Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 57:

Dinh thự chính thức của Vương gia tối nay phá lệ rộn ràng, ở đại sảnh trung tâm người hầu tấp nập qua lại, trên mặt ai cũng một biểu cảm lo lắng. Cha Dịch cùng Quy Quốc ngồi trên so pha, ánh mắt lo lắng ngập tràn nhìn về phía căn phòng khép chặt.

"Chết tiệt, lâu như vậy." - Vương Tuấn Khải đi vòng vòng trong nhà biểu cảm thập phần lo lắng, cánh cửa phòng khép chặt vẫn còn chưa có dấu hiệu mở ra, Thiên Tỉ ở bên trong cũng đã hơn một tiếng rồi. "Khải Khải bình tĩnh một chút." - Đoạn thời gian mấy tháng này hắn không có ngày nào không lo lắng cả.

"Bình tĩnh gì chứ, Thiên Tỉ ở trong lâu lắm rồi." - Hắn xoay sang nhìn hai người ngồi trên so pha trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, Cha Dịch cùng Quy Quốc lắc đầu, dù sao hiện tại hắn đang mất bình tĩnh dù có nói cái gì cũng không thể bình ổn được.

"Thiếu gia, không được vào trong. A Tinh căn dặn không để người vào."
- Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi khống chế cảm xúc muốn đánh người của mình, người nọ thấy bản mặt doa người của hắn sợ hãi lui về sau ba bước. "Vương Tuấn Khải con bình tĩnh một chút." - Cha Dịch đi đến kéo hắn đi đến so pha, hắn nhìn người đang nắm tay mình cố gắng ép chế cảm xúc.

"Con ngồi ở đây đi, lo lắng thì được cái gì." - Quy Quốc tức giận cầm ly trà lắc lắc, hắn thở dài mong chờ nhìn chính phòng. Đợi hơn một tiếng nữa đợi khi hắn thật sự mất bình tĩnh thì cửa phòng mở ra, còn vang lên tiếng khóc nức nở của trẻ em. Hai vị bác sĩ già vui mừng mang đứa trẻ ra ngoài, ba người ngồi trên so pha cũng bật dậy.

Quy Quốc cùng Cha Dịch chạy đến ôm đứa nhỏ rồi đi đến chính phòng, hắn đang nắm chặt tay Thiên Tỉ đang ngất xỉu bên trong. "Sinh khó lắm đó, may mắn là có bác sĩ giỏi như tôi." - A Tinh đi đến chỗ hắn vỗ vỗ vai, lau đi như những giọt mồ hôi mệt mỏi trên trán.

Hắn nhìn anh cảm kích gật đầu, A Tinh bị hắn dọa đến nhảy dựng, xua xua tay không nhận lời cảm ơn. Hắn cũng không miễn cưỡng xoay người ôm lấy thể thể nhỏ nhắn không còn khí lực của cậu. "Thiên Tỉ, cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều." - Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu, lau đi những giọt mồ hôi mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ

Phân cách.

Có thể do thời gian sinh kéo dài khiến cậu hơi mệt mỏi nên thời gian tỉnh lại lâu hơi so với nữ nhân. Mà chính điều này cũng khiến hắn lo lắng không thôi, cả một ngày dài không di chuyển im lặng ngồi bên cạnh giường chờ cậu tỉnh lại. "Khải..." - Thiên Tỉ mở miệng giọng nói thập phần khàn đặt, hắn ngay bên cạnh lập tưc cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, yêu chiều xoa xoa.

"Em tỉnh rồi, có chỗ nào không khỏe không?" - Hắn ôm cậu dậy giúp cậu thoải mái tựa lưng lên thành giường.
"Không sao, em muốn xem bảo bối."
- Hắn nhăn mặt miễn cưỡng đứng dậy, Thiên Tỉ nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười.

Hắn đi hơn mười phút mới trở về, trêy tay còn bế thêm một tiểu hài tử nhỏ nhắn. Thiên Tỉ vươn tay nhanh chóng đón lấy tiểu hài tử. "Hay để anh bế cho, em nằm xuống đi." - Cậu lắc đầu không để ý hắn, Vương Tuấn Khải khó chịu nhìn chầm chầm hài tử trong tay cậu.

Tiểu hài tử tùy còn nhỏ diện mạo cũng rất đáng yêu, có lẽ do gen di truyền tốt. Mặc dù vậy Vương Tuấn Khải lại có chút không thích con trai của mình, mà không phải vậy, hắn chỉ không thích cậu cứ ôm mãi đứa nhỏ như vậy, không để ý hắn. "Khải, anh nhìn xem thật đáng yêu." - Cậu mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nhỏ.

"Ừm, đáng yêu." - Hắn đáp lại hai chữ rồi ôm cậu ra ngoài.

Biệt thự chính thức của Vương Gia, phong cảnh thật sự đẹp mắt. Ba người bọn họ, ôm nhau thoải mái ngắm cảnh đêm bên ngoài. Thiên Tỉ hạnh phúc tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc, nơi mang đến cho cậu sự an toàn.

"Thiên Tỉ, anh yêu em. Quãng đường tương lại phía trước anh nhất định sẽ bảo hộ em thật tốt, sẽ không để em chịu bất kì tổn thương nào, tiểu bảo bối cũng vậy." - Lời nói phát ra một cách thực nhẹ nhàng, mang đến một cảm giác hạnh phúc khôn tả.

"Vương Tuấn Khải, em cũng yêu anh. Quãng đường tương lai phía trước, em sẽ để anh bảo bộ, hảo hảo, ỷ lại vào anh. Còn nữa anh cũng không được nghe tị với bảo bảo biết không?"
- Cậu cười, ngẩn đầu hôn lên cằm hắn.

Vương Tuấn Khải cũng không để cậu dễ dàng rời đi như vậy, một tay giữ gáy cậu một tay ôm lấy bảo bối nhỏ trong lòng, triền hôn nhau. Mỗi lưỡi tùy ý dây dưa kéo dài, mỹ cảnh càng trở nên xinh đẹp.

Cứ như vậy câu chuyện tình yêu của họ kết thúc thật nhẹ nhàng.


.Hoàn Chính Văn.
24/7/2019
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi!!

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net