Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu
KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 4: Màn trình diễn của ác ma

Sáng sớm hôm sau, Meister và Sauron lái phi hành khí đến bên ngoài biệt thự của Nguyên soái.

"Nói trước với em." Meister nâng gọng kính, nhoẻn miệng nở một nụ cười hết sức uy tín, "Em muốn tới gặp quản gia mới anh không ý kiến gì cả, có điều sau khi trở về em vẫn phải tiếp tục xử lí hết phần văn kiện còn lại của Tổng bộ căn cứ."

"Ừ."

Sauron liếc tên anh trai của mình một cái, ngầm cam chịu ôm phần công việc vốn là của đối phương vào người.

So với những thứ nhỏ nhặt này, Sauron càng muốn tự quan sát xem liệu quản gia mới có thật sự thích nơi này như lời Meister không.

Phong cách thiết kế căn biệt thự của Nguyên soái quái dị, tọa lạc ở đỉnh núi hoang vắng tiêu điều, khi xưa lúc những vị quản gia lần đầu đến đây, ai cũng không dám bước qua cổng lớn của biệt thự.

Meister cúi đầu nhắn tin cho Á Tiêu rằng mình đang ở ngoài cửa, trả lời tùy tiện: "Hôm qua anh theo dõi quang não mãi, sợ bỏ lỡ tin nhắn cầu cứu của quản gia mới, chẳng ngủ được nên hồn."

Sauron hướng mắt sang người bên cạnh, tiếp tục nghe Meister than thở: "Kết quả là trong quang não chẳng có lấy một tin nhắn."

Các đời quản gia tiền nhiệm đều gửi tin nhắn xin giúp đỡ, cũng không phải do họ quá nhát gan. Dẫu sao đây chính là căn cứ biên cương hiểm nguy rình rập, từ trước đến nay họ sống ở Thành Trung Tâm yên ổn, chân ướt chân ráo đã phải sống một mình nơi đỉnh núi hoang vu hẻo lánh, thấy sợ hãi là chuyện đương nhiên.

Nhưng vị quản gia mới này vô cùng khác biệt.

Meister nhớ đến thân hình mảnh khảnh gầy yếu của cậu thiếu niên, quả thật khó mà đoán được đối phương lại gan góc đến vậy.

Đang nghĩ ngợi, cửa biệt thự bỗng dưng mở toang.

Chàng trai mặc chiếc áo đuôi tôm màu đen từ trong bước ra, cậu ấy đeo găng tay màu trắng, tấm lưng mảnh dẻ thẳng tắp, mặt mày cậu tràn ngập ý cười dường như tâm trạng khá tốt, chiếc khuyên tai màu bạc làm toàn thân cậu sáng ngời lên trông thấy.

Meister và Sauron nhìn nhau. Xem ra tối hôm qua quản gia mới hẳn là đã ngủ rất ngon. Điều này với họ mà nói là một tín hiệu tốt.

Ít nhất thì cậu ấy sẽ không đệ đơn từ chức vì tòa biệt thự này.

Á Tiêu không biết những suy nghĩ của hai viên sĩ quan, nếu như biết được, cậu sẽ nghiêm túc bày tỏ với hai người rằng tối qua là đêm cậu ngủ ngon giấc nhất ở thế giới này.

Căn biệt thự vừa ấm cúng vừa đẹp đẽ biết bao.

"Hai vị sĩ quan, buổi sáng tốt lành."

Chàng trai thanh tú trắng nõn tươi cười đón tiếp.

Sauron gật đầu đáp vỏn vẹn ba từ "Chào buổi sáng", trái lại, Meister chào hỏi hết sức nồng nhiệt: "Cậu ăn sáng chưa Á Tiêu? Không biết đồ ăn người máy bảo mẫu nấu có hợp khẩu vị của cậu không."

Ngày thường Nguyên soái hiếm khi ăn cơm mà toàn uống dịch dinh dưỡng sống qua ngày, nhưng phần lớn mọi người vẫn dùng cơm đều đặn.

"Tôi tự làm đại mấy món rồi."

Nhớ đến đĩa trứng chiên hình đầu lâu hồi sáng, Á Tiêu thầm khen bản thân. Công thức nấu ăn của nhân loại và ác ma khá là khác nhau nhưng Á Tiêu cảm thấy cách của cậu ngon miệng hơn đôi chút.

"Thì ra cậu còn biết nấu ăn à?"

Meister vốn chỉ định trò chuyện dăm ba câu bỗng sững lại. Vì nguyên nhân do Ma Trùng nên số lượng người máy ở các căn cứ rất ít ỏi, còn Trung Tâm Thành thì khác, có sự trợ giúp từ người máy nên Học viện quản gia thường sẽ không dạy học sinh cách nấu ăn.

Meister có phần kinh ngạc về chuyện Á Tiêu biết nấu ăn.

"Biết chút chút."

Á Tiêu khiêm tốn nói: "Lần sau có cơ hội tôi sẽ làm vài món điểm tâm cho các anh nếm thử."

"Giờ nghe là tôi đã thấy nôn lắm rồi đấy."

Meister mến tính cách cởi mở lạc quan dễ gần của người quản gia mới, khiến người khác rất yêu thích.

Sau cuộc nói chuyện phiếm, ba người cùng di chuyển đến địa điểm tổ chức, Meister để Sauron cầm lái, còn mình thì kéo Á Tiêu lại giới thiệu thông tin về buổi tiệc: "Lần này là đám cưới của sĩ quan vận tải Appel thuộc căn cứ Số 4 và sĩ quan điều hành Nayes của căn cứ chúng ta."

"Căn cứ Số 4 cũng sẽ cử người sang tham gia."

Meister đang nói bỗng đổi chủ đề, anh ta nhếch miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, "Đám người đó chắc rất tò mò về sự hiện diện của Á Tiêu cậu đấy."

"Ồ."

Á Tiêu như nhớ ra điều gì, cậu dừng lại chốc lát rồi đặc biệt nhấn mạnh với sĩ quan của vai phản diện, "Tôi chỉ là một nhân loại bình thường, không có chỗ nào siêu phàm hơn người, chắc hẳn sẽ khiến bọn họ thất vọng lắm."

Bhutto là một nhân loại bình thường.

[Á Tiêu] đã thay thế [Bhutto] nên cũng sẽ là một nhân loại yếu đuối nhỏ bé, không có sức mạnh cần được bảo vệ.

Meister không nhận thấy được ý nghĩa thâm sâu ẩn chứa trong câu nói ấy, cho rằng Á Tiêu đang đáp lại lời ban nãy của anh ta, ung dung bông đùa: "Cậu bạo gan hơn người bình thường nhiều, Á Tiêu, bọn họ sẽ không thất vọng đâu."

"Hi vọng thế."

Á Tiêu cong cong đôi mắt.

Xe bay băng băng lao về phía trước, Á Tiêu hơi nghiêng đầu tưởng như ngắm nhìn cảnh vật xung quanh nhưng thật ra lại đang nghĩ tới cuộc bạo động sắp sửa xảy ra trong tiệc mừng.

Theo cốt truyện, Bhutto sẽ bị trọng thương ở buổi tiệc, dẫn đến vai phản diện có nguy cơ không thể tham gia cuộc Hội ngộ mùa xuân bởi vết thương của quản gia mãi chưa lành.

Á Tiêu không biết cụ thể cuộc Hội ngộ mùa xuân phải làm những gì, theo cách hiểu của cậu thì đơn giản là Nguyên soái của bảy căn cứ tụ họp về Thành Trung Tâm để nghị sự.

Kẻ cấm kỵ là anh hùng của Lam Tinh, trớ trêu thay, Kẻ cấm kỵ đồng thời phải chịu sự xa lánh của dân thường vì dễ dàng mất kiểm soát.

Những Kẻ cấm kỵ bị phán quyết có độ nguy hiểm cao, kể cả là người đứng đầu căn cứ, nếu muốn tiến vào Thành Trung Tâm thì bắt buộc làm xét nghiệm chuyên sâu và chỉ cho phép quản gia chuyên nghiệp sống chung từ ba tháng trở lên đi cùng.

Sau khi Bhutto bị thương, thật khó để vai phản diện - Kẻ cấm kỵ mức độ nguy hiểm cao, tìm thấy một người phù hợp ngay lập tức. Suy cho cùng, một quản gia chuyên nghiệp không thể được tuyển dụng qua loa mà phải thông qua sự chấp thuận của các bộ, ban.

Theo như sách viết, hình như có thể dự cuộc Hội ngộ mùa xuân bằng hình thức trực tuyến nhưng vai phản diện khăng khăng đến tận nơi, thậm chí bất chấp trả giá bằng sức khỏe để ép giá trị TH xuống.

Hôm nay người tham gia tiệc rượu là Á Tiêu.

Cậu đang suy xét tới lúc đó phải tránh xa đám đông một chút, thân phận hiện tại của cậu là nhân loại bình thường nên không thể để lộ thực lực, lỡ mà bất cẩn bị thương thì khi cuộc Hội ngộ mùa xuân tới cậu và vai phản diện chắc chắn sẽ mỗi người một phương, không có cách nào hấp thu điểm ác ma trong thời gian rất dài.

Hệ thống tán thành với ý kiến này.

Xe bay rất nhanh đã đến bãi đậu của hội trường tiệc cưới.

Sau khi xuống xe, khí chất của hai viên sĩ quan bên cạnh Á Tiêu dường như có chút thay đổi.

Sauron vẫn im lặng nhưng bầu không khí "người lạ miễn lại gần" tỏa ra quanh người càng mãnh liệt hơn chút, Meister đeo gọng kính vàng vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt vừa xa cách vừa lạnh nhạt, tựa như hễ sơ ý sẽ bị anh ta nuốt chửng.

Á Tiêu nhìn sang họ, có điều suy tư.

Hai người bây giờ y hệt trong truyện miêu tả, dạo trước bọn họ đối xử tử tế quá khiến Á Tiêu suýt quên mất họ chính là cánh tay đắc lực của vai phản diện, là kẻ tàn nhẫn nối giáo cho giặc trong mắt của đoàn vai chính.

Cả ba đi đến cổng hội trường, bồi bàn đưa riêng từng người một phiếu số, nghe nói là sau khi hoàn thành nghi thức kết hôn sẽ có tiết mục rút thăm trúng thưởng.

Tờ phiếu chữ trắng nền đỏ xấu ma chê quỷ hờn, Á Tiêu có hơi ghét bỏ, nghĩ rồi nhét bừa nó vào túi.

Cán bộ của hai căn cứ liên hôn nên số lượng khách khứa tham dự rất nhiều. Những người diện quân phục đen chiếm ít nhất một nửa, họ đều là thành viên thuộc căn cứ Số 6, trong đó có không ít Kẻ cấm kỵ mặc hay đeo dụng dụ bảo hộ đặc thù.

Phía bên trái, nhóm người diện quân phục trắng chính là khách mời đến từ căn cứ Số 4, cũng có một vài Kẻ cấm kỵ trong số bọn họ.

Người của hai căn cứ nước sông không phạm nước giếng, ở giữa luôn tồn tại một sợi dây ngăn cách vô hình.

Meister và Sauron không do dự dẫn Á Tiêu sang bên căn cứ Số 6.

Á Tiêu còn nghe thấy Meister nhỏ giọng nói xấu người ta: "Căn cứ Số 4 toàn mấy tên đần độn mất não, nếu đám đó tới bắt chuyện với cậu thì cậu cứ cười cười cho có, mặc kệ chúng nó."

"Vâng."

Á Tiêu chẳng thèm bận tâm, Meister thích nhất điểm này ở cậu. Đợi đến khi người của căn cứ đứng tụm lại, anh ta bắt đầu giới thiệu quản gia mới với đồng nghiệp.

Trước giờ chưa từng có điều này. Vì các quản gia đời trước luôn khao khát tột cùng được nghỉ việc trốn thoát khỏi căn cứ ngay tức khắc, Meister còn phải nhọc lòng tham vấn tâm lý cho quản gia, lấy đâu ra thời gian rảnh để đưa quản gia đi làm quen với mọi người trong căn cứ.

Á Tiêu cũng rất giỏi giao tiếp, mới một hồi đã hòa nhập cùng chuyện trò với bọn họ. Cậu nhớ rằng trong buổi tiệc tiềm ẩn mối nguy hiểm, tuy không biết Kẻ cấm kỵ nào gặp nạn nhưng cứ giữ khoảng cách là an toàn nhất.

Cùng lúc đó, hai sĩ quan căn cứ Số 4 đang chụm đầu vào bàn tán, có chút đồng cảm nhìn về cậu thiếu niên tóc đen mặc áo đuôi tôm.

"Cậu ta đấy hả?"

"Ừ. Quản gia mới của Nguyên soái Tần."

"Tội nghiệp, phải làm việc chung với lũ chó điên đó."

Giữa các căn cứ đều biết tin đồn Nguyên soái Tần giết chết ba vị quản gia là giả, nhưng có một điều họ biết là thật: Không quản gia nào có thể chịu đựng nổi Nguyên soái Tần.

"Thế mà trông quan hệ của cậu ta với lũ chó điên khá tốt nhỉ."

Quân nhân căn cứ Số 4 nhìn Á Tiêu đằng xa đang cười nói với Meister, "Cũng không biết cậu quản gia này sống ở cái căn cứ đấy được bao lâu."

"Nếu là tôi thì chắc chắn không trụ nổi dù chỉ một ngày."

Những người xung quanh nghe vậy rộn ràng cười ồ cả lên. Nguyên soái của hai căn cứ không ưa gì nhau, bọn họ cũng vô cùng thích lấy chuyện không hay của đối phương làm trò cười.

Trương Thành vốn đang cười góp vui cùng mọi người, để ý thấy Renico bên cạnh im lặng bất thường, anh lấy làm lạ.

"Cậu sao thế Renico?"

"Có hơi chóng mặt."

Renico lẩm bẩm, có lẽ hôm qua mất ngủ nên cả người hắn đều khó chịu, thậm chí nảy sinh ý nghĩ điên rồ muốn tháo kính bảo hộ.

"Vậy hay là cậu ra ngoài hóng gió xíu đi?"

Trương Thành thử đưa ra lời khuyên, bản "Hành khúc đám cưới" bắt đầu vang lên hoàn toàn át mất tiếng của anh, Trương Thành đành kề sát tai bạn mà nói: "Chỗ này đông người cậu phải cẩn thận nhé, đừng cởi kính bảo hộ ra."

"Biết rồi."

Trương Thành nhìn Reino loạng choạng đứng dậy rời đi, nghĩ một hồi lại thấy không an tâm, anh giải thích với đồng nghiệp ngồi kế bên, vừa định đứng lên đi tìm Renico thì bỗng dưng nghe một tiếng cạch.

Anh trố mắt sửng sốt.

Cách đó hai ba mét có một cặp kính bảo hộ màu bạc nằm trơ trọi trên mặt đất, mẫu kính và màu sắc đều rất quen.

Trương Thành sởn gai ốc, nhìn về phía Renico theo bản năng, gân cổ lên hét: "Kẻ cấm kỵ mã số BFE06 mất kiểm soát!!!!"

Vừa dứt lời, người trung niên gầy nhom đột nhiên biến mất tại chỗ.

Âm nhạc lấn át tất cả.

Hội Sauron và Meister nhận ra bên căn cứ Số 4 đang hô hoán gì đó, vội vàng đứng dậy.

"Anh đi tìm Á Tiêu trước!"

Meister nhớ khi nãy Á Tiêu đi đến khu đồ ngọt.

"Meister, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Á Tiêu cách đó không xa thoạt nhìn có chút ngơ ngác, cậu cầm hai đĩa bánh ngọt trên tay, đi hai bước rồi bắt đầu chạy chậm về để nhanh chóng tụ họp.

Á Tiêu trông vẫn ổn. Meister lập tức thở phào nhẹ nhõm, toan bước tới bên cạnh cậu thì nhìn thấy Á Tiêu đang chạy vì hoảng loạn quá mức mà vấp chân ngã nhào một cái.

"Á Tiêu ..."

Meister dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh ta bỗng tối sầm lại, một con dao sắc bén cắm ngay xuống sàn nhà.

Nếu không phải đúng lúc té ngã, con dao này hẳn là sẽ đâm thẳng vào sống lưng của Á Tiêu.

Meister: Đm Σ(゚д゚lll)

_______________________

Cóa ai hỏng hiểu khúc con dao thì bảo mình nhe.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net