Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Triều Văn đang mở phiên tòa.

Một vụ ly hôn. Trước đó hắn đã câu thông rất tốt cùng luật sư đối phương, Thẩm Triều Văn vốn tưởng rẳng hôm nay có thể thuận lợi giải quyết hết tất cả các thủ tục, nhưng vào ngày phiên tòa mở lại đột nhiên xuất hiện biến cố.

Nguyên đơn của hắn, bà Trương Giai Nguyệt cùng bị đơn Dương Khải tiên sinh cãi nhau ngay tại tòa.

Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, tuy nhiên khi Trương phu nhân nhắc tới căn nhà thì tất cả vượt tầm kiểm soát. Dương tiên sinh đứng lên nói rằng ngôi nhà đó là tổ trạch của gia đình bọn họ, trước khi mẹ anh ta mất.... Không đợi Dương tiên sinh kịp nói hết lời, Trương phu nhân đã bật dậy cho anh ta cú tát trời giáng, chất vấn tại sao thời điểm lầm đường lạc lối thì chưa từng nghĩ tới mẹ với tổ trạch của anh đi, Ba mẹ tôi trả một nửa tiền cọc trước mà anh kêu đó là tổ trạch nhà anh!? Miệng anh mẹ nó được mấy lời nói thật? Đồ khốn kiếp —— Dương Khải tiên sinh bị cô nói đến sắc mặt đỏ lên, cô dám nói cô không lén sau lưng tôi ra ngoài làm loạn sao? Cô bảo cô không ăn tối với tay huấn luyện viên kìa à? Vừa nói vừa nhào đến níu tóc Trương phu nhân bắt đầu lôi kéo, quan tòa cùng thư ký viên cũng bị hù dọa, lớn tiếng bắt bọn họ dừng lại ngay lập tức! Chú ý tới kỷ luật phiên tòa....

Thẩm Triều Văn ngược lại không quá bất ngờ. Hôn nhân, gia đình, dòng họ vốn là tụ điểm của những câu chuyện máu chó, vậy nên nếu gặp được cũng phải thật bình tĩnh.

Hắn khép quyển sổ ta lại, tiến lên cùng khuyên can.

Tuy nhiên người can ngăn sau cùng cũng buộc phải nhập cuộc. Thẩm Triều Văn che chở bảo vệ khách hàng của mình là Trương Gia Nguyệt nữ sĩ phía sau, Dương tiên sinh hoàn toàn mất khống chế, đi lên phía trước túm áo hắn một cái, khí lực rất lớn, một bên vừa kéo vừa gào mồm mắng to.

Thẩm Triều Văn bị ông ta kéo rớt một cái cúc áo sơ mi. (afterafterglow.wordpress.com)

Sau khi hai kẻ oan gia đánh chửi nhau xong mới nhận ta rằng không thể có hành vi lỗ mãng gây rối trước phiên tòa, nếu tình huôngd nghiêm trọng có thể tiến hành giam giữ ngay lập tức, thì lập tức bắt đầu luống cuống. Không còn biện pháp, Thẩm Triều Văn và luật sư đối phương đi qua cầu tình thẩm phán, thành khẩn thừa nhận sai lầm, đồng thời liên tục hứa bảo đảm lần sau sẽ không động tay động chân mà giải quyết vấn đề một cách hòa bình. Cuối cùng song phương nộp tiền phạt thì mưới kết thúc màn kịch láo nháo này.

Một ngày hỗn loạn.

Thời điểm bước ra khỏi tòa án, Trương nữ sĩ đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ mạnh mẽ hung hăng trong phiên tòa, bật khóc ngay sau khi ra ngoài.

Thật ra hôm nay trước khi đến đây cô đã chuẩn bị ăn mặc rất đẹp, trang điểm rất có tính công kích, có chút khí thế xông pha chiên trận, có điều trải qua một trận nào nhiệt như vậy, cũng chỉ còn lại một mặt tức cười cùng tịch mịch.

Mặc dù rất muốn nhanh chóng nói lời chia tay rồi chạy về nhà thay quần áo, nhưng nhìn cô khóc thương tâm đến vậy, Thẩm Triều Văn cũng không lập tức rời đi. Do dự một hồi, hắn hỏi: "Trên người thực sự không có vấn đề sao? Không bị thương chỗ nào chứ?"

Trương Giai Nguyệt che ngực trái: "Dù sao trái tim tôi đã tan nát từ lâu rồi."

"...." Thẩm Triều Văn gật đầu: "Tôi hiểu. Tuy nhiên sau này không thể phát sinh xung đột nữa, nếu như xuất hiện loại biến cố giống như hôm nay thì chỉ khiến vụ án càng thêm trì hoãn, phiền toái không ngừng kéo đến. Cô khẳng định cũng muốn sớm kết thúc, phải không?"

Trương Giai Nguyệt không cam lòng nói: "Lần sau khi ra khỏi tòa án tôi sẽ cho hắn cái tát! Nếu không còn phải nộp tiền phạt."

Thẩm Triều Văn lạnh mặt cảnh cáo cô: "Không có lần sau, chúng ta không thể giải quyết vấn đề như thế này."

Trương Giai Nguyệt vội vàng gật đầu: "Tôi hiểu tôi hiểu... Thật xin lỗi, Thẩm luật sư, đã gây thêm rắc rối cho anh."

Lại trò chuyện thêm mấy câu, Thẩm Triều Văn thấy tâm trạng cô tốt hơn bèn lên tiếng cáo từ. Trương Giai Nguyệt không thả hắn đi, nói với hắn hôm nay thực sự xin lỗi, nhất định phải mời Thẩm Triều Văn đi ăn một bữa cơm và qua trung tâm thương mại mua cho hắn bộ quần áo mới. Kiên quyết từ chối nửa ngày không hiệu quả, Trương Giai Nguyệt vừa nói vừa gọi điện thoại cho nhà hàng đặt phòng ăn.

Ăn đồ Nhật. Thời điểm Trương Giai Nguyệt vừa dẫn hắn vào tới cửa, Thẩm Triều Văn bất giác thấy đau đầu, thật không khéo, đây là nhà hàng Khương Mặc từng mang hắn đi rất nhiều lần, Khương Mặc rất thích rượu gạo và mentaikho nướng của nhà hàng này, bọn họ thường ngồi ở gian có vách ngăn treo đèn lồng ở bên ngoài.

Khương Mặc kỳ thực không quen chăm sóc người khác, nhưng trước món ăn mình thích nhất vẫn sẽ do dự một hồi, liếc nhìn Thẩm Triều Văn một cái, sau đó sẽ cẩn thận gắp đồ ăn thả vào đĩa nhỏ của Thẩm Triều Văn.

"Thẩm luật." Người đối diện đột nhiên kêu hắn.

Hắn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Có phải anh thấy không thoải mái chỗ nào không?" Trương Giai Nguyệt quan tâm hỏi.

Không thoải mái? Kia ngược lại không có.

Chỉ là nơi này sẽ khiến hắn nhớ tới Khương Mặc, người bạn trai khiến người ta bận tâm lo lắng kia.

Bọn họ đã gần một tháng không gặp mặt.

Khương Mặc rời đi một tháng trước, chỉ nói là ra ngoài khám phá phong cảnh, cũng không nói cụ thể đi đâu, đến nay còn chưa thấy trở về. Khương Mặc vẫn luôn như vậy, thường thường biến mất một đoạn thời gian, anh thích đi ra ngoài du lịch kiếm tìm cảm hứng, hơn nữa chỉ cần ra khỏi cửa là mất liên lạc, Thẩm Triều Văn cũng quen rồi.

Bất quá lần này có chút ngoại lệ, vì trước khi Khương Mặc rời đi bọn họ đã đánh nhau một trận, ồn ào đến ngày thứ hai Khương Mặc liền bỏ đi, cũng không biết có phải bị chọc tức bỏ nhà ra đi hay không, lâu như vậy chẳng thấy tin tức, thật khiến người ta lo lắng.

Thẩm Triều Văn không kìm được thở dài.

"Thẩm luật?" Trương Giai Nguyệt đối diện lại gọi hắn một câu.

Thẩm Triều Văn ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi, nhớ lại chút chuyện."

Trương Giai Nguyệt khoát tay: "Là tôi nên nói xin lỗi mới phải, hôm nay còn để cho anh nhìn thấy loại trò đùa này, khiến tôi cảm thấy thời khắc nhục nhã nhất cuộc đời mình cũng để cho anh nhìn thấy."

"Đừng nghĩ như vậy, mỗi một người đều có thời điểm cảm xúc mất khống chế." Thẩm Triều Văn nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô."

Nói như lời an ủi, tuy vậy biểu tình Thẩm Triều Văn bình thường khá là nghiêm túc, giọng nói lãnh đạm, nghe không ra ý tứ an ủi.

Ngồi đơn độc cùng một luật sư mặt lạnh ăn cơm khiến Trương Giai Nguyệt có chút đứng ngồi không yên. Cô lướt di động một chút, đề nghị: "Bằng không chúng ta đi quán bar ngồi lúc không? Đợi lát nữa về tôi sẽ gọi người lái thay."

Rượu.

Uống rượu.. Tại sao bây giờ mọi người đều một lời không hợp là đi uống rượu vậy?

Thẩm Triều Văn cự tuyệt: "Tôi không biết uống rượu."

Trương Giai Nguyệt chỉ có thể chịu thua: "Thôi, vậy thì không uống. Gần đây tôi rất khó chịu, tối đến lại muốn uống một chút."

Thực ra Thẩm Triều Văn không hiểu tại sao trên thế giới này có nhiều người thích uống rượu đến thế, vô luận là tang sự hay kết hôn, vui vẻ, khổ sở, buồn bã thất ý, con người luôn có thể tự tìm cho mình lý do để uống rượu. (afterafterglow.wordpress.com)

Khương Mặc đặc biệt thích rượu, mà Thẩm Triểu Văn lại không ưa, ba hắn cũng bởi vì vấn đề say rượu nên mới cùng mẹ hắn ly hôn, nhờ ba ban tặng nên sau này khi bắt đầu hiểu chuyện, Thẩm Triều Văn đã chán ghét chất cồn.

Tình huống của Khương Mặc... Chưa nói tới khi say rượu có nghiêm trọng như vậy hay không, ít nhất không phải mỗi ngày đều uống, bất quá cách ba năm ngày là phải có rượu.

Thẩm Triều Văn có lúc cảm thấy đời người đầy rẫy những câu chuyện li kỳ, hắn chán ghét rượu là thế, đến cuối cùng tìm phải một đối tượng thích uống rượu.

Nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ có quá nhiều bất đồng, tính cách, thói quen sinh hoạt, hứng thú, sở thích... tất cả đều trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Khương Mặc từng theo học ngành Triết học trên ghế giảng đường, sau đó đi sang Pháp học điện ảnh mới bắt đầu làm phim và trở thành đạo diễn. Anh đối với thế giới này tràn đầy lòng hiếu kỳ, sẽ theo học rất nhiều kỹ năng kỳ quái, chỉ cần khơi dậy hứng thú của anh thì sẽ tốn thời gian đi học, anh nói được tiếng dân tộc của mấy người bản địa, biết làm đồ sư, sẽ đi đánh đàn tỳ bà... Nếu đặt ở thời cổ đại, Khương Mặc hẳn là một người theo phái tạp gia*, cái gì cũng hiểu một chút.

杂家: học phái Tạp Gia (là một học phái thời Tiên Tần, dung hợp các học thuyết thành một)/ Chỉ người có kiến thức rộng

Nhưng mà biết nhiều như vậy thì có tác dụng gì đâu, Khương Mặc cũng không hiểu, làm thế nào để yêu đương tốt với một người.

Nói như vậy không hẳn chính xác, Khương Mặc có lẽ biết cách để yêu một người, chẳng qua anh không có thời gian nói chuyện yêu đương, thời gian của anh đều dành cho vạn vật khiến anh hứng thú.

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Văn biết mình không thể lại tiếp tục suy nghĩ sâu hơn nữa.

Hắn đè lại huyệt thái dương, nói với Trương Giai Nguyệt: "Nếu cô quả thực muốn uống thì cứ uống đi, tôi không uống, nhưng không có quyền bảo cô không thể uống."

Trương Giai Nguyệt quả thực rất chán nản, rất muốn làm hai ly, cô vẫy tay kêu nhân viên phục vụ order một ly rượu, quay qua nói với Thẩm Triều Văn: "Tôi vẫn muốn chờ khi mọi việc kết thúc mời anh uống một ly rồi chúng ta trò chuyện đôi câu, thật không nghĩ tới anh không uống được rượu."

Thẩm Triều Văn lắc đầu: "Không uống rượu cũng có thể tán gẫu, không vẫn đề gì.

Trương Giai Nguyệt tự rót cho mình một ly, một hồi đột nhiên hỏi Thẩm Triều Văn: "Thẩm luật, không phải anh kết hôn chứ?"

Thẩm Triều Văn lắc đầu: "Không có."

Chỉ là quen biết rất nhiều năm, nói chuyện yêu đương ba năm, ngoài ra mấy năm còn lại hắn theo đuổi Khương Mặc mà thôi.

"Không kết hôn cũng tốt, thanh tịnh." Trương Giai Nguyệt nói: "Anh suốt ngày giúp người ta nhận kiện tụng ly hôn, chắc cũng nhìn chán nam nam nữ nữ vì các loại sự tình mà cãi cọ chuyện xưa."

Thẩm Triều Văn gật đầu: "Tuy rằng làm qua nhiều án ly dị, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng tình yêu."

Bời vì Khương Mặc, hắn nguyện ý tin tưởng.

Trương Giai Nguyệt lại hỏi: "Không có hôn nhân, cũng tin tưởng?"

Thẩm Triều Văn lắc nhẹ đầu: "Hôn nhân tôi sẽ không đánh giá."

Tình yêu là nói chuyện phong nguyệt, nhưng hôn nhân là khế ước cả đời. Hắn không muốn cùng đương sự thảo luận chuyện kết hôn, hắn một người đồng tính luyến ái thì đối với hôn nhân có thể có ý kiến gì? Đối với vấn đề này hắn không có quan điểm.

Thẩm Triều Văn vừa nói xong câu kia thì tiếng di động vang lên, là một dãy số xa lạ. Hắn đứng lên, đi tới gian ngoài kế bên nghe cuộc gọi, tưởng là điện thoại gọi tới cố vấn khách hàng, kết quả than âm bên kia lại là Khương Mặc.

"Túi xách của anh đánh mất ở nhà ga. Điện thoại, ví tiền với chứng minh thư đều trong đó, bị mất hết." Anh nói: "Thật thê thảm, giờ anh không trở về được."

.....Người làm sao không ném luôn đi.

Thẩm Triều Văn lịch sự hỏi lại: "Làm sao mà để mất?"

"Không biết. Lúc ngồi đợi xe nhàm chán nên anh lấy quyển sổ ra vẽ bảng phân cảnh, vẽ xong ngẩng lên túi đã không thấy tăm hơi." Khương Mặc im lặng, chậm rãi nói tiếp: "Anh cũng rất không giải thích được."

....Thật đúng là phong cách của anh.

Thẩm Triều Văn cố nén xúc động muốn mắng anh một trận, lạnh giọng hỏi: "Giờ anh đang ở đâu?"

"Anh đang trên núi Nhạn Đãng, tìm được một đồn cảnh sát mượn điện thoại là lập tức gọi cho em." Khương Mặc hỏi: "Em có bận không? Nếu không có thời gian thì em giúp anh gọi cho Đường Lý, anh không nhớ số, em kêu cậu ta...."

Ừ, ít ra còn nhớ được số di động của mình.

"Em sẽ đón anh." Thẩm Triều Văn ngắt lời anh: "Nhưng tối hôm nay anh định như nào? Ở đâu? Ăn cơm thì sao?"

"Các đồng chí cảnh sát rất tốt. Bọn họ quyết định thu nhận anh, đừng lo lắng." Khương Mặc đáp: "Em cứ đi từ từ thôi, đừng vội."

"Được rồi. Em vẫn liên lạc với anh qua số này được đúng không?"

"Ừ, gọi vào số này này." Khương Mặc cuối cùng nói: "Bái bai, chờ em đến đón anh."

Thẩm Triều Văn cúp điện thoại với tâm trạng phức tạp, nói rõ tình huống với Trương Giai Nguyệt, nói lời từ biệt rồi vội vàng rời đi.

Lúc lên xe mở hướng dẫn, lựa chọn đích đến, Thẩm Triều Văn chợt nhận ra mình có vẻ hơi gấp gáp.

Thật ra anh có thể đi về nhà trước ngủ một giấc, thay một bộ quần áo, chờ sáng mai lại xuất phát, đại khái buổi trưa có thể đến nơi. Nhưng nếu như bây giờ đi ngay lập tức thì phỏng chừng lúc đến trời vẫn còn chưa sáng.

Thẩm Triều Văn nhìn hướng dẫn đường trầm mặc một lúc.

Hăn tự hỏi mình, mày cứ sốt ruột như thế? Chẳng lẽ để ngày mai đi thì Khương Mặc sẽ thiếu một miếng thịt chắc? Vội vội vàng vàng chạy tới làm gì?

Không biết.

Có lẽ là vì lo lắng, cũng có thể là vì nhớ anh.

Ngón tay cuối cùng vẫn bỏ qua lời khuyên nhủ từ lý trí, bấm chỉ dẫn dẫn đường.

Không sao, cứ đi chầm chậm chút, đến nơi phải đợi mấy tiếng cũng không vấn đề gì, Thẩm Triều Văn tự giận mình suy nghĩ.

Trên đường vừa vặn suy nghĩ, đem chuyện của hắn cùng Khương Mặc xem xét một hồi, dù sao tối nay hắn khẳng định không ngủ được, bởi vì qua hai tiếng nữa là sinh nhật hắn, mà Khương Mặc không ở đây.

Thẩm Triều Văn băn khoăn không biết Khương Mặc có nhớ ngày mai sinh nhật hắn hay không, dù sao năm ngoái Khương Mặc cũng quên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net