Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười bốn, bánh hoa quế

"Công tử, công tử, ta lấy được ngân lượng rồi, còn mua rất nhiều đồ ăn..." Khoảng chừng buổi trưa, Tiểu Ngư mệt mỏi bước vào lập tức hướng tới phòng công tử kêu to, Lê Bạch kiễng chân đứng lên: "Để ta đi lấy cho ngươi ăn..."

Cố Thanh Trạc cười yếu ớt gật gật đầu, dịu dàng nói: "Không vội, ngươi cứ từ từ."

Tiểu Ngư vừa nhìn thấy Lê Bạch đã hỏi tới tấp: "Công tử nhà ta có khỏe không? Ngươi có chăm sóc tốt cho hắn không? Có cho hắn uống thuốc đúng giờ không?"

Lê Bạch thành thật lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta không biết nhóm lửa, hơn nữa..."

"Sao lại không biết nhóm lửa?" Tiểu Ngư nheo mắt, đồ đạc đang xách trên tay 'phịch' một tiếng rơi xuống đất, Lê Bạch thấy vậy liền nhanh chóng đoạt lấy một bọc nhỏ tản ra mùi hương ngọt ngào, trong nháy mắt chạy về phòng Cố Thanh Trạc. Tiểu Ngư nhìn mấy túi đồ to nhỏ, nàng biết Lê Bạch giống như cái gối thêu hoa nhưng không ngờ tới nhóm lửa mà cũng không biết làm.

"Công tử, người không sao chứ..."Tiểu Ngư vọt vào phòng, đẩy Lê Bạch đang chắn trước mặt mình ra, tỉ mỉ xem xét lại xem xét công tử nhà mình. Hoàn hảo, khí sắc của công tử vẫn ổn.

Cố Thanh Trạc ngơ ngẩn nhìn bánh hoa quế mà Lê Bạch vừa dúi cho mình, đã rất lâu rồi hắn không được ăn bánh. Thật ra Cố Thanh Trạc thích đồ ngọt, trong ký ức vụn vặt của hắn đã từng có một miếng bánh mang hương vị thơm ngọt, hay đúng hơn là miếng bánh tinh xảo cuối cùng không kịp ra lò của mẫu thân...

Nhưng cuộc sống của bọn họ quá túng quẫn, ngày qua ngày chỉ miễn cưỡng đủ no đủ ấm. Từ trước đến nay dù đã uống nhiều thuốc đắng nhưng cũng không có mấy tác dụng, chỉ liên tiếp mấy ngày ăn chút cháo trắng nhạt nhẽo cho đầy bụng.

Cố Thanh Trạc gần như đã quên mất vị thơm ngon của bánh...

"Công tử, ngươi nhanh ăn đi, ta đi sắc thuốc cho ngươi." Tiểu Ngư xem rằng công tử nhà mình đói đến thảm, căm giận trừng mắt nhìn Lê Bạch một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Cố Thanh Trạc, ngươi làm sao vậy?" Lê Bạch chậm rãi đến gần mới phát hiện hốc mắt của Cố Thanh Trạc hơi hơi đỏ, ngón tay đang cầm chiếc bánh run rẩy không thôi.

Cố Thanh Trạc bừng tỉnh, lắc đầu nhè nhẹ, động tác khéo léo đưa chiếc bánh hoa quế đến bên môi Lê Bạch, âm thanh hơi khàn khàn: "Ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi."

Ánh mắt sáng ngời của Lê Bạch chớp chớp, lại chớp chớp, hồi sau mới chầm chậm mở đôi môi như cánh hoa cắn một miếng lên đầu ngón tay hơi lạnh của Cố Thanh Trạc. Mùi hoa quế thơm ngát tràn ngập khắp khoang miệng, Lê Bạch không biết trên thế gian này sao lại có thứ ăn ngon như vậy, tuy rằng nhìn sơ qua nó chỉ là một khối nho nhỏ màu vàng nhạt.

"Ngon không?" Khóe môi Cố Thanh Trạc hơi giương lên, vẻ mặt ôn nhuận có chút chờ mong.

Lê Bạch gật đầu, đầu lưỡi đỏ sẫm liếm một ít bánh hoa quế con thừa trên ngón tay Cố Thanh Trạc. Cố Thanh Trạc cảm thấy ngón tay tên dại nói không nên lời, chỉ là một động tác trong lúc vô ý vậy mà lại khiến lòng người rối loạn như mặt hồ mùa xuân.

Mười lăm, Quân Chước

"Công tử, lần này ta lấy được rất nhiều bạc, còn đặc biệt đến Tể An Đường mua thuốc tốt cho ngươi, có thuốc này thân thể ngươi nhất định sẽ khá lên." Tiểu Ngư kích động đến nỗi hốc mắt phiếm hồng. Nên biết Tể An Đường là hiệu thuốc tốt nhất thành Lạc Dương, biết bao người nhờ một chén thuốc của Tể An Đường mà từ điện Diêm Vương quay trở lại dương thế.

Từ nhỏ Cố Thanh Trạc đã uống thuốc của Tể An Đường nên mới giữ được mạng, đương nhiên hắn biết nơi đó đều là thuốc tốt. Nhưng kể từ khi hắn chuyển đến nơi hẻo lánh này, đại viện Cố phủ lại từ từ chặt đứt chén thuốc cứu mệnh của hắn. Mấy năm nay ngay cả chi phí ăn mặc cũng lần nữa cắt xén. Cố phủ tuy là số một số hai của thành Lạc Dương thế nhưng lại hãm hại vợ cả và con trưởng đến mức này, nói ra chỉ sợ chẳng mấy ai tin.

"Bạc này là ai đưa cho ngươi?" Cố Thanh Trạc buông chén thuốc trong tay, hắn hồi lâu vẫn không cảm nhận được vị cay đắng nồng đậm của thuốc, chỉ có thể nói thuốc này rất tốt. Dựa vào Cố phủ trước đây, chút xíu ngân lượng kia sợ là tới một mẩu dược liệu cũng không mua nổi.

"Công tử còn nhớ tam công tử trong Cố phủ không?" Đối với các tiểu thư công tử tại đại viện Tiểu Ngư đều gọi thẳng tục danh, nhưng hiện tại lại gọi người nọ là tam công tử, quả thực khiến Cố Thanh Trạc rất kinh ngạc.

Mà vị tam công tử này Cố Thanh Trạc có nhớ một chút. Lúc mình rời Cố phủ, gần như ai nấy đều thờ ơ lạnh nhạt, cũng có người vì muốn lấy lòng tân chủ mẫu của Cố phủ mà gây khó dễ với kẻ ốm yếu bệnh tật là hắn và người vú nuôi hiền từ, ngay cả mấy đệ muội nhỏ tuổi cũng không biết học từ đâu mà nói ra những lời cay nghiệt, duy chỉ có tam công tử Cố Quân Chước kéo kéo ống tay áo của hắn, âm thanh giòn giã gọi một tiếng "Thanh Trạc ca ca". Bây giờ nghĩ đến, có lẽ khoảnh khắc hắn rời khỏi Cố phủ vẫn còn sót lại một chút dịu dàng.

"Tam công tử du học bên ngoài nhiều năm, hiện giờ đã là họa sư có danh tiếng. Ta nghe nói một bức tranh của hắn thiên kim khó cầu!" Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai từ "thiên kim". Cố Thanh Trạc cười: "Xem ra Quân Chước cho ngươi không ít bạc..."

"Ha ha, cũng được..." Tiểu Ngư che miệng cười đến ánh mắt đều híp lại. Lần đầu tiên Lê Bạch thấy Tiểu Ngư vui vẻ như vậy, ấn tượng của Lê Bạch đối với nàng không phải cả ngày nhìn mình la hét thì cũng là hai mắt đẫm lệ vì bệnh tình của mình. Mặc dù y không rõ nguyên nhân nào khiến Tiểu Ngư vui vẻ nhưng cũng không nhịn được cong khóe miệng.

"Ngươi cười ngây ngốc cái gì, còn không mau cho công tử uống thuốc, đợi ta xong trận này rồi sẽ tính sổ với ngươi..." Tiểu Ngư cười đủ rồi liền bày ra tư thế nữ ác bá, vậy mà dám khiến công tử đói bụng, nàng sao có thể dễ dàng tha thứ cho Lê Bạch, sau hôm nay sẽ không để y tùy tiện như vậy nữa...

Mười sáu, quan trọng

"Cũng không còn sớm, ta đi dọn dẹp, công tử người nghỉ ngơi đi." Sau một hồi nói chuyện phiếm, Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không còn ý định nói thêm nữa, sợ ngày mai thân thể công tử sẽ không tốt, nàng liền nhanh nhẹn dọn chén thuốc.

Thời điểm bước ra khỏi phòng, Tiểu Ngư bỗng dưng quay đầu, vốn định dặn Lê Bạch vài câu miễn cho y không biết nặng nhẹ quấy rầy công tử nghỉ ngơi, nhưng nàng lại nhìn thấy công tử nhà mình cười yếu ớt kéo tay Lê Bạch. Bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng thật đẹp mà cũng khiến người khác hoảng sợ.

Lời muốn nói tới bên miệng rốt cuộc vẫn nuốt xuống. Có lẽ Lê Bạch vĩnh viễn không thể chăm sóc tốt cho công tử, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần Lê Bạch vẫn luôn ở bên cạnh công tử, vậy là đủ...

Tiểu Ngư nhẹ nhàng đóng cửa phòng nhưng không hề bưng chén thuốc rời đi, chỉ im lặng ngồi xuống. Mặc dù mình đã nói sẽ tận tâm chăm sóc hai người bọn họ nhưng chung quy trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn những ngôi sao thưa thớt trên trời. Bởi vì có ánh trăng sáng tỏ soi rọi, nào ai còn thấy những vì tinh tú ảm đạm nữa.

Lê Bạch biết mình sắp biến mất, thời khắc thổi tắt ngọn nến, đầu ngón tay của y gần như không còn huyết sắc. Phải chăng y nên nói hết mọi chuyện cho Cố Thanh Trạc, nhưng phải nói như thế nào, Lê Bạch đột nhiên sợ hãi. Nếu như Cố Thanh Trạc biết mình là cây lê trong hậu viện, liệu hắn có lập tức đuổi mình đi không...

"Còn trợn mắt không chịu ngủ, ta muốn làm chuyện xấu." Cố Thanh Trạc đưa tay nhéo cái mũi của Lê Bạch. Đối phương chớp chớp con ngươi đen láy, thân thể mềm mại của mình dán lên người Cố Thanh Trạc. Mặc dù cách một tầng nội sam mỏng, Cố Thanh Trạc vẫn có thể phát hiện người kia hơi run rẩy.

Cố Thanh Trạc chỉ nghĩ người này bên ngoài giả vờ chủ động nhưng thật ra đang thẹn thùng, liền vươn tay ôm Lê Bạch chặt hơn nữa, dịu dàng vỗ về: "Ngoan, ngủ đi..."

Lê Bạch nhẹ nhàng gật đầu. Mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa, y chỉ muốn nằm trong lòng Cố Thanh Trạc ngủ thật ngon. Nếu có thể, y hy vọng ngày mai tới muộn một chút. Y không hề tham lam, chỉ cần tới muộn một chút thôi là được rồi...

Một đêm này, Cố Thanh Trạc ngủ rất ngon, hẳn là thuốc đã có tác dụng. Khi tỉnh lại, hắn dường như không có chỗ nào không khỏe. Hắn thậm chí tin rằng thân thể mình thật sự có thể tốt lên.

Lê Bạch còn đang ngủ say bên cạnh, quá nửa thân thể vẫn gắt gao dán lên người mình như trước. Cố Thanh Trạc vén những sợi tóc rũ trước trán Lê Bạch, đầu ngón tay lơ đãng chạm đến nước da trắng không tì vết nhưng lại lạnh lẽo khác thường của y.

Ngón tay Cố Thanh Trạc chầm chậm lùi về. Hắn không phải kẻ mù, mỗi điểm khác thường của Lê Bạch hắn đều rõ ràng. Không phải hắn không nghi ngờ, không suy đoán, mà là hắn tình nguyện sống mơ hồ như vậy, chỉ cần Lê Bạch còn ở bên cạnh thì dù có bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu hoang mang hắn cũng có thể quăng ra sau đầu, mặc kệ...

Dù sao đi nữa, không có gì quan trọng bằng Lê Bạch...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net