Chương 59: Hãy ở bên tôi đi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Chương 2...

...______...

"Hàn Ân, cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?" Lam Tiễn hỏi.

"Tôi chỉ khó hiểu, biệt thự nhìn qua cũ kĩ, nhưng tại sao vườn hoa bên ngoài lại rất gọn gàng, hơn nữa tất cả các hoa đều là màu đỏ." Lạc Hàn Ân hơi nghiêng đầu nói: "Tôi đi dạo xung quanh trước, các cậu đi đâu thì đi đi."

Nói xong cậu liền đi vòng ra đường khác. Lãnh Dương thấy cậu đi, thì nói: "Tôi đi với anh ấy."

Mục Thanh gật đầu, nở nụ cười với Lam Tiễn: "Học trưởng, chúng ta vào trong đi."

Lam Tiễn hơi chần chừ, sau đó cũng gật đầu: "Ừ, vào trong thôi."

Lãnh Dương tay cầm dao nhỏ, giữ khoảng cách đi phía sau Lạc Hàn Ân, đi một đoạn, thấy cậu ngồi xổm xuống, ngắm một bông hoa duy nhất có hình thù kì quái, định nhanh chóng gϊếŧ cho xong, thì thấy cậu vươn tay chạm vào bông hoa, vừa chạm tay cậu chảy máu.

"A." Lạc Hàn Ân vội xoay người, định tìm vòi nước, thì thấy Lãnh Dương đứng sau lưng mình, hơi ngạc nhiên, nhưng vì tay đau nên vội chạy vào biệt thự.

Lãnh Dương cất lại con dao, nghĩ sẽ để khi khác, liếc nhìn bông hoa ban nãy Lạc Hàn Ân chạm vào.

Rõ ràng ban nãy y thấy nó dính máu mà. Chẳng lẽ y nhầm lẫn?

Lãnh Dương hơi nhíu mày, xoay người đi vào trong biệt thự. Vừa vào, đã nhìn thấy Lam Tiễn băng bó lại bàn tay cho Lạc Hàn Ân.

"Hàn Ân, cậu thật sự chỉ chạm vào bông hoa sao?" Lam Tiễn nhíu mày: "Những vết cắt này giống dao hơn đấy."

"May mà Mục Thanh có mang theo dụng cụ y tế đề phòng. Nếu không, không biết phải giúp cậu thế nào luôn." Lam Tiễn băng xong, thấp giọng nói.

"Ừm, cảm ơn cậu." Lạc Hàn Ân nhỏ giọng nói, sau đó thử cử động khớp tay.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Clayhorn +10, hảo cảm hiện tại 10】
Clayhorn?

Lạc Hàn Ân nhìn xung quanh.


"Học trưởng Lạc sao vậy?" Mục Thanh hỏi.

"Không có gì." Lạc Hàn Ân lắc đầu, sau đó hỏi: "Hai người nãy giờ xem được gì không?"

"Bọn em nãy giờ chỉ đi vòng vòng một chút thôi, có lẽ ban đêm mới có trò vui." Mục Thanh cười nói: "Mà biệt thự này có nhiều phòng nghỉ lắm, lát chúng ta cùng mọi người dọn một chút, liền có thể nghỉ ngơi."

"Sao hai người có thể thích chụp ảnh buổi tối vậy? Không thấy sợ sao?" Lạc Hàn Ân nghiêng đầu hỏi.

"Không có gì đáng sợ, ngược lại rất thú vị. Cậu muốn thử một lần không?" Lam Tiễn cười nói.

Lạc Hàn Ân lắc đầu, bĩu môi: "Không thử. Tôi luôn không cảm thấy nó thú vị."

Lãnh Dương từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Lạc Hàn Ân. Vị học trưởng này giống như khoác theo lớp dụ người, càng nhìn lâu, thì nơi trái tim càng muốn run rẩy. Trong bất giác, y không còn có ý định sát hại người này.
Lam Tiễn vỗ nhẹ vai cậu, nói: "Cậu đang bị thương, tay hoạt động sẽ bất tiện, lát cậu ở một bên là được, bọn tôi giúp cậu dọn phòng."

"Mọi người, tôi thấy chỗ này dẫn ra ngoài, hẳn là có trái cây, cùng ra xem thử không?" Một thanh niên lên tiếng, gây sự chú ý.

"Thật sao? Bọn tôi cũng đi." Một người quay phim chạy đến.

"Chúng ta cũng đi cùng đi." Mục Thanh nhẹ giọng.

Cả nhóm không nói gì, gật đầu đồng ý.

Bên ngoài, là một nhà kính cỡ lớn, có rất nhiều trái cây, xung quanh có những bồn hoa lớn nhỏ khác nhau, chỉ có chung đặc điểm, là tất cả các hoa đều mang sắc đỏ.

"Táo ở đây nhiều quá, tôi hái được rất nhiều này..." Một thanh niên trẻ hớn hở nói, mà không để ý phía sau, một cành táo hạ xuống, cuốn lấy cổ thanh niên.

"Cẩn thận phía sau!!!" Một cô gái hoảng sợ hét lên.
Mọi người đần người nhìn thanh niên bị nhấc lên cành cao, trong nháy mắt máu bị rút cạn, biến thành xác khô, sau đó dần dần trở thành một cành của cây táo, và mọc ra trái táo chín mọng.

Xem xong cảnh tượng vừa rồi, những người vừa gặm táo trong miệng, liền tự móc họng nôn ra.

Bọn họ vừa ăn cái gì vậy? Máu người, hay thịt người?

Lam Tiễn đã sớm che lại mắt của Lạc Hàn Ân, anh biết cậu dễ bị ám ảnh bởi mấy cảnh kì quái này, tốt nhất là không để cậu nhìn thấy.

【Tiểu Thống: Độ chiếm hữu Clayhorn +10, độ chiếm hữu hiện tại 10.】

"Lam Tiễn, bỏ tay ra. Sao cậu che mắt tôi vậy? Chuyện gì mà ồn ào vậy?" Lạc Hàn Ân nghe thông báo độ, trong lòng hơi lo lắng. Cậu hiện tại vẫn không xác định được ai là Clayhorn.

"Trở lại biệt thự, tôi sẽ bỏ ra, trước chưa thể mở cho cậu." Tay Lam Tiễn vẫn che đi đôi mắt Lạc Hàn Ân, đẩy cậu vào biệt thự. Phía sau có vài người bị tóm ăn thịt rồi, tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Không xong rồi, cửa biệt thự bị khoá chặt rồi, không thể mở." Một vị trung niên hoảng sợ nói.

"Cửa sổ cũng bị khoá rồi!"

"Bên này cũng không mở được!"

"..."

Tất cả mọi người hầu như đều rơi vào hoảng loạn.

"Học trưởng... Làm sao bây giờ? Em không muốn ở nơi đáng sợ này nữa đâu..." Mục Thanh hoảng sợ, giọng nói như sắp khóc.

"Đừng hoảng sợ..." Lam Tiễn chỉ có thể nói vậy, anh cũng buông tay, không che mắt Lạc Hàn Ân nữa.

Lúc này, trong phòng xuất hiện rất nhiều dây leo, xông đến ý định quấn chặt lấy tất cả những người trong phòng. Bọn họ nhanh chóng trốn thoát, người nào bị bắt, đều nhanh chóng biến thành xác khô, rồi nhanh chóng hoà làm một với những dây leo đó.

Lạc Hàn Ân không kịp tránh, bị dây Leo quấn quanh bụng, nâng lên cao.

"Buông ra..." Lạc Hàn Ân hoảng sợ giãy giụa.
"Hàn Ân!!!" Lam Tiễn nhìn cậu đầy lo lắng.

Lam Tiễn rút ra con dao nhỏ, chạy đến muốn cắt đứt dây leo, lại bị một dây khác bay vọt ra, đánh thẳng vào bụng anh, khiến Lam Tiễn bị văng ra, đập lưng vào tường.

"Học trưởng..." Mục Thanh vội chạy lại, đỡ Lam Tiễn đứng dậy: "Anh có sao không?"

"Không sao..." Lam Tiễn ôm bụng thấp giọng.

Những người khác vẫn liên tục bị chết đi, nhưng riêng Lạc Hàn Ân lại bị đưa lên cao, mấy dây leo khác bắt đầu quấn lấy, cố định hai tay hai chân cậu, những dây leo khác trườn vào ống quần, trườn vào trong áo, bắt đầu đùa giỡn.

Hàn Ân mặt hơi tái, cố gắng giãy giụa. Cậu thật sự bị doạ đến bật khóc: "Đừng mà..."

Dây leo mặc kệ cậu khóc, vẫn tiếp tục đùa giỡn cậu trước mặt bao nhiêu người.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Clayhorn +17, hảo cảm hiện tại 27.】
Ầm ầm

Sét đột nhiên đánh ngang bầu trời, sau đổ mưa lớn. Những dây leo chậm rãi thả cậu xuống, sau đó thu lại, cả biệt thự trở lại trạng thái bình thường, giống như chưa từng xuất hiện những đoạn dây leo kia.

Qua một lúc, những người còn lại mới tỉnh táo lại. Lạc Hàn Ân nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, cậu hiện tại vừa xấu hổ, vừa tức giận, nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nhắm chặt mắt, cố làm bản thân bình tĩnh hơn.

【Hệ Thống, rốt cuộc đối tượng công lược lần này là thế nào vậy?】

【Tiểu Thống: Ngài... Tít— Chưa... đủ quyền hạn...】

Lạc Hàn Ân hơi nhíu mày, sao đột nhiên lại mất kết nối?

Mặt Lãnh Dương không cảm xúc đi lại đỡ cậu lên: "Không sao chứ, học trưởng?"

"Không sao, cảm ơn cậu." Lạc Hàn Ân thấp giọng đứng lên.
"Còn không biết có xảy ra chuyện gì nữa không. Trước chúng ta hãy ở cùng nhau, đừng tùy tiện tách ra. Đi đâu cũng là hai đến ba người cùng đi, sẽ đỡ nguy hiểm phần nào." Một nữ nhân rất ra dáng tổ trưởng đội lên tiếng.

Mọi người: "Được!"

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc cốc...

...______...

...Cảm ơn đã ủng hộ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net