Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Mặc lôi kéo hắn đi một đường trên cổ trấn, tay cầm kính mắt không chịu trả.

Choáng váng.

Tầm nhìn một mảnh mơ hồ, thế giới trước mắt khiến Thẩm Triều Văn vô thức bất an, điều này khiến hắn trở nên lệ thuộc vào người bên cạnh trong thời gian ngắn, cơ hồ đối phương bảo gì làm gì sẽ hết sức ngoan ngoãn nghe theo. Bị kéo vào một cửa hàng nào đó, Thẩm Triều Văn còn chưa rõ tình huống, Khương Mặc đã lấy ra thẻ căn cước tạm thời mà Tôn ca đưa cho anh, vỗ xuống bàn...

Quầy lễ tân hỏi phòng đôi hay phòng tiêu chuẩn, Khương Mặc nhìn Thẩm Triều Văn, hỏi phòng tiêu chuẩn có được không, Thẩm Triều Văn nói được, sau đó ngoan ngoãn bị Khương Mặc kéo lên lầu ba.

Thuê phòng? Xem ra không có lý do gì để cự tuyệt. Sinh nhật, bạn trai, khách sạn nhỏ, nghe cũng không tệ, huống chi bọn họ còn trong tình huống gặp mặt sau khi tạm thời chia tay, không ngủ một giấc thật sự nói không xuôi.

Mọi người sẽ định nghĩa tình dục là một giai đoạn hết sức trọng yếu trong một mối quan hệ, một số người sẽ dùng chuyện này như một cách để giải quyết vấn đề, làm chất xúc tác cho tình cảm thuận lợi. Có nhiều lúc Thẩm Triều Văn cũng rất hy vọng mình cùng Khương Mặc có thể sử dụng cách này như phương thức giải quyết vấn đề, đáng tiếc Khương Mặc không có quá nhiều ham muốn trong phương diện này, cho rằng hưởng thụ tinh thần cao hơn hưởng thụ thể xác, thậm chí có lần làm một nửa đột nhiên dừng lại, nói kể cho hắn nghe một câu chuyện thú vị. (afterafterglow.wordpress.com)

Khương Mặc đi tới bên cửa sổ kéo rèm, Thẩm Triều Văn đứng trước giường suy tư mấy giây. Yên lặng cởi xuống áo khoác âu phục, đi tới ôm Khương Mặc từ đằng sau.

Khương Mặc tự nhiên bị ôm hơi sửng sốt: "Làm sao vậy?"

Thẩm Triều Văn không nói lời nào, tay dứt khoát mò xuống lưng áo Khương Mặc. Anh phát giác không đúng, đè cổ tay hắn lại, Thẩm Triều Văn không từ bỏ ý định, đổi sang tay khác sờ xuống dưới. Khương Mặc gắt gao nắm lấy hai cổ tay hắn, một mực từ chối hắn kéo quần áo mình. Thẩm Triều Văn tức giận, dùng sức cựa tay anh, cố gắng cởi áo.

Khương Mặc phát giác hắn mất hứng, không tiếp tục tránh né, giang tay để mặc hắn cởi.

Khương Mặc không phản kháng làm Thẩm Triều Văn ngược lại cảm giác không có ý nghĩa, buông tay không lộn xộn.

Khương Mặc nhìn hai mắt hắn hai giây, đấy người ngồi trên giường, nói: "Em ngủ một lát đi."

Thẩm Triều Văn trầm ngâm vài giây, nặn ra giọng điệu ai oán, nói: "Anh không muốn chạm vào em?"

Một người mặt liệt, tính tình thi thoảng còn lạnh như băng nói ra những lời này mang lại hiệu quả có chút kỳ dị. Hơn nữa kỹ năng diễn xuất còn kém, Khương Mặc một phát đoán được, mở to mắt quay qua trừng hắn: "Em khi không rảnh rỗi nên muốn kiếm chuyện để làm phải không Thẩm Triều Văn?"

Thẩm Triều Văn gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay em anh phải ngủ với em, cởi quần áo ra."

Khương Mặc nhéo nhéo lỗ tai hắn: "Mệt mỏi thì đừng nháo, nằm xuống nghỉ ngơi."

Hôm nay lúc vừa gặp thì Khương Mặc đã đoán được hôm qua người này khẳng định nghỉ ngơi không tốt, trong mắt đều là tơ máu, nghĩ muốn để hắn nghỉ ngơi một chốc nên mới kéo người đi thuê phòng.

Nhưng hiện tại Thẩm Triều Văn vẫn ôm anh không buông tay.... Cứ khăng khăng muốn cùng anh chen chúc trên giường, nói không mệt, không muốn ngủ, tay du di không ngừng chui loạn trong quần áo.

Vừa bất lực vừa buồn cười, Khương Mặc chỉ có thể trước nghe theo hắn, làm bộ giúp hắn cởi quần áo, lúc tay đụng tới cúc áo thì hỏi: "Nút áo là thế nào?"

"Chiều hôm qua bị chồng cũ đương sự đánh rớt." Thẩm Triều Văn nói: "Hai người kia ở giữa phiên tòa thượng cẳng tay hạ cẳng chân, tên đàn ông kia kéo quần áo em."

"Có bị thương chỗ nào không?"

"Không."

Khương Mặc cau mày: "Sao vẫn mặc quần áo ngày hôm qua?"

Nha, bị phát hiện rồi. Thẩm Triều Văn dời tầm mắt, cúi đấu nhìn quai hàm Khương Mặc, giả ngu.

Khương Mặc nắm chặt tay hắn, hỏi: "Tối qua mấy giờ ngủ?"

Thẩm Triều Văn không lên tiếng.

Khương Mặc vẫn nhíu mày, lại hỏi: "Mấy giờ em đến nơi này?"

Quên đi, Thẩm Triều Văn nói: "Rạng sáng bốn giờ."

Khương Mặc tức giận tạt phát đầu hắn: "Anh còn chạy chỗ nào được nữa? Cứ thong thả đi là được rồi, em vội vội vàng vàng cái gì?"

"Em không nóng nảy sao được?"

"Gần đây em hơi phản ứng thái quá."

Thẩm Triều Văn tự giễu: "Đến cùng ai mới là người phản ứng thái quá, vừa cãi nhau một cái liền chạy? Mấy tuổi rồi mà còn chơi bỏ nhà ra đi, chính anh không cảm thấy buồn cười sao?"

Khương Mặc hít sâu một hơi: "Xin đừng tùy tiện định nghĩa chuyện đi lại của anh, cái gì gọi là bỏ nhà ra đi?"

"Trong mắt em đấy chính là bỏ nhà ra đi."

"Em chưa từng nghĩ về lý do tại sao à?"

"Rõ ràng là anh lương tâm cắn rứt." Thẩm Triều Văn nhìn anh chằm chằm: "Không chột dạ anh chạy cái gì?"

"Anh chột dạ? Anh có gì mà phải chột dạ?" Khương Mặc lên giọng: "Không bằng em nhớ lại xem lần trước chúng ta cãi nhau vì cái gì?"

Lý do ư?

Có quá nhiều nguyên nhân, không nói rõ hết được, tất cả đều là những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống, xích mích là điều không thể tránh khỏi. Chỉ cần có một người không muốn làm, không nghĩ tới thỏa hiệp, cuối cùng nhất định sẽ tan rã trong không vui.

Vì vậy lần này Thẩm Triều Văn quyết định đem vấn đề đẩy cho người khác.

"Đương nhiên là bởi vì rượu, cùng với cả người phụ nữ tên Emma đêm khuya còn đứng ngay đường cùng anh ôm ấp."

Lại nữa.

"Em luôn luôn ôm địch ý đối với bạn bè của anh."

"Anh cảm thấy đó là bạn, nhưng mà người khác có lẽ không nghĩ thế." Dừng lại, "Anh dám nói Luna không có tình cảm nào khác với anh sao?"

"Anh chỉ để ý chính bản thân mình, không quan tâm người khác thế nào." Khương Mặc nói: "Công việc của anh phải giao thiệp với đủ loại người, sao đến bây giờ em vẫn không hiểu?"

"Em hiểu, sao em có thể không hiểu, công việc của anh yêu cầu phải có mối quan hệ với nghệ sĩ, vì danh lợi, những thứ kiểu như vậy, em hiểu, hiểu mà! Ừ thì dù sao những gì anh làm cũng chỉ vì công việc, vì nghệ thuật."

Khương Mặc nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Thẩm Triều Văn vẫn cố gắng tiếp tục: "Được, những cái khác em không nói nữa, chúng ta nói chuyện uống rượu của anh đi. Anh suốt ngày nửa đêm cùng người không quen biết uống rượu không quá đáng? Anh có thể chắc chắn sau khi say anh sẽ đủ khả năng để nhận biết người xung quanh anh là ai sao? Anh chưa từng nghĩ tới sau khi say rượu có biết bao hậu quả....."

"Thẩm Triều Văn, em quá đáng lắm!" Khương Mặc lớn tiếng ngắt lời hắn: "Làm ơn đừng có đem anh nói thành loại đàn ông không não chỉ hành động bằng nửa thân dưới được không! Anh có đầu óc! Và anh biết suy nghĩ!"

"Nhưng em không thích! Em không thích! Em không thích cái gì mà Luna Emma!" Thẩm Triều Văn rống lên: "Em là người duy nhất, người khác nhìn anh lâu hơn một lúc đều khiến em cảm thấy họ muốn cướp anh khỏi tay em!"

Khương Mặc: "...."

Thực ra Thẩm Triều Văn luôn là một người có cảm xúc ổn định, nhưng thật không may, chỉ cần đụng phải chuyện có liên quan đến người thân cận với mình thì sẽ dễ dàng mất khống chế.

Khương Mặc kỳ lạ mà thấy bình tĩnh lại, nhìn đối phương hai mắt đỏ bừng, thở dài.

Lúc này hắn thật giống chú sư tử nhỏ đang giận dữ, nhe răng trợn mắt hộ thực.

Ừm, người này vừa hay là con sư tử đang ngồi, tuyệt, cực kì sống động.

Một ít thời điểm Khương Mặc rất thưởng thức tính quật cường bướng bỉnh ở Thẩm Triều Văn, nhưng có đôi lúc anh lại hết sức đau đầu vì chính sự cố chấp này.

"Đừng băn khoăn mấy thứ kia nữa, bây giờ em cần ngủ một giấc." Anh nói: "Cho dù em có ủy khuất thương tâm tức giận hay là muốn cùng anh chia tay ở riêng sau này chết già cũng không thèm qua lại, thì ngủ dậy rồi nói sau, được không Thẩm Triều Văn?"

Khương Mặc sắp tức giận.

Nói tới nói lui nháo thì nháo, đến lúc phải nghe lời thì vẫn nghe lời. Thẩm Triều Văn lập tức nằm xuống, kéo kín chăn, dùng hành động bày tỏ mình nhượng bộ.

Khương Mặc kiểm tra chăn bông của hắn, tỏ vẻ hài lòng, kéo cái ghế ngồi bên mép giường, đích thân giám sát hắn ngủ.

Rèm cửa được kéo kín, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, Thẩm Triều Văn muốn nhìn anh kỹ hơn, nhưng thấy không rõ lắm.

Thẩm Triều Văn nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Ca."

Chân mày Khương Mặc nhảy lên.

Kỳ quái, Thẩm Triều Văn bây giờ đối với anh ngày nào cũng gọi bằng tên một 'Khương Mặc' hai 'Khương Mặc', thỉnh thoảng thời điểm lên giường mới có thể nghe thấy gọi vài tiếng "Ca", ngày hôm nay vậy mà gọi những hai lần! Không trách anh thấy lạ được.

Khương Mặc ừ một tiếng, hỏi hắn sao vậy.

"Thật xin lỗi."

Thẩm Triều Văn giọng ồm ồm, nửa bên mặt còn chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt hồng hồng, tóc tai bù xù, nhìn qua có chút chật vật.

Nhưng Khương Mặc lại thấy hắn rất đáng yêu.

Sư tử nhỏ mệt mỏi.

"Anh cũng có sai, không nhắc những điều đó nữa." Khương Mặc im lặng, ngữ khí mềm xuống: "Ngủ đi, anh trông chừng em."

"Em ngủ, vậy anh làm gì?"

"Nhìn em ngủ, không làm gì cả." Khương Mặc nói rất dịu dàng.

Giọng điệu kia không hiểu sao chạm đến Thẩm Triều Văn, mũi hơi đau xót, hắn vội vàng đem cả đầu vùi vào trong chăn.

"Theo phương hướng quay phim của anh... Nếu chúng ta cứ tiến triển thế này, có phải sẽ dẫn đến chia tay hay không?"

Khương Mặc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Vậy không được, còn phải có chút trắc trở. Theo tiến độ thì đã đến lúc quay tuyến hồi ức."

"Vậy nếu như chúng ta chẳng có cái gì hay để phát lại, khẳng định không có người xem."(afterafterglow.wordpress.com)

"Khó mà nói, phim hay hay dở thế nào cũng sẽ có người thích. Tình yêu, thời gian, mộng tưởng, ba chủ đề này vốn là thứ mà phim điện ảnh quay đi quay lại nhiều lần, mọi người chụp tới chụp lui cũng cứ như vậy, cơ bản đều giống nhau."

"Vậy anh sẽ quay thế nào?"

Quay thế nào ư?

Người ta thường nói mỗi phân cảnh của đạo diễn đều có một motif mà mình theo đuổi suốt cuộc đời. Khương Mặc rất rõ ràng motif của mình là mâu thuẫn - mâu thuẫn trong sinh hoạt, mâu thuẫn khi trưởng thành, mâu thuẫn giữa tình yêu...

*母题: Mô-típ (motif) là yếu tố tái hiện, tượng trưng của sự việc trong văn tự sự. Bằng cách lặp lại các mô-típ, có thể giúp một câu chuyện thể hiện một chủ đề hoặc cảm xúc. Mô típ trần thuật có thể là hình ảnh, cấu trúc chữ viết, ngôn ngữ và các yếu tố tự sự khác.

Nếu như anh quay chủ đề tình yêu, có lẽ sẽ nhảy qua giai đoạn khi mới quen và bắt đầu yêu, trực tiếp tua đến phân cảnh khía cạnh tàn nhẫn nhất của tình yêu, những tranh chấp cùng hoài nghi, chụp lại những khoảnh khắc mong manh và yếu ớt, nháy mắt không chịu nổi một kích.

Tình yêu đối với anh chính là mâu thuẫn.

"Phim tình cảm anh quay chắc chắn em xem được một nửa thì ngủ gật." Khương Mặc cười: "Nhưng những mạch truyện trong bộ phim tình yêu anh thích rất đơn giản. Từ trên lý thuyết mà nói, những thứ càng đơn giản thì càng khó quay."

"Vậy chúng ta có coi như đơn giản không?"

Khương Mặc suy tư chốc lát: "Coi vậy đi."

"Chuyện của hai ta quá bình thường, đánh giá cốt truyện thực nhàm chán."

Khương Mặc mỉm cười: "Nhưng em đối với anh không tầm thường."

Anh luôn giỏi nhất nói những lời như thế này, nghe có vẻ giả tạo, nhưng giọng điệu rất thật.

"Có thể chúng ta luôn cãi nhau như bây giờ. Người xem có thích xem cảnh cãi vã không?"

"Không biết chắc được, để xem náo nhiệt đến mức nào."

"Rất nhiều người ầm ĩ xong liền chia tay." Thẩm Triều Văn nhỏ giọng nói: "Em đã làm nhiều vụ kiện, chứng kiến quá nhiều những cặp đôi như vậy. Ban đầu chỉ là những điều vụn vặt, đến cuối cùng thì thành tam quan bất đồng, tính cách không phù hợp."

"Mỗi người có chuẩn mực và cách sống khác nhau." Khương Mặc nói: "Em nguyện ý ngày ngày ồn ào cũng được, cả nhà náo nhiệt."

Yên tĩnh.

Khương Mặc cảm giác có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo, tùy tiện chọn một ít chuyện linh tinh hỏi hắn: "Mèo của anh khỏe không?"

"Không bằng anh hỏi em có sao không."

"Không muốn cãi nhau."

"Em mua cỏ bạc hà mà đồng nghiệp đề cử cho nó, ngày nào nó cũng vừa bám lấy vừa sung sướng hít hít."

"Nhà cách vách vẫn còn sửa sang à?"

"Ừ, có mấy người trong cộng đồng dân cư khiếu nại nhà bọn họ quá ồn ào."

.......

Tán gẫu một lúc về mấy chuyện thường nhật lẻ tẻ, cảm xúc trong lòng yên tĩnh lại.

Thẩm Triều Văn vùi trong chăn nghe Khương Mặc tận lực thả nhẹ thanh âm, thấy mình như bao quanh bởi một cảm giác hạnh phúc hư vô.

Giường rất thoải mái, mặc dù không phải nệm trong khác sạn cao cấp, chỉ là một cái nhà trọ nhỏ Khương Mặc tùy tiện dẫn hắn vào, giống như nơi cổ trấn này, rất xưa cũ, nhưng Thẩm Triều Văn vừa đúng thích loại cố kính thế này, cảm thấy nơi này cùng với khí chất của cố hương trong trí nhớ không trùng mà phù hợp đến kỳ lạ, rất thân thiết, cũng rất an toàn.

Không bao lâu hắn ngủ thật.

Khương Mặc chống đầu, ngồi trên ghế nhìn Thẩm Triều Văn đang ngủ.

Phòng rất yêu tĩnh, thời gian lâu dài, trong yên tĩnh lại mang hơi thở ấm áp.

Anh nhàm chán bắt đầu tưởng tượng, nếu như quay cảnh này, thì nên sử dụng loại máy quay nào, và góc độ ánh sáng như thế nào cho phù hợp.

Thật tuyệt nếu có thể lưu lại thời khắc này, nhưng những khoảnh khắc tốt đẹp dường như không thể nào tái tạo.

Không phân rõ là xúc động hay thương cảm, Khương Mặc đột nhiên nghĩ đến, năm nay Thẩm Triều Văn 27 tuổi.

Lúc bọn họ gặp nhau, hắn mới 18 tuổi.

Khi đó còn chưa hung hăng như bây giờ, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, với nhiều thứ hiểu biết chỉ lơ mơ, là một đứa trẻ nít giả đứng đắn, pha trò vui muốn chết.

Có vài người còn sống, nhưng đã bắt đầu khiến người ta hoài niệm. Khương Mặc chống đầu cười, bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng li từng tí những mảnh vụn quá khứ liên quan đến Thẩm Triều Văn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net