Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Lệ nào biết ở trong thế giới ABO khi ký hiệu hoàn toàn lại lâu đến như vậy? Cậu cứ tưởng chỉ làm một lần mà thôi, lại không ngờ sẽ làm đến mười mấy lần, thậm chí là mấy chục lần. Đến cuối, ngay cả kêu cậu cũng không kêu được, chỉ biết ôm lấy Lâu Chỉ cảm nhận hơi ấm của hắn.

Trên bả vai Lâu Chỉ có rất nhiều vết cắn, có nơi vẫn đang rướm máu. Những vết cào trên lưng cũng có rất nhiều, nhìn qua đều thẳng tăm tắp, vừa nhìn là biết đây là vết cào do bốn ngón tay để lại. Lúc mới bắt đầu, động tác của Lâu Chỉ rất nhẹ nhàng. Nhưng đến lúc sau, khi Dư Lệ đã hoàn toàn có thể thích ứng được rồi, cường độ va chạm cũng từ từ mạnh hơn, tốc độ lúc nhanh lúc chậm. Dư Lệ sợ đau mà Lâu Chỉ lại rất lớn, vì thế cậu liền cắn lên bả vai của hắn. Phát cắn ấy khiến cho Lâu Chỉ phấn khích cả lên, động tác của hắn mỗi lúc một nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. Dư Lệ cắn cũng càng lúc càng sâu hơn nữa.

Sau khi Dư Lệ từ trong dục vọng tỉnh táo lại, nhìn thấy những vết thương trên vai của Lâu Chỉ thì lại đau lòng tự trách bản thân. Lâu Chỉ cầm tay cậu ấn vào chỗ vết cắn, chẳng chút nào để tâm mà nói: "Là em làm đau anh."

Dư Lệ nhíu mày, đau lòng mà nhẹ nhàng thổi thổi, "Anh sẽ kiềm chế để không cắn em nữa."

Lần phát tình tiếp theo, Dư Lệ vẫn duy trì tia lý trí cuối cùng mà không cắn Lâu Chỉ nữa. Kết quả khi Lâu Chỉ thấy cậu tự cắn vào môi dưới của mình, không đành lòng mà cạy môi cậu ra, dùng tin tức tố trấn an cậu, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn. Đợi đến khi Dư Lệ bình tĩnh lại, Lâu Chỉ hôn cậu, thứ dục vọng kia cũng từ từ thô bạo đứng thẳng dậy. Cuối cùng Dư Lệ vẫn không kìm được mà cào lên lưng Lâu Chỉ, trên vai lại được thêm hai vết thương nữa.

"Cháo em nấu cũng gần xong rồi, em bưng đến cho anh." Lâu Chỉ hôn lên môi của người yêu hắn, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào tóc cậu.

"Anh mệt quá."

Ngón tay Dư Lệ không muốn cử động nữa rồi, mấy hôm nay ngoại trừ ký hiệu vẫn là ký hiệu, ăn xong rồi lại tiếp tục ký hiệu. Ngay cả trong giấc ngủ cậu cũng mơ thấy bản thân mình bị ký hiệu. Lâu Chỉ nhìn trên mặt cậu đầy vẻ mệt mỏi, nhẹ nhàng nhéo vào chỗ thịt mềm mại trên đôi má của cậu một cái, "Em đút anh."

Dư Lệ vẫn không thể nào hiểu được tại sao Lâu Chỉ vẫn có tinh thần như vậy. Rõ ràng trong chuyện tình ái, người tốn sức nhất chính là hắn, sao có thể không mệt được?

Dường như nhìn thấy được vẻ nghi hoặc của Dư Lệ, Lâu Chỉ giải thích: "Lúc anh mệt đến thiếp đi, em chỉ tùy tiện nấu vài món. Ăn xong hai chúng ta cùng ôm nhau ngủ."

"Thể chất Alpha tốt hơn rất nhiều so với Omega, vì vậy anh cảm thấy mệt là chuyện rất bình thường."

Dư Lệ mím môi, không phục nói: "Đâu có ai làm lâu như vậy mà lại không mệt? Em rõ ràng không phải là người!"

"Bảo bối, anh là đang khen thể lực của em khỏe ư?" Lâu Chỉ nở nụ cười.

"Anh không có." Dư Lệ đấu khẩu với hắn.

Lâu Chỉ gãi lên chóp mũi của cậu một cái, sau đó đứng dậy nấu cháo cho cậu. Lúc này trên người Lâu Chỉ vẫn còn mặc một chiếc quần dài, ánh đèn chiếu lên cơ bắp trên người hắn, in xuống một cái bóng.

Sau khi Dư Lệ ăn hết cả ba chén cháo, Lâu Chỉ lau sạch miệng cậu, rồi cậu nghiêng đầu chui vào trong chăn ngủ.

Lâu Chỉ rửa chén xong, tắt đèn ôm lấy Dư Lệ đang ngủ, tay hắn khoát lên vùng bụng mềm mại của Dư Lệ. Trong lúc làm, hắn đã để toàn bộ thứ đó vào trong cơ thể Dư Lệ, cậu cũng không phản đối mà còn cắn hắn nói: "Nhiều quá."

Lâu Chỉ ấn nhẹ vào cái bụng mềm mại của Dư Lệ một cái, chỗ này có hơi căng, không phải là do cháo vừa mới ăn xong mà là đều là thứ đó của hắn tất. Hắn ôm chặt người trong ngực, hình như Dư Lệ cảm nhận được bao quanh bởi hơi thở quen thuộc, cơ thể theo bản mà nhích lại gần hắn.

Đã làm xong bước cuối cùng, hai người càng ngày càng giống một cặp vợ chồng.

Dư Lệ rất thích cảm giác được cùng với Lâu Chỉ đi siêu thị mua món này món nọ, có đôi khi, dù cho hắn ở công ty bận như thế nào đi nữa cũng sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm. Rửa chén vẫn là quy tắc cũ, ai không nấu cơm thì người đó rửa. Chỉ là mỗi khi Lâu Chỉ nấu cơm đều sẽ giành luôn phần nhiệm vụ của Dư Lệ, khiến cho người rửa chén trong nhà cứ thế đổi thành Lâu Chỉ.

Cuộc sống vô cùng bình đạm.

Vào mỗi khi chạng vạng, Dư Lệ luôn thích rủ Lâu Chỉ đi dạo trong công viên. Sau khi về đến nhà, nếu như Lâu Chỉ muốn thì Dư Lệ luôn luôn đáp ứng, tất nhiên là không được quá mức như lần đầu tiên.

Rất nhanh đã đến năm mới, kỳ nghỉ đông, Dư Lệ dành thời gian ở nhà để chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành của học kỳ sau.

Xe Lâu Chỉ dừng trước siêu thị, vì trước đó Dư Lệ đã gửi một tin nhắn bảo hắn đi mua ít đồ ăn để ăn lẩu vào buổi tối trước khi về nhà. Tay hắn cầm theo một túi đồ rất lớn, không giữ tài xế lại mà đi bộ đến tiểu khu. Trên đường quay về tiểu khu sẽ đi qua một công viên, bước chân Lâu Chỉ rất dài, vì hắn muốn về sớm một chút để được nhìn thấy Dư Lệ. Tuyết phủ lên toàn bộ cây cối trong công viên, xung quanh một mảnh trắng xóa, Lâu Chỉ ngừng lại, ánh mắt hắn dừng trên một người đang đứng ở bãi cỏ.

Lưu Lật đã tốn rất nhiều công sức để thu hút sự chú ý của Lâu Chỉ, nhưng toàn bộ ánh mắt của Lâu Chỉ đều đặt lên người Omega kia, cứ như mọi người khác đối với hắn đều giống một món đồ chẳng quan trọng. Lưu Lật không còn cách khác, đành nhớ đến đoạn ký ức ở trong tay mình. Chỉ là thông tin về Lâu Chỉ quá ít, Lưu Lật vì để tìm hiểu rõ hành trình của Lâu Chỉ đã tốn không ít điểm thưởng, nhưng Lâu Chỉ ngoài ở bên Omega đó ra thì là trực tiếp lên xe đến công ty. Cậu không có thân phận để đi vào Lâu thị, cũng không thể tìm được thời điểm Lâu Chỉ một người một mình.

Hôm nay cậu chẳng ôm chút hy vọng nào mà hỏi hệ thống, nhưng hệ thống lại nói cho cậu biết hai mươi phút sau Lâu Chỉ sẽ đi qua nơi này. Lưu Lật đã xem đi xem lại rất nhiều lần đoạn ký ức kia của Lâu Chỉ, cũng đã tìm được cách để thu hút sự chú ý của Lâu Chỉ. Lưu Lật chẳng để tâm đến Omega kia, chỉ cậu ngồi lên được vị trí "ánh trăng sáng" của Lâu Chỉ còn sợ Lâu Chỉ sẽ không mặc kệ Omega kia sao? Vì để diễn tốt vai diễn này, Lưu Lật còn cố ý đi đến cô nhi viện tìm một đứa nhóc đến đây.

Mặc dù sớm hơn lúc trước tận ba năm, nhưng cách thức của Lưu Lật vẫn giống y như kiếp trước. Lâu Chỉ nhìn thấy cậu ta một dáng vẻ ôn hòa đút cho đứa nhóc vừa té ngã một viên kẹo, trong mặt hiện lên một nét cười mỉa mai. Hắn trước đây bị mù như thế nào mới cảm thấy Lưu Lật chính là người đó, cậu ta mãi mãi kém xa so với Dư Lệ. Lâu Chỉ cởi một nút cổ áo, đột nhiên đi đến trước mặt Lưu Lật. Trong khoảng thời gian ở trường này, chỉ cần mỗi khi Lâu Chỉ tách khỏi Dư Lệ, Lưu Lật sẽ luôn tìm cơ hội bất ngờ gặp hắn, dùng tin tức tố mà hấp dẫn hắn.

Rất phiền.

Lâu Chỉ vừa có một ý tưởng.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn với Dư Lệ, chỉ cần Lưu Lật không xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ một mắt nhắm, một mắt mở cho cậu ta. Nhưng cậu ta lại hèn hạ như vậy.

Lưu Lật nhìn người thanh niên đi đến chỗ mình, đáy mắt vui vẻ, cậu đè xuống sự hưng phấn trong lòng, tiếp tục duy trì dáng vẻ dỗ đứa nhóc. Đợi đến khi Lâu Chỉ cách cậu nửa thước thì ra hiệu một cái cho đứa nhóc để nó rời đi. Nhưng vẫn chưa đợi cậu ta mở miệng nói chuyện, tay Lâu Chỉ đã bóp cổ cậu ta. Túi đồ trên tay bị để dưới gốc cây, ngón tay Lâu Chỉ hơi dùng sức, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lưu Lật lại bóp mạnh hơn nữa.

"Đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi khó mà kiềm chế được tôi sẽ làm chuyện gì." Lâu Chỉ buông tay ra, giọng nói không một chút để ý. Lâu Chỉ nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, trên mặt đều toát lên một vẻ hờ hững không một chút cảm xúc, lạnh như băng.

Lưu Lật ho khan, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của Lâu Chỉ, trong lòng lại hối hận sao mình lại đi trêu chọc một kẻ điên. Lâu Chỉ không nhìn cậu ta nữa, xoay người rời đi. Lưu Lật thấy hắn rút khăn ra lau tay, như thể vừa chạm phải thứ đồ dơ bẩn gì đó, mặt đỏ lên.

"Hắn ta là một tên điên, tôi không muốn đi trêu chọc hắn nữa." Lưu Lật vất vả kìm nén sự sợ hãi trong lòng mình, nói với hệ thống.

"Nếu ký chủ không hoàn thành xong nhiệm vụ, hậu quả sẽ tự gánh lấy."

Lưu Lật căm ghét nghiến răng, vừa nghĩ đến cái ánh mắt khi nãy, lòng cậu khẽ run lên, giọng nói có chút run rẩy.

"Tại sao cứ một mực phải là tên điên Lâu Chỉ này?! Hắn sẽ thật sự giết tôi mất."

"Ký chủ có thể từ chối, hệ thống tìm một ký chủ mới."

"Vậy tất cả mọi thứ tôi có được hiện tại thì sao? Chu Mạnh còn có thể thích tôi không?" Lưu Lật vội vã hỏi mà không suy nghĩ.

"Hủy bỏ buộc định, tất cả những thứ ký chủ có được sẽ không biến mất, việc nam chính thích cậu cũng sẽ không vì vậy mà giảm bớt. Chỉ là cậu sẽ mất đi cơ hội có được những lợi ích mà thôi."

Hủy bỏ buộc định, đồng nghĩa với việc Lưu Lật không thể dễ dàng biết trước được chuyện tương lai nữa. Sự cưng chiều của cha đối với cậu cũng sẽ vì cậu không còn bất cứ giá trị lợi dùng nào nữa mà biến mất, có lẽ Chu Mạnh có thể thích cậu nhưng nếu không có hệ thống... Nếu Chu Mạnh biết cậu không còn hệ thống nữa, nhất định sẽ chia tay với cậu.

Lưu Lật thầm mắng trong lòng, sớm biết vậy sẽ không nói với hắn ta chuyện của hệ thống.

Hai tháng trước, khi cậu uống rượu cùng với Chu Mạnh. Chất cồn trong rượu ăn mòn các dây thần kinh, đoạn Lưu Lật đã thư giãn trong bầu không khí này. Lúc nói chuyện với Chu Mạnh, cậu không cẩn thận để lộ chuyện này. Sau đó, Chu Mạnh lại đề cập chuyện này ở trên giường, cậu liền kể hết ra.

"Tôi sẽ làm nhiệm vụ này." Lưu Lật nói.

Khi Lâu Chỉ thay giày bước vào, nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha coi TV thì nét mắt thoáng dịu lại. Tất cả sự hung ác khi nhìn thấy Lưu Lật ở trong lòng đều lập tức biến mất. Hắn để đồ vào trong tủ lạnh, sau đó bước đến ngồi bên cạnh Dư Lệ. Dư Lệ xem phim truyền hình đến hăng say, có người vừa ngồi xuống bên cạnh mình, chân của cậu liền gác lên đùi Lâu Chỉ.

"Không phải nói mười phút à? Mua đồ ăn được hơn nửa tiếng rồi đó."

Ngón tay Lâu Chỉ rất lạnh, hắn không chạm đến chân của Dư Lệ mà cách một lớp quần cầm lấy mắt cá chân của cậu, vén áo lên và đặt chân của cậu lên bụng mình.

"Người của em rất ấm đó." Dư lệ cười híp mắt, nhẹ nhàng cà cà trên người hắn. Ngón chân không an phận mà di chuyển trên cơ bụng của hắn.

"Ai cho anh không mang vớ, hai chân lạnh hết cả rồi." Lâu Chỉ vì sự càn quấy của cậu mà cằn nhằn, sau đó kéo chăn đắp lên người cậu.

"Không muốn để máy giặt lao động vất vả phải giặt thêm hai chiếc vớ nữa, cũng không có ra ngoài nên anh mới không mang."

"Lâu Tiểu Bảo, em qua đây một chút." Dư Lệ vẫy tay với hắn.

Lâu Chỉ nghe lời nghiêng người sát tới, "Sao mà—"

Dư Lệ kéo áo hắn xuống, nâng đầu lên, ở trên hai má của hắn mà hôn "chụt" một cái. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên ấn đường của Lâu Chỉ, dịu dàng hỏi, "Có phải em đã gặp chuyện không vui gì rồi phải không?"

Lâu Chỉ nhìn cậu, trong đôi mắt cậu tràn đầy dịu dàng và lo lắng, bóng dáng của hắn lấp đầy trong con ngươi cậu. Tức khắc hắn lại nở nụ cười, "Bảo bối, sao cái gì em cũng không thể gạt được anh vậy."

"Anh có thể giúp em được không?" Dư Lệ hỏi.

Lâu Chỉ lắc đầu, "Chờ đến lúc, em sẽ nói cho anh."

Dư Lệ cũng không ép hắn, khóe miệng cong lên: "Được, anh chờ em."   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net