Chương 91: Tôi không bảo vệ được cho em ấy... (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Chương 13...

...________...

Trên sân khấu, Nghi Lâm đang hát thì đèn bên trên bắt đầu chập chờn. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn liền dừng lại, đúng lúc này "Bực" một tiếng, dàn đèn sập xuống. Nghi Lâm nhìn giàn đèn lớn rơi xuống, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, không biết làm sao để tránh khỏi vị trí hiện tại, cứ thế chết chân tại chỗ.

Trong nháy mắt, tay cậu được người nắm lấy, kéo ra khỏi vùng nguy hiểm.

Rầm!

Giàn đèn rơi xuống đất. Nam nhân ôm người đang run rẩy vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng như muốn trấn an: "Không sao, có tôi đây rồi."

Vừa nói vừa dùng đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn lên trên. Một bóng dáng vội ngồi thụp xuống. Chết tiệt, thiếu chút nữa bị nhìn thấy rồi.

Ngay khi mọi người còn chưa kịp định thần, thì có một người cầm dao từ dưới xông đến. Phan Triệt Hàm sau khi nghe động tĩnh lớn, liền chạy vào, vừa vặn thấy cảnh này liền hét lớn: "Ca ca, cẩn thận!!"

Song Thiên Lãnh hơi nhíu mày, kéo Nghi Lâm sang bên trái, nâng gối đánh thẳng vào bụng người đàn ông kia, nhưng cùng lúc đó, ông ta liền vung tay, làm lưỡi dao đâm sượt qua cánh tay hắn.

"Chậc..." Song Thiên Lãnh tặc lưỡi, bắt lấy một cánh tay gã, bẻ ra sau, nâng gối thúc vào lưng khiến gã ăn đau mà ngã quỵ xuống đất. Cướp lấy con dao đâm vào cánh tay, lại rạch thêm một đường ở cánh tay gã.

"Gyaaa...!" Người đàn ông hét lên đau đớn, hoảng loạn cầu xin: "Xin, xin tha cho tôi... Tôi, tôi chỉ là làm theo lệnh... Xin ngài...!"

Hiện tại Song Thiên Lãnh cũng không muốn chính mình bẩn tay, không khéo lại doạ sợ Nghi Lâm. Hắn buông người đàn ông kia ra, sau khi lau sạch tay, mới nhìn Chu Vũ, trợ thủ mà hắn có thể tin tưởng: "Đem gã đi. Cho người kiểm tra giàn đèn cùng camera, tìm ra người đứng sau. Bắt được người, không cần biết địa vị thế nào, trực tiếp xử lí."
"Vâng, thưa boss." Chu Vũ nghiêm chỉnh đáp.

Phan Nghi Lâm nhanh chóng chạy lại gần Song Thiên Lãnh, xé một bên trang phục hoá trang, băng vào cánh tay hắn để cầm máu tạm thời: "Song tiên sinh... Ngài bị thương mất rồi, để em đưa ngài đến bệnh viện đi..."

...*...

Bệnh viện.

Phan Nghi Lâm nhìn bác sĩ khâu sống vết thương cho Song Thiên Lãnh mà lo lắng, cậu đưa tay ra trước mặt hắn nói: "Song tiên sinh, ngài có đau không? Hay ngài nắm tay em đi, ngài đau thì có thể siết chặt tay em, như vậy có em chịu đau với ngài."

"......" Song Thiên Lãnh có chút dở khóc dở cười. Bạn trai nhỏ này từ lúc thấy hắn bị thương, đã lo lắng đứng ngồi không yên, trên xe cũng nhiều lần hỏi đi hỏi lại là hắn có đau không. Vết thương này đối hắn thật sự mà nói là hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí hắn còn không định đến bệnh viện. Nhưng mà hành động này của cậu quả thật khiến lòng hắn ấm áp. Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi: "Tôi đau là được, em chịu đau với tôi làm gì?"
"Vì em không nỡ nhìn ngài chịu đau một mình... Nhìn ngài bị đau, em không thoải mái..." Phan Nghi Lâm chỉ vào tim, nhỏ giọng nói.

Những người trong phòng bệnh nghe Nghi Lâm nói vậy, không khỏi cảm thán trong lòng. Vị thanh niên này cũng thật tinh tế, cách nói chuyện tuy có chút đơn thuần, nhưng lại khiến người nghe thấy rất thích. Hơn nữa, không phải cặp đôi nào cũng có người yêu ngọt ngào như thế đâu a. Nếu là bọn họ, chắc chắn sẽ ước mãi mãi chìm trong mật ngọt này mất.

Song Thiên Lãnh khẽ ho khan. Thật là, như này là đáng yêu quá mức cho phép rồi.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Song Thiên Lãnh +20, hảo cảm hiện tại 97.】

Phan Nghi Lâm hơi ngạc nhiên:【Sao đột nhiên lại tăng nhiều như thế?】

Hệ thống gãi đầu cười hì hì nói:【Vì những lần trước không có cơ hội thông báo, nên giờ em cộng lại một thể luôn.】
Lúc này, vị bác sĩ mới nói: "Đã xong rồi. Tạm thời tránh nước nửa tháng, sau nửa tháng, chỉ sẽ tự tiêu, đợi vết thương kết vảy là ổn."

Đợi bác sĩ rời đi, Song Thiên Lãnh nhìn sang Nghi Lâm, thấy cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vết thương của hắn mà xuất hồn, Thiên Lãnh đưa tay búng trán cậu: "Đang nghĩ cái gì? Tôi nhớ đã từng nhắc nhở em, là khi ở cạnh tôi, phải tập trung, đúng chứ? "

"Em xin lỗi..." Phan Nghi Lâm sờ sờ trán bị búng, sau đó lại nhìn hắn cẩn thận nói: "Song tiên sinh, em có chuyện muốn nói..."

.

.

Phan Triệt Hàm ngồi bên ngoài hành lang, ngửa đầu ra phía sau, khẽ nhắm mắt. Hôm nay cậu hai lần liên tiếp gặp nguy hiểm, nhưng y hoàn toàn không có ở bên cạnh, lúc ấy y đang ở đâu? Cùng người khác vui đùa nói chuyện sao?

Giống như vừa rồi, khi nghe động tĩnh lớn phát ra, y đã vội chạy vào. Đến khi nhìn thấy người kia cầm dao muốn đâm Nghi Lâm, y đã sợ đến mức không nghĩ được gì... Lại nhìn đống đổ nát trên sân khấu, nếu không có Song Thiên Lãnh kịp thời giúp đỡ, có phải hay không y sẽ không còn được gặp ca ca nữa?!
Lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai y.

"Hàm Hàm? Em không khoẻ sao?" Phan Nghi Lâm đưa cho y một chai nước khoáng, lo lắng hỏi thăm.

"......" Phan Triệt Hàm ngồi thẳng lại, nhận chai nước từ tay cậu, giọng hơi khàn nói: "Không có... Em chỉ đang suy nghĩ một chút. Phải rồi, vị Song tổng kia không có vấn đề gì chứ?"

"Ân, may mắn chỉ là bị thương ngoài da. Mấy ngày sau là ổn rồi." Phan Nghi Lâm đưa tay áp lên hai bên má Triệt Hàm: "Em khóc sao? Xin lỗi... Hôm nay khiến em bị doạ sợ rồi."

Phan Nghi Lâm biết Triệt Hàm luôn rất hay lo lắng cho mình. Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện, đúng là làm y bị hoảng sợ, trong lòng lại áy náy. Là một anh trai mà luôn khiến em trai lo lắng, thật chẳng đáng làm anh chút nào...

"Ban nãy cha gọi đến, nói là thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đang đợi chúng ta về." Phan Nghi Lâm nói: "Anh đã nói trước với Song tiên sinh rồi. Chúng ta về trước, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ trở lại bệnh viện, dù sao Song tiên sinh cũng là vì anh nên mới bị thương, không thể qua loa."
Phan Triệt Hàm không phản đối mà gật đầu: "Vâng, vậy cũng được."

Phòng bệnh.

"Em ấy về chưa?"

"Vừa rời đi không lâu ạ." Chu Vũ cẩn thận đáp: "Boss, đúng như ngài nói, giàn đèn là có người động tay. Xét qua dấu vân tay ở trên lan can, cùng mặt đất, thì người này chính là Hoàng Xuyên."

"Lại là cậu ta." Xem ra video nóng của chính bản thân cậu ta không có sức ảnh hưởng rồi. Nếu có, cậu ta chưa chắc to gan lớn mật làm ra loại chuyện này.

Chu Vũ nhìn Song Thiên Lãnh một chút, khẽ mở miệng hỏi: "Boss này, tôi có chút thắc mắc. Vì sao ngài lại lo lắng, quan tâm tới cậu Phan như vậy? Cách ngài đối xử với cậu ấy, so với những người trước kia, hoàn toàn không giống nhau."

Khi sự việc vừa xảy ra, hắn có thể thấy được sự hoảng sợ xuất hiện nơi đáy mắt của boss, nhưng trong nháy mắt lại chính là sự nghiêm túc đến lạnh lẽo, sau đó là lao nhanh đến sân khấu, kéo Phan Nghi Lâm ra khỏi dàn đèn, đã thế còn thay cậu đỡ nhát dao... Đây vốn dĩ không phải tác phong của boss a! Bình thường sẽ mặc kệ họ sống chết mới phải. Hay là như hắn suy đoán, là boss nhà biết yêu rồi?
Song Thiên Lãnh bình thản nói: "So với những người trước kia, em ấy biết nghĩ hơn nhiều. Cũng rất đáng yêu."

"......" Trợ thủ trầm mặc, boss nhà mình quả nhiên rung động rồi. Mà cũng đúng, tính tình cậu Phan đúng là rất hiền, nói chuyện cũng chậm rãi nhẹ nhàng, cũng rất hay ngầm quan tâm boss, như là đưa cơm trưa, cơm tối, đưa thuốc cảm khi biết boss bị cảm. Nếu là hắn, hắn cũng đổ thôi.

Phan gia.

Hàn Tú An xuống dưới nhà với sự vui vẻ, nhưng khi vừa thấy Phan Nghi Lâm ngồi sẵn ở bàn ăn, thì ngay lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch. Tại sao nó chưa chết?! Thằng nhóc Hoàng Xuyên đó chẳng lẽ làm hai kế hoạch đều thất bại rồi?!

Phan Triệt Hàm nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của bà, ngay sau đó lại là hoảng hốt. Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng chỉ im lặng không nói.
"Em còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống đi." Phan Việt lên tiếng nhắc nhở.

"Vâng..." Hàn Tú An nhịn xuống sự khó chịu, đi đến bàn ăn, ngồi xuống.

"Tiểu Lâm, con ăn nhiều một chút. Lúc nào cũng đi sớm về muộn, cha muốn thấy con cũng thật khó, quan trọng là con dạo này gầy đi nhiều quá." Phan Việt cười nói. Rất hiếm có cơ hội ông có thể được dùng bữa cùng đứa bé này, vì ông mà khiến hai mẹ con Nghi Lâm ăn không ít khổ. Cũng vì vậy, khi Nghi Lâm chịu gọi ông một tiếng 'Cha', ông đã rất hạnh phúc.

"Vâng, con sẽ chú ý hơn." Phan Nghi Lâm nhẹ giọng nói: "Đây là quà Giáng Sinh cho cha và dì, mong hai ngài nhận."

Nói xong, liền đưa ra hai món quà được gói rất tinh tế, cậu thật ra không biết nên tặng gì. Chỉ có thể mua theo suy nghĩ của chính mình. Phan Việt, là một đồng hồ giành cho nam trung niên kiểu dáng tuy không quá cầu kì, nhưng cũng nổi bật khi mang lên tay. Còn của Hàn Tú An, là một dáng đầm hơi xoè một chút, tay lửng, hoạ tiết hoa xanh nhẹ nhàng.
"Cảm ơn con nhé. Chúng ta đều là người nhà, về sau không cần phải tặng quà như thế đâu." Phan Việt nói.

Một bữa ăn gia đình xem như ấm áp an bình. Sau khi dọn dẹp xong, Phan Nghi Lâm chuẩn bị một ít đồ, sau đó ra ngoài.

"Ca ca, anh đi ngay như thế sao? Hay ở nhà thêm một chút đi." Phan Triệt Hàm đứng bên cạnh, nhìn cậu thay giày nói.

"Song tiên sinh từ chiều đến giờ chưa có ăn uống, lại đang là bệnh nhân..." Phan Nghi Lâm nói: "Ngày mai anh sẽ trở lại nhà, giúp anh nói với cha một tiếng. Anh đi trước."

"Khoan đã..."

"Hửm?" Phan Nghi Lâm nghiêng đầu: "Em muốn hỏi gì à?"

Phan Triệt Hàm thấp giọng: "Không có. Để em đưa anh đi, trời đêm rất nguy hiểm."

Phan Nghi Lâm mỉm cười nói: "Được, nếu thế thì nhờ em nhé."

Trở lại bệnh viện.

"Cậu đừng gặp tiểu Lâm nữa." Song Thiên Lãnh nhắm lại mắt, âm thầm nói chuyện.
⦉ Cậu đây là muốn giam cầm ý thức của tôi? ⦊

"Cậu không có tư cách gặp em ấy." Song Thiên Lãnh tiếp tục nói, đáy mắt không có một tia cảm xúc nào: "Tôi nói điều này, muốn trách thì cứ việc. Tôi tự nhận bản thân tàn nhẫn, không biết nuông chiều, nhưng tôi có thể bảo vệ em ấy ở bất kì hoàn cảnh nào. Còn cậu, cậu cũng rất tốt khi có thể nuông chiều, giúp đỡ em ấy, nhưng hoàn toàn không có khả năng bảo vệ."

⦉ ...... ⦊ Song Thiên Lãnh siết chặt nắm tay. 'Hắn' nói đúng, hắn hoàn toàn không có khả năng bảo vệ tiểu Lâm, lí trí hắn quá yếu thế... Tuy vậy, hắn vẫn muốn tồn tại, muốn ở bên tiểu Lâm, nhìn nụ cười hạnh phúc của cậu, khiến hắn cảm thấy an bình. Nhưng...

⦉ Cậu nói đúng... ⦊ Song Thiên Lãnh cười khổ, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài.
⦉ Tôi không bảo vệ được cho em ấy... ⦊

⦉ Nhưng tôi muốn biết, trong tâm em ấy có tôi không. Nếu em ấy chọn cậu, tôi... Tình nguyện ra đi. ⦊

Lúc này, Nghi Lâm vừa đi vào, đã thấy hắn ngồi trên giường bệnh, dựa lưng vào tường, nhắm mắt. Cậu đến gần, để thức ăn lên bàn, nhỏ giọng gọi: "Song tiên sinh? Ngài chưa nghỉ ngơi sao?"

Song Thiên Lãnh chậm rãi mở mắt, vừa đưa tay nhéo nhéo mi tâm, vừa nói: "Tôi không mệt. Còn em? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Em lo cho ngài mà." Phan Nghi Lâm sắp xếp ra một chút thức ăn: "Ngài có đói không? Em có nấu một chút, ngài ăn thử xem đã vừa miệng chưa."

"Em đút cho tôi." Song Thiên Lãnh thấp giọng.

"Dạ được." Phan Nghi Lâm không từ chối mà gật đầu: "Ngài a đi ạ."

Song Thiên Lãnh vô cùng sảng khoái mà hưởng thụ việc Nghi Lâm chăm sóc mình. Hắn cũng không chắc là Nghi Lâm có hay không thích chính mình, nhưng mà... Chỉ cần hắn muốn, hắn nhất định không để người khác đoạt người của hắn, dù người đó có là chính hắn đi nữa!
Phan Nghi Lâm giúp hắn ăn uống, không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên lên tiếng: "Song tiên sinh, em hỏi điều này, ngài đừng giận nha?"

"Ừm." Song Thiên Lãnh thấp giọng.

"Em có thể gặp ngài ấy không?" Phan Nghi Lâm có chút bối rối nói: "Em, em không có ý gì đâu. Ban đầu là ngài ấy cùng em dự tiệc, sau khi xảy ra chuyện thì ngài ở với em đến bây giờ..."

"Vậy nên em quan tâm người trơ mắt nhìn em gặp nguy hiểm hơn, chứ không quan tâm kẻ đã giúp em thoát khỏi nguy hiểm sao?" Song Thiên Lãnh lạnh giọng nói.

【Tiểu Thống: Độ chiếm hữu của Song Thiên Lãnh đang dao động, độ chiếm hữu đạt 20%, mong tiểu chủ nhân chú ý.】

A? Đã hứa không tức giận rồi mà. QAQ . Nhưng nếu trực giác của cậu mắc bảo không sai, thì hiện tại hai nhân cách đang có gì đó gọi là... Bất hoà?

Song Thiên Lãnh chụp lấy một bên tay Nghi Lâm, tay còn lại ôm lấy eo cậu kéo lại, thấp giọng: "Tôi hỏi em, giữa tôi và hắn, em chọn ai?"
"......" Cái này cũng thật sự làm khó cậu rồi. Phan Nghi Lâm nghĩ nghĩ, khẽ hỏi: "Nếu em chọn một người, vậy người còn lại sẽ biến mất mãi mãi sao?"

"... Ừ." Song Thiên Lãnh gật đầu.

"Ngài... Thật sự rất chán ghét nhân cách thứ hai của mình sao?" Nghi Lâm nhẹ giọng hỏi.

Song Thiên Lãnh có chút ngạc nhiên khi cậu hỏi thế, nhưng cũng trả lời: "... Không hẳn."

"Nếu ngài đã không chán ghét, vậy tại sao còn muốn người kia biến mất mãi mãi?"

"Em rốt cuộc muốn nói gì?" Song Thiên Lãnh có chút không kiên nhẫn.

"Em chỉ là nghĩ, nếu hai ngài không chán ghét nhau, nhưng đều muốn tồn tại. Tại sao không cùng hoà hợp mà lại muốn một người biến mất?" Phan Nghi Lâm bình tĩnh nói: "Ngài muốn em lựa chọn giữa ngài và ngài ấy, nếu em thật sự chọn, người tổn thương không phải vẫn là chính ngài sao?"
"Tổn thương mà em nói, không chỉ nói về mặt ngoài, mà còn cả mặt trong. Hai ngài đã luôn giữ quy luật tồn tại hơn hai mươi năm, nếu một bên đột nhiên mất đi, tâm lí bên còn lại sẽ thường xuyên rơi vào trạng thái không ổn định, đúng chứ?" Phan Nghi Lâm duỗi hai tay áp lên hai bên má, hôn nhẹ lên trán hắn, thấp giọng nói: "Em thương cả hai ngài, sẽ không muốn ai trong hai ngài phải khổ sở cả, ngài hiểu ý em chứ?"

Ba ngày sau.

Hoàng Xuyên cả người chùm kín, đến một khách sạn. Tới gian nhà ăn, đã thấy Hàn Tú An chờ sẵn ở đó.

Đợi Hoàng Xuyên ngồi xuống, cũng không chờ gã chào hỏi, Hàn Tú An vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Không cần ngó lung tung, tôi đã bao phòng này rồi, không ai đến đâu."

"Ồ, phu nhân đây cũng cẩn thận quá nhỉ."

"Hừ, nếu không phải cậu cũng muốn Phan Nghi Lâm biến mất, còn lâu tôi mới ngồi đây nói chuyện với loại MB như cậu." Hàn Tú An chanh chua nói.
Hoàng Xuyên sắc mặt nháy mắt đen thui, kiềm chế tức giận. Gã gượng cười nói: "Phu nhân hôm nay hẹn tôi ra là muốn nói gì?"

"Cậu còn hỏi sao? Cậu rốt cuộc làm ăn kiểu gì thế hả?" Hàn Tú An nói: "Tại sao đêm đó Phan Nghi Lâm vẫn có thể vác mặt về? Chẳng lẽ cả hai kế hoạch đều thất bại sao?"

"Tôi còn đang muốn hỏi bà đấy. Cái tên bà thuê có biết nghĩ không mà đi tấn công Song tổng? Nếu tên đó mà khai ra, tôi và bà cũng hết đường sống!" Hoàng Xuyên vừa tức vừa lo nói.

"Cái gì...?!" Hàn Tú An mở lớn mắt, không tin được.

"Không cần ông ta khai ra, tôi vẫn có thể tìm được hai người." Song Thiên Lãnh trên người khoác lên âu phục đen, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thanh âm ẩn nhẫn sự tức giận.

Hoàng Xuyên cùng Hàn Tú An quay đầu nhìn đến cửa ra vào mở toang, bộ đồ của những người đi phía sau hắn không phải là cảnh phục, mà là thân đen. Hiển nhiên Song Thiên Lãnh là muốn đơn phương xử lý bọn họ.
"Song tổng... Ngài đây là ý gì?" Hàn Tú An giả bộ bình tĩnh nói.

"Ha, tôi có ý gì, bà phải là người hiểu rõ nhất chứ." Song Thiên Lãnh nhếch môi, nói với Chu Vũ: "Đem hai người đó đi, làm như những gì họ muốn làm với tiểu Lâm."

"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Chu Vũ nghiêm cẩn đáp.

"Tiểu Lâm, không phải lúc ba giờ chiều, em còn có cảnh quay sao? Như thế nào còn lười biếng?" Song Thiên Lãnh sau khi về nhà, vẫn thấy cậu nằm yên trên giường.

"Ngài cho rằng em có thể xuống giường bằng cách nào, khi ngài hành em suốt ba ngày liên tục?" Phan Nghi Lâm hận không thể đánh hắn một trận. Hắn không mệt, nhưng cậu mệt a! Dù cậu đã năn nỉ, nhưng vẫn không tha là thế nào chứ!

"Đây là trừng phạt em tội tham lam." Song Thiên Lãnh cười nhẹ, sau đó cũng ôm cậu lên, đi đến phòng tắm.
"Em khi nào thì tham lam chứ?" Nghi Lâm uất ức nói.

Đặt cậu ngồi trên bệ rửa mặt, lấy khăn mặt, vừa nhẹ nhàng lau cho cậu, vừa nói: "Hôm ấy tôi bảo em chọn, nhưng em lại muốn cả hai chúng tôi, không phải tham lam thì là thế nào, hmm?"

"Em là muốn tốt cho hai ngài mà... Ách, đừng cắn em." Phan Nghi Lâm đẩy nhẹ đầu hắn ra, lại nhẹ giọng hỏi: "Vậy hai ngài nguyện ý hoà làm một sao?"

"Ừ." Song Thiên Lãnh đáp: "Vì em, tôi có thể làm bất cứ điều gì."

.

.

"Nghi Lâm, sao cách cậu đi đứng có chút kì quái...? Đau ở đâu à?" Đạo diễn nhìn cậu nói.

"Không, không sao ạ..." Phan Nghi Lâm xua tay nói.

"Thật sự? Không khoẻ thì nói tôi đấy." Đạo diễn cười sởi lởi, vỗ vỗ vai cậu.

Phan Nghi Lâm cười gượng, cậu vẫn cảm thấy cả người có chút rã rời, lát nữa cầm súng chạy, không biết cậu sẽ ra sao nữa. Nhưng mà cảnh này có chút quan trọng, cậu cần phải thật cố gắng.
"Nghi Lâm, lát cậu chạy đến cây này nấp, sau khi hai tiếng súng vang lên, thì lộn một vòng, khẽ bò đến vị trí này, tiếp theo bắn một viên đạn đến tấm bia phía trước, cậu hiểu ý tôi không?" Đạo diễn chậm rãi nói.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"Tốt lắm, tất cả vào vị trí đi." Đạo diễn hô lên.

Song Thiên Lãnh ngồi bên dưới, chống cằm nhìn Nghi Lâm nhiều lần NG mà có chút áy náy. Biết hôm nay cậu có cảnh quay, vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc một chút, không nghĩ càng trêu càng nghiện... Giờ khiến cậu chạy không được, mà bò cũng không xong.

Sau hơn mười lần phạm lỗi, Phan Nghi Lâm cuối cùng cũng làm tốt vai diễn chiến sĩ của mình. Trèo lên sô pha, nằm dài ra nghỉ ngơi, mệt chết cậu rồi!!

Đến tối, cậu cùng Song Thiên Lãnh đến phòng trị liệu tâm lý. Nghe nói đây là người quen của Thiên Lãnh, cũng là một bác sĩ giỏi.
"Cậu vậy mà chịu đi trị liệu, không ngờ đấy." Mặc Nhược cười sảng nói.

"Im, làm nhanh đi."

"Ây, đừng giận chứ. Trị liệu thì phải giữ tâm trí bình ổn đấy." Mặc Nhược cười cười, sau đó lại chỉ vào Nghi Lâm: "Vậy cứ để bạn trai nhỏ này ngồi đây nhìn cậu sao?"

"Ừm, nếu em ấy muốn."

Nghi Lâm nhìn Song Thiên Lãnh ngồi trên ghế, cậu cũng biết cần giữ yên lặng, nên ngồi rất ngoan ngoãn, không phát ra tiếng động nào. Mặc Nhược sau khi bấm giờ hẹn, bắt đầu nói chuyện thôi miên hắn.

Tâm trạng của cả hai nhân cách đều bình lặng, cả hai đứng trên hai cán cân, nói với nhau vài lời, rồi bắt đầu tiến lại... Cho đến khi thời gian trị liệu kết thúc, cũng là lúc hai nhân cách chân chính hoà làm một.

Song Thiên Lãnh chậm rãi mở mắt, đứng dậy bước lại gần Nghi Lâm: "Rốt cuộc là tôi hay em mới là người bị thôi miên? Nhìn em hiện tại còn ngốc hơn cả tôi nữa."
Phan Nghi Lâm ngơ ngác, sau đó khẽ nở nụ cười: "Chúc mừng ngài, Song tiên sinh."

"Chỉ chúc miệng thế thôi sao?" Song Thiên Lãnh nghiêng đầu hỏi.

"Vậy ngài còn muốn thế nào ạ?" Sao sau khi hoà hợp, người này càng khó đoán hơn thế?

Song Thiên Lãnh ôm cậu lên: "Em sẽ sớm biết thôi."

Mặc Nhược nhìn hai người rời đi, chui vào trong góc vẽ nấm: Có cần cho cẩu độc thân như y ăn nhiều cẩu lương thế không? Tiền thì không trả, lời cảm ơn cũng không có, mà ném cho y cả tá thức ăn cho cún rồi!

"Ngài Mặc, đây là số tiền mà boss tôi trả ngài ạ." Chu Vũ bước vào, đặt trên bàn một cái thẻ: "Mật khẩu là sinh nhật ngài. Tôi xin phép."

.

.

.

Mấy hôm sau, tin tức hai người thiệt mạng diễn ra do tai nạn. Người phụ nữ trung niên, do xe mất thắng khi đang xuống dốc, chiếc xe lao thẳng xuống vực, không kịp phát hiện mà qua đời. Người thứ hai là minh tinh hạng ba, trong lúc quay diễn, giàn đèn bị sập, tử vong tại chỗ.
[Hỏi Chấm: Thật là đáng sợ a.]

[😎: Ác giả ác báo. Tôi không có ý kiến gì.]

[Người qua đường: Phụ nữ này là phu nhân của Phan gia đúng không? Tội quá...]

[......]

Phan Việt cùng Phan Triệt Hàm đều nhận được máy ghi âm cuộc nói chuyện của Hoàng Xuyên và Hàn Tú An, họ không có bất kì phản ứng gì về tin tức. Người đã chết, muốn tức giận cũng không được.

Phan Nghi Lâm nhìn tin tức trên TV. Song Thiên Lãnh quả nhiên cái gì cũng dám làm. Hôm ấy hành cậu đến mức đấy chắc chắn là để cậu không thể ngăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net