Chương 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38: Đau lòng.

Sáng hôm sau lúc bọn họ còn say giấc nồng thì phía dưới nhà đã ồn áo thấy rõ. Hắn từ trong chắn khó chịu ngồi dậy, bảo bối của hắn vẫn chưa bị đánh thức xem ra đang ngủ rất sâu. Hắn hôn nhẹ lên trán cậu một nụ hôn, giúp cậu đắp chăn chẩn thận sau đó rời đi.

"Ồn ào cái gì?" - Nhìn thấy hắn từ trên lâu bước xuống bọn họ liền cúi thấp đầu đứng sang hai bên. "Thiếu gia xin lỗi, là tiểu thư này tự ý xông vào." - Hắn liếc mắt ông một cái sau đó dời ánh mắt đến cô gái đang đứng ngay cửa chính. Là cô ta, mũi cũng thật nhậy, hắn đến tận đây cũng đánh hơi được.

"Mặt cô cũng thật dày." - Hắn tao nhã ngồi xuống so pha, ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ hướng đến cô ta. "Khải em nói rồi, em không dễ dàng chịu thua như vậy huống chi chúng ta còn có hôn ước." - Cô ta bước đến phía trước một bước liền bị vệ sĩ chặng lại. Hắn không quan tâm đến cô ta, ánh mắt dán chặt vào cậu trai đang từ trên lầu bước xuống.

Cậu bị tiếng ồn đánh thức nhưng có lẽ hơi muộn hơn người khác một chút. Đáp lại ánh mắt dịu dàng tình cảm của hắn cậu chỉ lạnh lùng liếc mắt.
"Bảo bối, đói không?" - Hắn chạy đến ôm lấy cậu, cố tình ngó lơ ánh mắt tức giận kia. "Không cần..." - Cậu tránh hắn bước nhanh xuống cầu thang, hắn ở phía sau vừa lo vừa sợ nếu cậu ngã thì không xong rồi.

"Chào cô." - Cậu ngồi xuống so pha, gật đầu chào cô ta. Nếu là lúc trước thì cậu sẽ chọn từ bỏ để hắn tự giải quyết nhưng bây giờ cậu yêu hắn rất yêu hắn còn đang mang trong mình kết tinh của họ cậu không thể để hắn bị cướp đi được. Hôn ước, cậu mặc kệ chỉ cần có được hắn là đủ.

"Nếu tôi nhớ không lầm tiểu thư xinh đẹp đây tên là Hoa Vũ." - Cậu thấp giọng nói, khí thế cao ngạo lạnh lùng. Hắn khi nghe hai từ xinh đẹp phát ra từ miệng cậu lập tức nổi nóng, bước đến so pha ôm lấy cậu hôn xuống. Đây là lần thứ hai bọn họ hôn nhau trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt cô ta.

Vẫn điệu bộ bình tĩnh nhã nhặn đó, cô ta xem một màn vừa rồi như không thấy chậm rãi bước đến so pha ngồi xuống. "Lần trước tôi đã nói tôi sẽ không chịu thua. Có lẽ bây giờ cậu Dịch thật sự muốn đấu với tôi rồi nhỉ?" - Trên môi quyến rũ của cô ta nở nụ cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười, chỉ có tức giận và ganh tị.

"Đúng vậy, tôi sẽ không để chồng mình bị người khác cướp mất." - Hắn nghe cậu nói vậy phi thường vui vẻ hạnh phúc ôm lấy cậu. Vòng tay siếc thật chặt eo nhỏ, hắn quên mất trong bụng cậu còn có tiểu bảo bối bối.

"Anh siếc chặt như vậy, tiểu bảo bối phải làm thế nào?" - Cậu cố tình nhấn mạnh ba chữ tiểu bảo bối khiến cô ta khó chịu, đáy mắt càng hiện rõ sự ghen tị. "Như vậy tôi có thể đường đường chính chính ở lại đây rồi đúng không?" - Giọng nói cô ta dè đặt cố gắng che dấu sự tức giận nhưng thật đáng buồn nó không thể qua mắt được cậu.

"Tỉ không được. Không cần đấu gì hết anh chỉ yêu mỗi mình em thôi." - Hắn lớn tiếng nói nhưng lại bị cậu bỏ ngoài tai giống như không nghe thấy lời nói của hắn, gật đầu với cô ta.

Hắn tức giận xoay người bỏ lên lầu, hắn không phải tức giận vì cậu không nghe lời hắn nói mà tức giận vì cậu mang tình yêu của hắn ra thách thức. Cậu thấy hắn xoay người bỏ đi như vậy trong lòng có chút đau, nhưng cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn chạy đến ôm lấy hắn.

"Cậu Dịch, lời đã hứa đừng bao giờ rút lại. Nếu cậu thua cũng đừng trách tôi."
- Cô ta nói rồi đứng dậy theo hướng hắn rời đi mà đi đến. Cậu xoay mặt sang hướng khác cô gắng ép cảm giác khó chịu vào lòng. Vì hạnh phúc sau này cậu nhất định phải nhịn.

Hắn không xuống dùng bữa sáng, cô ta cũng không dùng. Phòng ăn rộng lớn chỉ có mình cậu, bàn thức ăn to lớn có biết bao nhiêu thức ăn ngon vậy mà mãi cậu cũng không động đũa.
"Thiếu phu nhân người không dùng bữa sao?" - Người hầu trong bếp thấy cậu đứng dậy lập tức cất giọng hỏi.

Cậu lắc đầu, thật lâu mới đáp lại. "Tôi không có khẩu vị."

Phân cách.

Một mình cậu bước trên bãi cát trắng xóa. Sóng biển ồ ạt đánh mạnh vào bờ giống như đánh vào lòng cậu. Hiện tại cậu có chút hối hận tại sao lúc nãy lại đáp ứng với cô ta. Vì hắn? Hay vì cái gì, đến bây giờ cậu cũng không rõ.

Đứng trên tầng năm hắn có thể quan sát rõ bóng lưng cậu, có chút cô đơn cùng tĩnh mịch. Muốn ôm cậu, hắn muốn ôm lấy cậu. Mạnh mẽ đánh một đấm vào bước tường hắn cố gắng khống chế cảm xúc đang mãnh liệt dân trào trong lòng.

Cánh cửa đẩy ra, cô ta từ bên ngoài bước vào. Hắn nghe tiếng động lập tức xoay người lại, cô ta nhìn thấy hắn liền vui vẻ mỉm cười. "Ra ngoài."
- Hắn lớn tiếng, cô ta ngược lại giống như không có nghe thấy càng đi nhanh đến chỗ hắn. "Ra ngoài, tôi nói cô điếc sao?" - Hắn chỉ hướng cửa vô tình để cô ta nhìn thấy bàn tay bị thương của mình.

"Khải...anh bị thương." - Cô ta hốt hoảng chạy đến chụp lấy tay hắn cẩn thận xem xét. Hắn hất mạnh khiến cô ta đau đớn ngã trên sàn nhà. "Tôi nói cô cút ra ngoài." - Hắn lần nữa lớn tiếng, giọng nói giống như tức giận giống như mất bình tĩnh.

"Khải...vì cái gì lớn tiếng với em như vậy, vì cái gì chán ghét em. Em yêu anh mà, em yêu anh mà." - Cô ta hét lớn, giọng nói uất ức cùng đau khổ. Hắn như bỏ ngoài tay một đường bước ra ngoài. Hắn không cần ai cả, không cần ai vào lúc này cả. Thiên Tỉ, Thiên Tỉ trong đầu hắn chỉ duy nhất hai từ đó.

"Thiên...vì cái gì mang tình yêu của anh ra thách thức."

Hết Chương 38.

Hụ hụ hụ cho tui ít sao đi mà 😣😣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC