Chương 49.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 49: Ghen

"Ah~~~~" - Cậu rên rỉ thành tiếng lớn, cố gắng bám lên người hắn. Hai thân thể trên so pha không ngừng dám chặt vào nhau. "Xin lỗi." - Hắn thở dài một hơi sảng khoái rồi nói một câu, ôm ngang cậu đang không còn sức lực đi vào phòng. Cậu tuy mệt mỏi nhưng khóe môi không khỏi nâng cao.

"Chết tiệt." - Cô ta rống giận tay siếc chặt thành nắm đấm, công sức của cô đổ sông đổ bể sao? Bọn họ làm hòa nhanh như vậy? Mới hôm qua còn nghe hắn nói điều tra chưa có kết quả mà. "Nếu như vậy hai người đừng trách tôi." - Cô ta hơi nhếch khóe miệng tức giận rời đi.

"Khải, anh không còn giận em nữa đúng không? Anh tin là em không phải người như vậy rồi đúng không?"
- Khi hắn vừa đặt xuống giường cậu đã vui vẻ mở miệng, khóe môi nâng cao thành đường cong đẹp mắt.
"Anh cần tìm ra ai là người đứng sau chuyện này." - Hắn ôm lấy cậu nằm xuống giường, đáy mắt hiện lên tia tức giận.

"Vậy khi nào anh tìm được." - Hắn lắc đầu không đáp lại khẽ xoay người hôn lên môi cậu. "Anh xin lỗi, Thiên Tỉ, anh không nên như vậy." - Hắn nỉ non mở miệng, vòng tay càng thêm siếc chặt eo nhỏ của cậu. "Không sao, anh tin em là tốt rồi." - Câu hơi nhóng  người hôn lên môi hắn.

Phân cách.

Sáng hôm nay cậu thức dậy đặc biệt sớm, khẽ hôn lên môi người đàn ông đang ngủ say cậu vui vẻ chạy sang phòng trẻ em. Thiên Tuấn cũng giống như cha vậy vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt trắng nộn hồng hồng thật sự quá mức khả ái. "A...bảo bối của baba đáng yêu quá đi." - Cậu hôn lên vùng trán nhỏ nhắn của bảo bối, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

"Thiếu Phu Nhân, người hôm nay dậy sớm vậy?" - Tiêu Hoa đứng một bên nhìn biểu hiện vui vẻ của cậu mà tức giận. Bàn tay cô ta siếc chặt hận không thể giết chết cậu. Đúng rồi, chết, cậu nhất định phải hại chết cậu.
"Đúng vậy, hôm nay tâm trạng của tôi phi thường tốt nên phá lệ dậy sớm."

Cậu hơi nâng mắt nhìn vào khuôn mặt có phần diễm lệ của cô ta. "Hôm qua tôi thấy tâm trạng của phu nhân còn rất buồn mà, tại sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?" - Cô ta hơi nâng khóe môi mỉm cười nhưng nội tâm đã không ngừng gào thét.

"Tôi với Khải không còn giận nhau nữa rồi, Khải cũng tin tôi không phải người như vậy." - Cậu càng nói càng vui vẻ, mang mọi chuyện trong lòng nói hết với cô ta. "A...a...a..." - Thiên Tuấn ở trong nôi đột nhiên xoay người khóc lên. Cậu đang hăng say nói chuyện hoảng hốt xoay người ôm lấy bảo bối.

"Ha...bảo bối của baba không khóc, không khóc, baba thương con." - Cậu ôm bảo bối không ngừng năng nỉ, ánh mắt hơi hơi đỏ lên. Không hiểu sao mỗi lần bảo bối khóc là cậu phi thường hoảng hốt. "Bảo bối, bảo bối."
- Cô ta nhếch mép nhìn cậu ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ. Con trai dỗ cũng không được vậy cũng đủ tư cách bên cạnh Tuấn Khải của chị cô hay sao?

"A...ba...ba...ba...nha..." - Thiên Tuấn không ngừng vẫy tay không ngừng gọi. Cậu căng bản không nghe ra bảo bối là đang gọi cái gì. "Bảo bối của cha, đến đây cha bế con." - Hắn đứng bên ngoài nhìn biểu tình lóng nga lóng ngóng của cậu mà buồn cười. Bảo bối khóc thảm thương như vậy hắn cũng không kiền lòng được nhanh chóng đi vào.

"Ba...ba...ba..." - Thiên Tuấn vừa thấy hắn đang nâng miệng, tay nhỏ vẫy càng thêm dữ dội. Cậu bĩu môi, thì ra bảo bối nãy giờ là đang đòi hắn.

"Ba...ba...ba...nha..." - Thiên Tuấn được hắn ôm trong lòng ngực càng thêm kích động không ngừng gọi. Móng vuốt nhỏ bé không ngừng cào loạn trên mặt hắn, lực đạo của đứa nhỏ cũng không mạnh không đủ làm hắn bị thương. "Bảo bối của cha thật đáng yêu." - Hắn cúi người hôn lên bàn tay nhỏ xíu đang không ngừng làm loạn kia.

"Bảo bối không thích em bằng anh."
- Cậu bĩu bĩu môi biểu tình ủy khuất. Hắn nâng tầm mắt ôn nhu nhìn cậu.
"Bảo bối thích cả hai mà." - Hắn một tay ôm Thiên Tuấn một tay ôm lấy cậu rồi mở miệng. "Nha...ba...ba..ba.." - Thiên Tuấn ở trong lòng hắn lại kêu lên, môi nhỏ cong cong trong thạt sự khả ái.

"Khải là cha, baba mới là baba." - Cậu hôn hôn lên chóp mĩu bảo bối, mở miệng nói một câu. Thiên Tuấn tất nhiên không hiểu cái gì chỉ lặp đi lặp lại mấy từ 'ba...ba'. "Em nói bảo bối cũng đâu có hiểu." - Hắn ở phía sau gáy cậu hôn hôn để lại một dấu đỏ mắt, cậu hơi cúi đầu ngượng ngùng nhìn Băng Lãnh đang đứng một bên.

"Tôi xin phép." - Cô ta tất nhiên hiểu ý cũng không mặt dày đến mức ở đó xem một màn khiến bản thân tức giận. Hắn hơi nhếch mép nhìn theo bóng lưng của cô ta. "Khải, anh nhìn theo làm gì?" - Cậu thấy hắn vẫn dán mắt vào bóng lưng đã khuất trong lòng không khỏi sinh ra tức giận.

"Em ghen sao?" - Hắn thu hồi ánh mắt xoay người biểu tình hơi vui vẻ nhìn cậu. Thiên Tuấn nằm trong lòng hắn không hiểu gì ngơ ngác nhìn đôi phu phu kia. "Đúng vậy, là em ghen đó."
- Cậu không ngượng ngùng lớn tiếng, mình ghen thì mình nói mình ghen thôi ngại cái gì.

"Cô ta có thứ gì đáng để em ghen sao?" - Hắn yêu chìu hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn của cậu. Nhìn khuôn mặt ghen tức đến đỏ hồng của cậu hắn thật sự cảm thấy vui vẻ.

"Đúng vậy ha, cô ta không đáng."

Hết Chương 49.

Tui lại xuất hiện đây hihihi 😃😃 tui xin tuyên bố nhà bạn Thị Cải và Thị Chiên vẫn còn chứ trái bom nổ chậm nên không biết khi nào sẽ ngược tiếp đâu hé!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net