Chương 86: Muốn hôn, thì không nên do dự!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Harry khẽ gập cánh tay, Scorpio từ chối tượng trưng trong tư tưởng, sau đó đem tay mình khoác lên——

Hai người ngẩng đầu ưỡn cao ngực đi vào đại sảnh vũ hội.

Tấm thảm hoa lệ mềm mại được trải dưới chân, đêm nay Hogwarts phá lệ xinh đẹp. Những chiếc bàn trong lễ đường đều biến mất không còn một mống, trên khoảng không nơi là bàn giáo sư trước kia treo ba mặt cờ hiệu, Hogwarts lấy tư cách là chủ nhà của cuộc thi Tam pháp thuật lần này nên được treo ở giữa, Dumstrang treo bên phải, bên trái chính là cờ của trường Beauxbatons.

Trong lễ đường nơi nơi đều bày đầy hoa hồng nở rộ, bên trên có những đốm sáng loang loáng trôi nổi bồng bềnh, tựa như những chú đom đóm. Scorpio nhịn không được tò mò thoáng nhìn qua nhiều lần, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra Dumbledore không biết đã tìm đâu được hơn trăm ngàn chú yêu tinh rừng cây, các nàng mỗi người đều có một khuôn mặt xinh xắn, trên người lấp lánh tỏa ra ánh sáng tinh khiết, lướt thật nhanh từ trên nhành hoa này đến nhành hoa khác, làm cho đóa hoa hơi hơi rung động, còn có vài nàng thì ngồi hoặc đứng giữa bụi hoa.

Trong lễ đường rất nhiều học sinh cũng đã an vị, học sinh ngồi vào hàng trăm chiếc bệ bám trên vách tường cùng những vòng hoa do dây thường xuân kết thành. Trên mỗi cái đế do học sinh làm, cạnh mỗi chiếc bàn đều treo hai cái đèn lồng nhỏ, và bên những chiếc bàn ấy đều ngồi khoảng chừng mười người.

Từ nhóm giáo sư chuyển tới trong đám học trò, không phát hiện Văn Tín, cũng không thấy giáo sư Black, đương nhiên kèm theo giáo sư Snape cũng không biết tung tích luôn.

"Malfoy đêm nay ăn mặc y như mục sư ở giáo khu vậy." Harry sau khi nhìn chung quanh một vòng, thõa mãn quay đầu dùng khóe miệng nói với Scorpio.

"Câm miệng, Potter." Scorpio đang bận rộn cứng đơ nở nụ cười với một cô nàng Ravenclaw lúc đi ngang qua còn tiện thể nhắm ngay cậu mỉm cười, nghe xong lời này liền vặn đầu lại nghiến răng nghiến lợi hạ giọng, "Draco còn anh tuấn hơn anh nhiều, nếu không muốn trước lúc mở màn phát hiện bạn nhảy của mình biến mất, vậy thì câm miệng."

Harry ngẩn ra, vuốt mũi thỏa hiệp nói: "Ok, cậu thắng, chúc mừng cậu thành công uy hiếp được tôi."

Scorpio trả lại một cái giả cười.

"... Cha em nói, nếu tương lai gia tộc Greengrass có thể ——" tại một góc trong lễ đường, Astoria đang vừa mỉm cười nói với người trong lòng ở đối diện vừa vắt hết tâm tư tìm một chủ đề để trò chuyện bỗng hơi sượng lời, "Này, Draco, anh sao thế?"

Cô hơi quay đầu đi, ý đồ tìm được thứ gì đó từ phía sau Draco khiến anh bỗng nhiên thoạt nhìn trở nên không yên lòng, mà tầm mắt của cô rất nhanh đã bị động tác tựa hồ như không lưu tâm của Slytherin cấp lớn chặn lại, Draco nhàn nhạt đặt ly rượu đỏ trong tay lên khay của yêu tinh có khuôn mặt xấu xí nhưng lại mặc đồ bồi bàn, thanh âm bằng phẳng không phập phồng trả lời: "Không, không có gì."

... Dưới sự ra hiệu của giáo sư McGonnagal, Scorpio cùng Harry cứng ngắc như tượng đi đến sau cửa gỗ, nghe nói đêm nay các dũng sĩ phải đi ra từ sau cánh cửa này, trước mắt bao người, sau đó bắt đầu khiêu vũ mở màn, cái điệu Viennesse Waltz chết bầm đó.

"Sao bọn họ cứ muốn để ngọn đèn chói mắt như vậy ha?" Scorpio khẩn trương cắn môi, có chút bất an mà oán giận, hiện tại trong bụng cậu đang liên tục lẩm nhẩm lại mấy cái tổ hợp động tá kia, nhưng mà cứ giống như chỉ cần đi một bước, cậu sẽ quên thêm một đoạn vậy, "Tại sao lúc trước tôi lại bị quỷ ám mà đáp ứng ngồi lên thuyền giặc vậy chứ, Potter —— hiện tại tưởng tượng, so với xấu mặt không biết dấu vào đâu trước mắt mọi người, còn không bằng cứ để tôi về nhà an an tĩnh tĩnh ngốn một chén cơm nóng —— "

"Được rồi, đừng oán giận nữa, quý ngài Grater." Giáo sư McGonnagal nửa thật nửa giả trách cứ, bà khó có được lộ ra một nụ cười, đẩy vị dũng sĩ cùng với bạn nhảy có số nhỏ tuổi nhất, "Các trò nên ở phía sau ngoan ngoãn chờ đợi, cũng đừng nên kinh hoảng nhé ——" nói xong, bà thu liễm nụ cười thoáng lườm cụ Dumbledore đang cười tủm tỉm nhìn các dũng sĩ cách đó không xa, người sau tựa hồ phát hiện ánh nhìn chằm chằm đến từ vị phó hiệu trưởng của cụ, ha hả vui vẻ hai tiếng, con mắt màu lam lập lòe sau cái kính hình bán nguyệt, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, mà mặt trên nó được buộc lại bằng một dải nơ vải đỏ vàng.

"Tí nữa sẽ có chuyện gì sao? —— "

Trước đó Scorpio còn mê man nga nga hai tiếng muốn đi vào trong trước, vừa mới nhấc chân bỗng nhớ tới hình như lời nói của giáo sư McGonnagal không thích hợp cho lắm, vì thế không chút do dự quay phắt đầu đi về, "Không được, tôi mặc kệ —— ngài Potter, bảo trọng!"

Lúc này không đến phiên giáo sư McGonnagal, Harry đã nhanh lẹ một tay túm lấy bạn nhảy của mình kéo trở về.

"... Tôi hận anh cả đời." Scorpio khóc không ra nước mắt mà nhìn cửa gỗ vô tình đóng lại trước mặt mình, cũng đem âm nhạc hân hoan vui vẻ bên ngoài lễ đường nhốt lại ngoài cửa.

"Hận đi, chỉ cần cậu thành thành thật thật theo tôi khiêu hết bước nhảy mở màn." Harry buồn bực than thở, rõ ràng bản thân cậu ta cũng khẩn trương muốn chết, thế mà còn phải phân tâm đi trấn an một cái tên nhóc rõ là còn trong tình cảnh tồi tệ hơn mình.

Căn phòng nhỏ sau lễ đường dành cho các dũng sĩ đặt mấy chiếc ghế dựa, có vẻ chỉ dùng để bọn họ nghỉ ngơi tạm thời. Bất quá không người nào tới ngồi, vì không ai muốn làm lễ phục của mình bị vò nát cả, bị giáo sư McGonnagal ấn ngồi trên đó, Scorpio rốt cục an tĩnh ngồi im được một chút, cỡ ba phút sau, thình lình bật dậy chém đinh chặt sắt nói: "Tôi muốn đi tiểu đi tiểu!"

"... Nín đi ." Harry vô lực mà trả lời.

"Phụt ——" Cô nàng mặc lễ phục màu lam bên người Krum nhịn không được bật cười ra tiếng.

Harry theo thanh âm nhìn qua, phát hiện mình không biết người này, chắc là Beauxbatons đi... Đem đầu quay trở về tiếp tục lặng im nhớ lại mấy tổ hợp bước chân, Harry bất thình thình như nhớ ra cái gì đó, mãnh liệt ngẩng đầu lên, cặp mắt xanh biếc kinh ngạc trợn to, nhìn lại, cái cô nàng mặc lễ phục màu lam đang đứng bên người Krum, tay khoác tay Dumstrang dũng sĩ, đang mỉm cười nhìn cậu.

"Thật mất lịch sự, mắt anh muốn rơi ra rồi kìa." Tiếng nói đặc quánh của Scorpio vang lên bên lỗ tai Harry.

Harry quả thực không thể tin vào hai mắt của mình: "Trời ạ! Hermione!"

"Harry!" Hermione buông Krum ra, người sau nhăn mày lại, sắc mặt trở nên âm trầm hơn một chút nhưng không nói gì, nhìn bạn nhảy của mình đi hướng Harry, Hermione giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy Harry một cái, nhã nhặn cười nói, "Tớ còn đang nghĩ tới khi nào thì cậu mới định nhận ra tớ."

"Xin lỗi mà Hermione, cậu hôm nay thật khác !" Harry nhìn trân trân không nói nên lời, "Nhìn xem tóc của cậu —— ây, tớ phải nói, cậu hôm nay thật sự là xinh đẹp cực kỳ!" Cậu ta bất an lướt qua đầu vai Hermione đầu vai ngó ngó phía sau cô, sau đó hạ giọng, nhanh lẹ hỏi: "Nói như vậy, là Krum mời cậu hả?"

Nghe xong Harry hỏi, Hermione dừng một chút, trên mặt khó được hiện ra một mảng hồng nhạt, Harry lúc này mới hoảng hốt nhận ra người bạn tốt bên mình nhiều năm này kỳ thật cũng là một cô gái chân chính, chỉ nghe thấy cô nói: "Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy mỗi ngày đến thứ viện chính là vì tìm cơ hội để nói chuyện cùng tớ."

Harry lộ ra một nụ tươi cười rõ rệt, thở dốc kinh ngach: "Đây thật đúng là —— "

Thật đúng là cái gì?

Harry đã không kịp nói hết. Bởi vì cửa gỗ bị đẩy thật mạnh ra cắt ngang lời cậu ta nói, Percy Weasley chợt xông vào, vẻ mặt niềm nở nghênh hướng Harry, Scorpio đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới nhớ tới người này chính là con thứ ba của nhà Weasley, đã từng là thủ lĩnh nam sinh. Soi mói đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, Scorpio đảo mắt xem thường, nói như vậy, anh ta đã tốt nghiệp?

"—— anh được đề bạt ! Harry!" Không đợi Harry mở miệng, Parcy liền hối hả xông lên, cho cậu bé vàng Gryffindor thần tình mờ mịt một cái ôm chầm.

Không chỉ có tốt nghiệp , hơn nữa còn vào bộ pháp thuật. Scorpio ở bên chậc chậc hai tiếng, nghĩ lại mới thấy, bộ pháp thuật không phải chính là thích loại "nhân tài tân tiến" như vầy sao —— cậu tốt tôi tốt lãnh đạo tốt, thắt lưng mềm nương tay càng dễ đẩy ngã.

Lan man nghĩ một lúc, đề tài bên kia đã muốn tiến vào "Thân thể Crouch không ổn lắm, cho nên anh làm đại biểu đến tham gia vũ hội giáng sinh Hogwarts, hồi lâu không thấy Hogwarts, anh nhớ thời học sinh vô ưu vô lo ghê ——", Scorpio cười khẩy, nhịn không được xen mồm: "Anh mới tốt nghiệp năm ngoái, ở đâu ra lâu rồi không thấy?"

Lời nói của Percy nghẹn lại, khóe miệng co quắp thoạt nhìn đã muốn bão nổi, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Scorpio, trên mặt biểu tình lại biến đổi: "Hóa ra là cậu nhỏ Grater, năm nay ít nhiều nhờ có cha cậu cung cấp cho bộ pháp thuật phương tiện, hạng mục đầu tiên của cuộc thi Tam pháp thuật mới có thể tiến hành thuận lợi —— "

Đưa tay không đánh người mặt cười. Scorpio miễng cưỡng gật đầu, nhảy xuống khỏi ghế, cùng vị con trai thứ ba nhà Weasley này bắt tay cho nhanh. Xoay mặt lại thấy, biểu cảm trên mặt Harry và Hermione đều có chút xấu hổ, lúc này mới nhớ tới trước đó từng nghe Ron Weasley than vãn ở thư viện, nói là người anh trai này của hắn chưa từng về nhà lần nào, nhưng cũng bởi vì tiền lương của bộ pháp thuật không hậu hĩnh đến mức anh ta có thể trả nổi được một ngôi nhà ở thôn trang giới pháp thuật Anh quốc, anh ta trực tiếp bám víu trên ghế sa lông ở phòng làm việc tại bộ pháp thuật của mình hơn gần nửa năm.

Bầu không khí trong nhất thời có chút xấu hổ, hoàn hảo, giáo sư McGonnagal đúng lúc xông vào, có lẽ là bà đã nghe chuyện nhà Weasley, đối với cậu học sinh mình đã từng yêu thích cũng có cái nhìn khác hẳn, thấy người tới nhất thời bày ra sắc mặt nói: "Ấy, cậu Weasley —— cậu vào bằng cách nào? Có Merlin ở trên, nơi này ngoại trừ dũng sĩ đều không cho phép người khác vào —— nhất định là do tôi nhất thời không chú ý rồi —— "

Percy sửa lại một chút lễ phục trên người, xem dáng vẻ chắc là chuẩn bị bày ra điệu bộ của đại sứ ma pháp bộ, anh ta hắng giọng một cái: "Chào buổi tối, giáo sư McGonnagal. Tôi vào là để đến xem cậu Potter một chút."

"Tốt thôi, chào buổi tối —— à, bây giờ cậu xem rồi, tôi mời cậu tốt nhất nên nhanh chóng đi ra ngoài!" McGonnagal giáo sư đạp giày cao gót hướng lại đây, đẩy anh ta ra ngoài, cũng không quên quay đầu lại dặn dò bọn Harry, "Chuẩn bị tốt cho bản thân nhé, bọn nhỏ —— vũ hội đã sắp bắt đầu rồi!"

"Tôi đói bụng."

Thời điểm xếp hàng, Harry nghe thấy Scorpio ghé vào lỗ tai cậu than thở như thế.

Từ khe cửa gỗ đang dần dần mở rộng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy ánh sáng vốn rưc rỡ của đèn đóm trong lễ đường dần dần mờ đi, không biết là thứ gì tiến lên bục, tóm lại trong lễ đường vang lên tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai của các học sinh, sau đó, tiếng thét dần dần nhỏ đi xuống, tiếng ghế dựa đẩy sát mặt đất vang lên —— có lẽ là mọi người đều đứng lên chăng ——

Trong lễ đường truyền đến một giọng hát linh hoạt kỳ ảo thanh nhã nhè nhẹ.

"Là Quái tỷ muội." Scorpio nghe thấy Cedric ở phía sau cậu nhỏ giọng nói với bạn nhảy Cho Chang của anh ta.

Ánh đèn in lên trên bậc tam cấp trước cánh cửa gỗ, đầu Scorpio trống rỗng theo ánh đèn chiếu đến.

Đơ mặt, cảm giác cánh tay bị kéo kéo, lúc này mới nâng chân cứng ngắc cùng Harry đi ra ngoài.

Nhờ phúc của Scorpio, cảm xúc nguyên bản khẩn trương của Harry hiện tại hoàn toàn đặt sai chỗ. Sau khi theo đám anh em Seamus đang hướng mình làm mặt quỷ mỉm cười gật đầu tượng trưng chào hỏi, cậu ta còn phải phân tâm cúi đầu nhanh chóng nắm bắt thời gian nhắc nhở bạn nhảy của mình: "Đừng có đơ mặt như thế! Cười một cái! ... Van cậu!"

Vì thế các học sinh dưới bục ngay tại trong nháy mắt đó thấy bạn nhảy của Harry Potter vĩ đại kéo kéo khóe miệng, khổ bức mỉm cười.

"Ai da, anh mau nhìn xem Scorpio kìa, em ấy thật quá đáng yêu đi." Pansy nhiệt tình trao đổi ý kiến cùng Alpha.

"Tớ cảm thấy em ấy sắp khóc." Zabini ở một bên vui sướng khi người gặp họa nói, "Đứa nhỏ đáng thương, em ấy chưa từng gặp qua trường hợp loại này."

"Là bạn nhảy của Potter tiên sinh sao?" Cô nàng Beauxbatons đứng bên cạnh Zabini mỉm cười, dùng phát âm tiếng Anh khá trúc trắc nói, "Vẫn còn là trẻ con ni."

Goyle thì cười hì hì đẩy Crabbe —— hai người bọn họ căn bản chẳng muốn bỏ tâm tư để đi mời cái bạn nhảy, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đầu tựa vào nhau giống như hai tảng đá lớn xanh mởn, Crabbe nhét vào trong miệng một miếng bánh quy nhỏ: "Năm đó lúc đốt mông Moody sao không thấy cậu nhóc ngượng ngùng như vậy ha."

Draco cúi đầu, mỹ mãn hướng chính ly rượu trong tay chính mình cuốn khóe môi cười nhạt.

Do Hermione và Krum đi đầu, dưới vô số ánh mắt của các cô gái, Hermione cười tao nhã, Krum giữ lấy hông cô, hai người lấy động tác nâng lên hạ xuống làm mở đầu chính thức bước vào sân nhảy.

Harry mím môi, kéo Scorpio đi theo ——

Sau khi hoàn thành một cái quay trái 180° liên tục, Harry cảm thấy cánh tay khoát trên vai mình đã không còn khẩn trương như trước, vì thế nhanh chóng nhỏ giọng cổ vũ: "Cậu xem, được rồi đó, kỳ thật cũng không tệ như vậy có phải không?"

Scorpio hàm hồ than thở một tiếng, nghe như là "Không xong tí nào" linh tinh gì đấy.

Bắt đầu lục tục có các học sinh gia nhập sân nhảy, giáo sư Moody một mình một người, thong dong xoay tròn tiến đến bên cạnh Harry, khi cùng cả hai thoáng qua, bên chỉ có con mắt ma pháp màu lam của ông ta lốc cốc xoay vòng, lớn tiếng nói: "Vớ đẹp đấy, cậu Potter."

"Là gia tinh đưa, thưa giáo sư." Harry nói xong, trước khi cậu kịp mỉm cười, Moody đã xoay tròn rời đi.

"Nhìn đi, người ta một người cũng có thể nhảy rất vui vẻ, " Scorpio quay đầu nhìn bóng dáng của Moody, phẫn nộ nói, "Dựa vào cái gì anh lại không thể? Hử thánh nhân Potter."

"Tôi có bạn nhảy, vì cái gì phải nhảy một người —— trời ạ, cậu cũng thật nặng đó." Harry nâng người Scorpio, tương đối có lệ mà làm một động tác lên xuống biên độ nhỏ.

Scorpio quay đầu lại háy anh ta một cái, dương khóe môi nói rõ ràng: "Cút."

Tốt, mắng chửi người được rồi chứ gì nữa? Đây coi như là hoàn toàn thả lỏng rồi đi. Harry bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Scorpio tiến vào tổ hợp động tác tiếp theo.

Bài hát nhanh chóng kết thúc trong âm cuối cất cao của Quái tỷ muội.

Scorpio buông ra cánh tay khoát lên trên người Harry, bắt đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng, bỗng nhiên xuất hiện trên bục giáo sư Dumbledore hấp dẫn lực chú ý của cậu, lão hiệu trưởng chậm rãi quét mắt nhìn mỗi một khuôn mặt đang chăm chú nhìn mình dưới bục, mỉm cười: "Bọn nhỏ, hoan ngênh đã đến dự tiệc Hogwarts."

Phần lớn mọi người đều buông bạn nhảy của mình, nhiệt liệt vỗ tay. Còn có người nhân cơ hội này không coi ai ra gì trao đổi một màn ôm hôn nồng nhiệt, chẳng hạn như hai vị ngay bên cạnh Scorpio đây, một cái Beauxbatons, một cái Dumstrang.

Trời ơi, thiệt phóng khoáng đi. Scorpio trợn trắng mắt đang muốn bỏ chạy, bị Harry một phen kéo trở về ——

"Lôi kéo tôi làm gì? Không phải đã nói là khiêu vũ mở màn xong thì giải tán sao —— buông tay ——" thanh âm tức đến khó thở.

"Tốt xấu gì cũng nghe Dumbledore nói xong đã rồi hẵng đi ——" tiếng dằn trầm thấp đầy căm tức.

"—— vào thời khắc tốt đẹp này đây, thầy muốn nói với mọi người một câu —— GIÁNG SINH VUI VẺ!!" Giọng nói trung khí mười phần của Dumbledore phảng phất như lấy nhiễm đến rất nhiều người, lần này vỗ tay càng trở nên nhiệt liệt cùng điên cuồng, thật vất vả chờ tiếng vỗ tay an tĩnh lại, Dumbledore lúc này mới tiếp tục, "Trong một năm này, chúng ta có lẽ sẽ vất vả, có lẽ sẽ thương tâm, thế nhưng, chỉ có vui sướng hôm nay thuộc về tất cả chúng ta. Năm nay, tuy chúng ta không cùng người nhà ngồi ở cùng một nơi, hưởng thụ một bữa tối ấm áp, nhưng hãy nhìn xem bên cạnh mình, bạn sẽ phát hiện, bạn có chúng tôi —— "

"Òa ——" trong đám người, một cô nàng nức nở lao vào trong lòng của bạn nhảy, Scorpio giật giật khóe miệng, thu hồi ánh mắt.

Kế tiếp, đầu đề câu chuyện của Dumbledore chợt chuyển: "Ở trong này, cũng đã có người thành niên, hoặc là đứa nhỏ sắp thành niên, cũng có, người có người yêu thành niên của chính mình —— "

Scorpio giật thót trừng hướng trên bục: Cụ à, bộ cụ uống nhiều rượu quá sao? Mau xuống dưới lẹ đi!

"Hiện tại, thầy sẽ cho mọi người thời gian một phút, trong một phút này đây, có lẽ mộng đẹp của mọi người sẽ trở thành sự thật —— "

Lão hiệu trưởng chậm rãi giơ lên đũa phép của chính mình: "Nox (tắt sáng) ——!"

Tách ——

"Ai tắt đèn!"

"Chết tiệt, đứa nào đạp chân tao đấy!"

"Nè, á —— "

"Á á á á ——!"

Đám người một mảnh hỗn loạn, liên tiếp thét chói tai, tiếng mắng cùng tiếng cười ngây ngô trộn lại cùng một chỗ (tiếng của anh em song sinh nhà Weasley đặc biệt rõ ràng), vô số người chen qua chen lại bên cạnh , Scorpio bất hạnh vốn còn đứng ở trung tâm sân nhảy đầu tiên là bị vướng chân, sau đó bị người ta hung hăng đụng phải, lảo đảo lui về phía sau vài bước, đâm mạnh vào trong ngực một người, lúc này mới ngừng lại chứ không chắc hẳn là đã đặt mông ngồi bệt luôn ——

"Á thật có lỗi thật có lỗi —— chết tiệt chứ —— cám ơn nha——" Scorpio rối mòng mòng đề cao thanh âm.

Người tới không nói chuyện, chỉ một tay kéo chặt cổ tay cậu, dùng sức xoay người cậu lại ——

Khuỷu tay mãnh mẽ độc đoán giữ chặt lấy thắt lưng câu, ngay sau đó, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu đỏ nhàn nhạt từ phía trên áp xuống ——

"Này? Tên kia —— ưm ư —— "

Cánh môi áp vào nhau, người tới không nói lời nào thừa dịp người trong ngực còn đang kinh ngạc, cánh lưỡi linh hoạt cưỡng chế cạy mở khớp hàm cứng ngắc, sau đó tìm được đầu lưỡi đồng dạng cứng ngắc, dây dưa quấy đảo, trao đổi một nụ hôn ướt đẫm ——

"Ưm —— "

Nướt bọt không kịp nuốt xuống chảy ra theo khóe miệng, trong bóng đêm triệt để, người nọ càng thêm buộc chặt cánh tay đang ngăn ở bên hông Scorpio, cánh tay rỗi rãi kia thì dọc theo đường cong nơi gáy Scorpio một đường tiến lên về phía trước khiến cho người ta sởn gai ốc, cuối cùng dừng lại nơi hàm dưới của cậu, động tác thoáng trở nên thô lỗ, dùng ngón cái thay cậu miết nước bọt đi ——

Lại không hề có dấu hiệu nào, người tới chấm dứt màn hôn môi nóng bỏng, thối lui, dừng một chút, trong một giây chuẩn xác cúi người khẽ hôn xuống khóe môi của người trong lòng.

Lực đạo trói buộc bên hông nháy mắt biến mất khi nụ hôn rời đi.

Năm giây sau, đèn đuốc sáng trưng.

Xung quanh vẫn còn có vô số cặp đôi đang đắm chìm trong nụ hôn kích thích dây dưa cùng một chỗ, Scorpio chớp chớp mắt, phát hiện mình bất hạnh bị chen lấn từ trung tâm sân nhảy đến bên khu bàn ăn, ngu người sững sờ đứng tại chỗ, chung quanh... ờ, không có một bóng người.

"... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... bà mẹ nó!"

Scorpio lên giọng mắng to, "A a —— lưu manh!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net