Q3 - Chương 29: Bốn chiếc nhẫn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Dư mới mở cửa, chưa kịp nói gì thì Tịch Cửu đã oán giận nói, "Sao bây giờ mới mở cửa hả, tôi còn tưởng anh không có nhà."

Nói xong Tịch Cửu đi thẳng vào.

"Có chuyện gì nói ngay đi?" Cố Dư nói, "Muộn rồi, tôi không thích bị quấy rầy."

"Làm sao, làm sao, nhớ anh nên đến đây ngồi hai tiếng không được à?" Tịch Cửu không thèm quan tâm đi vào phòng khách, thản nhiên cầm tách trà lên uống, cầm cả đĩa trái cây Cố Dư mới gọt để trên bàn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm chiếc vali, "Anh phải đi sao, đi đâu thế?"

Cố Dư cũng đi vào, đẩy chiếc vali vào trong phòng ngủ, sau đó thản nhiên giải thích, "Định đi du lịch mấy ngày thôi, còn cậu, muộn thế này đến tìm tôi làm gì?"

"Du lịch? Đưa tôi đi cùng có được không?"

"Trực tiếp nói lý do cậu đến đây đi?" Sắc mặt Cố Dư lạnh nhạt, "Nếu cậu đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa thì mau quay về đi."

Tịch Cửu dựa vào sofa, thản nhiên cầm xiên tiếp tục xiên trái cây ăn, "Anh từ Lợi Phỉ thành về không liên lạc với tôi, không phải lúc trước anh nhờ tôi lấy cách liên hệ với Viên lão sao? Qua mấy ngày rồi mà không nhắn gì cho tôi."

"Cận Phong chết rồi, với tôi mà nói, có liên hệ Viên Thịnh Giang cũng không có ý nghĩa nữa."

"Ấy, dựa vào đâu mà anh nói thế?" Tịch Cửu đột nhiên ngồi thẳng người, "Ai chết rồi? Cận Phong? A a là Viên tổng, Viên tổng chết thế nào? Không phải đang đi công tác ở bên Lợi Phỉ thành sao."

Cố Dư chẳng muốn giải thích, bây giờ ở trong Diên thị, ngoại trừ bản thân Cố Dư ra thì hầu như mọi người đều nghĩ Cận Phong đang đi công tác.

"Tôi lười giải thích lắm, tóm lại tôi không cần cách liên hệ với Viên Thịnh Giang nữa."

"Chờ đã, anh vừa nói Viên Phong chết rồi, rốt cuộc là thật hay giả, anh có tận mắt thấy không? Kể ra Viên tổng đi cả tháng rồi, ngay cả buổi họp thường niên của tập đoàn Hành Phong cũng không quay về để tham gia, tôi đã nghi hắn xảy ra chuyện, nhưng mà nói hắn chết rồi chẳng phải quá phóng đại sao, nếu hắn thật sự đã chết, bên trong tập đoàn Hành Phong chắc đã.... "

"Cậu không cần hỏi lại, cứ coi như hắn đang đi công tác." Vẻ mặt Cố Dư rất muôn tiễn khách, "Còn vấn đề gì không?"

"Thật sự không hiểu anh lấy tin tức này từ đâu? Mà thôi quên đi quên đi." Tịch Cửu lại lười biếng tựa lưng vào sofa, "Khoản tiền lúc trước mà anh đưa cho tôi, anh muốn lấy lại không?"

"Muốn thì cậu sẽ trả sao?"

"Không trả."

"Vậy cậu hỏi tôi chuyện này để làm gì?"

"....." Tịch Cửu mạnh mẽ cắn một quả nho, "Tôi có cách liên lạc với Viên lão rồi, nói thật, cuối cùng thì anh có muốn không? Chỉ cần thanh toán nốt số tiền còn lại, tôi sẽ cho anh số điện thoại riêng của Viên lão, như vậy anh có thể nói chuyện trực tiếp rồi."

Cố Dư nhìn Tịch Cửu, hơi nheo mắt lại, "Số điện thoại riêng của Viên Thịnh Giang cậu cũng lấy được, có lẽ quan hệ giữa cậu và Viên Thịnh Giang không đơn giản như vậy."

"Những chuyện trước kia từng kể cho anh, anh tin 50% thôi là được." Tịch Cửu tùy ý nói, "Tôi có thể nói cho anh biết, tôi từng làm việc cho Viên lão, nhưng mà tôi sắp hết giá trị sử dụng rồi, bây giờ không có nhiều quyền lợi lắm, ở giới giải trí cũng như hạt bụi."

"Hết giá trị? Cậu có ý gì?"

Tịch Cửu quơ quơ chiếc nhẫn trên tay, "Muốn nghe chút chuyện cũ liên quan đến chiếc nhẫn này không?"

"Nếu như có thể nói xong trong vòng ba phút thì tôi không ngại."

"Anh vẫn không nể mặt tôi gì cả, được rồi, tôi sẽ cố gắng ngắn gọn." Tịch Cửu bỏ đĩa trái cây xuống, hai chân bắt chéo dựa vào sofa, hai tay khoanh trước ngực, ngẫm nghĩ một lát mới chậm rãi nói, "Chủ nhân cũ của chiếc nhẫn này từng là một trong những người Viên Thịnh Giang chọn để thừa kế, tên là La Khế, đây cũng là chiếc nhẫn Viên Thịnh Giang đích thân đưa cho hắn, là chuyện trước khi Viên Thịnh Giang nhận Viên tổng là con nuôi, khi Viên tổng trở thành con nuôi của Viên Thịnh Giang chưa đến hai năm, Viên tổng đã giết La Khế, lấy được chiếc nhẫn này từ tay La Khế, sau đó đưa cho tôi, ừm, coi như là tặng thưởng."

"Tặng thưởng?"

"Đúng đấy, bởi vì có sự giúp đỡ của tôi mà Viên tổng mới dễ dàng ra tay." Trên mặt Tịch Cửu lộ ra một tia khác thường, nhưng lại nhanh chóng làm ra vẻ không sao cả, "Tôi làm theo lệnh của Viên tổng, mất khoảng nửa năm lấy được sự tin tưởng của La Khế, sau đó lén lút đem toàn bộ sản nghiệp mà Viên Thịnh Giang cho hắn chuyển sang cho Viên tổng, khi thời cơ thích hợp đến, lại giúp Viên tổng giết La Khế."

"Viên Thịnh Giang có biết Cận Phong giết không?"

"Đương nhiên Viên lão biết." Tịch Cửu nói, "Tôi chính là người Viên lão sắp xếp bên cạnh Viên tổng, có hai thân phận, phụ trách theo dõi mọi hành động của Viên tổng, nhưng mà Viên lão lại lựa chọn nhắm một mắt, mở một mắt, La Khế bại dưới tay Viên tổng, Viên lão chỉ cảm thấy là do bản thân La Khế vô dụng, mặc dù thời gian La Khế đi theo Viên lão lâu hơn Viên Phong rất nhiều, Viên lão ông ấy chọn người thừa kế chỉ nhìn năng lực chứ không nhìn tình thân, nếu người giết La Khế là người ngoài, ông ấy chắc chắn điều tra, nhưng là người ông ấy chọn để thừa kế, vậy thì không cần tranh luận."

Cố Dư không nói gì, cậu cảm giác lúc trước đã nghe qua chuyện này ở đâu đó.

Cách Cận Phong đối phó với La Khế, giống với cách mà cậu đã từng làm.

Chỉ có điều năm đó Cận Phong còn sống, còn La Khế thì đã bị hắn giết chết.

Cận Phong ở cạnh Viên Thịnh Giang ba năm, chính là khoảng trống mà Cố Dư không thể biết được về Cận Phong, ba năm đó Cận Phong đã trải qua cái gì, tâm lý thay đổi như thế nào, Cố Dư cũng không biết, thế nhưng bây giờ cậu có thể biết một chút, Cận Phong không có đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hắn ở trước mặt cậu tính tình nhiều kiểu, có lúc lại giống một tên điên vậy, có lẽ cũng là do ba năm qua tạo nên tất cả.

Cố Dư giật mình hoàn hồn, cậu cuống quít lướt qua suy nghĩ về Cận Phong, lạnh nhạt nói, "Ý của cậu là, người thừa kế của Viên Thịnh Giang, từ trước tới nay không chỉ có một."

"Đương nhiên rồi, nếu chỉ có mình Viên tổng, thì sao Viên tổng lại thèm nhúng tay vào cái tập đoàn Hành Phong chứ, nhưng mà cũng phải nói, Viên tổng vẫn có cơ hội nhất, dù sao Viên lão nhận hắn làm con nuôi, con nuôi thì cũng bằng nửa con thật, so với người thừa kế vẫn thân hơn."

Cố Dư cau mày, trầm tư chốc lát lại hỏi, "Chắc cậu biết rõ Cận Phong là cháu ngoại của Viên Thịnh Giang, tại sao Viên Thịnh Giang không trực tiếp để hắn lấy thân phận cháu ngoại mà làm việc, lại còn nhận hắn là con nuôi."

"Cái này tôi không biết, có điều không thể nói chuyện này ra ngoài, Viên lão nói hắn là con nuôi thì là như thế, không ai dám nghi ngờ, anh xem tôi biết rõ Viên tổng tên là Cận Phong, nhưng trước mặt mọi người vẫn gọi hắn là Viên tổng."

"......"

"Có gì muốn hỏi sao? Tôi cảm thấy anh đang rất hứng thú với tôi thì phải."

Cố Dư nhìn chiếc nhẫn trên tay Tịch Cửu, suy nghĩ một lúc lại hỏi, "Hiện nay người thừa kế của Viên Thịnh Giang ngoài Cận Phong ra còn có ai nữa?"

"Tôi không biết." Tịch Cửu vuốt cằm, "Ừm, nhưng mà tôi biết Viên lão có tổng cộng bốn chiếc nhẫn như vậy, những ai có được nó đều có cơ hội thừa kế vị trí của Viên lão."

"Bốn người." Cố Dư trầm ngâm chốc lát, "Cận Phong, thêm La Khế đã chết, vẫn còn hai người."

"Ừ, Viên lão đã đưa chiếc nhẫn từ nhiều năm trước rồi, không ai biết thân phận thật sự của họ, bây giờ mấy thương nhân có quyền thế trong giới hắc bạch đều có thể là người được đó, chỉ có Viên lão mới biết hai người kia là ai, còn về phần La Khế, là do hắn không cẩn thận làm lộ chiếc nhẫn trước mặt Cận Phong."

"Những người được tặng nhẫn đều che giấu vậy sao?"

"Xin anh đó đại ca, có ai muốn đem bản thân mình đứng trước ba họng súng đâu, đợi thế lực đạt đến khoảng nhất định rồi, chắc chắn sẽ xuất hiện, lúc này vẫn còn ẩn trong bóng tối có lẽ do cảm thấy thời cơ chưa tới, anh nghĩ rằng Viên tổng muốn mọi người biết mình là người thừa kế của Viên lão sao, là do khi Viên lão nhận hắn làm con nuôi, một đêm đã thông báo cho toàn bộ mọi người việc hắn là người thừa kế của Viên lão, lúc này hắn mới bắt buộc mang nhẫn, đi đến đâu cũng mang thân phận là người thừa kế."

"Viên Thịnh Giang làm như thế không phải cố ý để lộ Cận Phong trước họng súng của những người khác sao? Vì sao lại giấu thân phận của ba người kia kín kẽ, còn Cận Phong thì lại...."

"Chuyện này có quỷ mới biết, ai dám hỏi chứ, nhưng mà bây giờ chắc anh cũng biết, Viên lão đối với Viên tổng cũng như vậy thôi, nếu một ngày nào đó Viên tổng bị những kẻ thừa kế khác giết, không chừng thái độ của Viên lão cũng giống như lúc hắn giết La Khế."

Cố Dư trầm mặc một hồi, trầm giọng nói, "Trừ La Khế và Cận Phong ra, cậu thật sự không biết hai người kia?"

"Thật sự không biết, thế nhưng tôi có biết hơn mười năm trước Viên lão từng đưa một chiếc nhẫn màu đỏ đi, cũng là một người phương Đông."

"Hơn mười năm?"

"Đúng vậy, anh cảm thấy hắn che giấu kỹ không, là mười năm đó, đủ để tên đó làm nhiều chuyện rồi, tôi có tìm kiếm thử, những người châu Á khoảng bốn mươi tuổi, thế lực ở hai giới hắc bạch không tầm thường, mồ côi cha mẹ, nhưng tin tức vẫn còn ít, không thể tìm ra."

Cố Dư suy nghĩ, bỗng cười nhạt một tiếng, "Thật ra chuyện này không liên quan đến tôi."

"Sao lại không liên quan?" Tịch Cửu nói, "Tôi đang ám chỉ anh đừng có tin những người có nhẫn này, trong mắt những người đó chỉ có vị trí và quyền lực trong tay Viên Thịnh Giang thôi."

"Cậu nói đi nói lại là đang ám chỉ tôi với Cận Phong?"

Tịch Cửu cười khẽ, "Anh cũng biết rõ mà."

"Tôi thấy cậu đã suy nghĩ nhiều rồi, tôi chưa từng tin tưởng Cận Phong." Cố Dư nói, "Huống hồ về sau cũng không gặp lại hắn nữa, cậu nói cậu phụng mệnh Viên Thịnh Giang giám sát Cận Phong, cậu đang giám sát hắn, hay là giám sát tôi?"

"Giám sát Viên Phong là chuyện trước kia rồi, giết La Khế xong Viên tổng phát hiện tôi là người của Viên lão, cho nên không để tôi làm việc quan trọng cho hắn nữa, tôi cũng chỉ ở cạnh hắn uống rượu ngủ cùng chơi chơi thôi, thỉnh thoảng lại quan sát chuyện tình cảm của Viên tổng."

"Có quan sát thấy gì không?"

"Có chứ." Tịch Cửu cười nói, "Tôi phát hiện Viên tổng rất yêu anh, giống như La Khế năm đó yêu tôi vậy, đều phát điên."

"Cậu nói La Khế yêu cậu, tại sao ban nãy cậu nói trong mắt bọn họ chỉ có quyền lực, không phải La Khế động lòng với cậu sao?"

Tịch Cửu ngẩn người, lập tức nhún vai một cái nói, "Thay đổi một chút, những người có nhẫn mà như Viên tổng, một khi bị tình cảm trói buộc, Viên lão nhất định sẽ ra tay, hoặc là từ bỏ Viên tổng, hoặc tiêu diệt người trói buộc Viên tổng, cũng chính là anh, cho nên tôi khuyên anh, cách xa Viên tổng một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net