Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30: Làm cái khác.

Nhìn bóng lưng hắn dần khuất cậu yếu ớt cười gượng. Không phải lúc nãy vừa vui vẻ hay sao, bây giờ tức giận rồi. Cũng là cậu nếu lúc nãy cậu không nhặt hộp thuốc lên hắn cũng sẽ không tức giận.

Dọn dẹp xong cũng đã khá trễ, bước ra ngoài đã nhìn thấy phòng khách trống trơn, cậu thầm nghĩ có lẽ hắn đang ở thư phòng. Thiên Tỉ buồn bã trở về phòng, vừa mở cửa quả nhiên phòng ngủ trống trơn không có hắn bên trong, thở phào nhẹ nhõm cậu lo lắng nếu hắn hiện tại ở đây cậu không biết phải đối mặt như thế nào.

"Chờ tôi sao?" - Hắn từ khi nào bước vào đứng ở phía sau lưng nhìn cậu, giật mình xoay người lại chỉ chút nữa mũi cậu đã va vào ngực hắn. Thiên Tỉ lùi về sau, lo sợ đến mức thở thật khẽ.

"Tôi...tôi...anh đi tắm đi." - Hắn nghe xong hơi mỉm cười, hết nhìn bản thân mình lại nhìn chầm chầm cậu. Khuôn mặt vẫn lạnh ngắt nhưng trong đáy mắt đã hiện lên ý cười. "Em thấy tôi còn dơ hay chưa đủ sạch?" - Hắn nhếch môi thầm nghĩ là cậu quên thật hay vì ngại quá nên nói đại ra như thế.

"Không, không phải, vậy xin lỗi." - Khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiện lên vẻ mờ mịt, xin lỗi, cậu muốn xin lỗi cái gì? "Cái kia, tôi...không nên dùng thuốc kia." - Hắn cong môi mỉm cười dáng vẻ phi thường yêu nghiệt. Tuy nói hắn cười nhưng sống lưng cậu không biết khi nào đã lạnh ngắt.

"Mang thai con tôi không tốt sao?" - Hăn vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, lực đạo rất mạnh không cho cậu chạy thoát. "Tôi...." - Cậu còn chưa nói hết lời môi đã bị một vật lành lạnh mà mền mại bao phủ. Cảm giác bất ngờ bị tấn công này khiến tim cậu đập kịch liệt, bàn tay ở ngực hắn gắt gao ôm chặt. Vòng eo nhỏ bé của cậu bị hắn mạnh mẽ giữ, không để động cũng không thể nhúc nhích chỉ có thể để yên cho hắn càng quét.

"Trả lời tôi nghe xem, mang thai con tôi không tốt hay sao?" - Hắn hạ thấp lực đạo mặc dù vậy Thiên Tỉ vẫn không thoát ra được, cậu cúi đầu chán ghét thực lực của mình. Mà hiện tại Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được nhịp tim cùng ánh mắt rối loạn của cậu, trong đầu liền có chút thỏa mãn.

"Nhưng chúng ta chỉ là kết hôn trên danh nghĩa." - Cậu ngẩng cố gắng đè ép tâm tình kích động của mình, bình bình thản thản nói ra một câu. Hắn nghe cậu nói vậy chẳng những không tức giận mà còn vui vẻ nhếch môi, Dịch Dương Thiên Tỉ hình như quá mức để tâm đến vấn đề này rồi.

"Chỉ cần tôi thích." - Hắn để lại một câu không rõ ý nghĩa rồi tiêu tiêu soái soái bước vào trong, cậu hình như vẫn chưa thoát ra được khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn chỉ đứng yên đó.

"Em định đứng ở đó mãi sao?" - Đợi khi hắn đã an ổn trên giường trên tay còn cầm một sấp văn kiện Thiên Tỉ vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái bất động. "Anh, anh ngủ ở đây sao?" - Thiên Tỉ không dám đi nhanh chỉ chậm rãi di chuyển, cảm giác có chút giống tiểu miêu đang sợ hãi.

"Em nghĩ xem?" - Vương Tuấn Khải xem xong văn kiện tao nhã đặt sang tủ đầu giường rồi giương mắt nhìn cậu. Thiên Tỉ chột dạ cúi đầu, chà xát mũi chân vào nhau. "Vậy tôi ngủ bên ngoài." - Thiên Tỉ cúi thấp đầu, đi đến cửa dự định trở về phòng mình.

"Em bước thêm một bước nữa thì đừng trách tôi." - Vương Tuấn Khải không vui, hoàn toàn không vui. Hôm nay hắn trở về còn ngủ lại vậy mà cậu lại dám tránh hắn, chẳng lẽ cậu nghĩ hắn quá mức hiền từ hay sao? Cậu muốn đi hắn liền để cậu đi.

"Tôi..." - Thiên Tỉ lắp bắp không biết nên nói cái gì, cậu sợ lại chọc giận hắn. "Em muốn tránh tôi?" - Hắn thẳng lời mà nói ra, hoàn toàn không quan tâm đến điệu bộ gấp đến sắp khóc của cậu. "Tôi...tôi không có." - Thiên Tỉ ngẩng mặt ủy khuất nhìn hắn và cậu trả lời kia của cậu hoàn toàn rơi vào dự tính của hắn, hơi nhếch môi hắn đưa tay vẫy vẫy cậu.

"Thật sự không tránh?" - Hắn tà mị nhìn Thiên Tỉ đang dần di chuyển đến cạnh giường, trầm giọng hỏi. "Không có tránh anh, vì sao phải tránh anh?"
- Thiên Tỉ sợ hắn không tin tưởng, ngu ngốc hỏi thêm một câu. Vương Tuấn Khải hoàn toàn thỏa mãn, mạnh tay kéo cậu xuống đặt dưới thân.

"Vì tôi nghĩ...em sợ tôi muốn làm cái khác." - Dứt lời, liền đặt lên môi cậu một nụ hôn nóng bỏng. Lần thứ hai bị hắn đưa vào tình thế bất ngờ, Thiên Tỉ hoàn toàn không có phản ứng, nói đúng là không thể phản ứng.

Vương Tuấn Khải thấy cậu không chống cự càng vui vẻ, sức chiếm đoạt càng thêm mạnh mẽ. Môi cậu bị hôn đến phát đau, đầu lưỡi lại bị quấn chặt không thể mở miệng kháng nghị.
Thiên Tỉ bất lực đập đập vào ngực hắn, cầu hắn dừng lại.

"Chúng ta làm cái khác đi."

Hết chương 30.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net