Chương 42 - 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Cậu ấy ngất rồi!

Tuy là bị khóa nhưng mà Thích Ăn Cá Cá Cá cũng không định sửa nội dung, rất nhiều độc giả không kịp đọc tiếc muốn khóc ròng.

Phải biết là từ sau khi hợp tác cùng giải trí Tĩnh Ức, cho dù là truyện đang hot nhanh cũng phải hai, ba tiếng sau mới có thông báo, bị khóa xong là không thể tìm được đọc được ở đâu nữa. Có người đọc để lại lời nhắn nhưng mà cũng chỉ là xin "thịt" nên ban quản trị mạng không duyệt, bị ẩn rất nhiều. Nhưng mà dù có không ẩn thì Tần Ức cũng chẳng xem bình luận mấy.

Có đọc giả tiện tay click vào đường dẫn đến weibo Tần Ức, bình luận xin chương bị khóa nhưng sau khi ID Tảng Đá Lớn Lớn Lớn @ Tần Ức để cậu đăng truyện thì ID Thích Ăn Cá Cá Cá cũng không có thêm bài nào, cũng không có dấu hiệu sẽ trả lời thêm cái bình luận nào khác bên dưới.

Đọc giả không đọc được thì đau đớn, đọc giả kịp đọc thì nhảy vào khoe khoang như là được trúng thưởng. Quy định về cảnh nóng thì không phải do Tấn Giang quy định mà là ở Trung Quốc thi thoảng lại có vài cơn bão càn quét qua truyện mạng khiến hội tác giả căng thẳng, ăn cơm cũng chẳng ngon. Thế nhưng đối với những tác giả không quen viết cảnh từ cổ trở xuống thì lại là việc tốt.

Thật ra Tần Ức viết chương này phải nghiêm túc nghiên cứu  các tư thế từ "phim tình yêu" mới viết được, đảm bảo thịt mỡ chất lượng. Cậu viết một lèo mười nghìn chữ dài bằng cả ba chương rồi up vào phần dự trữ rồi đi ngâm nước luôn, cũng không có ý định sửa lại cho các độc giả đến sau đọc.

Các độc giả than vãn mấy hôm, Tần Ức vẫn đi đóng phim. Đến lúc cậu đóng xong cảnh buổi hẹn hò đầu tiên, Giang Hà đã đứng ở cửa phòng nghỉ chờ.

Giang Hà bước hai bước tới, trên tay cầm điện thoại của Tần Ức: "Mới nãy boss gọi điện thoại cho cậu mà điện thoại khóa nên tôi không nghe thay được."

"Cảm ơn anh." Tần Ức dùng khăn bông lau tóc ướt vì cảnh quay vừa nãy, cầm điện thoại, mở khóa, đi vào phòng tiện tay đóng cửa lại.

Cậu gọi luôn vào số điện thoại riêng của Thạch Tĩnh Chi: "Tần Ức đây, nãy em có cảnh quay giờ mới được nghỉ, không nghe máy được. A Tĩnh, anh gọi em có chuyện gì không?"

"Không có chuyện thì không được tìm em à?"

Tần Ức tự nhiên đáp: "A Tĩnh tìm em lúc nào chẳng được. Nhưng mà tự nhiên lại gọi thì em nghĩ hẳn là có việc gì đó."

"Quản gia nói với anh về việc em chuyển thể tiểu thuyết thành phim. Hợp đồng với Tĩnh Ức thì tuy được ưu tiên nhưng vì giá trị hợp đồng cũng lên tới hơn triệu nên vẫn muốn tác giả ra mặt." Vốn quản gia có thể gọi điện trực tiếp với Tần Ức nhưng Thạch Tĩnh Chi muốn nghe giọng cậu nên kiếm cớ gọi thông báo.

Tần Ức ngỡ ngàng một chút mới nhớ tới bộ truyện thứ hai chuẩn bị chuyển thể. Cậu nghĩ vài giây mới đáp lại Thạch Tĩnh Chi: "Cái này thì đơn giản mà, không phải là cần tác giả lộ diện sao, để quản gia thay mặt em đi. Lúc trước em lấy thân phận của quản gia đi đăng ký, giờ em xuất hiện lại không thích hợp."

Suy nghĩ của Tần Ức rất hợp lý, Thạch Tĩnh Chi cũng thuận theo: "A Tĩnh thấy quản gia đi được thì để quản gia đi. Thân phận diễn viên của em cũng không hợp làm tác giả ở Tấn Giang."

Minh tinh trong giới có viết thì cũng toàn viết tự truyện, có fan ủng hộ, không phải lo về số lượng tiêu thụ. Chẳng qua là chưa nghe nói có ai viết truyện mạng, lại còn là đam mỹ.

Vì lo lắng, Tần Ức sử dụng chứng minh thư và thẻ ngân hàng đứng tên quản gia ký kết với Tấn Giang, chẳng qua là mật khẩu thì cậu giữ, tiền nhuận bút bao nhiêu là của cậu. Ngoại trừ quản gia thì cũng chỉ có Thạch Tĩnh Chi biết được thân phận thật sự của Thích Ăn Cá Cá Cá, kể cả có là của biên tập của Tấn Giang thì cũng chỉ lần theo được chứng minh thư.

Ở Tấn Giang, Tần Ức có hơn một triệu tiền nhận bút, quản gia quản lý tài khoản hộ Tần Ức, có chứng minh thư, việc rút tiền dễ như bỡn.

Mà quản gia lại không ngu như vậy, làm việc ở Thạch thị lương một năm cả triệu, lấy tiền ra đóng thuế cho Tần Ức thì khỏi nói, chỉ cần có một tác động khác xíu xiu vào số tiền đó bị phát hiện ông sẽ bị mất việc, được không lại mất.

Kể cả cho dù Tần Ức ký hợp đồng chuyển thể, thu nhập thêm cả mấy triệu ông cũng sẽ không động vào số tiền đó.

Đối với nghề tay trái viết truyện của Tần Ức, Thạch Tĩnh Chi rất yên tâm đối với quản gia. Hắn tin tưởng người của mình, quản gia làm việc ở Thạch thị đã lâu sẽ phân biệt được đâu là hạt vừng, đâu là quả dưa hấu, sẽ không vì cái lợi nhỏ trước mắt mà bỏ qua khoản hậu đãi và công việc tốt.

Quản gia hiểu mình phải trung thành tuyệt đối, hoàn thành bổn phận làm một quản gia tốt. Làm một quản gia tốt là dùng thân phận mình giúp Tần Ức ký hợp đồng với Tấn Giang, rất nhiều chuyện do ông làm thay cậu, đến giờ lại dưới ánh mắt khó mà tin nổi đi ký hợp đồng.

Sau đó, dưới tầm mắt "ôi méo tin nổi" của một đám thanh niên mà vuốt vuốt cổ áo hơi nhắn của mình, quản gia ngẩng đầu bốn mươi lăn độ nhìn trời ưu thương mà mở miệng: "Chào mọi người, tôi là Thích Ăn Cá Cá Cá.

Không ngờ Thích Ăn Cá Cá Cá lại già như thế! Không phải là ông thay mặt cháu trai đến đấy chứ? Mọi người đồng loạt nhìn về phía biên tập Phong Diệp. Người này nhớ lại ảnh trên chứng minh thư photo của tác giả, khó khăn gật đầu.

Tần Ức bị mọi người oán thầm bỗng hắt xi hai cái. Đang chưa phải giờ nghỉ nên có người quan tâm mà hỏi thăm hai câu: "Có phải nãy xuống nước nên cảm rồi không? Bây giờ đang lạnh đừng có để bị ốm nhé, uống ít canh gừng đi."

Tần Ức thân thiện cười: "Cảm ơn, tôi không sao." Nếu cậu xuống nước mà bị cảm thật thì vấn đề quá lớn rồi.

Hợp đồng bản quyền giữa Tấn Giang với giải trí Tĩnh Ức được thao luận rất  nhanh. Tấn Giang vẫn hét giá rất cao, kể cả Tĩnh Ức có là đối tác hợp tác với bọn họ thì vừa mở miệng ra đã là bảy chữ số.

Đương nhiên độ hot của đam mỹ không bằng ngôn tình nên Tấn Giang cũng đã chuẩn bị nhiều phương án xoa dịu.

Giải trí Tĩnh Ức cũng không định là công tử Bạc Liêu. Kể mà Tần Ức không đăng truyện ở Tấn Giang, bọn họ bỏ tiền ra mời biên kịch cho Tần Ức là được, không cần thông qua Tấn Giang, nhưng giá cũng không thể ép thấp quá, để tác giả không vui.

Cò kè mặc cả một phen, "Nhật ký tranh đoạt cá giữa các hành tinh" được giải trí Tĩnh Ức mua về với giá hai triệu tám trăm tám mươi ngàn.

Quản gia bày tỏ, là một nhân viên lương một năm năm triệ, ông không bị rung động trước con số đó.

Hợp đồng ký chưa được mấy hôm, quản gia đăng weibo: "Nhật ký tranh đoạt cá giữa các hành tinh" của tác giả Thích Ăn Cá Cá Cá đã bị công ty giải trí Tĩnh Ức mua lại công bố thân phận. Nhà văn năm nay 62 tuổi, cực ky tâm huyết tự mình tới ký hợp đồng" *insert pic*

Weibo này vừa đăng Bích Thủy đã dậy sóng. Nhiều độc giả không thể tin nổi thần tượng của mình già như thế. Biết Thích Ăn Cá Cá Cá thi thoảng cũng có act cute, nhưng nhìn ông lão sáu hai tuổi đẹp trai trên ảnh kia, khi trẻ hẳn cũng có phong độ, thế nhưng yy không nổi.

Hơn nữa Thích Ăn Cá Cá Cá và Tảng Đá Lớn Lớn Lớn tương tác đáng yêu như thế, không nỡ tưởng tượng ra hình ảnh hai ông già, nghĩ thôi đã thấy không ổn.

Làm sao lại là người gia đây trời. Oán niệm của độc giả sắp tràn khỏi màn hình. Quản gia tranh thủ lướt comment Bích Thủy và weibo cảm thấy mình nằm không cũng trúng tên.

Tiền bản quyền của "Nhật ký tranh đoạt cá giữa các hành tinh" bị tiết lộ là hơn hai triệu, có người ao ước, cũng có người ghen tị nói Tần Ức tự bỏ tiền tăng hạng, giờ hồi vốn rồi.

Ghen tị thì ghen tị, không phải ai cũng có nhiều tiền tự thưởng cho mình như thế, hơn nữa bộ truyện đầu tiên của Thích Ăn Cá Cá Cá không được mua bản quyền, hot bộ thứ hai, cũng chỉ bộ thứ hai được mua. Kể cả là mở acc con tự đập tiền cho mình, nhiều người cũng không có bản lĩnh chơi kiểu đấy.

Thế nhưng Tần Ức không lướt diễn đàn, mấy lời ghen tị cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của Tần Ức. Tiền bản quyền không khiến cậu "rung động" tí nào, dù sao tiền bản quyền chia phần trăm cũng không đủ tiền cá một tháng.

Trời ngày càng nóng, Tần Ức chỉ hận không thể nằm bẹp dưới nước, thường ngâm nước ngủ. Cả ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn, không có tí sức sống nào, đi kiểm tra thì các chỉ số đều bình thường.

Sự khác biệt của Tần Ức trong mắt Thạch Tĩnh Chi vô tình gây áp lực cho đạo diễn vô cùng.

Phim điện ảnh thì không vội được, theo tiến độ này thì dự kiến một năm sau "Chờ em" sẽ đóng máy. Sau khi cân nhắc trên nhiều phương diện, đạo diễn quyết định tập trung quay phần của Tần Ức trước. Như vậy chỉ cần khoảng hai tháng là có thể hoàn thành phần diễn để cậu về nhà nghỉ ngơi.

Sự thay đổi của Tần Ức Thạch Tĩnh Chi cũng không theo nổi. Hắn không thích nước, cũng không thể ngâm nước lâu được nhưng Tần Ức lại quá ỷ lại vào nước. Trước giờ đi ngủ cậu còn chạy tới ngủ cùng hắ nhưng nửa đêm mộng du lại chạy đến ao nằm.

Buổi sáng dậy không có người bên cạnh Thạch Tĩnh Chi thấy không quen, tâm lý cô đơn khiến hắn rất u buồn, càng soi mói cấp dưới.

Hôm nay Tần Ức quay cảnh cuối "Chờ em", Thạch Tĩnh Chi ngồi chờ chuẩn bị đi đón cậu nhưng hắn còn chưa tới nơi đã nhận được điện thoại của trợ lý số tám của Tần Ức. Giọng nam trong điện thoại hoảng loạn: "Boss, Thiếu gia... cậu ấy ngất rồi!"

Chương 43: Cái giá để trưởng thành

Khi vừa diễn xong cảnh cuối, Tần Ức té xỉu. Trước đó không hề có một dấu hiệu gì báo trước. Đội vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt mà đón lấy trước khi cậu ngã xuống sấp xuống.

Mà đỡ được cũng không có tác dụng gì. Trợ lý ào tới bắt mạch, đặt tay dưới mũi Tần Ức, còn mạch, còn hô hấp, hồn bay phách lạc mới chạy về.

Trợ lý số 3 đã từng học cấp cứu. Hắn để hai vệ sĩ cao lớn đỡ lấy Tần Ức, cố gắng cấp cứu để cậu tỉnh lại. Trợ lý số 4 gọi cho bệnh viện Thạch thị, những người còn lại tạo thành vòng tròn bảo vệ quanh Tần Ức, rời cậu đến một bãi đất trống.

Tần Ức được đặt trên đệm mềm. Đôi mặt cậu nhắm chặt, lông mi cong, dài bao phủ đôi mắt đen như ngọc thạch. Sắc mặt cậu vẫn hồng hào, nhịp thở nhẹ nhàng như người đẹp ngủ say trong cổ tích. Đội trợ lý phát hoảng khi gọi thế nào Tần Ức cũng không tỉnh. Xe cứu thương tới, Tần Ức được đưa lên cáng, Thạch Tĩnh Chi bên kia cũng nhận được thông báo.

Khi bệnh viện làm kiểm tra cho Tần Ức, tài xế Thạch thị cũng đưa Thạch Tĩnh Chi tới nơi. Ngoại trừ nững bác sĩ, y tá đang làm việc, tất cả y bác sĩ còn lại đều được sắp xếp kiểm tra cho Tần Ức để khám cho vị chủ nhân quý giá này.

Tất cả các chỉ số cơ bản của Tần Ức đều tăng vọt, bác sĩ nhìn các số liệu ngày càng vượt qua phạm vi người bình thường mà sắc mặt càng lúc càng khó coi. Bỗng nhiên y tá kêu lên một tiếng chói tai, một vệ sĩ đập cửa phòng bệnh rầm một tiếng, mở cửa.

Thạch Tĩnh Chi dường như là bay vào, hắn vọt tới trước giường bệnh của Tần Ức, ngồi ở đó, nắm thật chặt tay đối phương.

"Em ấy làm sao vậy?" Tuy không lớn tiếng nhưng giọng Thạch Tĩnh Chi lúc này cũng đủ để khiến những người xung quanh kinh hồn bạt vía. Bởi vì kích động, giọng hắn cao hơn, tâm tình dường như sắp mất khống chế.

Cô y tá bị vệ sĩ dọa đang định trách người nhà bệnh nhân không làm theo quy định không được gây ồn ào ở bệnh viện nhưng ánh mắt người đó thực sự đáng sợ quá, cô không run chân là tốt lắm rồi, nào dám hé răng.

"Thạch tiên sinh, các chỉ số của Tần tiên sinh rất kỳ lạ..." Thạch Tĩnh Chi hỏi, bác sĩ vội vã trả lời, vẻ mặt khó khăn, "Rất xin lỗi, chúng tôi chưa thể tìm ra nguyên nhân khiến các chỉ số trong cơ thể khác thường đến vậy."

"Đi ra ngoài!" Thạch Tĩnh Chi không thèm nhìn bác sĩ, ánh mắt tập trung ở gương mặt đang say ngủ trên giường.

"Nhưng Thạch tiên sinh..." Bác sĩ còn muốn nói tiếp nhưng vệ sĩ của Thạch Tĩnh Chi đã đưa tay ra chắn ngang ngực bác sĩ, làm dấu xin mời.

Tuy không tình nguyện nhưng những người trong phòng bệnh nhanh chóng tản đi hết, các vệ sĩ đứng canh cửa để lại không gian phòng bệnh chỉ còn Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức.

Trên đường tới đây Thạch Tĩnh Chi đã hỏi cặn kẽ tình huống lúc ấy, Tần Ức đột nhiên ngất đi, không bị ngoại lực tác động, các cảnh quay hôm nay cũng rất đơn giản, không tốn nhiều thể lực.

Bệnh viện không kiểm tra được sự khác thường của Tần Ức là do các bác sĩ vô dụng, để bọn họ ở lại cũng chỉ khiến Thạch Tĩnh Chi tức giận thêm. Hắn gọi điện mời các danh y tới đây, kiểu gì cũng sẽ có người biết kiểm tra ra được Tần Ức bị làm sao.

Tuy bệnh viện dưới danh nghĩa Thạch thị nhưng không phải bác sĩ nào ở đây cũng đáng tin cậy. Các chỉ số của Tần Ức đã vượt quá các chỉ số của người bình thường, không thể lại để cho những người này tiếp tục kiểm tra trước khi bác sĩ được mời tới nơi. Hiện tại, trừ Tần Ức, hắn không muốn nhìn thấy ai cả.

Trong phòng bệnh yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim giây tíc tắc. Các đường điện tâm đồ của Tần Ức dài gấp đôi người bình thường, mặt Thạch Tĩnh Chi kề sát má Tần Ức, rất dễ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Cả người Tần Ức nóng lên! Hai má, trán, tay, những nơi Thạch Tĩnh Chi chạm đến đều nóng kinh người. Hắn lật áo cậu lên, nhiệt độ nơi bụng khiến bàn tay hơi lạnh của hắn phải rụt lại.

Thạch Tĩnh Chi nắm chặt tay Tần Ức, tới mức nhiệt độ nóng bỏng như muốn làm bỏng tay hắn cũng không chịu buông tay.

Gương mặt Tần Ức đang thả lỏng bỗng trở nên nhăn nhó, đau khổ. Thạch Tĩnh Chi nhìn cậu giãy dụa đau khổ, vẻ mặt của hắn còn đau đớn hơn cậu, cố gắng dùng nhiệt độ của mình để hạ nhiệt cho cậu.

Giọng Thạch Tĩnh Chi đau đớn, tuy không rơi lệ nhưng giọng run rẩy khiến người nghe muốn khóc: "Tần Ức, em tỉnh lại đi."

"Nước, nước..." Miệng thoáng mở, Tần Ức lẩm bẩm từ nước.

Thạch Tĩnh Chi luống cuống tìm nước cho cậu, nhấn chuông đầu giường rồi đỡ cậu lên, đút cậu uống một chén nước. Tần Ức vẫn không ngừng nói "Nước, nước..."

"Nước đây, Thạch tiên sinh!" Thạch Tĩnh Chi đút xong, bác sĩ đã đưa thêm nước. Sau bốn, năm chén Thạch Tĩnh Chi bỗng dừng tay, để vệ sĩ đặt Tần Ức lên băng ca, đưa vào trong xe Thạch thị.

"Nhưng các chỉ số của bệnh nhân vẫn chưa khôi phục bình thường." Với suy nghĩ vì bệnh nhân, dưới áp lực như vậy, bác sĩ vẫn mở miệng nói.

"Tôi biết em ấy cần gì hơn các ông đấy!" Thạch Tĩnh Chi không nói thêm, đi theo cáng lên xe. Tần Ức được đặt nằm xuống, Thạch Tĩnh Chi đặt đầu cậu lên đùi mình, một là để giữ cố định cậu, hai là sợ Tần Ức nằm không thoải mái.

Khi ở trên xe, Tần Ức vẫn lầm bầm đòi nước, Thạch Tĩnh Chi đau lòng lắm, trong lòng như có lửa đốt nhưng vẫn lên tiếng động viên: "Sẽ rất nhanh nữa sẽ có nước, A Ức cố nhịn thê một chút nữa thôi!"

Ngày hôm nay, tài xế của Thạch Tĩnh Chi là một cựu tay đua đẳng cấp thế giới, xe đi vừa vững vừa nhanh, rút ngắn thời gian di chuyển tối đa.

Tới khi về đến nhà lớn, Thạch Tĩnh Chi chỉ huy vệ sĩ đưa Tần Ức tới hồ nước quen thuộc. Tới bờ hồ, hắn ra lệnh cho những người đó ra ngoài.

Chờ vệ sĩ đóng cửa lại, Thạch Tĩnh Chi mới trầm mặt xuống, đẩy Tần Ức xuống hồ nước.

Khi tiếp xúc với mặt nước, vẻ đau khổ trên mặt Tần Ức từ từ biến mất. Cậu trở lại như người bình thường, thở ra và cái bong bóng nước rồi từ từ chìm xuống.

Đương nhiên cậu vẫn chưa tỉnh, chỉ ở yên trong nước như một chú cá đang nghỉ chân dưới nước. Hồ khá lớn nhưng mực nước lại giảm nhanh chóng, qua mấy phút mà đã chỉ còn lại một chút.

Thạch Tĩnh Chi ở bên cạnh hồ nhìn Tần Ức mấy tiếng, tới khi nhìn lại mới nhận ra nước hồ đã bị rút mất một phần ba mới vội vã đi xả thêm nước.

Mà cùng lúc đó, cách Trái Đất mấy trăm triệu năm ánh sáng, ở Hệ Hoa Hồng, trên hành tinh e1278 bị nước bao phủ, tộc trưởng đương nhiệm tộc nhân ngư đang cực kỳ buồn bã.

Vào những ngày đặc thù thế này, thậm chí chồng bà còn không dám nói chuyện cùng người vợ của mình bởi chính ngày này, hơn mười năm trước, bọn họ đã sơ sẩy lạc mất hai người con tria duy nhất tới nay chưa tìm được.

Sau khi than thở cả ngày, Daphne cuối cùng cũng mở lời với người chồng có dung mạo xuất chúng của mình: "Nếu Best còn ở bên cạnh chúng ta thì hẳn là cũng tới thời kỳ trưởng thành rồi, em nhất định sẽ chọn đối tượng xinh đẹp, trẻ trung, xuất sắc nhất làm bạn đời của con."

Người chồng của tộc trưởng, Flamenco, chính là chủng tộc đẹp nổi tiếng dưới biển sâu – Băng Hải Tinh Linh. Bọn họ tuy đẹp nhưng tính cách lại mềm yếu, đành phải "gả cho" giống cái mạnh mẽ của  tộc người cá để đảm bảo cuộc sống sau này của mình.

Lúc này, ông cũng không thể ra sức chỉ có thể an ủi vợ mình: "Best thừa kế năng lực của nàng và dung mạo của ta, con nhất định có thể tìm được một người bạn đời thật mạnh mẽ và xuất sắc, bình an vượt qua nghi thức trưởng thành của bản thân."

"Nhưng bên cạnh con không có trưởng bối chỉ dạy thì phải làm sao?" Daphne buồn bã nói. Trước khi trưởng thành, những thành viên trong tộc sẽ tìm được bạn đời thích hợp, cho dù không tìm thấy cũng sẽ vớ bừa một đối tượng đi ngang qua để giải quyết.

Ngoại trừ chủng tộc vợ trước của Flamenco là chủng tộc đối địch, dưới đại dương, tộc nhân ngư của bà không có có địch thủ, căn bản không có chuyện gì không làm được. Năm đó Flamenco cũng là do bà kéo về.

Các bà cực kỳ mạnh mẽ. Thế giới dưới biển chỉ nói chuyện bằng thực lực, chỉ có quan niệm về huyết thống và hôn nhân mà không có khái niệm về trinh tiết và đạo đức như con người Trái Đất.

Best là con lai, không lớn lên bên cạnh bà, bà cũng không biết con và những người cá khác có gì khác nhau, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, nhỡ bị con cá xấu xí nào lừa mất thì làm sao?

Vừa nghĩ tới đứa nhỏ đẹp xuất chúng của mình có thể ngơ ngơ ngác ngác mà rơi vào tay con cá xấu xí nào đó, Daphne đau lòng không kiềm chế được.

Daphne thầm khẩn cầu với biển, xin cho đứa nhỏ Best mất tích của bà được trải qua lễ trưởng thành cùng một mỹ nhân!

Mà ở thời điểm Daphne đang cầu nguyện, Thạch Tĩnh Chi nhìn thấy mực nước trong hồ tăng lên mà thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tới bên cạnh hồ, nhìn Tần Ức trôi trên mặt nước. Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, theo dòng nước trôi tới cạnh bờ ao. Thạch Tĩnh Chi bước lên hai bước, tới cạnh Tần Ức thì ngồi xổm xuống, đang định đưa tay ra chạm vào gương mặt cậu thì đối phương đột nhiên mở mắt ra.

Thạch Tĩnh Chi chưa kịp kinh ngạc thì bị Tần Ức nắm cổ tay, lôi vào trong hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net