Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18: Đứng Dưới Mưa

"Tỉ...em có rảnh không? Hôm nay cùng anh ra ngoài đi dạo đi, tâm trạng anh hôm nay không được tốt." -  Vừa được kết nối Mẫn Nam ở dây bên kia đã một tràn nói ra. Cậu hơi chần chừ, vừa trở về cậu có hơi mệt nhưng anh nói tâm trạng không được tốt nên đành miễn cưỡng đồng ý. Người luôn luôn vui vẻ như Mẫn Nam mà nói tâm trạng không tốt thì chắc chắn đã trải qua một đả kích không nhỏ.

Cậu không nhanh không chậm thay bộ y phục thoải mái rồi bắt xe đến địa điểm đã hẹn. Vừa xuống xe đã nhìn thấy anh ngồi bên bờ hồ trên tay còn cầm một lon bia. "Xem ra thật sự có chuyện buồn em còn tưởng anh mượn cớ hẹn em đi chơi." - Cậu bước đến giật lấy lon bia trên tay anh, tự mình uống một miếng.

Mẫn Nam cũng buồn đáp lại, chỉ cười cười. Thiên Tỉ không bao giờ nghĩ tốt cho anh được hay sao, anh thật sự là có chuyện buồn. "Uống bia cũng chẳng giải quyết được gì, đi, chúng ta đi dạo một vòng." - Cậu đứng dậy vươn tay về phía anh, trên miệng vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt. Mẫn Nam miễn cưỡng gật đầu nắm tay cậu ngồi dậy.

Hai người sánh vai nhau đi dạo một vòng bờ hồ. Vì yêu mà anh có tâm trạng không tốt, anh cũng đơn phương giống cậu lúc trước nhưng là đơn phương một người con gái. Nếu lúc trước anh mang chuyện này ra nói cậu đã cho một tát vào mặt, nhưng hiện tại cậu im lặng lắng nghe.

Phân cách.

Hắn ở chỗ công viên chờ thật lâu cũng không thấy cậu tới. Hắn nhớ rõ mình đã để lại một lá thư cho cậu, lá thư mà hắn đã rất kì công viết ra được. Nhưng sợ cậu chưa đọc được lúc nãy còn nhắn tin cho cậu đến giờ vẫn chưa cơ hồi đáp. Hắn lo lắng, hắn sợ cậu không đến như vậy mọi thứ hắn đã chuẩn bị sẽ trở thành công cóc.

Đợi thêm một tiếng nữa vẫn không nhìn thấy cậu hắn càng thêm lo lắng. Gọi mãi vẫn không thấy cậu đáp lại, bên kia chỉ vang lên tiếng tổng đài bình tĩnh lạnh ngắt khiến hắn càng thêm khó chịu. Xoay người nhìn những thứ đã được chuẩn bị tốt hắn thật sự thất vong.

Hắc thúc giục bản thân phải kiên trì, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm một câu cậu sẽ đến nhất định sẽ đến. Quản gia đứng cùng Tuấn Huân đứng bên cạnh lắc đầu ngán ngẩm, có lẽ cậu vẫn chưa đọc được thư và tin nhắn của hắn. "Thiếu gia, tôi đi tìm cậu Dịch được không?" - Bà không nhìn nổi thiếu gia như vậy liền lên tiếng hỏi, đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Mặt Trời cũng xuống núi những ánh đèn điện từ thưa thớt trở nên dày đặc hơn, công viêc cũng không còn một bóng người. Tuấn Huân khuyên hắn trở về nhưng hắn không đồng ý cứ ở đó chờ cậu, còn bảo bọn họ về trước.

Bầu trời cũng dần u má, nó bị một mảng mây đen lớn phủ lên không khí ảm đạm dần. Hắn ngồi một mình ở ghế đá ánh mắt chung thủy nhìn về hướng cửa. Cậu vẫn chưa đến.

Mưa bắt đầu rời xuống, lớn dần và mạnh dần. Tất cả những thứ hắn chuẩn bị cho cậu đều bị nước mưa làm ướt, bị làm hỏng. Những cái bong bóng màu đỏ cũng bị nước mưa làm bẩn. Hắn ngước mắt nhìn những thứ dần dần hư hỏng, đáy mắt hiện rõ sự đau lòng.

Hắn bước đến ôm lấy chiếc bánh kem cẩn thận bảo hộ vào lòng ngực, thứ này là thứ duy nhất hắn thể để nó bị hỏng. Bởi vì nó là dành cho cậu, hắn cũng đã rất kì công làm ra nó.

Cậu trở về nhà khá khuya ngoài trời vẫn còn đang mưa rất lớn. Quản gia thấy cậu lập tức chạy đến, Tuấn Huân ngồi trên sofa cũng đứng dậy bước đến chỗ cậu. "Cậu Dịch...cậu gặp thiếu gia chưa?" - Cậu ngơ ngác nhìn hai người, gặp cái gì chứ không phải nói hắn ở nước ngoài hay sao, gặp bằng cách nào.

"Hắn đang ở nước ngoài mà." - Cậu mặt vẫn bình tĩnh lời nói thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ hắn trở về rồi? Tuấn Huân chút nữa là lao ra ngoài. Cậu đứng ở đây còn hỏi thêm cậu này, vậy chắc là chưa gặp rồi. Tên ngốc kia..đúng rồi tên ngốc kia hắn ta có thể vẫn còn ở công viên.

"Thiếu gia...thiếu gia..ở công viên còn chờ cậu........" - Ở công viên, cậu nghe nói lập tức lao ra ngoài, hắn tại sao không nói với cậu. Mặt kệ trời mưa hay gì đó, cậu một đường chạy thẳng đến công viên. Tên này ngu ngốc cậu không đến thì cứ đi về đi, ở lại làm cái gì, không thấy trời mưa rất lớn hay sao? Tuy mắng chửi nhưng khuôn mặt đã hiện rõ lo lắng.

"Vương Tuấn Khải....." - Cậu đứng dưới mưa hét lớn, hiện tại công viên một bóng người cũng không có. Mưa từ trên như trút mà rơi xuống đánh thẳng vào cậu, đau nhưng không đau bằng lòng cậu. Hắn ở chỗ kia nghe thấy giọng nói quen thuộc nhỏ tiếng đáp lại. Hắn rất muốn hét lên, cậu cuối cùng cũng đến rồi nhưng chỉ hơi muộn một chút, chỉ một chút.

"Tỉ....." - Hắn ôm bánh kem chạy lại hướng cậu, còn có mỉm cười nhìn cậu.
"Em đến rồi...." - Cậu quay sang tức giận nhìn hắn, nhưng tức giận kia lập tức bị mưa cuống trôi hết kia nhìn thấy hắn, khuôn mặt trắng bệt do lạnh môi cũng trở thành màu trắng một chút huyết sắc cũng không có.

"Mừng em trở về, cái này là tự tay anh làm nhưng bị mưa làm hư rồi. Haha  chỉ cần nhìn thôi không cần ăn đâu, bởi vì không còn ăn được. Anh cố bảo vệ rồi vậy mà...sau này làm cho em cái khác đền bù được không?" - Giọng nói hắn có chút khàn khàn mang đậm vị quyến rũ.

"Ngu ngốc....." - Cậu ôm chầm lấy hắn, mặt nhỏ ra sức cọ vào ngực hắn. Ngu ngốc...ngu ngốc tai sao hắn lại ngốc như thế chứ. Hắn dịu dàng dùng một tay ôm cậu, hắn biết cậu chắc chắn rất lo lắng nên mới khóc như thế. Hắn biết cậu khóc cũng không khó, bởi vì ngực hắn đã bị một dòng lệ ấm làm ướt đẫm.

"Tỉ, em nói yêu anh cho anh nghe có được không?" - Hắn khẽ lên tiếng, hắn lúc trước có rất nhiều thứ muốn có được từ cậu, nhưng hiện tại đã khác thứ hắn muốn duy nhất của hắn chính là cậu nói yêu hắn.

"Em yêu anh...." - Cậu nói, giọng nói hòa chút giọng mũi. Cậu đau lòng nhưng cũng vui mừng, cỏi lòng cậu hiện tại tràn ngập hạnh phúc. Hạnh phúc vì hắn yêu cậu, hạnh phúc vì hắn có thể vì cậu làm tất cả. Hạnh phúc....

"Anh muốn nghe, em nói lớn hơn một chút đi...." - Được voi đòi tiên, bảo cậu nói rồi lại còn muốn cậu nói lớn hơn. Nhưng cậu không từ chối thuận theo hét lớn lên, trong cậu tràn ngập hạnh phúc một hạnh phúc không thể tả được.

"Anh yêu em....."

Hết Chương 18.

Chúc các cô nắm mới vui vẻ ❤❤❤
Được nhiều hồng bao nga ~~~ năm mới vui vẻ ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net