Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa thứ ba không lộ rõ vẻ mặt nó như hai cửa trước, một cửa vượt tường, một cửa vượt cầu, hai thử thách chân thực, sờ được, thấy được.

Nhưng một cửa tiếp theo này, chỉ có bóng tối vô tận, bọn tôi cứ tiếp tục đi rồi lại đi. Đôi khi tôi quá mệt mỏi, mệt mỏi vì tiếp tục duy trì một hành động không biết có kết quả hay không, mệt mỏi vì tiếp tục tin tưởng vào một tương lai mơ hồ mờ ảo. Đôi khi tôi sẽ thiếp đi trong lúc dừng chân nghỉ ngơi.

Tôi mơ một số giấc mơ. Những giấc mơ thật kì lạ. Cảnh lạ, người lạ, chỉ có một điều thân thuộc duy nhất, tôi nhìn thấy số 2.

Ban đầu, tôi đã cố quên những giấc mơ này đi, vì trong một vùng bóng tối vô tận, khi không có bất kỳ thử thách vật lý nào có thể thực hiện được thì thử thách tâm lý là phương pháp tốt nhất.

Không gian màu đen hoàn toàn sẽ khiến người ta suy sụp, không gian màu trắng hoàn toàn sẽ khiến người ta phát điên. Tôi điên chưa? Tôi cũng không biết. Hẳn như người say không biết mình say vậy. Tôi chỉ biết, số 2 sẽ thường xuyên hỏi tôi,

"Cậu có ổn không?"

an ủi tôi,

"Chúng ta vẫn có hi vọng mà, đừng bỏ cuộc sớm như vậy."

Nhưng hình ảnh số 2 trong hiện thực hoà vào hình ảnh số 2 trong giấc mơ của tôi. Ranh giới giữa thực và ảo là cái gì, chỉ cách một cái nhận định của tôi thôi. Tôi nhìn thế giới thế nào, thì thế giới là vậy. "Đời sống, Đời chết. Đời cười, Đời khóc. Đời thử và Đời bỏ cuộc. Nhưng Đời trông khác biệt trong mắt của mỗi người." Tôi đâu cần quan tâm, tìm hiểu xem thế giới thực sự là thế nào, vì tôi cũng sẽ không bao giờ biết được.

Giấc mơ của tôi. Ác mộng của tôi. Tôi mơ thấy những người mặc áo blouse trắng dài, tôi thấy những hành lang dài trắng xoá, những dụng cụ kim loại lạnh băng.

Giấc mơ xáo trộn lung tung, lúc thì tôi mơ thấy những kẻ mặc đồ trắng đó, lúc thì tôi lại mơ thấy bản thân mình.

Tôi thấy mình có một gia đình. Một người cha, một người mẹ, thậm chí còn có một đứa em trai. 2018, tôi thi đại học, gia đình tôi đưa tôi đến trường thi, đi vào nhăn nhó, đi ra rạng rỡ. Vui mừng vì làm bài tốt và có khả năng đỗ trường cao, thế rồi trên đường về, nhà tôi gặp tai nạn.

Bố mẹ tôi chết, em trai tôi thì biến thành người thực vật. Tôi không có tiền, không có bằng cấp, việc làm. Bế tắc, tôi nghĩ tới việc bán nội tạng. Tôi bán thận ở chợ đen, được 260,000$. Chỉ đủ tiền phẫu thuật ban đầu và viện phí duy trì cho em tôi một năm. Tôi làm công việc chân tay, đi bê vác ở công trường, chỉ đủ tiền cho tôi sống qua ngày, cũng có một chút tích lũy nhất định, nhưng xa xa không đủ cho em trai tôi tiếp tục sống.

Nếu tôi bán nội tạng toàn bộ cơ thể, có thể được một khoản tiền khoảng 600,000 tới 800,000$, đủ để em tôi duy trì 10 năm. Nhưng tôi sẽ vĩnh viễn không biết được, 10 năm có đủ hay không.

Một ngày mưa tầm tã, tôi đang đi bộ trong con hẻm nhỏ trên đường về nhà. 

'Bạn cần tiền? Nhiều tiền? Rất nhiều tiền? Tham gia thí nghiệm của chúng tôi, bạn có thể kiếm được 200,000$/tháng.'

Giải pháp ở ngay trước mắt, chỉ cần tôi đủ liều. Tôi đã bán thận rồi, còn định đi bán tim, gan, phổi, bán mọi thứ tôi có thể bán, làm thí nghiệm thì có là gì đâu?

Tôi đến địa chỉ ghi trên poster, đó là một toà nhà bỏ hoang, nhưng khi tôi tiến vào lại thấy một người bảo vệ già đứng đó, ông đưa mắt nhìn tôi, hỏi,

"Có việc?"

"Dạ, cháu thấy trên poster..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì ông lão đã cắt lời, 

"Đi theo tôi."

Rồi ông đứng dậy, quay lưng đi. Tôi vội chạy theo, đuổi kịp bước chân ông lão. Ông ấy đưa tôi đến một cái thang máy ở góc tầng trệt. Kỳ lạ thay, thang máy này không đi lên tầng 1, 2, 3 mà là -1, -2, ... cho đến tầng -10.

Ông lão đưa tôi xuống tầng -1. Ông bàn giao tôi cho một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc màu bạch kim xõa trên vai, đôi mắt trong suốt như bầu trời, nụ cười dịu dàng treo trên môi, nét cười lan ra cả khoé mắt anh.

"Chào cậu, tôi là Cecil."

"Chào anh, tôi là Ian."

Anh vừa dẫn tôi đi, vừa bắt chuyện.

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"18."

"Có gia đình không?"

"Tôi còn một đứa em trai."

"Ồ, vậy thì hơi khó, thí nghiệm của chúng tôi cần thời gian dài ở trong phòng thí nghiệm. Cậu không thể trở về với gia đình được, nếu người nhà thấy cậu đột nhiên biến mất thì sẽ to chuyện."

"Em trai tôi đang ở trong bệnh viện, em ấy đang hôn mê."

"À, xin lỗi vì đã hỏi đến chuyện buồn của cậu."

"Không sao, tôi đến đây cũng là vì em trai. Tôi cần tiền viện phí duy trì và cứu chữa cho em ấy."

"Chúng tôi có thể gửi tiền hàng tháng cho bệnh viện dưới tên tài khoản ngân hàng của cậu. Chúng tôi cũng sẽ ghi rõ điều khoản này trong hợp đồng, cậu không cần lo chúng tôi sẽ quỵt nợ."

"Nếu cậu sợ chuyển tiền hàng tháng khó kiểm soát do cậu phải tham gia vào thí nghiệm nên không theo dõi được quá trình và tình hình chữa bệnh của em trai mình, chúng tôi sẽ gửi trước khoản tiền của 3 năm, tức là 7 triệu 2 $, đủ để duy trì viện phí cho em trai cậu trong vòng 90 năm."

"Nếu sau 3 năm mà cậu vẫn còn theo được tiến trình của thí nghiệm, chúng tôi sẽ gửi tiếp tiền lương 3 năm nữa vào tài khoản viện phí cho em trai cậu."

"Anh nói vậy tức là thí nghiệm này có thể ảnh hưởng đến tính mạng?"

"Đúng vậy, cậu nghĩ gần 2 triệu rưỡi đô một năm là để tham gia thí nghiệm an toàn gì đó sao?"

"Tôi đồng ý, chúng ta có thể ký hợp đồng luôn không?"

"Ồ, cậu tích cực quá nhỉ? Không định hỏi tôi thí nghiệm này là về cái gì sao?"

"Về cái gì?"

"Nói cho cậu sẽ ảnh hưởng đến quá trình của thí nghiệm." 

Nói xong anh ấy lại cười, cái nụ cười dịu dàng chết tiệt ấy khiến tôi an tâm.

Sau khi ký xong hợp đồng, tôi lập tức được khử trùng rồi đưa vào phòng thí nghiệm, rất nhiều người mặc áo blouse trắng, rất nhiều dụng cụ kim loại. 

Đó là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy.

Ồ, vậy thì dễ hiểu rồi, thật dễ hiểu, tại sao số 2 lại biết mọi việc, tại sao anh ta lại nói những điều khó hiểu như vậy trong khi anh ta cũng tỉnh dậy trong mê cung giống như tôi. Tôi không có kí ức, không có thường thức về mọi thứ xung quanh, nhưng anh ta lại luôn thong dong, nhẹ nhàng như vậy, như cả thế giới luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Không, không phải cả thế giới, chỉ có thế giới của tôi thôi. Tôi tức giận, tôi muốn gào lên, muốn giết anh ta, muốn chất vấn anh ta, đây là cái thí nghiệm bất nhân gì? Tôi phải ở đây bao lâu nữa, bao lâu nữa thì những thứ này mới kết thúc?

Tôi muốn hỏi, nhưng khả năng ngôn ngữ của tôi không cho phép, lời nói như bị chặn trong họng, nghẹn lại cùng với cục tức trong bụng tôi.

Tôi tức giận với anh ta, tôi tức giận với bản thân mình, tôi tức giận vì bản thân mình tức giận. Tôi có quyền gì mà tức giận? Không phải là tiền trao, cháo múc sao?

Cái giá tiền này, đã là quá đắt cho cái mạng của tôi. Thế nhưng tôi không thể ức chế được cảm xúc bạo ngược của mình. Tôi cảm thấy gân xanh nổi lên trên thái dương, cảm giác như mạch máu sắp nổ tung. 

Cùng lúc đó, có một bàn tay mát lạnh vuốt ve trên trán tôi, làm dịu đi lửa giận trong lòng tôi,

"Cậu ổn không? Trán cậu hơi nóng rồi, đừng nói là bị sốt đó nhé, ở chỗ này mà cậu sốt ngu người là đi tong." Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng hơi nghiêm túc lại pha chút hóm hỉnh ấy.

Trong toà nhà âm tầng kia, tôi đã nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, nhưng chưa từng thấy nét thanh xuân tươi trẻ này trên khuôn mặt dịu dàng ấy. Giống như một người già trước tuổi, anh có hoài bão, có ước mơ, có tri thức, có khả năng để theo đuổi ước mơ ấy, nó khiến anh chín chắn hơn, nhưng cũng lấy mất nét trẻ trung trong anh.

Tôi bỗng thấy cảm xúc mình dịu lại, lần đầu tiên tôi cảm thấy tâm mình bình an đến thế từ khi tôi tỉnh lại. Có lẽ bởi vì tôi hiểu ra, nhớ ra được một phần sự thật, và tôi hiểu ai là người phải nhận trách nhiệm cho nỗi khổ vô tận này của tôi. 

Là tôi tự rước họa vào thân, chẳng liên quan gì tới anh cả.

Khi cảm xúc tôi bình lặng xuống, cũng là lúc tia nắng đầu tiên xuyên qua màn đêm. Giống như trước giờ luôn có một tấm mạng che phủ trên mắt chúng tôi, bây giờ nó mới từ từ tháo xuống lớp mặt nạ, triển lộ mỹ mạo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net