Chương 120: Bảo bối trong kho báu lại là dược sinh con?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội lực cuồn cuộn trên người Khúc Thu Thủy không ngừng chảy qua gân mạch của Tuyết Tiêu Tiêu.

Khúc Thu Thủy cảm giác được nội lực của mình đang dần mất đi, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, "Nó vậy mà dạy ngươi cả phần cuối cùng của "Thiên Ngọc bảo điển" rồi? Được, rất tốt, trách sao ngươi lại phản bội ta!"

Con át chủ bài lớn nhất của Khúc Thu Thủy chính là "Thiên Ngọc bảo điển". Dẫu Tuyết Tiêu Tiêu có chủ ý gì, chỉ cần nàng ta chưa học được toàn bộ "Thiên Ngọc bảo điển" thì Khúc Thu Thủy lúc nào cũng có thể hút hết nội lực trong người Tuyết Tiêu Tiêu để giảm bớt nội thương của bà ta.

Nhưng cũng vì Tuyết Tiêu Tiêu tu luyện nội công không được ổn nên Khúc Thu Thuy muốn trị khỏi cho mình vẫn chỉ có thể đi tìm Khúc Cửu Nhất, người cũng tu luyện võ công này. Muốn ngồi yên ổn trên chức vị cung chủ Toái Ngọc Cung thì phải đảm bảo được rằng chỉ có mình mới học được hết "Thiên Ngọc bảo điển".

Ai nói dã tâm của nữ tử kém nam nhân? Không, ở Toái Ngọc Cung, dã tâm của nữ nhân còn lớn hơn nhiều nữa. Các đời cung chủ của Toái Ngọc Cung đều có cách làm giống với Khúc Thu Thủy vì chỉ có vậy mới bảo đảm được địa vị độc tôn của cung chủ Toái Ngọc Cung, mới có thể khiến những người khác tâm phục khẩu phục.

"Sư phụ, với bản lĩnh của cung chủ, y sớm đã chẳng cần dựa vào vũ lực thuần túy để khiến chúng ta thần phục" Sau khi đã hút hết được năm, sáu phần nội lực của Khúc Thu Thủy, Tuyết Tiêu Tiêu trực tiếp ngừng lại.

Mất đi nhiều nội lực như vậy, dung mạo của Khúc Thu Thủy cũng trưởng thành hơn nhiều.

Nếu trước kia trông bà ta như thiếu nữ 18 thì tới bây giờ thoạt nhìn đã là 24, 25 tuổi.

"Cho dù bây giờ, Toái Ngọc Cung chúng ta có bảy, tám tông sư nhưng chỉ cần cung chủ ra lệnh một tiếng, chúng ta đều sẽ chết vì y. Bởi vì chúng ta biết, chỉ có y ở đây, cuộc sống của chúng ta, đệ tử chúng ta, nhi nữ của chúng ta mới có thể tốt hơn được" Tuyết Tiêu Tiêu nhìn Khúc Thu Thủy đã hoàn toàn thất bại, trong lòng cũng bất giác phiền muộn.

Khi còn nhỏ, nàng ấy thực sự kính nể Khúc Thu Thủy, toàn tâm toàn ý muốn trở thành người như Khúc Thu Thủy. Đáng tiếc, trước khi nàng kịp trở thành một Khúc Thu Thủy thứ hai thì đã bị Khúc Cửu Nhất gõ đầu dạy cách làm người.

"Nếu ngươi muốn hút nội lực của ta, sao không hút cạn?" Khúc Thu Thủy ho khan hai tiếng, khóe miệng có vết máu tươi. Tuy rằng bà ta chưa mất hết võ công nhưng vốn có nội thương chưa lành, nội lực lại mất đi hơn nửa, kiếp này chẳng thể tiến vào cảnh giới tông sư được nữa.

Nếu không có võ công, không có địa vị cung chủ Toái Ngọc Cung nữa, bà ta còn là Khúc Thu Thủy sao?

"Nếu ngươi hút cạn nội lực của ta, trở thành tông sư, trực tiếp kéo Khúc Cửu Nhất kia xuống xoay người làm cung chủ, ta cũng coi như không phí công bồi dưỡng ngươi. Có thể dựa vào đôi tay của chính mình thì cần gì phải nhận sự bố thí của Khúc Cửu Nhất?"

"Cung chủ trước đó từng hấp thụ hết nội lực của hai vị hộ pháp cũng đã ngừng bước rất lâu. Y cũng có thể lựa chọn việc hút thêm nội lực của các trưởng lão khác nhưng y không làm vậy" Tuyết Tiêu Tiêu lắc đầu, "Trước đó đi lối tắt, sau này càng cần nhiều thời gian để hấp thụ hơn mới phải. Nếu ta tham lam, sẽ chỉ giống như sư phụ, rất dễ tẩu hỏa nhập ma"

Tuyết Tiêu Tiêu định tốn thêm mấy năm nữa.

Dù sao Tạ trưởng lão cũng đã cho nàng phương thuốc tắm, cung chủ cũng đã cho nàng một bản khác của "Bất Động tâm pháp", nàng hoàn toàn có thể tốn thêm ba, năm năm nữa để chậm rãi điều trị, sao cần phải ăn một ngụm lớn thành người béo đâu?

"Sư phụ, ngươi thua rồi" Tuyết Tiêu Tiêu từ trên cao nhìn xuống Khúc Thu Thủy, "Ngươi thua triệt để"

"Nếu không phải lúc trước Hồng Liên đạo thả tin tức về tên nam nhân này ra, dẫn ta tới Cực Lạc sơn trang, thân ta chịu trọng thương, lại rời khỏi Toái Ngọc Cung, nào tới lượt nó thượng vị?" Khúc Thu Thủy sẽ chẳng dễ dàng thừa nhận sự thất bại của mình.

Bà ta trợn mắt tức giận nhìn về phía Trần Thủy.

Bà ta muốn biết khi mình mất trí nhớ rốt cuộc đã yêu ai mới có thể sinh ra được nghiệt tử như Khúc Cửu Nhất. Bà ta tự phụ, bá đạo quen rồi, vốn chẳng cảm thấy mình tùy hứng một lần sẽ tạo thành hậu quả gì.

Nhưng ai ngờ, vì nghĩ như vậy nên một lần là hỏng hết rồi biến thành dáng vẻ như bây giờ?

"Không, sư phụ, cho dù ngươi ở lại Toái Ngọc Cung, ngươi cũng chẳng có cách nào xoay chuyển tình hình tài chính của Toái Ngọc Cung ta. Cho dù chúng ta bắt được Tạ Tụ về cho ngươi, Tạ Tụ cũng chẳng thể luyện Tiêu Dao hoàn cho ngươi được" Tuyết Tiêu Tiêu thành thật nói, "Trước đó cung chủ từng phân tích với ta, nếu lúc ấy ngươi còn ở lại Toái Ngọc Cung, Hồng Liên đạo bên này sớm đã xuống tay, chỉ e bây giờ Toái Ngọc Cung chúng ta hoặc là giải tán hoặc là trở thành tà đạo..."

Trong tất cả các kịch bản võ hiệp, sự tồn tại như của Toái Ngọc Cung hoặc là ẩn cư núi rừng hoặc là trực tiếp giải tán, nữ tử thiên hạ lại mất đi một chỗ dựa, về cơ bản ít khi nào có ngoại lệ.

Khúc Cửu Nhất nếu dạy dỗ Tuyết Tiêu Tiêu thì không bao giờ giấu giếm điều gì.

Ở thế giới võ hiệp, sự tồn tại của Toái Ngọc Cung như một mảng màu rực rỡ. Nếu thế gian này mất đi Toái Ngọc Cung, giang hồ sẽ nhàm chán biết bao.

"Sư phụ, ngươi trước giờ chỉ biết nghĩ cho mình" Tuyết Tiêu Tiêu thở dài một hơi, "Ngươi biết rõ khủng hoảng tài chính lúc bấy giờ của Toái Ngọc Cung chúng ta nhưng ngươi vẫn cầm đống ngân lượng cuối cùng bỏ đi. Ngươi biết rõ tả hữu hộ pháp có tâm tư không đơn thuần nhưng lại cảm thấy các nàng chẳng có năng lực làm lớn chuyện được, chỉ chết một ít đệ tử cũng là râu ria mà thôi, ngươi biết rõ người giang hồ vô cùng oán hận với việc người cướp đoạt nam tử trẻ tuổi nhưng ngươi vẫn chẳng hối cải. Ngươi như vậy sẽ chỉ dẫn dắt Toái Ngọc Cung chúng ta đi tới diệt vong mà thôi"

"Không phải cung chủ đánh bại ngài mà trên dưới Toái Ngọc Cung đã chẳng còn thừa nhận ngài là cung chủ của chúng ta nữa"

"Khúc Cửu Nhất đâu, kêu nó tới gặp ta, ta muốn gặp nó!"

"Cung chủ nói rồi, y đã sớm thề rằng nếu y mơ ước kho báu sẽ đoạn tử tuyệt tôn, phụ mẫu song vong" Tuyết Tiêu Tiêu ngượng ngùng sờ mũi, "Bây giờ, y với Tạ trưởng lão hẳn đi tới chỗ kho báu thực sự rồi"

Trần Thủy nghe tới đây, tay không khỏi run lên.

"Ha ha ha, ha ha ha ha" Khúc Thu Thủy nghe Tuyết Tiêu Tiêu nói xong, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, trong giọng cười ẩn chứa sự thê lương và không cam lòng.

Cười xong bà ta phun ra mấy ngụm máu tươi, ngất đi.

"Lửa giận công tâm, tẩu hỏa nhập ma. Nói vậy đợi sư phụ tỉnh lại bà ấy sẽ lại là Tiểu Nhu kia" Tuyết Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, lẳng lặng giúp Khúc Thu Thủy lau đi vết máu ở khóe miệng, "Bản tính của sư phụ vốn không xấu, bà ấy chỉ bị Toái Ngọc Cung chiều hư"

"Cửu Nhất nó..."

"Cung chủ nói, duyên phận phụ mẫu, có đôi khi cũng phải nhìn ý trời. Ngài đừng quá coi trọng huyết mạch, chỉ cần sống cuộc sống của mình là được. Y chẳng cần một đôi phụ mẫu khoa tay múa chân với mình, ngài cũng chẳng cần một hiếu tử hiền tôn nghĩ một đằng nói một nẻo" Tuyết Tiêu Tiêu trầm mặc một lúc mới chậm rãi trả lời, "Cung chủ còn nói, trời sinh y đã có mệnh khắc phụ khắc mẫu, nếu thật sự nhận y thì cách cái chết cũng chẳng còn xa nữa"

Trần Thủy nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể bế Khúc Thu Thủy lên, "Cũng được, nói với nó giúp ta một câu, xin lỗi"

Hắn và Khúc Thu Thủy chẳng phải phụ mẫu tốt gì.

Tuyết Tiêu Tiêu gật đầu, nàng sẽ chuyển lời nhưng có thể cung chủ vốn chẳng để ý.

Chờ tới khi Trần Thủy và Khúc Thu Thủy biến mất, lão Tam mới chậm rãi đi lên trước, kéo tay Tuyết Tiêu Tiêu nói, "Tiêu Tiêu, cung chủ y thực sự là song..."

"Là nam, nữ hay song tính thì có sao?" Tuyết Tiêu Tiêu cố gắng để nở một nụ cười nhưng rất mau mặt đã xụ xuống, "Trưởng lão nói, sau này cung chủ sẽ chỉ là một nam nhân"

Sau này, các nàng sẽ không bao giờ thấy được tiểu cung chủ đáng yêu do cung chủ sinh ra nữa.

Hu hu hu hu hu.

Lại nói về Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.

Hai người họ rất mau đã tìm được kho báu thực sự.

Ách, phải nói cũng chẳng khó lắm.

Kho báu thực sự vốn chẳng có cơ quan độc dược gì, cũng chẳng có đường ngang ngõ hiểm trận pháp gì. Hệt như một mỹ nhân say ngủ, hoàn toàn chẳng có sức chống cự.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ chẳng gặp phải bất cứ trở ngại nào, từ đầu chỉ tốn một, hai canh giờ lên đường liền tìm được kho báu mà mỗi một người trên giang hồ đều lao vào nó như thiêu thân.

"Chính là nơi này, đúng không" Khúc Cửu Nhất lấy ra tấm bản đồ đã được ghép lại, ý hỏi Tạ Tụ xác định lại.

"Ừm" Tạ Tụ gật đầu, "Không sai, chính là nơi này"

Khúc Cửu Nhất nghiêm túc đánh giá sơn động này hồi lâu.

Thậm chí tay còn đánh ra một chưởng.

Ừm, khá rắn chắc, xem ra không dễ sụp.

Có Tạ Tụ và băng thiềm ở đây, hẳn sẽ không có kịch độc gì.

Bên cạnh cũng chẳng có Đoạn Long thạch nào, hẳn là sẽ không bị nhốt từ bên trong. Trong tay nải của mình còn có nước và đồ ăn, đủ để chống đỡ mấy ngày, Ven đường cũng đã để lại ám hiệu, nhiều nhất nửa ngày sẽ có các đệ tử Toái Ngọc Cung tới chi viện.

Hẳn không có chuyện gì chưa suy xét tới.

"Chúng ta vào thôi" Khúc Cửu Nhất chung quy vẫn là kẻ tài cao gan cũng lớn, kéo Tạ Tụ đi vào.

Sau khi vào, Khúc Cửu Nhất lập tức ý thực được, cảm giác về nơi này vô cùng khác.

Băng thiềm trong lồng ngực y thậm chí nhảy ra khỏi hộp, nhảy thẳng về phía trước.

"Băng thiềm sao lại có dị động như vậy?" Ánh mắt Tạ Tụ sáng lên, "Phía trước thực sự có dị bảo nên mới vậy!"

Gì?

Vậy mà thực sự có bảo bối à?

Khúc Cửu Nhất có hơi há hốc mồm, không đúng, không nên mà.

Nơi cũ nát như vậy, hẳn nên chờ bọn họ khổ cực càn quét một vòng rồi mới phát hiện ra mấy tờ giấy mà các tiền bối tiên hiền để lại rằng "Hậu bối đừng nghĩ không làm mà muốn hưởng, phải dựa vào chính mình" hoặc là thực sự phát hiện ra một đống tài bảo nhưng mặt trên đều có kịch độc, vừa chạm vào sẽ chết ngay hoặc là chính mình đi vào rồi phát hiện ra một đống tuyệt thế thần binh sau đó sơn động sẽ sụp xuống mới phải.

Kết quả, lại chẳng có gì cả?

"Cửu Nhất, sao vậy?" Tạ Tụ tò mò hỏi, "Trước kia không phải em sẽ đuổi theo đầu tiên sao?"

"Ta chỉ là đang nghĩ, thế gian này còn bao nhiêu bất ngờ ta không biết" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc trả lời, "Xem ra ông trời không tính là bạc đãi ta"

Khi y chơi đủ rồi định rời khỏi giang hồ thì ông trời lại đưa cho y một phần đại lễ.

Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất đi theo băng thiềm đi một mạch vào bên trong.

"Chỉ e nơi này có thần dược tuyệt thế" Cả người Tạ Tụ tỏa ra tinh thần sáng láng, "Băng thiềm sẽ không có phản ứng với đồ vật bình thường"

Vâng, vâng, đồ y si nhà huynh.

Khúc Cửu Nhất có hơi khó chịu khi Tạ Tụ bị phân tán lực chú ý nhưng vẫn thành thật hơn nhiều.

"Trước đó đã nói rồi, kho báu này là ta tìm được, huynh cũng do ta mang tới đây. Nếu nơi này thực sự có thần dược tuyệt thế gì đó thì đấy là sính lễ ta đưa cho huynh nhé, được chưa?" Khúc Cửu Nhất luôn muốn tăng cảm giác tồn tại.

Tạ Tụ dở khóc dở cười, "Được được được, sính lễ, sính lễ"

"Huynh không phải nên phản bác một câu "nên là của hồi môn" hay gì đấy sao?" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, có hơi tò mò.

"Em lấy ta lấy cũng chẳng có gì khác nhau. Đồ của ta dù sao cũng là của em" Tạ Tụ chẳng để ý gì nói, "Cho nên, của hồi môn hay sính lễ cũng chẳng có gì khác nhau"

Ai nói thần y không biết thả thính nào?

Nhìn xem, y đổ đứ đừ.

Khúc Cửu Nhất có hơi đỏ mặt, ngượng nhùng ho khan hai tiếng, "Huynh biết là được"

Tuy vậy, sau khi nói xong, tốc độ của Khúc Cửu Nhất cũng nhanh hơn bình thường mấy lần.

Ừm, y vẫn muốn sớm tìm được cho Tạ Tụ nếu không dược đó bị băng thiềm ăn mất thì hài hước rồi.

Ếch ộp ếch ộp...

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ rất mau đã tới chỗ của băng thiềm.

"Vậy mà là Vô Hóa Huyết Bồ Đề?" Tạ Tụ thấy được chỗ băng thiềm dừng lại, đôi mắt sáng dọa người, không hề còn phong độ thần y nữa.

Khúc Cửu Nhất nhìn theo hướng Tạ Tụ nhìn, phát hiện trên vách tường của sơn động bò đầy dây leo, ở trong đám dây leo rậm rạp này, có một loại quả đỏ tươi bằng nắm tay trẻ con treo ở đó.

Quả ấy trong suốt, nhìn kỹ còn có thể thấy được có nước đang chuyển động ở bên trong.

Vừa nhìn đã biết là thần dược ăn vào có thể tăng một hay hai giáp công lực. Khúc Cửu Nhất nhịn không được nghĩ như vậy, như vậy cũng có thể được xưng là bảo vật.

Tuy vậy trên dây leo kia đính đầy gai nhọn, e là dính độc. Ngay cả băng thiềm khinh thường các loại độc tố bình thường cũng chỉ có thể thành thật nhìn viên Huyết Bồ Đề kia, không dám nhảy lên.

"Vô Hóa Huyết Bồ Đề trong truyền thuyết nói có thể khởi tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng, thậm chí còn có người nói nó có thể khiến người khác trường sinh bất lão, vĩnh viễn trẻ trung" Tạ Tụ hình như có hơi không dám đụng vào nhưng trên mặt lại tỏ vẻ có chết cũng chẳng tiếc.

"Huynh muốn? Ta hái nó xuống cho huynh" Khúc Cửu Nhất bắt đầu giãn cơ.

"Không phải" Tạ Tụ ngăn Khúc Cửu Nhất, "Em nghe ta nói hết đã, thực ra những truyền thuyết đó đều là giả"

"Ơ?" Khúc Cửu Nhất ngơ người, "Thế nó rốt cuộc dùng làm gì?'

"Vô Hóa Huyết Bồ Đề ngay từ đầu có tên là Huyết Bồ Đề không hoa, nó không ra hoa lại vẫn có quả nên tác dụng lớn nhất của nó thực ra là sinh con" Tạ Tụ khẽ cười, "Ở tiền triều, có một vị hoàng đề khó có con nối dõi, vẫn không có được người con nào. Sau đó hắn tận dụng mọi nguồn lực tìm ra được viên Huyết Bồ Đề không hoa này, sau khi ăn xong quả nhiên có hài tử"

"À, trị bệnh vô sinh" Khúc Cửu Nhất đã hiểu.

"Không phải, bệ hạ kia sau khi ăn xong Huyết Bồ Đề thì nghịch chuyển âm dương" Tạ Tụ chậm rãi lắc đầu, "Bệ hạ trở thành người song tính cho nên hài tử do chính hắn sinh ra"

Đây mới là khởi nguồn cho sự tò mò về người song tính của Tạ Tụ.

Bởi vì bí sử này là có thật.

Chỉ là vì song tính là điềm xấu nên được sử quan dùng bút pháp Xuân Thu* để lướt qua mà thôi.

*Bút pháp này để chỉ khi hành văn không trực tiếp nói ra cách nhìn của mình về sự vật, con người hay câu chuyện nào mà lại chọn cách tiết lộ qua một số chi tiết, miêu tả, cách thức dùng từ và chọn dùng tài liệu, uyển chuyển biểu đạt cách nhìn chủ quan của người viết (bai du)

Sự tò mò của Tạ Tụ thực sự bắt đầu từ lúc đọc được bản ghi chép này,

Khúc Cửu Nhất sợ tới mức dưa* cũng rớt rồi.

*Ý là hóng hớt ếu nổi đó quý dị

Thứ đồ vật không khoa học không Tấn Giang này vì sao lại xuất hiện ở đây a a a a a?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net