Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17: Nhẫn

Thiên Tỉ thật sự bị dọa sợ. Hắn giữ cái còn lại vậy chẳng lẽ nó là nhẫn cưới.
"Dịch Thiếu có vẻ không thích nhỉ? Là do tôi tự mình thiết kế đấy." - Hắn cười nhạt, mặt cậu lúc này thật khó coi. Chỉ là một cặp nhẫn, phản ứng như vậy là thế nào? Hắn từ trước đến giờ chưa tặng cho bất cứ người khác cái gì, vậy mà lần đầu tiên trả nghiệm lại bị người ta tặng bộ mặt không thể tin.

"Là...là...cho tôi thật sao?" - Cậu khó khăn lắm mới dám mở miệng hỏi, hắn lại không trả lời tập trung láy xe. Nữa quãng đường còn lại Thiên Tỉ duy trì bộ mặt ngơ ngẩn, không mở miệng chỉ chăm chú nhìn vào 'Nhẫn cưới' kia.

"Đến rồi." - Hắn dừng xe lại rồi bước xuống, vòng sang bên kia giúp cậu mở cửa xe, còn tốt tính gọi để cậu thoát khỏi tâm trạng ngơ ngẩn.

Hiện tại hắn và cậu đang tiến vào một căn biệt thự to lớn. Nơi này không phải là Dinh Thự Vương Gia trước kia, Thiên Tỉ khẳng định vậy. "Dịch Thiếu không muốn vào sao? Có thể ông tôi đã chờ rất lâu rồi đó." - Hắn đi trước cậu, chậm rãi mở miệng giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại không quá xa cách. Cậu cảm thấy hôm nay hắn rất lạ, không giống Vương Tổng thường ngày.

Cậu một tiếng cũng không đáp lại theo đuôi hắn đi vào trong. Hiện tại tim cậu đang đập thình thịch, có khi nào hắn có tình cảm với cậu không nhỉ? Mặc dù biết bản thân suy diễn nhưng lại vẫn cảm thấy vui.

"Tiểu Dịch." - Ở phòng khách, Quy Quốc đã ngồi sẵn chờ cậu. Thấy cậu ông lập tức lên tiếng gọi, không hiểu sao ông luôn có cảm giác yêu thích với cậu trai này. Cậu cười dịu dàng bước lại gần chỗ ông cúi chào. "Tiểu Dịch, cháu đến trễ rồi, ta đợi cháu rất lâu đó."

Hắn có điểm ngạc nhiên nhìn ông mình, ông của hắn từ khi nào có tính trẻ con này vậy? "Cháu xin lỗi, cháu không cố ý..." - Cậu lễ phép rót trà cho ông xem như chuộc lỗi. Từ đến đến cuối hắn một lời cũng không nói yên lặng ngồi quan sát họ.

"Tiểu Dịch, Tuấn Khải có đưa cho cháu cái gì không?" - Ông quên mất việc quan trọng cần phải biết, hôm kia lúc ông đi vào thư phòng của Tuấn Khải nhìn thấy được nó đang vẽ vẽ cái gì đó. Đợi khi hắn ra ngoài lén ông lén vào xem mới biết là một cặp nhẫn.

"Ý ông nói cái này sao?" - Cậu có chút e dè đưa ngón trỏ lên cho Quy Quốc xem. "Đúng rồi...đúng rồi..." - Quy Quốc mỉm cười vui vẻ nhìn chiếc nhẫn cậu mang trên tay. Hắn bên kia lại không như thế, khi thấy cậu đeo vào ngón trỏ trong lòng vô cớ nổi lên sự tức giận. Là cậu không biết hay cố tình không biết cái nhẫn kia là nhẫn cưới, phải đeo vào ngón áp út.

"Tháo ra." - Hắn lớn tiếng nói, chưa bao giờ hắn mất bình tĩnh như thế. Hiện tại hắn thật sự muốn mang cậu ra làm a làm cho tỉnh ngộ. Thật ngu ngốc!

Thiên Tỉ cùng Quy Quốc giật mình quay sang nhìn hắn. Tháo ra? Ý hắn là muốn cậu tháo nó ra.

Mặc dù rất buồn nhưng Thiên Tỉ cũng ngoan ngoãn làm theo mà tháo ra, cậu không muốn hắn tức giận. Hành động vô cùng bình tĩnh lưu loát nhưng cậu lại rất tiết nuối không vui.

Hắn tiêu soái đứng dậy đi đến chỗ cậu nhận lấy chiếc nhẫn. Quy Quốc còn định mắng hắn thì bị hành động sau đó của hắn chọc cười.

"Có chết cậu cũng không được tháo ra." - Hắn cầm tay cậu lên rồi mang chiếc nhẫn vào ngón áp út, hành động vô cùng dứt khoát cũng rất thô lỗ.

Thiên Tỉ nhất thời đơ, cậu chỉ có thể theo phản xạ gật gật đầu. Cậu không nghĩ đến hắn làm vậy, cậu còn nghĩ hắn muốn lấy lại.

"Đủ rồi đủ rồi, Tiểu Dịch ta có chuyện muốn nói." - Quy Quốc bây giờ mới bắt đầu vào vấn đề chính, hiện tại ông muốn bàn với cậu về chuyện hôn sự. Nhanh nhất có thể ông muốn hai bên phải kết hôn.

"Tiểu Dịch, ta muốn cuối tháng này hai đứa phải kết hôn. Mọi chuyện ta đã an bài tốt rồi, đến lúc đó chỉ cần hai đứa đến là đủ." - Cậu giật mình, cuối tháng này không phải chỉ còn có hai tuần thôi sao. Gấp như vậy làm gì chứ?

"Ông, gấp như vậy bên cháu sẽ không chuẩn bị kịp, còn nữa Vương Tổng cũng khá bận cũng không thể nhanh như vậy.." - Hắn một bên nhếch mép nhìn cậu, miệng lưỡi cậu cũng quá khéo léo rồi dám mang hắn ra là bia đỡ đạn, đường này ông làm sao từ chối cho được.

"Tôi có thời gian." - Vương Tuấn Khải mở miệng đánh gãy lời nói của cậu.

Thiên Tỉ ngớ người, có chết cũng không thể ngờ đến. 

Phân cách.

Cha hiện tại chưa trở về, cậu không thể thông báo việc này. Hai tuần nữa là cuối tháng, mọi việc bên kia Quy Quốc nói sẽ an bài nên cậu không mấy lo lắng. Nhưng mà sự việc kia chỉ vừa lặng xuống tiếp theo lại là việc này, những người kia không thể không nghĩ có gì đó mờ ám.

"Đến đâu hay đến đó vậy...."

Hết Chương 17.

Đăng sớm nha😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net