Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32: Bỏ đi trừng phạt.

Cậu cố kiềm ném nước mắt khi nhìn thấy hắn, đến khi cánh cửa phòng đóng lại cậu không nhịn được trượt dài theo vách tường nước mắt cũng rơi xuống. Hắn chạy lên phòng lặng lẽ đứng bên ngoài, hắn không rõ tại sao cậu lại như vậy nhưng có lẽ cậu đang rất buồn.

Hắn cũng ngồi xuống tựa vào cửa, cả hai lưng tựa vào nhau chỉ thông qua một cánh cửa gỗ không dày. Hắn nghe rõ tiếng khóc của cậu, hắn muốn vào trong ôm lấy cậu nhưng không thể hắn sợ cậu lại đẩy hắn ra như lúc nãy.

Không biết qua bao lâu tiếng khóc bi thương kia cũng dừng lại. Cậu đứng dậy bước đến tủ thu dọn quần áo. Cánh cửa lần nữa mở ra, cậu vừa vặn nhìn thấy hắn đứng bên ngoài chờ cậu. Hắn hoảng hốt, trên tay cậu cầm theo một cái vali cậu muốn rời đi sao?

"Tỉ...em..." - Cậu không quan tâm lời nói của hắn, một đường bước qua hắn đi xuống lầu. "Em muốn đi đâu, tôi nói cho em đi sao?" - Hắn tức giận hét lên, chạy theo giữ cậu lại. Cậu càng vùng vẫy hắn càng giữ chặt, cả hai giằng co một buổi. Cậu biết sức của mình không bằng hắn nên bất lực mở miệng. "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Giọng nói bi thương đến mức làm hắn thổn thức, cậu bị làm sao rồi? Tại sao lại muốn rời đi, hắn đã làm gì sai?

"Tại sao em muốn rời đi." - Hắn trầm giọng hỏi, giọng nói không che giấu được sự đau lòng cùng tức giận. Cậu cư nhiên muốn rời đi, muốn rời khỏi hắn, bọn họ một tuần trước không phải còn rất tốt sao? "Anh còn hỏi tại sao? Anh là người biết rõ mới đúng chứ?" - Cậu dứt lời liền quay lưng đi, nhưng cả người bất ngờ bị xoay người hắn vác cậu lên vang mang đi.

"Em không nói rõ lí do đừng mơ tôi cho em đi, em suốt đời phải ở bên tôi."
- Hắn ném cậu lên giường, cả người hắn bị tức giận bao phủ đến mất đi lí trí. Hắn quá yêu cậu, quá yêu người con trai này. Đến mức hai lần không khống chế được bản thân mà tổn thương cậu.

"Anh muốn là gì? Vương Tuấn Khải anh cút ra, anh không đủ tư cách chạm vào tôi." - Cậu điên cuồng vùng vẫy khỏi sự khống chế của hắn, nhưng hoàn toàn bất lực sức của hắn quá lớn. "Em dám gọi thẳng tên tôi, Tỉ gan của em đủ lớn rồi phải không?"

Hắn thô bạo xé áo cậu, mạnh mẽ cắn xuống để lại dấu răng đỏ chói mắt. Cậu tuy đau đớn nhưng lại cắn chặt môi không để phát ra một âm thanh nào. Nhìn thấy sự kiên cường của cậu hắn càng thêm tức giận, đáy mắt đỏ ngầu hiện rõ tơ máu, trán cũng hiện đầy gân xanh. Từ lúc trước đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn tức giận như thế.

"Vương Tuấn Khải, tôi hận anh, cút ra." - Cậu đẩy hắn đạp hắn nhưng dễ dàng bị hắn khống chế. Hắn nhìn cậu đáy mắt hiện rõ bi thương, cậu nói hận hắn, là lần thứ hai cậu nói hận hắn. "Tỉ...tại sao? Tại sao em muốn rời đi, Tỉ..." - Hắn buồn, thật sự đau lòng. Tình cảm của bọn phải phải trở về như lúc đầu sao? Xa cậu hắn làm sao sống nổi.

"Câm miệng." - Cậu hét lớn, thân thể nhỏ bé kịch liệt rung động. Nước mắt như nước lũ liên tục trào ra. Cậu nghĩ đến việc hắn thân thiết với người phụ nữ khác, cùng người phụ nữ khác ân ái cậu không chịu nổi. Cậu khó chịu, đau lòng, ghen tức, vì sao chứ, một mình cậu không đủ cho hắn hay sao?

"Tỉ...đừng rời xa anh đừng rời xa anh." - Hắn nhỏ giọng nói, cậu cũng không nghe rõ hắn nói cái gì chỉ tận lực đẩy hắn, đánh hắn. Hắn thật sự bị bức đến phát điên, cậu càng chống cự hắn tim hắn càng đau dữ dội.

"Vương Tuấn Khải, anh cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh." - Cậu vô lực hét lớn, thân thể to lớn của hắn vì lời nói của cậu mà chấn động. Lần thứ ba, là lần thứ ba cậu gọi thẳng tên hắn như vậy. Cậu nói không cần hắn, Dịch Dương Thiên Tỉ nói không cần Vương Tuấn Khải. "Tỉ...đừng bỏ rơi anh." - Hắn nói rồi mạnh mẽ thúc sâu vào cậu, lời nói muốn thoát ra khỏi miệng của cậu cũng vì hành động của hắn mà nuốt ngược trở lại.

"Ahhhhh...." - Cậu hét lớn, không có bôi trơn đầy đủ hạ thân cậu đau đớn kinh khủng. Cậu đau hắn cũng đau, cậu đau thể xác như hắn đau lòng, tâm can vỡ vụng. "A...cút..ra...anh cút ra ngoài...đau quá..." - Bụng nhỏ của cậu bất ngờ co thắc dữ dội, đau đết mức mặt mũi cậu trắng bệt không còn huyết sắc.

Hắn không để ý đến phản ứng của cậu chỉ mạnh mẽ trù xát làm cậu càng thêm đau đớn. Vùng bụng đau đến cậu muốn ngất đi, cậu không rõ tại sao có chuyện này trước kia cũng chưa từng xảy ra.

"Vương Tuấn Khải đau quá, bụng tôi đau quá...ahhhh~~~" - Hắn hoàn hồn đưa dương vật cương cứng ra khỏi người cậu. Nhìn mặt mũi trắng bệch của cậu, bàn tay ôm chặt bụng nhỏ khiến tim hắn như ngừng đập. Cậu bị làm sao vậy? Lúc trước cũng đâu có như vậy.

Hắn vươn tay chụp lấy điện thoại nhanh chóng nhấn số gọi cho Tuấn Huân. Cầu trời cho cậu đừng có chuyện gì, nếu không hắn có chết cũng không chuộc được tội.

Hết Chương 32.

Tui nhớ lúc đầu có ai nói thích sinh tử văn đúng hơm??? Chương sau là Thiên Tỉ có em bé rồi nhe~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net