Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15: Sự dịu dàng đến từ hắn.

Cậu trở về nhà lập tức bắt tay vào việc. Không phải cậu cả một tuần bận rộn mà là muốn cho hắn thời gian để hối lỗi. Nghĩ đến hắn thật sự bị ngốc như thế chắc chắn sẽ rất đáng yêu,  nhưng không phải đâu hắn chỉ bị như vậy một thời gian thôi.

"Xin Lỗi...." - Nhìn tên của quyển sách được nhờ thiết kế trong tập tài liệu, tâm tình cậu không khỏi tốt lên. Cậu nhớ rõ khuôn mặt lúc nãy của hắn, biểu tình thật sự phong phú, ủy khuất cũng có buồn bã cùng vui mừng cũng có. Như vậy thật tốt hơn mặt liệt của hắn.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu bước đến mở ngăn tủ lấy ra một sợ dây màu đen nhỏ. Cầm lấy bông tai lúc nãy quản gia đưa cho cậu xỏ vào sợ dậy, thành công làm được một sợ dây chuyền. Cậu ngắm nó một lúc, đúng là cậu không thích cái bông tai này nhưng bởi vì nó là của hắn nên cậu thích. Những cái gì liên quan đến hắn cậu đều thích.

"Thiếu gia...ngài không cần buồn, cậu Dịch thật sự đã tha thứ cho cậu rồi. Nếu không cậu Dịch đâu có bảo tôi canh chừng cậu, đúng không?" - Bà dùng giọng điệu như dỗ một đứa con nít, nếu thiếu gia thật sự bị cậu Dịch xem là một đứa ngốc, thì bà cũng vậy.

"Làm sao như vậy được, em ấy rất ghét cháu....." - Vùi mặt vào gối nằm hắn ủy khuất nhỏ giọng lên tiếng, từ khi tỉnh lại hắn cảm thấy mình có gì đó rất lạ nhưng cũng bỏ qua không quan tâm đến. Hiện tại cậu là quan trọng nhất. Hắn phải làm mọi cách để cậu tha lỗi cho hắn nhưng cách gì hiện tại hắn còn chưa nghĩ ra.

"Thiếu gia...cậu Dịch muốn ngài thành thật mà xin lỗi, cậu ấy không muốn ngài nói suông. Ngài thấy rồi, cậu ấy tổn thương rất nhiều." - Nghe đến hai từ 'tổn thương' hắn lập tức biến đổi lạnh lùng. Quản gia có chút giật mình, bà không tin được thiếu gia lại nhanh như vậy...lật mặt.

"Haizzz....cái gì mà thành tâm chứ, không phải xin lỗi là tốt rồi sao? Vốn dĩ cháu rất yêu em ấy mà." - Khuôn mặt kia chỉ nhất thời xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất. Hắn lại bị trở về cái tính cách kì quặc mới có, nói năng lộn xộn.

"Thiếu gia ngài lại như vậy, cậu Dịch là muốn ngài thành tâm đúng hơn là đang thử thách ngài, thử thách tình yêu của ngài dành cho cậu ấy." - Hắn thất thần khi nghe bà nói xong, thì ra là vậy, từ trước đến giờ hắn vẫn chưa thể hiện đúng nghĩa của từ 'Yêu' vậy hiện tại làm chắc cũng không muộn.

"Cháu muốn xuất viện...." -  Hắn lên tiếng nói, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày nhưng lời nói vẫn vậy, không có chút thay đổi. Hắn nghĩ có lẽ cậu thích cách nói chuyện này của hắn hơn bởi vì lúc nãy hắn thấy cậu cười.

"Tỉ....anh về rồi...." - Hắn bước vào đã lên tiếng gọi, bác sĩ bảo hắn vẫn chưa thể trở về vì vết thương vẫn chưa lành hẵn, nhưng hắn một mực đòi về mém tí là dùng cả vũ lực. Nhìn mãi vẫn không thấy cậu đâu, trong đầu nhanh chóng nãy lên thức gì đó hắn bay vào thư phòng.

"Tỉ....." - Hắn nhỏ giọng gọi cậu, thì ra là cậu đang ngủ vì vậy mới không nghe được tiếng của hắn. Nhẹ nhàng bước đến đặt lên trán cậu một nụ hôn, hắn mỉm cười hạnh phúc. Nếu thời gian này biểu hiện tốt một chút vậy có thể thực hiện được chuyện kia rồi. Hắn thật nhớ hương vị của cậu.

Hắn ngồi xuống nhìn cậu, không nhịn được liền vươn tay chọt chọt môi nhỏ của cậu. "Thật thơm." - Hắn say sưa nhìn, không phải nhìn mặt mà là môi cậu, thật rất muốn hôn nhưng lại sợ cậu bị tỉnh giấc.

Cậu thật ra lúc hắn gọi đã tỉnh lại nhưng bởi muốn xem hành động của hắn mới không đáp lại, sau đó mới không ngờ đến hắn hôn cậu. Cảm thấy cơ thể bị nâng lên cậu nhanh chóng cứng người, cẩn thận cảm nhận hành động của hắn. Hắn chỉ bế cậu trở về phòng dịu dàng cẩn thận đáp chăn cho cậu. A hắn muốn làm cái khác nha, rất muốn, rất muốn nhưng nêu bây giờ hắn manh động cậu chắc chắn sẽ giận hắn, không nhìn mặt hắn nữa.

Cậu muốn xem biểu hiện của hắn vậy hắn sẽ cố biểu hiện thật tốt. Đầu tiên nhịn nhục một chút tương lai chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nga. Nghĩ đến việc mỗi ngày đều được cùng cậu ân ân ái ái hắn đã thấy đủ hạnh phúc rồi.

"Tỉ, ngủ ngon."

Hắn bước đến phía trước một bước lại lùi về sau một bước. Hắn nữa muốn đi nữa muốn không, hắn sợ ở lại sẽ làm phiền cậu, còn đi sẽ không được gần cậu. Hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy. "Ở lại một chút." - Hắn bước đến chống cằm ngắm cậu ngủ.

Thật đẹp, cậu làm cái gì cũng đẹp khi ngủ còn đẹp hơn khiến hắn không khỏi say mê. "Thiên...cái bông tai này là tính vật đó, do cha anh để lại em đeo rồi xuống đời phải ở bên cạnh anh không được rời xa anh." - Hắn phát hiện trên cổ cậu có đeo bông tai của hắn liền vui vẻ, phi thường vui vẻ.

Cậu nghe xong liền không nhịn nổi rùng mình chỉ chút nữa đã mở mắt ra rồi. Nếu để hắn phát hiện cậu giả vờ ngủ không biết biểu hiện sẽ như thế nào nhỉ?

"Tên ngốc...."

Hết Chương 15.

Chương này hơi xàm nga~~~
Ta định mỗi ngày một chương các cô thấy thế nào. Truyện này cũng ngắn ta viết cũng sắp xong dồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net