xưa nay giữ nguyên là người căm hận Tần Thích mang lòng trả thù, từ đầu chí cuối chỉ là người bình thường.

Bây giờ xem ra, vị thế của gã trong truyện có lẽ không hề tầm thường.

Đương nhiên, chỉ cần đối phương không gây hại cho vai phản diện thì vấn đề này chẳng liên quan đến cậu. Á Tiêu nghĩ ngợi, bước chân nhanh nhẹn trở về sảnh tiệc.

Hội trường lúc này vẫn khá hỗn loạn.

Vừa bước vào Á Tiêu liền bày ra vẻ mặt ngơ ngác, giống như hoàn toàn không hay biết chuyện gì mới xảy ra, cậu tìm được Meister giữa đám đông.

Phó quan Meister trông thấy người quản gia đã biến mất hồi lâu thì mới yên tâm, ngoài ra còn có chút khó hiểu. Anh ta tóm tắt sơ qua vụ việc xong hỏi: "Cả buổi trời chẳng thấy mặt mũi cậu, cậu đi đâu mà lâu thế hả?"

"Đáng lẽ tôi vô nhà vệ sinh nhưng trên đường không cẩn thận bị vấp té, dơ hết quần áo."

Nhắc đến chuyện ấy Á Tiêu dường như khá xấu hổ, cậu chỉ vào chỗ phần eo còn hơi ẩm ướt, rất rõ ràng, trước đó cậu đã giặt sạch và sấy khô áo đuôi tôm.

Diễn phải diễn cho trót, nếu Meister kiểm tra máy quay, quả thực có thể xem được cảnh Á Tiêu té ngã.

Meister nghe Á Tiêu giải thích, không nghi ngờ nữa, anh gật đầu, hạ thấp giọng ra hiệu: "Giờ cậu sang kiếm Emily đỡ, hồi nữa Nguyên soái còn công việc cần xử lý."

"Được."

Á Tiêu chưa gặp Nguyên soái từ lúc khai tiệc, nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn hiện tại hắn đang bận rộn lắm.

Đang nói, Á Tiêu bỗng chững lại chốc lát, "Thịnh Thành đang ở đâu nhỉ?"

"Cậu ta?"

Thực chất Meister không để ý mấy, chẳng qua anh ta cũng hiểu quan hệ giữa Á Tiêu với Thịnh Thành khá tốt, "Chắc là tụ chung với nhóm sĩ quan văn thư, sao vậy, có chuyện tìm cậu ta à?"

"Vâng."

Á Tiêu cong cong đôi mắt, "Hôm nay tôi tính nhờ cậu ấy thu thập hộ tôi vài tư liệu."

***

Trong phòng hội nghị, trên màn hình lớn đang phát bản ghi thô của thiết bị theo dõi.

Hơn mười sĩ quan cấp trung tướng trở lên ngồi quây lại cùng nhau, bọn họ là những sự tồn tại chức cao quyền trọng của căn cứ Số 6, ai nấy đều sát phạt quyết đoán, chỉ đơn thuần ngồi yên một chỗ là đủ để cảm nhận được sự uy hiếp và áp bức kinh khủng mà họ tỏa ra.

Ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Nguyên soái căn cứ Số 6, Tần Thích.

"Đối tượng tình nghi thông qua việc dàn dựng hình ảnh hư cấu, phá hỏng ghi hình máy giám sát, trước mắt đã khôi phục thông số bình thường."

"Cán bộ tử vong là thiếu tá Trương Bình thuộc tiểu đội 7."

Sauron thoáng chốc ngừng lại rồi tiếp tục trình bày: "Dựa vào cách thức tử vong và chuỗi hành vi của Trương Bình trong trích đoạn được máy quay ghi lại cho thấy, mục đích của thiếu tá Trương Bình trùng khớp với thiếu tá Clay, hơn nữa đều bị kẻ giật dây đằng sau giết chết."

Nói thế, Sauron đồng thời chiếu bức ảnh chụp trước khi hai người Trương Bình, Clay chết lên màn hình.

Vô số mảnh vụn và máu đỏ thẫm văng đầy đất, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng nguyên vẹn, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

"Hai người đều là kẻ phản bội căn cứ Số 6."

Phòng hội nghị lặng thinh không tiếng động.

"Còn một chi tiết khác."

"Khi Trương Bình chết, hiện trường có người thứ hai xuất hiện."

Câu nói này tức khắc thu hút sự chú ý của tất cả các sĩ quan.

Sauron kích hoạt máy ảnh cầm tay cỡ nhỏ, bấm hiện một tấm ảnh.

"Cho tới thời điểm này đã nắm thông tin về người thứ hai như sau: nam, độ tuổi tầm khoảng 24 đến 28, chiều cao 1m80 đến 1m85, tóc đen thắt kiểu đuôi bọ cạp."

"Bước đầu đặt nghi vấn đối phương đang trong trạng thái dị hóa, khi dị hóa mọc cánh và đuôi màu đen."

Các sĩ quan có mặt tại phòng họp nghe thế, khuôn mặt đồng loạt lộ ra những biểu cảm khác thường.

Trạng thái dị hóa? Người nọ là Kẻ cấm kỵ? Còn là Kẻ cấm kỵ sắp sửa mất kiểm soát?

Tần Thích nâng mắt, điềm tĩnh nhìn về màn hình sáng.

Trên màn hình thấp thoáng thấy được bóng lưng, ước chừng đó là một thanh niên thân hình mảnh khảnh, tóc đen dài thắt đuôi bọ cạp, sau lưng mọc đôi cánh dơi khổng lồ cùng chiếc đuôi màu xanh lam đậm.

Bởi vì tốc độ đối phương dịch chuyển quá nhanh nên chất lượng hình ảnh hơi mờ.

"Trương Bình chưa thực hiện hành động ám sát."

"Kết hợp chi tiết trên, chúng ta có cơ sở để hoài nghi rằng chính người thanh niên này đã ngăn cản đối phương ra tay."

"Mục đích, không xác định."

Là địch? Là bạn? Chẳng ai hay.

31/05/24


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net