Chương 177: Tiểu câm điếc muốn được yêu thương (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Deli: Bắt đầu từ chương này, tên của bé nhà sẽ được đổi thành Giản Vân Tinh nha. Vì đã chuyển hộ khẩu rồi á. ^^)

...oo.O.oo...

...Chương 21...

...___________...

Hôm nay là ngày mà tập đoàn của Đoàn Đắc Vũ phỏng vấn tuyển nhân sự. Hầu hết những người có năng lực đều tham gia vào, tất nhiên trong đó không thể thiếu sự có mặt của Châu Diêu Âm.

Vì chỉ là phỏng vấn, nên Đoàn Đắc Vũ đã giao hết cho trợ lý làm. Còn ai có thể nhận việc thì hắn sẽ xem xét sau.

Trợ lý nghiêm túc phỏng vấn từng người, cảm thấy giới trẻ càng lúc càng giỏi, có rất nhiều mặt ưu tú. Y có ấn tượng khá tốt với người tên Châu Diêu Âm này, không chỉ năng lực, khuôn mặt và nói năng cũng rất có thiện cảm. Cũng vì vậy mà Châu Diêu Âm thành công lọt vào danh sách có khả năng được tuyển chọn.

Châu Diêu Âm không ngốc, nhìn biểu cảm của trợ lý nọ, cậu liền biết bản thân đã thành công bước đầu, trong lòng âm thầm đắc ý.

Trợ lý đứng dậy, thu dọn lại giấy tờ rồi nói: "Được rồi, cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây. Chúng tôi sẽ thông báo kết quả với mọi người vào ngày hôm sau. Mọi người hãy để ý đến email của bản thân nhé."

"Vâng." Những người tham gia phỏng vấn đồng thanh đáp.

"Tốt lắm. Mọi người về nhà cẩn thận." Trợ lý nói xong cũng xoay người rời đi.

Châu Diêu Âm rất muốn lộ ra sự kiêu ngạo của bản thân mà bước ra khỏi phòng, nhưng vì để giữ hình tượng, cậu ta chỉ có thể kiềm chế chúng. Nhưng điều ấy đã nhanh chóng tiêu tan, khi cậu ta thấy một bóng dáng của người khiến cậu ta chán ghét.

"Chủ tịch Giản, ngài đến rồi. Để tôi dẫn đường cho ngài." Vị trợ lý mỉm cười, giọng điệu từ tốn nói.

"Ừ, làm phiền cậu." Giản Hà Cảnh gật đầu, sau đó quay sang nói với Vân Tinh: "Con trai, đi thôi." (Khẩu ngữ)
Hôm nay Giản Vân Tinh không có tiết trên lớp, mà mẹ và Giản Hà Uy đều bận cả, ba Giản vốn cũng không có rảnh rỗi, nhưng hôm nay vì có việc cần nói với Đoàn Đắc Vũ, nên đã đưa Vân Tinh cùng đi, nhân cơ hội chỉ cho cậu một ít kiến thức bên ngoài.

"Dạ ba." Giản Vân Tinh nhanh chóng đi theo vào thang máy.

Đáy lòng Châu Diêu Âm có chút âm u mà nhìn cánh cửa thang máy đóng lại. Siết chặt nắm tay, quay người rời đi.

.

Từ Vũ Cao ở bên này đối mặt với quá nhiều nguy cơ, các dự án vốn dĩ sắp thành công, lại lần nữa bị dừng lại, đã thế còn bị tra xét cục bộ.

Gã vừa tức vừa buồn bực, quyết định kéo thư kí đi uống chút gì đó.

"Sếp, anh say rồi. Đừng uống nữa." Thư ký hết lần này đến lần khác cố gắng ngăn gã uống rượu, nhưng lại không thành công.

"Tôi không say. Tôi muốn uống, cậu trả rượu cho tôi!" Từ Vũ Cao giành lại ly rượu, một hơi uống cạn. Sau đó lại nhỏ giọng lèm bèm: "Em ấy thay đổi rồi..."
"Em ấy?" Thư kí không nghe rõ, bỗng nhiên lại nhớ ra sếp mình rất thích một người, trên bàn làm việc lẫn màn hình điện thoại, đều có ảnh người nọ, bèn nói: "Có phải anh muốn gặp anh Châu không? Tôi giúp anh liên lạc nhé?"

"......" Từ Vũ Cao im lặng, khi thư kí còn tưởng gã ngủ quên rồi, thì gã lại đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cũng thanh tỉnh hẳn: "Không cần, tôi không muốn gặp cậu ấy."

"... Hai anh cãi nhau à?" Thư kí cũng rất mông lung, chỉ cho rằng hai người đang giận dỗi nhau mà thôi.

"Không phải." Từ Vũ Cao thấp giọng nói, sau đó gã cầm bình rượu, uống một hơi lớn: "Về sau, cậu không cần nhắc đến tên cậu ta trước mặt tôi, và tôi cũng không muốn dính dáng đến cậu ta nữa..."

Châu Diêu Âm thích ai, cậu vì sao mà thay đổi, Từ Vũ Cao gã đã nhận ra sau lần cầu Diêu Âm giúp đỡ. Không nhắc đến mặt tình cảm, có lẽ ngay từ ban đầu, Châu Diêu Âm vốn không thật sự coi gã như một người bạn...
Từ Vũ Cao mơ màng nhìn ánh đèn nhiều màu trên trần nhà, cảm giác đầu rất đau. Gã nhíu mày, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

"Sếp à, để tôi đưa anh về. Ngủ ở đây là không được đâu." Thư kí cảm thấy số mình quá khổ. Y chật vật lôi lôi kéo kéo Từ Vũ Cao đứng dậy, cố gắng dìu gã ra xe.

.

Giản Vân Tinh yên tĩnh ngồi ở sofa chơi một mình, hết đọc sách là xem ba và anh Vũ thảo luận, nhưng cậu nghe không hiểu. Ngồi một lúc thì cậu cảm thấy buồn ngủ, nghĩ cũng không làm gì nên trực tiếp lăn ra sofa ngủ luôn.

Chờ đến khi hai người nọ nói chuyện xong, đã nhận ra bé con nhà họ ngủ quên rồi.

"Tiểu Tinh gần đây một khi ngủ say, sẽ không dễ gọi dậy." Giản Hà Cảnh có chút không biết phải làm sao.

"Chú cứ giao Bao Bao cho con đi. Khi nào em ấy dậy, con đưa em ấy về." Đoàn Đắc Vũ khẽ vén một ít lọn tóc trên đầu Vân Tinh, nói.
"Vậy cũng được. Vậy Tiểu Tinh nhờ con chăm sóc nhé." Giản Hà Cảnh nói. Người khác thì ông không tin tưởng lắm, nhưng với Đoàn Đắc Vũ lại khác, đứa nhóc to xác này luôn có thể làm người khác an tâm, tin tưởng.

Đoàn Đắc Vũ mỉm cười đáp một tiếng, sau đó lại tự mình dẫn ông ra ngoài.

Lúc Giản Vân Tinh ngủ dậy thì trời cũng đã về chiều luôn rồi, cậu ngồi dậy ngơ ngác nhìn gian phòng xa lạ. Có lẽ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Giản Vân Tinh cũng không nghĩ nhiều, loạng choạng xuống giường đi ra ngoài.

Đoàn Đắc Vũ đang nghe điện thoại, nhìn thấy Vân Tinh mơ màng đi ra, đáy mắt hắn hiện lên ý cười, ngoắc tay bảo cậu lại đây, sau đó lại chỉ chỉ lên đùi mình.

Giản Vân Tinh dụi mắt, rất ngoan ngoãn mà đi lại, ngồi lên đùi Đoàn Đắc Vũ, hai tay cậu vòng qua cổ hắn ôm lấy. Đoàn Đắc Vũ cười nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu.
"Được rồi, cứ giữ tiến độ như thế. Nếu còn vấn đề gì thắc mắc, trực tiếp gửi qua email cho tôi." Đoàn Đắc Vũ nói xong thì tắt máy, để điện thoại lại trên bàn, ôm lấy Vân Tinh.

"Vẫn còn muốn ngủ à?"

Giản Vân Tinh lắc đầu, giữ nguyên bộ dáng bám dính giống như Koala.

"Bao Bao, em sống ở Giản gia, bộ họ không cho em ngủ à?" Đoàn Đắc Vũ nói: "Chứ sao mà em ngủ nhiều thế? Anh gọi em hoài mà cũng không chịu dậy, ngủ say y như một con heo."

Giản Vân Tinh bị Đoàn Đắc Vũ trêu đến đầu óc tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt hờn dỗi xen lẫn phản bác: Em không có giống heo!

Đoàn Đắc Vũ bị vẻ mặt này của cậu chọc cười: "Heo con của anh cưng quá à. Nào nào, mau cho anh hôn cái đi."

Giản Vân Tinh nghe vậy, liền nghiêng mặt đưa một bên má cho hắn: Đây nè.
Đoàn Đắc Vũ nhìn hành động của cậu, lắc đầu thẳng thắn nói: "Không phải kiểu này. Ý anh là hôn môi ấy."

Giản Vân Tinh thoáng chốc ngây ngẩn, ngay sau đó là hai má đỏ ửng lên, ngượng ngùng: "Em, em không biết kĩ thuật hôn..." (Khẩu ngữ)

"Vậy thì vừa học vừa thực hành. Anh dạy em." Đoàn Đắc Vũ gợi lên khóe môi, đem Vân Tinh đặt lên bàn làm việc, bản thân hắn thì đứng, một tay hắn chống xuống bàn, tay còn lại thì đỡ sau đầu Vân Tinh, hắn hơi cúi đầu, trầm thấp nói: "Há miệng."

Nụ hôn của Đoàn Đắc Vũ rất nhẹ nhàng, từ tốn. Dường như là hắn đang giúp Vân Tinh có thể theo kịp và điều hòa nhịp thở khi hôn.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên: "Sếp ơi, em vào nha. Hồ sơ phỏng vấn mà anh nói..."

Cậu trợ lý đi vào, nói được nửa lời thì im bặt.

Giản Vân Tinh bị dụ dỗ mà chìm đắm trong cái hôn của Đoàn Đắc Vũ, đột nhiên bị người khác nhìn thấy, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hai má cậu đỏ bừng, lập tức chôn mặt mình vào lòng ngực của Đoàn Đắc Vũ.
Đoàn Đắc Vũ cọ nhẹ mũi mình vào mũi Vân Tinh, khẽ cười: "Bao Bao đang xấu hổ à?"

Giản Vân Tinh chớp mắt nhìn hắn: "Anh không ngại sao? Bị người khác nhìn như vậy..." (Khẩu ngữ)

Đoàn Đắc Vũ lắc đầu: "Không ngại. Nhưng mà em nên tập quen dần đi, về sau dù có bị người khác nhìn, vẫn phải thành thật hôn cho xong thì mới được buông đấy, biết chưa?"

Giản Vân Tinh hơi trừng mắt nhìn hắn: "Anh là cái đồ không biết xấu hổ!" (Khẩu ngữ)

"Ha ha." Đoàn Đắc Vũ bật cười, đưa tay xoa xoa tóc Vân Tinh. Xem như thừa nhận lời nhận xét của cậu.

Trợ lý nhỏ nhìn hai người tình tình tứ tứ mà tủi thân vô cùng: Sếp à, anh ghét em thì trực tiếp cười nhạo lên mặt em đi nè. Chứ chơi phát kẹo ngọt không quy luật như vậy là nghiệp lắm á.

"Đưa lại đây." Đoàn Đắc Vũ lên tiếng nói với trợ lý.
"A? Dạ..." Trợ lý nghe thấy chính mình được điểm danh liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng đưa tài liệu cùng hồ sơ cho Đoàn Đắc Vũ.

Đoàn Đắc Vũ cầm lấy tập hồ sơ, bắt đầu xem. Chẳng qua mày hắn đã nhanh chóng nhíu lại khi thấy tấm ảnh có chút quen mắt.

Giản Vân Tinh cũng nhìn vào tập hồ sơ trên tay Đoàn Đắc Vũ, có chút ngạc nhiên: "Châu Diêu Âm? Em nhớ anh ấy theo học ngành y mà, sao giờ lại ứng tuyển vào chỗ anh?" (Khẩu ngữ)

"Anh cũng không biết, có lẽ đã chuyển ngành cũng nên. Theo như anh nhớ, thì Châu gia đa số đều theo học kinh doanh, cậu ta có thể là bị ép, cũng có thể là tự do quyết định. Tùy hoàn cảnh, dù sao thì việc lựa chọn cũng không thể chỉ dựa trên mỗi việc bản thân yêu thích." Đoàn Đắc Vũ nhẹ giọng giải thích.

Ra là vậy a. Giản Vân Tinh gật đầu đã hiểu.
Đoàn Đắc Vũ kiểm tra lại một lượt nội dung phỏng vấn của từng người, sau đó chọn ra được năm người: "Những người này thông qua, nói họ bắt đầu đến làm vào đầu tuần sau."

"Sếp ơi, em thấy người tên Châu Diêu Âm cũng rất có năng lực, kĩ năng giao tiếp cũng tốt lắm. Anh vì sao không chọn cậu ấy vậy ạ?" Trợ lý thắc mắc, y khá là có ấn tượng với người này.

Đoàn Đắc Vũ hơi trầm mặc, sau đó nói: "Xấu tính."

Hắn không muốn ở trước mặt Vân Tinh nói xấu người khác, vì thế mà đã tìm kiếm trong đầu từ ngữ thích hợp và đơn giản nhất để kết luận.

Trợ lý: "......"

Giản Vân Tinh nghe Đoàn Đắc Vũ nhận xét về Châu Diêu Âm như vậy, nhịn không được mà cười. Bây giờ thì nói người ta xấu tính, vậy mà kiếp trước, chính người này lại xem người ta như bạch nguyệt quang.
"Cậu ra ngoài đi." Đoàn Đắc Vũ nói trợ lý.

Trợ lý 'Vâng' một tiếng, liền đi ra ngoài. Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Đoàn Đắc Vũ mới một lần nữa nhìn Giản Vân Tinh, hôn nhẹ lên trán cậu hỏi: "Em cười cái gì đó?"

"Không có." Vân Tinh lắc đầu, đáy mắt vẫn giữ nguyên ý cười nói: "Anh ơi, em đói." (Khẩu ngữ)

"Thức ăn ở căn tin không tệ, anh đưa em đi ăn tạm chút gì đó lót dạ." Đoàn Đắc Vũ nghe cậu bảo đói, liền nói: "Buổi tối trở về, lại dẫn em đi ăn món ngon hơn, được không?"

Giản Vân Tinh gật đầu: "Sao cũng được hết ạ."

...*...

Châu gia cũng biết Châu Diêu Âm ứng tuyển vào tập đoàn của Đoàn Đắc Vũ, cũng luôn cho rằng cậu sẽ được tuyển chọn. Vậy mà kết quả lại không như ý muốn.

"Không thể nào, chắc chắn là có nhầm lẫn. Diêu Âm nhà chúng ta ưu tú như vậy, tại sao lại rớt được chứ?!" Mẹ của Châu Diêu Âm nói.
"Con đã hỏi nguyên do chưa? Ba không tin bên Đoàn tổng lại không biết nhìn người như vậy." Tuy rằng biết phía Đoàn Đắc Vũ rất khó trong việc tuyển chọn, nhưng năng lực lẫn học tập của Châu Diêu Âm đều thuộc loại giỏi, nói không đạt là không đạt thế nào? Phải biết rằng ông đã rất hi vọng có thể dựa vào việc này, để có thể hợp tác với Đoàn Đắc Vũ.

Đoàn Đắc Vũ tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng lại có năng lực rất mạnh, so với những kẻ lớn tuổi như ông, hắn còn biết tính toán hơn. Cũng vì thế mà rất hiếm ai có gan dám đối đầu với hắn, đa phần đều là tìm cách nịnh nọt, hi vọng có thể được hắn đồng ý giao lưu.

"Họ chỉ đơn giản nói con không phù hợp với yêu cầu." Châu Diêu Âm khi biết bản thân không được chọn, cũng không thể tin được kết quả này. Vì thế mà không ngừng hỏi tại sao, mà bên bộ phận quản lý cũng rất khó tính, cậu mới chỉ hỏi nhiều hơn hai, ba câu đã trực tiếp cúp máy rồi.
Ba của Châu Diêu Âm nhíu mày: "Thế này không được, lý do này không có chút thuyết phục nào cả. Ngày mai ba đi với con đến đó nói chuyện."

"Ngày mai luôn ạ...?" Châu Diêu Âm ngập ngừng hỏi.

"Sao vậy? Ngày mai con bận gì sao?"

Châu Diêu Âm lắc đầu: "Không phải. Con cảm thấy làm vậy thì không được tốt cho lắm..."

"Có gì mà không tốt? Châu gia chúng ta không thể chịu thiệt như vậy được!"

Vì thế mà sáng sớm ngày hôm sau, Châu Diêu Âm đã cùng ba của mình là Châu Chấn đến tập đoàn của Đoàn Đắc Vũ, yêu cầu gặp người.

"Rất xin lỗi, nhưng nếu ngài không có hẹn trước, thì không thể gặp sếp của chúng tôi được." Cô tiếp tân nhã nhặn nói.

"Nhưng tôi có việc rất quan trọng." Châu Chấn nói.

"Vậy để tôi ghi nhận thông tin của ngài, sau đó sẽ gửi lên cho sếp. Khi nào sếp duyệt, chúng tôi sẽ liên lạc lại cho ngài, được không?" Cô tiếp tân vẫn giữ nguyên bộ dáng nhã nhặn nói chuyện, không hề có dấu hiệu tức giận với người gây rối vào sáng sớm.
"Còn chờ duyệt? Các người xem thường bọn tôi đấy à? Châu gia chúng tôi còn phải chờ xét duyệt sao?" Châu Chấn tức giận nói.

"Đúng vậy, ai cũng phải hẹn trước." Cô tiếp tân không mặn không nhạt gật đầu, thành thật nói.

"Cô!" Châu Chấn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Chuyện gì mà ầm ĩ vậy? Bên ngoài đã nghe thấy ồn ào rồi." Trợ lý đi vào, hơi nhíu mày hỏi.

"Trợ lý Lý, anh đến đúng lúc quá. Hai người này mới sáng sớm đã nháo đòi gặp sếp, tôi bảo họ không có hẹn không thể gặp, vì vậy mà họ tức giận, một khóc hai nháo ba ăn vạ làm ồn nãy giờ."

Trợ lý nhìn sang hai người, trí nhớ y rất tốt, lập tức nhận ra thanh niên đứng bên cạnh lão trung niên kia. Đây chẳng phải là cậu Châu, người mới phỏng vấn hôm qua à? Chẳng lẽ lời sếp nói là thật! Người này xấu tính đến mức, chỉ vì ứng tuyển không thành công, liền về nhà mách lẻo với gia đình sao? Haiz, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Châu Diêu Âm rất để ý mặt mũi, bị trợ lý nhìn như vậy, bất giác cảm thấy vô cùng xấu hổ và mất mặt. Nhưng bây giờ cậu không thể làm gì khác ngoài âm thầm bảo ba mình bình tĩnh lại, nếu không mọi chuyện sẽ càng không ổn.

"Cậu Châu, hôm nay cậu đến đây làm ồn như vậy, rất là bất lịch sự đấy." Trợ lý nói: "Mà cậu đến đây hẳn là vì lần ứng tuyển vừa rồi nhỉ?"

Châu Diêu Âm mím môi: "Đúng là vậy... Tôi, tôi chỉ là không hiểu tại sao lại không được chọn, trình độ của tôi vốn luôn rất tốt. Tôi cũng không phải cố ý muốn gây sự đâu..."

"Vấn đề này để tôi tự nói cho hai người, không cần phiền đến sếp của chúng tôi đâu." Trợ lý thấp giọng nói: "Thứ nhất, những người có thể vào làm là do sếp chọn lựa, hai người không cần nghi ngờ năng lực của anh ấy. Thứ hai, thái độ của cậu không tốt, đắc ý quá sớm. Giống như hiện tại, từ thái độ đến hành vi của hai người đều quá tệ, làm như chúng tôi thiếu nợ các người không bằng."
"Nhưng Diêu Âm nhà chúng tôi rất có năng lực. Hơn nữa nó cũng có không ít kinh nghiệm mà." Châu Chấn vẫn không cam tâm nói.

"......" Trợ lý có chút chán nản khi nói chuyện với người cãi ngang, y nhăn mày nói: "Ai mà quan tâm cậu Châu đây có kinh nghiệm hay năng lực gì. Ngài nghĩ làm với sếp của chúng tôi dễ lắm chắc? Còn nữa, thay vì nói sếp bọn tôi không biết nhìn người, sao không xem lại vấn đề của bản thân đi?"

Hôm trước trợ lý có bao nhiêu ấn tượng với Châu Diêu Âm, thì hôm nay đều bị đánh sạch bay. Vì cái gì không nghĩ đến vấn đề khác, sao cứ chăm chăm vào cái gọi là năng lực thế? Nhiều người năng lực chỉ ở mức trung, nhưng vẫn rất thành công đấy.

Để tránh việc những người này tiếp tục dây dưa, trợ lý liền gọi bảo an: "Các anh đem hai người này ném ra ngoài đi, về sau không được cho những người như thế này vào nữa, thật mất trật tự."
Bảo an gật đầu: "Đã rõ."

"Các cậu...!" Châu Chấn hất tay bảo an ra, nổi giận đi ra ngoài: "Chúng tôi tự đi."

.

.

Dương Hàn nhìn chằm chằm vào môi Vân Tinh, lại nhìn xuống cổ cậu. Nhận thấy ngoài môi có hơi đỏ bất thường, thì không có dấu vết gì khác, trong lòng vẫn cảm thấy nôn nao.

"Sao nhìn tôi chằm chằm vậy?" Giản Vân Tinh sờ sờ mặt chính mình nói: "Mặt tôi có dính gì à?" (Khẩu ngữ)

"À, không có." Dương Hàn lắc đầu. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lên tiếng: "Vân Tinh ơi."

"Hửm?" Giản Vân Tinh nghiêng đầu nhìn hắn.

"Cái người mà mỗi ngày đều đến đón cậu tan học, thật sự là người yêu cậu à?" Dương Hàn mặc dù đã xác định được, nhưng vẫn muốn hỏi. Biết rõ chỉ có chính mình đơn phương thích cậu, tất nhiên sẽ không có quyền gì lên tiếng, nhưng vẫn cảm thấy ghen tị.
Giản Vân Tinh cảm thấy chuyện này cũng không cần giấu giếm, thế nên rất vô tư mà gật đầu thừa nhận: "Ừm."

"Hai người biết nhau như thế nào vậy? Tôi nhớ cậu mới chuyển đến đây không lâu mà?"

"Không rõ nữa. Nhưng mà mẹ tôi nói, anh Vũ và tôi đã chơi với nhau khi tôi còn là một đứa bé sơ sinh cơ." Giản Vân Tinh nói.

Vậy ra, Đoàn Đắc Vũ đã mang tâm lý muốn nuôi cô dâu của mình từ lúc còn bé sao?! Dương Hàn nghĩ đến điều này, bỗng chốc cảm thấy sự chiếm hữu của Đoàn Đắc Vũ khả năng là vô cùng cao.

Thật ra Dương Hàn trước giờ không cho rằng Đoàn Đắc Vũ là người tốt. Nhưng mà theo thời gian hắn quan sát, lại phát hiện ra anh ta chỉ không tốt với người khác thôi, riêng với Giản Vân Tinh thì lại cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, chiều chuộng đến vô điều kiện.
Dương Hàn hắn thích Giản Vân Tinh, không phải là nói dối. Cũng vì vậy mà hắn đã ngấm ngầm theo đuổi, cùng làm những việc mà Vân Tinh yêu thích. Nhưng lâu dần, hắn đã nhận ra rằng, tình cảm mà Vân Tinh dành cho hắn chỉ dừng ở ranh giới tình bạn không hơn. Không phải hắn không biết cố gắng theo đuổi tình cảm, chỉ là hắn không muốn làm Vân Tinh rơi vào thế khó xử, cũng không muốn mất đi người bạn là cậu mà thôi.

_____________

Ngoại truyện nhỏ:

Vào ngày mà Đường Thiên hẹn gặp riêng Giản Hà Uy.

"Cậu muốn nói gì?" Giản Hà Uy tuy rằng cảm thấy bộ dáng Đường Thiên không giống thường ngày, nhưng lại không quá để ý đến.

Đường Thiên nhìn Giản Hà Uy một lúc, sau đó lại nói với y bằng giọng điệu có chút tủi thân: "Tôi nói cái này, cậu nghe xong cũng đừng giận tôi nha?"
"? ? ?" Giản Hà Uy nhìn anh đầy nghi ngờ: "Cái gì?"

"Cậu phải hứa không giận cơ. Cậu không giận thì tôi mới dám nói." Đường Thiên nhìn y chằm chằm.

Giản Hà Uy: "Nói nghe xem nào."

Đường Thiên: "Cậu hứa trước đi."

Giản Hà Uy thật cờ mờ nờ muốn chửi tục. Mịa, cái điệu bộ thiếu nữ ủy khuất này là thế nào vậy? Cái tên ăn nói ngả ngớn mà y biết đâu rồi?!

"Không giận. Nói đi."

"Tôi thích cậu lắm lắm luôn, cậu làm người yêu của tôi có được không?" Đường Thiên nở nụ cười nhìn Giản Hà Uy nói: "Cậu thấy đấy, ngay cả em trai bảo bối của cậu cũng đã có nửa kia của mình. Cậu hiện tại chỉ có một mình thôi, tôi thì chỉ có tấm thân này, chúng ta đến với nhau không phải rất hợp lí hợp tình sao?"

Sắc mặt Giản Hà Uy đen lại, cười gằn nói: "Cậu đang nói móc tôi à?"
"Không có, tôi thích cậu thật mà!" Đường Thiên vội nói: "Mỗi lần nhìn cậu, tôi đều rất muốn động chạm, cũng rất muốn bảo vệ."

Lần này khóe môi Giản Hà Uy lại nhếch lên, nhướn mày hỏi: "Cậu là 1?"

"Ừ." Đường Thiên gật đầu. Không là 1 thì là gì?

"A Thiên, cậu hình như không hiểu tôi rồi." Giản Hà Uy đưa tay bóp nhẹ lấy cằm Đường Thiên, híp mắt nói: "Trong chúng ta, chỉ có một người được làm 1 thôi. Cậu nghĩ xem ai mới là người thích hợp đây, hửm?"

Đường Thiên ngây ngẩn, anh hoàn toàn không lường trước được sự việc này. Trước kia luôn thấy Giản Hà Uy nhẹ nhàng ôn hòa, nên mới luôn thích y, và xem y là người cần bảo vệ. Nhưng mà hiện tại, người anh luôn muốn bảo vệ vậy mà muốn đè anh!!

Sắc mặt Đường Thiên nhảy màu liên tục, lại nhìn Giản Hà Uy cười gượng nói: "Hà Uy này, hay là thôi ha? Cậu cứ xem lời vừa rồi là tôi đùa đi ha?"
Giản Hà Uy nở nụ cười đầy ôn nhu với Đường Thiên: "Muộn rồi, A Thiên à. Cậu có chấp nhận hay không thì đây chính là sự thật, cậu không có khả năng đè tôi đâu."

Đường Thiên cảm thấy bản thân đã đào nhầm hố cho mình rồi, hiện tại anh muốn bỏ chạy a!!!

...__________...

...Cảm ơn đã ủng hộ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net