Chương 78: Lời mời vũ hội đến từ dũng sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạng mục thi đấu đầu tiên kết thúc.

Chỗ tốt khi nằm dưới vuốt rồng chính là, bắt đầu từ lúc Harry mở to mắt ở bệnh xá, cậu phát hiện Hogwarts rốt cục đã đẹp trở lại —— có lẽ vì Cedric đã nói gì đó, nói cung bây giờ Hufflepuff không cứ hễ thấy cậu là phẫn nộ, một khắc khi Harry tỉnh lại Ron Weasley cũng ghé vào bên giường khóc đến mức nước mũi chảy ròng ròng biểu đạt sự ân hận của cậu chàng, mà phía Ravenclaw...Cho Chang dường như cũng bắt đầu nguyện ý thỉnh thoảng trò chuyện với cậu trên sân huấn luyện Quidditch, trao đổi một ít kinh nghiệm.

Về phần Slytherin, Harry chưa bao giờ dám đòi hỏi cái gì với mấy vị thiếu gia tiểu thư đó, có Merlin chứng giám, bọn họ có thể gỡ xuống mấy cái phù hiệu nực cười mà không định bụng mang nó đến hết lễ Giáng Sinh, nội chuyện này thôi đã đủ làm cho Harry múa váy cỏ một vòng quanh dãy bàn Gryffindor rồi.

Có điều cậu không thể cao hứng được lâu lắm, vào một ngày đầu tháng mười hai khi lớp biến hình chấm dứt, Harry đang vội vàng cố gắng nhét chú chuột lang* vẫn còn đính lông vũ vào lồng sắt, giáo sư McGonnagal đứng trên bục giảng tuyên bố một tin tức đáng sợ cho mọi người ——

*Đúng hơn là chuột lang nhà còn gọi là Cavia porcellus hoặc là guinea pig, là một loài thuộc bộ gặm nhấm, họ chuột lang, có trọng lượng từ 700 đến 1200 g (1,5-2,5 kg), và chiều dài từ 20 đến 25 cm (8-10 inch). Nó thường sống trung bình bốn đến năm năm, nhưng có thể sống lâu đến tám năm. Xem thêm ở đây:

Lễ Giáng Sinh bọn họ không thể về nhà.

... ... ... Không, không đúng, đây là tin tức đáng sợ cái quái gì.

Đáng sợ chính là bọn họ sẽ có một buổi vũ hội.

Một-buổi-vũ-hội.

Vũ-hội chân chính.

Thời điểm rời phòng học biến hình, cậu bé vàng Gryffindor đè thấp giọng, không thể tin nói: "Merlin tất! Tớ biết đi đâu tìm một cô gái chịu khiêu vũ cùng tớ chứ? !"

"Không tìm được cũng phải cố mà tìm, Harry." Hermione nghiêm túc cắt ngang lời cậu bạn thân, "Giáo sư McGonnagal cũng đã nói rồi đấy, các dũng sĩ bắt buộc phải khiêu vũ mở màn, Harry, đi tìm một cô nàng nào đấy hòa hợp với cậu hoàn thành nó, hoặc là, ờ, con trai cũng được."

Harry mặt cứng đơ chết lặng gật đầu: "Tớ nghĩ đây là hạng mục thứ hai của cuộc thi Tam pháp thuật." Ron phi thường nể mặt mà ở một bên há mỏ cười to, thẳng đến Hermione đem sách biến hình hung hăng chụp lên mặt cậu ta.

"Đừng ngớ ngẩn thế." Hermione xoay người hướng Harry, khuôn mặt thoắt hiền hòa trờ lại, "Cậu có thể thành công mà, nhìn thấy không, mấy cô nàng kia đều đang hướng cậu cười khúc khích kìa... biết chớ, cậu là dũng sĩ Hogwarts...à, một trong những, hơn nữa cậu mới vừa đánh bại một con rồng."

"Là nó đánh bại tớ." Harry bất đắc dĩ nói, "Tớ phải nói cho với cậu bao nhiêu lần nữa đây, tớ ngất đi luôn, rồi con rồng đó nhét hết tất cả trứng rồng vào dưới bụng tớ —— thật giống như làm thế tớ có thể ấp ra cục cưng của rồng vậy á."

Hermione hít sâu một hơi không thèm góp ý nữa, mà Ron thì có vẻ phi thường lạc quan."Vô luận như thế nào, cậu nhỏ tuổi nhất, lại vượt qua Cedric cùng cô nàng Beauxbatons xinh đẹp kia, đạt được thành tích tốt thứ hai, cao hơn cậu chính là Krum, một siêu sao quốc tế —— cậu còn có cái gì không hài lòng được nữa?" Ron vui tươi hớn hở vỗ vỗ bả vai Harry, "Thoải mái đi, bồ tèo, cậu có thể thành công mà."

Nghe Ron chẳng giải quyết được vấn đề gì nói, Harry dừng một chút, hơi hơi nheo lại cặp mắt xanh biếc như hồ nước, thoáng vi diệu hỏi: "Ron, cậu đã có bạn nhảy rồi hả?"

Ron giật mình, rõ ràng là không hề nghĩ đến vấn đề này, thành thật mà lắc đầu: "Ách, không có."

"Chẳng lẽ cậu ở lại một năm mà lại hoàn toàn không biết gì cả sao?"

Ron hếch mày như bị mạo phạm: "Ây, thành tích thi mỗi năm của tớ cũng không tệ lắm nha!"

"Vậy cậu vui vẻ thế để làm chi?" Harry lắc đầu, "Cậu không phải cũng thiếu một cô nàng cùng cậu nhảy một khúc vũ ưu mỹ đó sao?"

"Có lẽ là một chàng trai." Hermione nguýt dài nhìn cậu bạn Weasley mặt mày đỏ bừng, trào phúng cười nhạo.

"A, hay là chúng ta lấy dây thừng tóm đại một người?" Ron nảy ra một ý tưởng viển vông thập phần khờ dại.

Harry cười vô lực: "Một khắc khi cậu lấy dây thừng ra, Malfoy sẽ giết cậu."

"Còn có giáo sư Văn Tín." Hermione đồng tình mà bổ sung.

Ron hãm mạnh bước chân, đứng ở tại chỗ ngẩn người, thẳng đến khi hai vị bạn tốt của cậu ta đã hoàn toàn đi xa, mới chợt bừng tỉnh đại ngộ mà phản ứng, sau đó Gryffindor tóc đỏ nổi giận đùng đùng cao giọng rống giận: "Này! —— ai nói tớ muốn đi mời nhóc Slytherin kia chứ! —— đáng chết! Chờ tớ với!"

...

Vì chứng minh sự thật rằng mình không tính đi mời Scorpio, Ron đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, chuyện này sau lại được gọi là lịch sử đen tối của Ron Weasley ——

Cậu ta chạy tới mời Fleur Delacour của Beauxbatons... Đương nhiên rồi, cậu ta bị cự tuyệt không chút do dự. Vài ngày sau đó, biểu hiện Ron đều hệt như hồn phách xuất khiếu, mất hồn mất vía, hơn nữa còn rất dễ bị kinh hách. Đối với chuyện này, ngay cả George và Fred cũng cực kì săn sóc mà không lấy ra cười nhạo cậu, hơn nữa còn phá lệ an ủi —— "Mỗi chàng trai đều từng mơ mộng không thực tế vào lúc trẻ, cậu em của anh." một lần bên bàn ăn sáng, lúc Ron lấy thịt xông khói đi lau mứt trái cây trên miếng bánh mỳ, George đồng tình mà an ủi.

"—— Ron, George nói đúng đấy, cậu không thể bởi vậy mà không gượng dậy nổi —— còn cậu nữa, Harry! Nếu hai người không nhanh chân, mấy cô gái tốt đều sẽ bị tuyển đi hết." Lại là một buổi học độc dược, người đã sớm tuyên bố có một bạn nhảy bí mật – Hermione tràn ngập cảm giác ưu việt mà nói với hai thằng bạn tốt, "Harry, nếu cậu không nhanh lên, chỉ sợ cậu không thể không khiêu vũ cùng giáo sư Snape đấy nhé."

Ron hít vào một hơi khí lạnh, suýt đánh đổ bình mực của mình, "Hermione!" Cậu ta phẫn nộ thấp giọng rít gào, "Thỉnh thoảng chuyện cười của cậu nghe đáng sợ quá đấy."

Cô bé Gryffindor lộ ra một tia giả cười với cậu ta, sau đó trở mình xem thường.

"Không thể đâu! Ngay cả lão dơi già đầy mỡ đó cũng đã có bạn nhảy rồi." Harry vô lực dập đầu vô tấm da dê trước mặt, làm nước mực in lên trán cậu không ít đường.

"Tớ không tin đâu nhé." Ron cười khặc khặc quái dị.

"Là Sirius." Harry gãi gãi đầu, đem mái tóc nguyên bản đã loạn thất bát tao của mình biến thành càng loạn, hành động này của cậu khiến cho vài cô nàng Gryffindor cười khúc khích —— gần đây mấy cổ đều như vậy hết, Harry thập phần mệt mỏi nói, "Không biết xuất phát từ cái lý do quái quỉ gì, Sirius chạy tới mời Snape."

—— "Thiết nghĩ, ta không hề phê chuẩn cho các cô cậu thảo luận chuyện riêng tư sau lưng các giáo sư —— Gryffindor trừ mười lăm điểm, cậu Potter, cậu Weasley, còn có, cô Granger."

Tiếng nói tê tê mềm nhẵn như tơ lụa vang lên phía sau tổ ba người Gryffindor, lưng cả ba chợt lạnh, cuối cùng đầu đứa nào đứa nấy đều bị một quyển sách độc dược rất nặng hung hăng vỗ lên.

Hermione nhu nhu đầu, than thở "Tớ một chữ chưa nói, đều tại cậu cả đó, Harry", sau đó rướn cổ lên nhìn bốn phía, xác định giáo sư Snape đã muốn đi xa, cô bé thụt cổ về, nghe có vẻ là hưng phấn quá độ, khóe miệng nhếch lên, "Nhìn thấy sao? Giáo sư Snape thẹn thùng đấy, trăm năm khó gặp, tớ thiệt cảm thấy tớ không sống uổng phí mà."

"A Hermione, còn tớ cảm thấy tớ ăn cơm trưa không vô." Harry quái thanh quái khí căng mặt nói, giây tiếp theo, cậu cùng Ron hai người cười ha hả một đoàn. Nhìn cái mặt viết "thiếu tâm nhãn" của hai thằng, Hermione thu hồi khuôn mặt tươi cười, bất đắc dĩ lắc đầu đặng đem lực chú ý một lần nữa thả lại về trên luận văn phân tích dược tính của độc dược cơ bản trước mặt mình.

... ... ...

Mà trên thực tế, phiền não đương nhiên không chỉ có Harry cùng Ron.

Tiên sinh Scorpio Grater trẻ tuổi gần đây cũng đang sống trong nước sôi lửa bỏng. Khi Draco lần thứ ba dọa chạy người tới mời Scorpio, Slytherin trẻ tuổi rốt cục bắt đầu thử nghĩ lại một sự kiện, hoặc có thể nói một chuyện thực —— nếu trước khi vũ hội Giáng Sinh bắt đầu, cậu không tìm ra cái lý do gì đó để tách ra khỏi Draco một ngày, chỉ sợ cậu không thể không đóng gói về nhà trước khi lễ Giáng Sinh tiến đến.

Nhìn cô nàng Hufflepuff năm bảy che mặt chạy đi ở xa xa đằng kia, Scorpio không thể nhịn được nữa mà đạp Draco một cước: "Có Merlin ở trên, người ta là tới mời em đó!"

"Đùa cái gì vậy? Cô ả còn cao hơn cậu một cái đầu." Draco đương nhiên mà nói.

"Nhưng mà anh cũng không nên cười nhạo người ta như thế."

"Thiệt oan uổng, tôi cái gì cũng chưa nói nha!" Vương tử Slytherin khinh thường phun khí mũi.

"Đấy, anh chính là như thế đấy!" Scorpio khoa trương bắt chước anh phun khí mũi, "Thần tình khinh thường đấy ha! Có hay không? !"

Draco nhìn đến ngẩn người, một lát sau mới hướng tiểu Slytherin đang mang vẻ mặt đầy căm phẫn giả cười, lấy giọng trêu ghẹo nói: "A, Scorpio thân mến, nhóc còn nhỏ, làm sao hiểu rõ cái đạo lý như vầy: một cô nàng tâm pha lê khẳng định không thích hợp với Slytherin."

Vì thế khi các viện trưởng lần thứ hai tuyên bố vũ hội tổ chức vào chủ nhật tuần thứ hai trên bàn ăn sáng, khi đến cả Harry Potter cũng không kiềm chế nổi phải mời Cho Chang đi khiêu vũ trước đám đông, Scorpio thần tình thị huyết nhét một miếng thịt xông khói đã cắt chỉnh chu vào trong miệng Bích Thúy: "Anh ngược lại thoải mái nhỉ, vào ngày đầu tiên giáo sư Snape tuyên bố vũ hội đã có Astoria, Pansy có Alpha, ngay cả Blaise... tốt lắm Blaise, em không muốn cười nhạo anh, nhưng anh thật sự không nên đi mời sư huynh của em đâu, đó là một tên biến thái, rõ ràng, các ngươi toàn bị vẻ ngoài đạo mạo của anh ta lừa gạt hết. Dù sao hiện tại anh cũng có một cô nàng Beauxbatons xinh đẹp rồi phải không —— "

"Nghe nhóc hệt như oán phụ ấy, Grater tiên-sinh." Draco vẻ mặt thảnh thơi quét một lớp bơ dày lên miếng bánh mì, sau đó vứt vào trong đĩa của Scorpio, "Đây, ăn cái này, đừng có ngó chòng chọc vô Bích Thúy nữa, nó còn cường tráng hơn cậu nhiều đấy."

Scorpio cúi đầu nhìn thoáng qua, xoi mói mà hừ một tiếng: "Bơ nhiều quá!"

Draco đen mặt lấy bánh mì trở về, giây tiếp theo cái đĩa liền biến mất, một cái trơn bóng sạch sẽ một lần nữa xuất hiện trước mặt Scorpio. Cũng chính sau đó, Cho Chang Nhà Ravenclaw uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Harry, cũng giải thích với cậu rằng cô đã đáp ứng lời mời của Cedric rồi.

"Nữ nhân hư vinh." Draco chậc chậc khinh thường lắc đầu, "Cô ta chỉ muốn tuyên bố với toàn trường rằng có hai dũng sĩ đã mời cô ta —— "

Bạch kim quý tộc nói được một nửa thì bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Scorpio nghi hoặc ngẩng đầu hướng mắt nhìn xung quanh, rất nhanh cậu liền hiểu được nguyên nhân sở dĩ Draco nói nửa câu liền nghẹn họng trân trối ——

Bởi vì sau khi bị Cho Chang cự tuyệt, Harry thậm chí cũng chẳng biểu đạt một chút tiếc nuối như tình cách thường ngày, giống như cậu ta quyết định ngay trong bữa sáng này hạ kết cục về vụ bạn nhảy —— chẳng sợ hiện tại toàn bộ lễ đường —— bao quát một nửa ánh mắt của các giáo sư đều đeo theo chuyển động của cậu ta, mọi người nhìn chằm chằm Harry, nhìn cứu thế chủ vượt qua dãy bàn Ravenclaw (vài cô nhóc lộ ra ánh mắt thất vọng), bước đi mạnh mẽ, biểu tình thấy chết không sờn, hướng dãy bàn Slytherin đi tới.

"Hắn điên rồi." Pansy lãnh tĩnh đánh giá, sau đó tao nhã đưa một muỗng pudding vào miệng.

Số đông Slytherin cũng dừng động tác trong tay, quay đầu, đầy hào hứng chuẩn bị xem trò hề ——

Dưới ánh mắt xuyên tạc càn quét nóng rực cơ hồ có thể đem người đốt khét của Draco, Harry đại não thả rông, đứng ở trước mặt Scorpio, hắng giọng một cái, lấy âm lượng toàn bộ lễ đường đều có thể nghe thấy rành rọt nói: "Như vậy, Grater tiên sinh, cậu có đồng ý tham gia vũ hội cùng tôi, cũng như làm bạn nhảy mở màn của tôi không?" Nhủ thầm mặc kệ cái lưng đang gặp nguy, theo 《Chỉ nam lễ nghi quý tộc》, Harry hơi khom lưng, thân thể hơi khuynh về phía trước chừng mười lăm độ, lòng bàn tay hướng tới, vươn tay chính mình ra.

Lễ đường lặng ngắt như tờ.

Bên dãy bàn giáo sư, giáo sư Văn Tín buông xuống dao bạc trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bên dãy bàn Gryffindor, Ron túm chặt tay Hermione bên người, khẩn trương đến mức quên cả cách hô hấp.

Bên dãy bàn Slytherin, Harry sắc mặt một mảnh yên lặng, trên thực tế, chỉ có bản thân cậu mới biết, hiện tại đầu óc của cậu trong chỉ còn một đống tương hồ đang điên cuồng gào thét chói tai.

Mặt Draco trầm xuống, đôi mắt màu xám bạc đạm mạc lướt nhìn cứu thế chủ Gryffindor từ trên xuống dưới.

Duy độc Scorpio, cũng có thể coi là người duy nhất còn sống sót trong toàn bộ lễ đường, cậu nhanh chóng quét mắt chung quanh một vòng, sau đó vươn tay mình ra, vỗ nhanh vào lòng bàn tay Harry một cái, nói: "A, được thôi."

Draco ném đồ ăn trong tay lên bàn, không chút do dự đứng lên rời khỏi lễ đường.

Mà phía sau anh, là đại sảnh đường Hogwarts nổ bung chảo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net