Chương 93: Cẩu hùng cứu anh hùng*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Chế từ câu "Anh hùng cứu mĩ nhân" =)))))

"Scorpio, em đỏ mặt."

"Không, không có. Em chỉ là quá nóng thôi, hơn nữa chị biết, thư viện có hơi thiếu dưỡng khí, cũng chính là các-bon-đi ô-xít quá mức trong truyền thuyết đó, em đây là đỏ mất tự nhiên...chứ không phải tự dưng đỏ mặt, tuyệt đối không phải nhé."

Vị Slytherin năm hai nào đó càu nhàu nói mãi, chà chà hai tay của mình. Hermione muốn nhắc cậu, thật ra thì cái bao tay em đang mang còn bỏ thêm bùa giữ ấm đó, không có gì phải chà xát sất. Cô yên lặng ngồi hứng từng cơn gió lạnh từ sân đấu Quidditch, trên đỉnh đầu là những bông tuyết lớn không ngừng rơi xuống. Nhìn vương tử Slytherin lại một lần hung hăng đánh một quả Bludge về phía cầu môn cách xa cậu ta nhất...ghi bàn.

Vì thế Hermione quyết định ngậm miệng.

So sánh với cách thức bay tứ tung của George Weasley, Draco phi hành quả thật trông tao nhã hơn nhiều. Trên thực tế, Draco bay khá là bảo thủ —— cậu ta ở trên chổi luôn làm rất ít động tác nguy hiểm, so sánh với cách thức đa dạng của George lại càng ít đi không ít. Nhưng mỗi khi cậu ta đánh Bludge, sức mạnh dữ dội ấy lại làm cho đại đa số cảm thấy chùn bước.

Cứ như vậy, cậu ta cũng có thể cùng George Weasley loạn vòng phối hợp khoái trá. Ngay đến Fred đang luyện tập cho vị trí truy thủ ở cùng sân cũng sẽ thỉnh thoảng cười to gào lên: "Trận bóng này không tồi! Người anh em!"

Ngoại trừ Ron Weasley, ai cũng lười đi sửa đúng, người anh ấy đang gọi anh em kia là Draco Malfoy —— nhìn từ điểm này đó có thể thấy được, nếu như không có Cup Quidditch Nhà, Quidditch tuyệt đối là hoạt động có thể xúc tiến tính đoàn kết nhất trong trường học, để Hogwarts chân chính đạt thành cái gọi là "Đoàn kết nghiêm túc nhiệt tình thân thiện" .

Nhóm người Dumstrang nọ cũng tới sân huấn luyện Quidditch, nhưng khi nhìn thấy trên sân có người, bọn họ đành phải lễ phép ngồi xuống ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi sân trống. Chỗ ngồi của bọn họ cách ngay tại chỗ của Scorpio và Hermione không xa, đó là do họ chọn chỗ của Ravenclaw ngồi vào.

"Chị cảm thấy vị đội trưởng kia đang nhìn em, Scorpio." Lại một lần nữa cảm giác được luồng ánh mắt nóng rực lạ lẫm nào đó, Hermione bất an nhích mông.

"Ảo giác đó." Scorpio lầu bầu .

"Chắc chắn là không phải... Lại tới nữa! Không tin em quay đầu lại xem!" Hermione thấp giọng gầm gừ.

"Được được, không phải là ảo giác, nhưng mà em có thể làm gì chứ? Quay đầu lại làm mặt quỷ rồi bảo anh ta đừng nhìn sao?" Scorpio khô cằn nói, " 'Đừng nhìn' tiếng Đức nói như thế nào ấy nhỉ?"

"Không cần phải dùng tiếng Đức." Hermione buồn bực nói, "Anh ngữ anh ta không phải là nói không được."

"Được rồi, cứ để anh ta nhìn đi, cũng chả nhìn rụng mất miếng thịt nào." Scorpio vuốt lại tóc, không kiên nhẫn hỏi, "Em sắp lạnh chết rồi, Draco bọn họ khi nào mới xong đây?"

"Chị không biết, ít nhất là trước bữa tối —— Merlin! Scorpio cẩn thân!"

"Nằm xuống ——!"

Tiếng gào khẩn trương của Draco từ giữa không trung truyền đến.

Scorpio ngồi ngốc tại chỗ chớp chớp mắt, nhìn một quả Bludge lao thẳng về phía mình, trong lúc nhất thời có chút phóng không*, thứ nghĩ trong đầu thế mà lại là: năm nay đây thấy tai nạn hơi bị nhiều ha, mà bây giờ rốt cục đến phiên đây rồi.

*放空: có nghĩa là tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh, thả lỏng chính mính.

Gần như là đồng thời, trong nháy mắt ấy, cả người bị một cỗ sức mạnh thô bạo mạnh mẽ kéo về phía sau, lúc ngửa mặt ngã xuống, cây gậy bóng mang theo cảm giác lạnh băng của kim loại xoẹt qua mũi cậu vung ra ngoài theo hướng ngược lại, "Oanh" một tiếng, Bludge bị đánh bay thẳng tắp ra ngoài, đâm xuyên qua toàn bộ sân Quidditch, Fred vội vã tránh vụt sang hướng bên cạnh, thế là trái Bludge màu đen trực tiếp xuyên qua khung cầu môn ở trung tâm kia.

Trên sân Quidditch nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy gió bấc nổi lên phát ra tiếng u u.

Scorpio chật vật đứng lên từ mặt đất, xoa đầu gối, ngẩng đầu định thần xem xét, nhất thời cảm thấy đầu như bị cây gậy bóng vừa nãy quật phải.

Raynold Dirgebrist không có biểu tình gì đứng ở bên cạnh cậu, cánh tay buông lỏng xuống, nắm trong tay anh ta là một cây gậy bóng màu đen không nhỏ hơn bao nhiêu so với đùi của Scorpio.

Xế chiều hôm đó, từ trong những người được đề cử làm đội ngũ lâm thời trường Hogwarts lan truyền ra một tin tức: Raynold Dirgebrist là đội trưởng của Dumstrang, cũng như ngôi sao lớn Krum, hàng này không phải dạng tầm thường, hơn nữa còn là một tấn thủ.

Tái bút: nghe nói hình như anh ta rất thích Scorpio Grater tại Slytherin.

Vì thế thời gian trà chiều khoan khoái của Slytherin lại đến.

"Sao chị cứ cảm thấy tất cả mọi người đều rất thích em ấy nhỉ? Em có thể chừa cho mấy thiếu nữ đây một chút được hay không?" Trong căn phòng sinh hoạt chung Slytherin ấm áp, Pansy cọ người trong sô pha, chu miệng, "Đầu tiên là Ron Weasley..."

Scorpio nhét một miệng bánh ga-tô chocolate, ậm ờ nói: "Anh ta thích em á? Vậy nhất định là bởi vì buổi sáng ăn nhầm thứ."

"Sau đó là giáo sư Văn Tín..."

"Bắt nạt như thế cũng coi là thích á? Em biểu thị mình không nhận nỗi tình yêu sâu đậm như vậy đâu."

"Được, giáo sư Black cũng luôn dõi mắt ngóng trông nhìn đấy thôi."

"Có Merlin chứng giám, " Scorpio trở mình xem thường, "Đó là giáo sư Snape... Ờ, chị hiểu đó. Hơn nữa ổng đã từng là thú cưng của em! Nguyên một học kì em còn cho ổng ăn thức ăn cho chó cao cấp nữa."

Bên lò sưởi, ánh lửa dập dờn chiếu vào khuôn mặt nghiêng không có lấy một chút biểu tình của vương tử Slytherin, chiếu xuống bóng mờ nho nhỏ. Hàng lông mi dài của anh hơi giật giật, sau đó lại bình tĩnh, lật qua một trang sách.

Pansy hướng về phương hướng của anh bĩu môi: Đấy, còn có hắn.

Anh ấy là ba ba của em, cám ơn. Scorpio hướng trần nhà hoa lệ nhướng mắt.

Pansy bị chọc cười : "Được rồi được rồi, hiện tại lại là vị đội trưởng Dumstrang kia."

"Em chỉ cùng anh ta bắt tay —— tiếp đó ở trên sân bóng Quidditch, nếu anh ta có năng lực, chẳng lẽ lại mắt mở trừng trừng nhìn em bị Bludge đập chết bất thành?" Scorpio hừ một tiếng, vươn chân to gan lớn mật mà đá Draco, "Còn anh nữa, anh có gì mà giận hử? —— rõ ràng thiếu chút nữa bị Bludge đập là em, mà quả bóng kia là anh đánh tới —— "

Draco bốp một tiếng dùng sức đóng lại quyển từ điển trong tay.

Scorpio thức thời ngậm miệng. Bay nhanh lùi về làm chân chó, hướng Zabini cọ cọ, người sau thu lại lực chú ý từ trên sách, vươn tay ra thương yêu sờ sờ đầu chó của cậu.

"Nếu sau này cậu không muốn du thần, vậy thì nên đi thư viện, chứ không phải ở sân đấu Quidditch." Draco đứng lên, từ trên cao nhìn xuống lạnh giọng nói, "Cậu có thể ở đó lưu một bàn nước miếng, ở đó ngốc nguyên ngày cũng sẽ không có bất kì nguy hiểm gì."

Scorpio bị giáo huấn đến lăng đầu lăng não (lăng = ngây, ngốc), đến khi cậu kịp phản ứng nên phản bác Draco rằng em ngẩn người cũng sẽ không chảy nước miếng, vương tử Slytherin đã rời đi, chỉ chừa cho cậu một bóng lưng cao ngạo thẳng tắp không hề lưu luyến hơn nữa còn hàn khí bức người.

...

Xen vào chút đồn đại nào đó trong trường học, Scorpio cảm thấy có chút lúng túng, gần đây ngay cả Krum cũng dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu, giống như cậu thật sự cùng đội trường nhà anh ta có cái gian tình gì đó không để người ta biết vậy. Đến thái độ của Draco cũng ác liệt không kém, ra lệnh cưỡng chế cậu trước khi bỏ được tật xấu tùy thời tùy chỗ thất thần, không được xuất hiện tại trên sân bóng Quidditch.

Scorpio vui lòng nhàn rỗi, chiều nào kết thúc khóa học cũng nhàn đến phát hoảng ở trong tòa thành.

Đảo mắt đã đến ngày 23 tháng 2, cách hạng mục thứ hai chỉ còn hai ngày, Harry Potter thoạt nhìn đã muốn phát điên lên được, đặc biệt là sau khi cậu ta – trong một lúc vô tình – đã thấy Krum thành công biến thành một con cá mập dạo bơi trong hồ đen một vòng, rõ ràng, dũng sĩ đến từ Dumstrang là một Animagus (Phù thủy hóa thú).

Thế nhưng hiện tại cậu còn không biết có cách nào có thể gắng gượng ở dưới nước dù chỉ năm phút đồng hồ mà bản thân cậu ta còn có thể tiếp tục sống. Đương nhiên cậu ta cũng không biết rốt cuộc nên cầm cái gì đi —— Harry thậm chí khờ dại nghĩ, nếu mình đem áo tàn hình cùng Firebolt đều giấu đi, thì sẽ như thế nào?

Một ngày trước khi bắt đầu trận đấu, Hermione từ chỗ giáo sư McGonnagal lấy được giấy phép để tới khu sách cấm, sau khi đưa cho bà Pince – người quản lý thư viện, Scorpio đi theo bọn họ tiến vào khu sách cấm chưa từng bước chân vào, bọn họ lật xem từng quyển sách một, thứ đề cập đến sát nhất là từ một quyển do Scorpio tìm được gọi là 《 thoát ly thế giới con người 》, trên đó ghi lại một loại độc dược, có thể hoàn toàn biến con người trở thành động vật ma pháp.

"Anh có thể đem chính mình biến thành người cá đấy." Scorpio phì một tiếng cười nhạo nói.

"Không đời nào, tôi cũng chẳng muốn chỉ vì năm trăm Galloen chắc gì đã vào tay mà đổi chủng tộc của mình đâu." Harry nghiêm nghị cự tuyệt.

"Chờ sau khi anh trở về có thể ôm đùi giáo Snape, ôm xem thầy ấy có cách nào đổi anh trở về không cũng được đó."

Harry không nói gì, thoạt nhìn như là không biết bắt đầu chế nhạo câu nói của nhóc Slytherin này từ đâu thì thích hợp.

Hermione kéo quyển sách trước mặt Scorpio lại, nhanh chóng quét hai mắt: "Dù cậu có muốn cũng chẳng thể làm đâu Harry, ở trên đây nói nguyên liệu đầu tiên cần có là trái tim nhân ngư còn sống."

"Ngày mai là thi đấu rồi, Potter. anh đừng có kén chọn* mãi thế." Scorpio ngáp một cái, "Được rồi, tôi đây cuối cùng vẫn tốt bụng như vậy, nếu anh ngày mai thật sự không có cách nào, có thể thử dùng bùa đầu bong bóng xem —— tuy rằng không kéo dài được lâu lắm, nhưng nếu thuận lợi, nó có thể giúp anh kiên trì ở dưới nước cỡ mười phút, chung quy vẫn tốt hơn là vừa đi xuống liền chết đuối."

*挑三拣四 = chọn tam lấy tứ : ý chỉ sự kén chọn, xoi mói

Harry ngồi thẳng tưng, cặp mắt xanh biếc lóe sáng.

Scorpio nhếch miệng cười với cậu: "Draco nói ."

Harry ủ rũ nằm úp sấp trở về, uể oải nói: "Thay tôi cảm ơn cậu ta, cuối học kỳ tôi sẽ gởi cúp đến trang viên Malfoy qua bưu điện."

"Không cần phải thế."

Thanh âm dương dương lười nhác từ đằng sau bốn người truyền đến.

Scorpio nhảy phóc lên, xoay mình cho người phía sau một cái ôm thật chặt: "Draco, anh đã trở lại!"

"... Tớ thế nhưng lại không biết là có chỗ nào không thích hợp." Harry nhìn một màn trước mắt này đây than thở nói.

Bạch kim quý tộc kéo tên nhóc đang đeo trên người xuống, rút ra đũa phép cấp cho mình một bùa ấm áp và một bùa gia tốc, Scorpio lúc này mới thấy, áo choàng Quidditch trên người Draco đã hoàn toàn thẩm thấu, khi mùa đông sắp đi qua, trời bên ngoài cũng bắt đầu không ngừng đổ mưa —— nhưng dù như vậy, phần lớn mọi người đều không dừng huấn luyện Quidditch.

Đó bao gồm cả thành viên giáo đội trường Dumstrang, trong chuyện này các chàng trai tựa hồ đến lỗ chân lông cũng hăng hái, bất cứ ai cũng không định bụng sẽ thua.

"Giáo sư Snape bảo nhóc đến văn phòng một chuyến." Draco hất cằm về phía Scorpio, trong tay anh còn cầm cây chổi ướt sũng y hệt —— nếu đem cây chổi đó so với mấy tháng trước mà nói, quả thực là cành dày lá tốt, ghé sát lại nhìn, tựa hồ còn mọc thêm nụ hoa xanh lục... Chắc là nụ hoa, chẳng qua là do nó hơi nhỏ một chút, cũng không rõ ràng mấy.

Draco hơi nhíu mày, hơi đưa chổi ra sau: "Nghe thấy tôi nói chưa đó, cỏ mang cá?"

"Đương nhiên là nghe thấy rồi." Scorpio nhướng mày lui về phía sau, bắt đầu động tay thu thập đồ đạc của mình, " Giáo sư Snape tìm em có chuyện gì vậy nhỉ?"

Draco nhìn cậu lung tung nhét bút lông chim nhét vào trong túi, thản nhiên nói: "Gần đây cậu có gây họa không?"

"Đừng có mà nói xấu người tốt." Scorpio cực kì khinh miệt nguýt anh một cái, sau đó đeo túi sách lên, nói nhanh, "Được rồi, em đi đây nhé chị Hermione, còn có quý ngài Weasley không bao giờ nâng đầu lên nữa, à, Potter? Có thể thỉnh anh không cần nhìn chằm chằm tôi nhiệt tình cứ như tôi là nữ thần từ trên trời giáng xuống được chứ?"

"Cậu hiện tại đúng thật là vậy đó."

Harry vui sướng nói, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, thực hiển nhiên, anh chàng đã nghĩ ra điều gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net