Chương 7: Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cào phím + beta: qinyi

Buổi tối trước khi đi ngủ Lục Dữu đã luyện tập trong đầu những gì mình sẽ làm vào ngày hôm sau nhưng khi tỉnh dậy đã không thấy Giang Hạc Xuyên đâu nữa.

Kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã báo hỏng.

Đối với Lục Dữu mà nói, ở cùng Giang Hạc Xuyên, người đã giết mình trong mộng chẳng khác gì đang ở chung với lão hổ. Phản ứng đầu tiên của y là thở phào nhẹ nhõm, phản ứng thứ hai chính là xoa mặt, cố giữ tỉnh táo.

Lục Dữu do dự có nên gọi cho Giang Hạc Xuyên hỏi xem hắn đang ở đâu, sao không báo cho mình biết. Vừa định bấm nút gọi thì nhìn thấy bữa sáng đã nguội ngắt trên bàn ăn. Lục Dữu bước tới và tìm thấy một tờ giấy.

Tờ giấy viết rằng nếu đồ ăn nguội rồi thì hâm nóng lại hãy ăn. Cũng nói với Lục Dữu rằng hắn có việc ở trường nên đã rời đi trước.

Dù đã có giải thích nhưng Lục Dữu vẫn gọi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Phòng 306, nhà thực nghiệm A của trường." Quả nhiên, tối qua Lục Dữu đã bảo sẽ liên lạc với hắn, Giang Hạc Xuyên cố gắng trở thành một người bạn trai đủ tư cách, "Anh dậy rồi, đã ăn sáng chưa?"

Lục Dữu ngồi vào bàn ăn, húp hai ngụm cháo nguội, "Đang ăn." Ngược lại cực kỳ không hiểu, "Ngày nào cậu cũng đến lớp, có theo kịp không?" Dù sao cũng là người được đưa ra từ thâm sơn cùng cốc, từ đầu y còn lo Giang Hạc Xuyên không biết chữ. May mắn thay tiếng phổ thông của hắn rất chuẩn, nếu không thì ngay cả việc giao tiếp bình thường cũng khó khăn.

"Em theo kịp."

Có lẽ là do Giang gia sắp xếp. Cũng phải, dù thế nào đi nữa thì vai chính công cũng đâu thể là một tên thất học, trong tương lai hắn còn là người sẽ đại sát tứ phương trong giới kinh doanh.

Lục Dữu không quên vô cớ gây sự, dùng thìa khuấy cháo trong bát, nũng nịu: "Giang Hạc Xuyên, cậu đi mà không nói với tôi một tiếng, hôm nay tôi vốn định ở cạnh cậu cả ngày."

Giọng nói phát ra từ ống nghe mềm mụp tựa như bọc tên của Giang Hạc Xuyên trong một lớp mật. Giọng điệu này đối với Giang Hạc Xuyên mà nói là cực kỳ xa lạ khiến hắn sửng sốt hai giây sau đó nghe thấy Lục Dữu nói muốn tới tìm hắn, lúc này mới nhớ tới giải thích, có chút không quen: "Lần sau sẽ không như vậy nữa, chỉ là em sợ sẽ làm phiền giấc ngủ của anh thôi."

"Vậy lần sau cậu nhất định phải gọi tôi. Ở cạnh cậu đương nhiên quan trọng hơn việc ngủ."

Lục Dữu cũng không cắn chặt điểm này, đột nhiên hỏi: "Giang Hạc Xuyên, hôm nay cậu còn chưa nói thích tôi, cậu có thích tôi không?"

"Thích."

Một câu trả lời không hề do dự.

"Xung quanh cậu có ai không?" Lục Dữu cảm thấy nói những lời như vậy có chút ngượng ngùng.

Giang Hạc Xuyên lại không cảm thấy bày tỏ tình yêu là chuyện đáng xấu hổ, "Có."

Lục Dữu "Ừm" một tiếng, lịch sự trả lời: "Tôi cũng thích cậu. Cúp máy đi, tôi sẽ đi tìm cậu ngay, đừng chạy lung tung."

"Vâng."

Giang Hạc Xuyên cất điện thoại đi.

Vừa rồi Giang Hạc Xuyên vội vàng đi nghe điện thoại giống như có chuyện gấp vậy mà hóa ra lại chỉ đang nói chuyện với người yêu... Điều này khiến mọi người bất ngờ. Hôm nay thấy Giang Hạc Xuyên thường xuyên kiểm tra điện thoại, bọn họ còn tưởng có chuyện lớn gì, kết quả chỉ là để kịp thời trả lời tin nhắn của bạn trai thôi sao?

Phần lớn mọi người chỉ nghe nói Giang Hạc Xuyên là bạn trai của thiếu gia nhà họ Lục nhưng chưa từng thấy hai người thân thiết với nhau, không ngờ lại dính nhau như vậy.

Giang Hạc Xuyên không phải kiểu người khiến người ta chán ghét, ngược lại, ngoại hình hoàn hảo đến mức mỗi ống kính đều sẽ thu hút vô số người hâm mộ. Nước da trắng lạnh, môi mỏng, lông mi dài và một viên lệ chí nhỏ màu đen dưới khóe mắt.

Hắn ít nói và có vẻ lười giao tiếp với người khác nhưng lại không hề kiêu ngạo. Kiểu người như vậy khi yêu đương hẳn là cũng nên lạnh lùng không bày tỏ ra ngoài mới đúng.

Nhưng ấn tượng này đã bị đánh vỡ sau khi cuộc điện thoại kia được nhấc máy.

Hắn sẽ kiên nhẫn dỗ dành người kia, giọng điệu chậm rãi thong thả, ngay cả từ "thích" cũng được nói ra một cách trân trọng và nghiêm túc, không có chút chần chừ nào. Sau khi cúp điện thoại, bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng hắn rất tốt.

Thật bất ngờ.

Nhưng có lẽ Lục Dữu chỉ là nhất thời phấn khởi thôi.

Lục Dữu đang trên đường đi bỗng hắt hơi, nghi ngờ tối qua mình chỉnh nhiệt độ điều hòa quá thấp.

Vừa rồi y nhận được cuộc gọi từ bạn thuở nhỏ Trình Tri Ý, hắn đã về nước và nói rằng muốn đi tìm y chơi, ít nhất là tặng những món quà đã hứa. Quà mà Lục Dữu nhận được gần như đã xếp được thành một ngọn núi nhỏ, thiếu một hai món cũng không sao cho nên y đã từ chối, sau đó giải thích rằng mình phải đến trường tìm bạn trai.

Phản ứng của Trình Tri Ý có chút kỳ lạ, hắn im lặng một lúc rồi nghẹn ra một chữ "Được" sau đó cúp điện thoại.

*

Lục Dữu dựa theo vị trí Giang Hạc Xuyên đưa và tìm được nhóm người.

Giang Hạc Xuyên cao, dáng người cũng đẹp, đứng trước bàn thí nghiệm chính là hạc trong bầy gà khiến mọi người khó có thể phớt lờ. Trên tay hắn cầm một cây cỏ không biết tên, dù sao Lục Dữu cũng không biết.

Cuối cùng cũng tìm thấy.

Lục Dữu cong cong mắt, ba bước cũng gộp thành hai nhanh chóng chạy qua, đứng ở phía sau vỗ nhẹ lên vai bạn trai nhà mình hai lần. Ngay sau đó, y đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.

Lục Dữu nghĩ đến đôi mắt trong giấc mộng, bàn tay đang giơ lên cũng cứng đờ, đầu óc quay cuồng. Ai lại chọc tới Giang Hạc Xuyên rồi? Ở trong trường không nên như vậy chứ, đám người duy nhất không vừa mắt Giang Hạc Xuyên chỉ có đám hồ bằng cẩu hữu kia và họ hàng của y. Sinh viên đại học lấy đâu ra thời gian để bắt nạt một người thậm chí còn không sống trong ký túc xá?

Lục Dữu vô thức lùi lại một bước, không biết nên nói gì. Y còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay chợt lạnh, Giang Hạc Xuyên chủ động nắm lấy tay y, bù đắp câu chào hỏi muộn màng lúc sáng:

"Chào buổi sáng."

Trái tim đang điên cuồng đập của Lục Dữu bình tĩnh lại, y rũ mi giấu đi hoảng sợ trong lòng: "Chào buổi sáng, bạn thuở nhỏ tìm tôi chơi nhưng tôi đã từ chối rồi, tôi muốn đến đây với cậu."

Giang Hạc Xuyên không biết nên phản ứng thế nào cho hợp lý, hắn vốn muốn nói rằng ở đây rất nhàm chán nhưng cuối cùng vẫn giữ trong lòng: "Cảm ơn anh đã đến đây với em." Hắn không muốn Lục Dữu chơi với mấy người được gọi là "bạn bè" đó nữa.

Lục Dữu và Giang Hạc Xuyên, một người được yêu thương từ nhỏ, còn người kia sống trong một ngôi làng miền núi hẻo lánh thưa người. Hai người đều không biết cách giao tiếp bình thường khi yêu nhau cũng rất vụng về, sau lời chào hỏi cơ bản cũng chỉ biết khô khan đứng đó.

Là Lục Dữu phá vỡ im lặng trước: "Tôi ở bên cạnh đợi cậu."

"Được."

Từ tư tâm, Giang Hạc Xuyên rất thích Lục Dữu giống như bây giờ, cho dù là làm nũng hay oán giận, ngay cả khi anh ấy chỉ ngồi đó ngáp dài vì buồn chán hắn cũng thấy thật đáng yêu.

Lục Dữu có khuôn mặt rất khiến người ta yêu thích, trưởng bối trông thấy sẽ thốt ra câu "Đứa trẻ ngoan". Môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp và mái tóc nâu nhạt mềm mại.

Lục Dữu chú ý tới ánh mắt của hắn, đáp lại bằng một nụ cười tựa như hoa đào nở rộ vào mùa xuân.

Giang Hạc Xuyên nhìn đi chỗ khác như bị bỏng, trong chốc lát lại quay mặt lại lần nữa.

Đáng yêu.

Trước đây đã rất đáng yêu rồi, gần đây còn đáng yêu hơn. Vì sao?

Giang Hạc Xuyên nghĩ đến cái đêm hắn bị ép uống rượu, Lục Dữu tới kéo quần áo hắn lên, sờ cơ bụng của hắn, còn nói rằng hắn có dáng người đẹp.

A, đó là lý do sao.

Lục Dữu có một thiên phú chính là dù y có nhiệt tình thật hay không thì trong mắt người khác nụ cười ấy luôn tươi đẹp xán lạn không nói nên lời, cho dù y nhìn chằm chằm Giang Hạc Xuyên chỉ để đợi ai đó tới bắt chuyện với hắn, để y có cớ làm khó dễ.

Thật đáng tiếc, ai nấy đều đang làm việc của mình.

Giang Hạc Xuyên giúp giáo sư xử lý một số dữ liệu mà Lục Dữu không hiểu, sau đó hai người cùng nhau đến lớp.

Lục Dữu buồn ngủ đến mất hết sức lực, không mở nổi mắt, kéo cánh tay Giang Hạc Xuyên làm gối, thấp giọng: "Giang Hạc Xuyên, vì sao cậu lại đồng ý lời tỏ tình của tôi?" Y thật sự không nghĩ ra, nhất định phải có câu trả lời.

Giang Hạc Xuyên quay đầu lại phát hiện tóc trên trán Lục Dữu có chút lộn xộn, hắn vốn muốn giúp bạn trai nhỏ chỉnh lại lại cảm thấy thời cơ không tốt, vì thế do dự nói: "Lục Dữu, vì sao anh lại tỏ tình với em?"

Lục Dữu cảm thấy trán mình bị tóc làm nhột liền lấy ngón tay chải chải hai cái, đem câu "Vì cậu đẹp." đảo một vòng quanh miệng lại đổi thành: "Chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"

"...Em cũng vậy." Thật đáng tiếc, lẽ ra hắn không nên do dự.

Lục Dữu không hỏi thêm nữa, nuốt những lời còn lại xuống. Yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng tương đương với thấy sắc nảy lòng tham, y chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Nông cạn, tôi nông cạn thì đã đành nhưng sao cậu cũng nông cạn luôn vậy?" Phẩm tính của vai chính sao có thể giống pháo hôi được.

Lục Dữu đè đầu lên cánh tay Giang Hạc Xuyên để trút giận.

Cánh tay Giang Hạc Xuyên không nhúc nhích, giống như đã mất cảm giác.

Lục Dữu ngủ luôn trên cánh tay Giang Hạc Xuyên, nếu muốn hỏi tại sao lại không dùng tay mình thì đương nhiên là sợ tê rồi.

Khó được một lần dậy sớm, y định chợt mắt thêm một lát nhưng giảng viên dạy tiết này lại rất hài hước dí dỏm, cứ nhắm mắt vài phút cả lớp sẽ có một trận cười rộ lên, hoàn toàn không thể ngủ nổi.

Lục Dữu giãy giụa một hồi, xác định rằng mình không thể ngủ được trong tình huống này liền dứt khoát từ bỏ ý định ban đầu, nhéo nhéo cánh tay bạn trai, dưới tay là cơ bắp cứng rắn: "Sao gối lên cánh tay cậu lại không thoải mái như vậy?" Ở trạng thái thả lỏng chẳng phải cơ bắp sẽ mềm xuống sao?

Cũng không phải không thả lỏng được.

Cả người Giang Hạc Xuyên đã cứng ngắc kể từ lúc Lục Dữu kéo cánh tay hắn và áp mặt mình lên. Toàn bộ cơ bắp căng cứng như cung đã lên dây. Thoạt nhìn rất khó khăn, rõ ràng là cánh tay của mình nhưng mình lại không thể tự quyết định. Ngược lại, hắn để ý đến thứ khác:

"Vậy của ai mới thoải mái?" Rõ ràng có sự tương phản trong những lời này.

Nghĩ đến việc còn một người khác được Lục Dữu đối đãi như vậy, hơi thở nhàn nhạt lướt qua cánh tay, thậm chí còn nhận được lời khen từ Lục Dữu——

"Bạn từ nhỏ của tôi. Chúng tôi ngồi cùng bàn với nhau từ khi học cấp hai nhưng cậu không biết cậu ấy đâu... và cũng không cần phải biết. Tính tình cậu ấy không tốt lắm."

Giảng viên trẻ tuổi để sinh viên tự thảo luận với nhau nhưng hầu hết đều đang nói chuyện riêng, vì vậy Lục Dữu tiếp tục chủ đề.

Người bạn từ nhỏ bị Lục Dữu đánh giá là tính tình không tốt lắm.

Giang Hạc Xuyên có thể nghe ra sự thân thiết của hai người, độ cong khóe miệng hơi hạ xuống nhưng không quá rõ ràng.

"Cậu ấy tên là Trình Tri Ý." Lục Dữu tìm thấy một bức ảnh chụp Trình Tri Ý về nước và tụ tập với mọi người, chỉ cho Giang Hạc Xuyên thấy, "Là một người bạn thuở nhỏ của tôi. Nếu gặp cậu ấy thì cứ lờ đi, đừng tiếp xúc nhiều."

Giang Hạc Xuyên gật đầu.

Lục Dữu đòi mượn điện thoại của Giang Hạc Xuyên. Y không đến lớp để đi học cùng Giang Hạc Xuyên, mục đích thực sự chỉ là để khiến Giang Hạc Xuyên cảm thấy khó chịu thôi, vì vậy gây rắc rối vô lý là hoàn toàn cần thiết.

Vốn dĩ Lục Dữu muốn xem lịch sử trò chuyện của Giang Hạc Xuyên với những người khác nhưng lại phát hiện ra rằng ngoài những nhóm chat cần thiết để thông báo trong lớp thì có rất ít hộp trò chuyện riêng. Y chỉnh sang cột liên hệ thì chỉ thấy đâu đó có hai bạn tốt, một người được ghi chú là lớp trưởng và người còn lại là đoàn ủy, có vẻ như họ được thêm vào để xác nhận thông tin khi đăng ký nhập học.

Tuy nhiên, có rất nhiều yêu cầu kết bạn vẫn chưa được xử lý.

Giang Hạc Xuyên đột nhiên hỏi: "Anh cũng kiểm tra điện thoại của hắn sao?"

Lục Dữu sửng sốt mất một lúc mới nhận ra "hắn" là ám chỉ bạn thuở nhỏ của mình, "Đương nhiên là không. Như vậy là quá không biết giới hạn rồi, tôi sẽ không làm đâu."

Thắng rồi.

Tâm tình Giang Hạc Xuyên đã tốt hơn.

Lục Dữu từ chối hết mọi yêu cầu kết bạn sau đó ném điện thoại lại cho Giang Hạc Xuyên, vẻ mặt ủ rũ nói: "Sao không ghim tôi lên đầu?"

"Ghim lên đầu?"

Lục Dữu lấy điện thoại ra cho Giang Hạc Xuyên xem: "Nhỡ đâu cậu bỏ lỡ tin nhắn của tôi thì sao?"

Giang Hạc Xuyên không có động tĩnh gì.

Ngay khi Lục Dữu cảm thấy cuối cùng cũng có thể dùng chủ đề này để làm khó Giang Hạc Xuyên——

"Anh có thể bỏ chặn em được không?"

Miệng Lục Dữu vừa mới mở ra lại ngậm lại mà "Hả?" một tiếng đầy nghi hoặc. Y mở danh sách đen của mình ra, cuối cùng mới chậm rãi nhớ ra sự thật này. Lý do chặn Giang Hạc Xuyên rất đơn giản, tên nhóc này bảo y hạn chế chơi cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia và cáo trạng với mẹ y khiến bà cắt tiền tiêu vặt của y suốt một tháng.

Bây giờ Lục Dữu chỉ nghĩ đến liền tức giận. Vốn dĩ y đang chờ tiền tiêu vặt tháng này để mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mới ra mắt, kết quả là hoàn toàn ngâm nước nóng.

Khó chịu.

Lục Dữu không khỏi "Hừ" một tiếng nhưng vẫn đưa Giang Hạc Xuyên ra khỏi danh sách đen và ghim nó lên đầu. Mãi đến khi tan học, khi hai người đang đi xuống cầu thang y mới mở miệng: "Yêu nhau là chuyện giữa hai người chúng ta, về sau không được cáo trạng với mẹ tôi, nếu không chúng ta liền chia tay."

Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh đã khác hẳn. Lục Dữu cứng đờ quay người lại, quả nhiên khuôn mặt đẹp đẽ kia đã phủ đầy sương giá.

Nói thật tui edit truyện này 1 phần là vì cái cách GHX đối xử với LD, thật sự rất ngưỡng mộ luôn á. Tui cũng từng yêu đương qua vài lần, mấy ông nyc chưa có ai đối xử với tui đến mức như vậy cả, chu đáo, biết nấu ăn, biết lắng nghe, nghe lời, không ngại phiền, có thể hơi cưỡng ép nhưng cũng là vì muốn tốt cho ny mình. biết chỉ là truyện thui nhưng vẫn mơ ước <(_ _)>

9:20 pm

10/06/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net