Chương 31. Buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm tối mưa gió đầy mệt mỏi kia, Từ Hy Quân ở lại biệt thự riêng của Vương Nhiêm Hạo. Cậu vốn chỉ định ở đó một đêm, sáng hôm sau lập tức rời đi, thế nhưng lại bị y kiên quyết giữ lại. Vương Nhiêm Hạo còn nói, y hiểu rõ tâm tình cậu hiện tại ra sao, khuyên cậu đừng tự khiến bản thân mình chịu khổ sở. Y không ép cậu ở lại, chỉ mong cậu thực sự ổn định tinh thần hẵng quay trở về biệt thự Từ gia.

Từ Hy Quân nghe được mấy lời chân thành của Vương Nhiêm Hạo, bất giác không kìm được mà muốn cười phá lên. Cậu bất quá chỉ ở trong bệnh viện tâm thần gần hai tháng, cớ sao đến lúc được rời viện lại cảm thấy mọi người xung quanh mình mới bị tâm thần hết rồi? Thật không thể tin nổi, Từ Hy Quân cậu cũng một ngày có đức hạnh được nghe những lời chân thành kia từ chính miệng của kẻ đã hại mình suốt gần hai tháng trời sống không bằng chết, mà lại không phải từ người cậu hết lòng thương yêu. Vương Nhiêm Hạo mới chỉ cùng cậu hợp tác công việc một thời gian, vậy mà mọi tâm tình hiện tại của cậu đã sớm bị y nhìn thấu toàn bộ. Từ Hy Quân thầm trào phúng, thân thủ của mình xem ra cũng quá tệ đi?

Kì thực, Từ Hy Quân vẫn chưa thể nào chấp nhận được việc Vương Nhiêm Hạo lén bán đứng, vu khống cậu lên kế hoạch lật đổ Lục gia. Nhưng hiện tại nghĩ lại, cậu nhận thấy có lẽ chính mình còn phải cảm ơn y. Nếu không vì y phản bội cậu, khiến cậu trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, không biết Từ Hy Quân khờ khạo của trước kia sẽ còn tiếp tục ôm mộng được chung sống hạnh phúc với người mình âm thầm yêu thương suốt bao năm qua đến tận khi nào.

_____________

Hôm nay Vương Nhiêm Hạo không đến Vương thị, trực tiếp ở thư phòng tại nhà giải quyết việc tập đoàn trên máy tính. Công việc ở Vương thị vốn không hề rảnh rỗi, chỉ là hiện tại trong nhà còn có Từ Hy Quân, Vương Nhiêm Hạo bất giác cảm thấy không an tâm khi để cậu ở lại một mình, mặc dù cậu dường như chẳng một chút đoái hoài đến y. Bởi vậy, nhân viên làm việc tại Vương thị dạo gần đây không còn thường xuyên bắt gặp được hình ảnh vị Tổng tài trẻ tuổi của họ một thân khí tức bức người, đột ngột xuất hiện kiểm tra tiến độ công việc nữa. Tinh thần nhờ đó cũng bớt căng thẳng đi không ít.

Vương Nhiêm Hạo đang chăm chú nghiên cứu bản phác thảo công trình mà thư kí vừa gửi tới, bỗng từ bên kia phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Từ Hy Quân đẩy cửa bước vào, không nhanh không chậm bước về phía bàn làm việc của y.

- Tôi muốn hỏi cậu một chút chuyện.

----------------------

- Lam Trác Như... Mục đích thực sự của cô ta rốt cuộc là gì?

Vương Nhiêm Hạo đang cầm tách cà phê đưa lên miệng, bất chợt bị câu hỏi của Từ Hy Quân làm cho động tác khựng lại, sắc mặt trong giây lát liền chùng xuống vài phần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm ban đầu, tựa như chưa từng nghe thấy gì mà tiếp tục đưa tách cà phê lên miệng, bình thản nhấp một ngụm.

Chuyện Lục Vũ bị ép tổ chức đám cưới cùng Lam Trác Như đã sớm đến tai Vương Nhiêm Hạo. Bất quá ...

Từ Hy Quân cậu... là đang lo lắng Lục Vũ tiếp tục bị Lam Trác Như lừa gạt hay sao?

Đến bây giờ còn tự mình xác minh loại chuyện này, bản thân cậu sẽ được ích lợi gì cơ chứ?

Từ Hy Quân cứ ngỡ chính mình đã chết tâm rồi, thế nhưng cái bản tính lúc nào cũng chỉ biết quan tâm đến người kia đã sớm trở thành một thói quen ăn sâu vào trong máu thịt, đến bản thân cậu cũng không nhìn ra.

Mà Vương Nhiêm Hạo hiện tại, lại cảm nhận được rất rõ điều này.

Vương Nhiêm Hạo chậm rãi đem tách cà phê nóng hổi trong tay đặt trở lại đĩa nhỏ trên bàn trà, ánh mắt hướng thẳng về người con trai trước mặt.

- Mọi hành động của Lam Trác Như trước kia, đơn giản chỉ bắt nguồn từ lòng ghen tuông mà thôi. Cô ta yêu Lục Vũ quá nhiều, sợ trái tim hắn bị anh cướp đi mất nên nhất thời không giữ vững lý trí, đáp ứng tiếp tay cho tôi. Hiện tại, tôi và Lam Trác Như đã không còn một mối quan hệ, cô ta sẽ không đủ bản lĩnh để có thêm bất kì hành động sai trái nào đâu. Nói không đủ bản lĩnh cũng thực chưa chính xác. Không phải là không không đủ bản lĩnh, mà căn bản là không nỡ. Tình cảm cô ta dành cho Lục Vũ, thật sự không hề đơn giản.

Từ Hy Quân nghe xong mấy lời của Vương Nhiêm Hạo, bất giác cười phá lên, tựa như vừa nghe được một câu chuyện thú vị vô cùng. Cậu điên cuồng cười tới nỗi cả người đều run rẩy, bụng có chút ẩn ẩn đau, nước ở khóe mắt đã muốn chực trào ra, mới cố gắng giữ cho tinh thần ổn định lại. Vương Nhiêm Hạo biểu cảm trên gương mặt không một chút đổi thay, đối với hành động có phần quỷ dị vừa rồi của cậu dường như cũng không lấy gì làm lạ, thản nhiên đợi cậu bình tĩnh trở lại.

Từ Hy Quân thầm nhủ, chuyện này cũng thực quá nực cười rồi đi. Suốt bao năm qua, cả cậu và Lam Trác Như đều đem mọi tâm tư, tình cảm trong lòng đặt lên người Lục Vũ. Lục Vũ từ đầu tới cuối chỉ có mình Lam Trác Như trong lòng, vậy mà cô ta một chút cũng không cảm nhận thấy, lại ghen tuông tới mất cả lý trí, làm ra loại chuyện như vậy. Còn cậu, kẻ vốn chưa từng nhận được một chút tình cảm thực lòng nào từ Lục Vũ kia, lại ngày ngày đêm đêm ảo tưởng, ôm mộng được cùng hắn sống một cuộc sống hạnh phúc. Từ Hy Quân cậu và Lam Trác Như, rốt cuộc ai mới là kẻ đáng thương hơn?

Vương Nhiêm Hạo đang trầm mặc nhìn biểu cảm bài xích trên gương mặt Từ Hy Quân, bỗng cậu bất ngờ chuyển tầm mắt về phía hắn, trầm giọng hỏi:

- Có thể cho tôi mượn điện thoại không?

- Anh muốn làm gì?

- Liên lạc với Lục Vũ.

_____________________

Từ Hy Quân một thân tây trang chỉnh tề, đứng trước tập đoàn Lục gia. Cậu đã rất lâu rồi mới khoác lên bộ tây trang này, khí chất Tổng tài bức người trước kia lại lần nữa xuất hiện, khiến cho những người bước qua không kìm được mà quay đầu lại nhìn.

Lục Vũ từ sau đêm mưa gió kia, mỗi ngày đều không ngừng tìm kiếm cậu, điều này Lâm Hiểu Phong đã liên lạc thông qua Vương Nhiêm Hạo, nói cho cậu biết. Từ Hy Quân hôm nay đến đây, chính là để cùng Lục Vũ nói rõ ràng, chấm dứt mọi chuyện. Ngày thành hôn của hắn cùng Lam Trác Như không còn xa nữa, cậu thực sự không thể để mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra như vậy. Ngay cả kết thúc quan hệ, cũng nên minh bạch cho cả hai bên. Đối với loại chuyện này, cậu sẽ không bao giờ trốn tránh nữa.

Từ Hy Quân rất nhanh đã đứng trước cửa phòng làm việc của Lục Vũ, trong lòng không hiểu vì sao bất ngờ xuất hiện một loại tâm tình cổ quái. Cậu có chút không được tự nhiên, đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa rộng lớn mở ra, trước mắt Từ Hy Quân chính là thân ảnh của người nam nhân cậu từng hết lòng yêu thương, đang đứng trầm mặc bên khung cửa kính, miệng ngậm một điếu thuốc, hương thuốc lá tà mị thoang thoảng trong không gian. Cậu bất quá rời nhà còn chưa được một tuần, Lục Vũ hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ của cậu. Hắn cơ hồ gầy đi không ít, tuy trên người vẫn là một thân tây trang nghiêm chỉnh nhưng lại không thể nào che dấu đi loại cảm giác mệt mỏi vô cùng. Khuôn mặt hắn hiện tại so với trước kia đã hóp đi vài phần, xương hàm bởi vậy mà góc cạnh hơn. Dưới ánh nắng mặt trời vàng nhạt phản vào từ cửa kính, khuôn mặt ấy so với vài ngày trước kia càng trở nên phi thường lãnh khốc. Mặc dù toàn thân Lục Vũ đã bị ánh mặt trời bao phủ lấy, Từ Hy Quân vẫn hoàn toàn nhìn ra sắc mặt hắn hiện tại chính là nhợt nhạt vô cùng, cơ hồ đã sớm đổ bệnh mất rồi. Thế nhưng, hắn vẫn rất bình thản đưa điếu thuốc lá lên miệng, chậm rãi hít lấy một hơi, tựa như thân xác này đã sớm không còn là của hắn nữa.

Tim Từ Hy Quân không tự chủ mà nhói mạnh lên một cái. Thực đau.

Lục Vũ đang trầm mặc hút thuốc lá bên cửa kính, bỗng từ bên kia phòng truyền tới tiếng cửa mở, hắn rất nhanh đã quay đầu lại. Vừa trông thấy Từ Hy Quân, Lục Vũ liền trở nên khẩn trương vô cùng. Cậu đã báo trước rằng cậu sẽ tới, chỉ là hắn không ngờ cậu lại tới sớm như vậy. Lục Vũ rất nhanh đã đem thuốc lá trong tay dí xuống chiếc gạt tàn trên bàn làm việc, thẳng chân bước về phía Từ Hy Quân, còn không để cậu kịp phản ứng, cứ vậy mà trực tiếp đem người ôm chặt vào lòng.

- Hy Quân, cuối cùng cũng gặp được em! - Lục Vũ trầm giọng nói, khoé miệng không kìm được mà kéo ra một nụ cười tươi hiếm thấy, hai cánh tay bất giác siết chặt thêm vài phần, tựa như chỉ hận không thể đem người con trai trong lòng khảm ngay vào lồng ngực.

Sống mũi Từ Hy Quân từ khi nào đã trở nên cay đến khó chịu, tầm nhìn trước mắt cũng đã sớm bị một tầng sương phủ. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại nội tâm đang cuồn cuộn như sóng trào, rồi chậm rãi vươn hai tay lên, không một chút lưu tình mà đẩy Lục Vũ ra khỏi thân thể chính mình.

- Lục Vũ, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với anh. - Từ Hy Quân lạnh giọng.

--------------------------

- Em muốn nói chuyện gì?

Lục Vũ quan sát biểu cảm có phần phức tạp trên gương mặt người con trai đang ngồi đối diện, cảm thấy chính mình cũng đã sớm bị cậu làm cho khẩn trương theo.

Trước khi tới đây, Từ Hy Quân đã suy nghĩ rất kĩ về những điều muốn nói ra với Lục Vũ. Thế nhưng, cổ họng cậu hiện tại, không hiểu vì sao lại bất ngờ nghẹn lại, một chữ cũng cảm thấy thật khó nói ra, cả thân thể cơ hồ đã bị cái ôm vừa rồi của Lục Vũ rút đi toàn bộ khí lực.

Lục Vũ nhìn cậu dường như vẫn chưa thực sự sẵn sàng nói ra, cũng không có ý định làm khó cậu, liền mở lời trước:

- Từ Hy Quân, nếu em chưa thực sự sẵn sàng nói ra, anh có thể đợi. Kì thực, anh cũng có chuyện muốn làm rõ cùng em. Ngày hôm ấy, anh...

- Chúng ta nên chấm dứt mối quan hệ này thôi.

Lục Vũ đang có ý định đem chuyện tấm thiệp cưới kia giải thích rõ ràng với Từ Hy Quân, bất ngờ bị câu nói của cậu chặn lại. Thần trí hắn trong giây lát liền trở nên mơ hồ.

- Em nói gì?

- Tôi nói... Chúng ta từ nay về sau, tốt nhất đừng nên gặp lại nhau nữa. - Từ Hy Quân dùng ánh mắt kiên định nhất hướng thẳng về phía Lục Vũ, không một chút lưu tình mà chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.

Đại não Lục Vũ ngày càng trở nên không rõ ràng, trái tim dường như đã sớm bị câu nói chắc nịch kia của Từ Hy Quân hung hăng xuyên qua một nhát dao, đau đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

- Hy Quân, em rốt cuộc có ý gì? Mọi chuyện không hề như em nghĩ, em phải nghe anh giải thích. - Lục Vũ cố gắng dẹp cảm giác đau đớn đang lan toả trong lồng ngực sang một bên, khẩn trương nói.

- Lời giải thích của anh sẽ có tác dụng hay sao? Liệu tôi nghe anh giải thích xong, anh có khẳng định rằng bản thân anh dám chống đối lại gia đình, chống đối lại ba đang bệnh tật như vậy, hủy hôn với Lam Trác Như để đến với tôi?

Lục Vũ nhất thời á khẩu.

Từ Hy Quân vốn cho rằng, Lục Vũ thời gian qua đối xử tốt với cậu, chỉ vì hắn thương hại đoạn tình cảm suốt bao năm qua của cậu. Mà sự thương hại ấy, cậu căn bản là không cần. Hôm nay có lẽ sẽ là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Cậu nghĩ, tuyệt tình chính là cách tốt nhất để chấm dứt mối quan hệ mà người trong cuộc không phải chịu quá nhiều tổn thương, ít nhất là cậu.

Thế nhưng hiện tại, sau khi nói xong mấy lời này, Từ Hy Quân có thể thấy rõ nét mặt thống khổ và cả sự tuyệt vọng không thể nào che giấu trong ánh mắt Lục Vũ. Màu da tái nhợt của hắn lúc này càng giống như không còn một chút huyết sắc.

Vì sao phản ứng của Lục Vũ lại như vậy?

Nghe cậu nói câu chia tay, chẳng phải hắn nên vui hay sao?

Trong suốt năm năm cuộc hôn nhân của hai người, Từ Hy Quân biết rõ, đây vốn dĩ là điều hắn luôn mong muốn
...

Từ Hy Quân bất giác cảm thấy lồng ngực nhói vô cùng, hô hấp lại càng trở nên khó khăn hơn. Cậu cố gắng giữ cho bản thân không run lên, lạnh lùng nói tiếp:

- Hơn nữa, tôi đã hết yêu anh rồi.

Câu nói tàn nhẫn này đã một một cước đạp đổ toàn bộ ý định níu kéo Từ Hy Quân trong lòng Lục Vũ.

Hết yêu rồi?

Thực sự sao?

Đoạn tình cảm suốt bao năm em dành cho tôi... sẽ cứ như vậy mà chấm dứt hay sao?

Từ Hy Quân, tôi đã cố gắng chứng minh cho em thấy, tình cảm của tôi hiện tại đối với em, chính là thật lòng.

Vì sao em không hề tin tưởng tôi? Dù chỉ một chút thôi?

- Những gì muốn nói với anh, tôi đã nói hết rồi. Chuyện ly hôn của chúng ta, tôi biết mẹ đã thay anh giải quyết. Hãy để mối quan hệ này nhanh chóng kết thúc thôi... Cảm ơn anh vì quãng thời gian qua đã chăm sóc tôi. Hãy sống thật tốt bên Lam Trác Như, tôi thực lòng chúc phúc cho hai người. Lục Vũ, tạm biệt!

Từ Hy Quân vừa dứt lời liền lập tức đứng dậy, nhanh chân bước về phía cửa. Cậu biết, chỉ cần ở đây thêm một phút nữa thôi, cậu có lẽ sẽ không thể tiếp tục trụ lại được nữa.

Chính là Từ Hy Quân còn chưa bước được vài bước, từ sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lẽo mà cũng xa vời vô cùng, tựa như không phải của người nam nhân phía sau lưng cậu, tựa như vang vọng đến từ một nơi khác, nơi mà cậu lúc này có quay đầu lại, chạy tới hai chân mỏi nhừ đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể với tới.

- Từ Hy Quân, nhất định một ngày, tôi sẽ khiến em phải quay trở về bên tôi.

Từ Hy Quân bất động một hồi, cuối cùng vẫn không hề quay đầu nhìn, cứ vậy mà bước qua cánh cửa, bỏ lại một mình Lục Vũ trong căn phòng làm việc rộng lớn.

____________________

Lâm Hiểu Phong nhìn tên nhóc đang hì hục ăn trước mặt mình, thực sự là sợ y sẽ nghẹn chết, liền không kìm được mà nhỏ giọng nhắc nhở:

- Ăn từ từ thôi! Không ai cướp của cậu đâu!

Hạ Nhiên sáng sớm hôm nay ngủ dậy, không hiểu vì sao lại nhận ra bản thân phát sốt mất rồi, đầu óc choáng váng, khắp thân thể đều đau nhức. Y bình thường vốn là người khá cầu toàn. Thế nhưng, chỉ cần không may mắc bệnh, y liền ngay lập tức hóa thành một con cá mắc cạn, cả buổi nằm dài chờ chết. Hạ Nhiên không ăn không uống, lăn lộn trên giường tròn một ngày, cảm thấy thân thể không hề đỡ đi chút nào, đành hết biện pháp, cắn răng gọi điện cầu cứu người thân. Y vốn muốn gọi cho chị gái, không hiểu hai mắt đã bị quáng gà thành cái dạng gì mà lại bấm nhầm số của tên vương bát đản họ Lâm kia. Hạ Nhiên khi đó đầu óc choáng váng vô cùng, nghe được giọng nói của Lâm Hiểu Phong từ trong điện thoại cũng chỉ có thể gắng sức thì thào vài câu chống chế, sau đó lập tức buông điện thoại mà ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, y bỗng phát hiện ra trước mặt mình là một bàn đầy món mỹ vị, còn có Lâm Hiểu Phong đã lặng im ngồi bên cạnh từ bao giờ, trên tay cầm sẵn thuốc và nước ấm.

- Lâm tổng anh vẻ bề ngoài thô kệch, tính tình xấu xa như vậy, còn thích lấy quyền lực chèn ép người khác, thực không ngờ lại sở hữu tay nghề nấu ăn rất khá nha! - Hạ Nhiên vừa hùng hổ nhai vừa nói, thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống hết, tay đã nhanh chóng ghắp thêm một miếng thịt thật lớn, cố gắng nhồi thêm vào.

Lâm Hiểu Phong nhìn tên nhóc trước mặt một miệng vương đầy mỡ, ăn nhiều tới nỗi hai má đều đã phồng lên, bất giác bật cười. Hắn đối với mấy lời nhạo báng trẻ con kia của y cũng không hề giận dữ, còn mang theo ý tứ nuông chiều mà buông lời chọc ghẹo:

- Cậu thử nhìn xem cậu bây giờ đã thành cái dạng gì rồi? Ăn uống phàm tục chẳng khác gì heo, thật xấu chết!

Hạ Nhiên vừa nghe vậy, công lao Lâm Hiểu Phong đêm muộn hủy hẹn tiệc rượu với đối tác, đến đây chăm sóc y từ khi nào đã bị ném ra sau đầu. Y nhanh chóng quăng đũa sang một bên, đang chuẩn bị nhào tới đấu một trận sống còn với tên vương bát đản kia, bỗng từ đâu truyền tới tiếng chuông điện thoại.

- Được rồi, được rồi! Không trêu cậu nữa. Ngoan ngoãn ăn đi!

Lâm Hiểu Phong nhẹ giọng dỗ dành Hạ Nhiên, một tay lấy khăn giấy giúp y chùi mỡ vương quanh miệng, một tay cho vào túi quần, kéo ra chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông.

- Tôi đây!

- ...

- Được rồi, tôi đến ngay!

Lâm Hiểu Phong vừa dập máy liền nhanh chóng vớ lấy áo vét và chìa khoá xe trên mặt bàn, sau đó thẳng chân bước ra cửa, trước khi rời đi cũng không quên nhắc nhở Hạ Nhiên uống thuốc cùng nghỉ ngơi đầy đủ.

---------------------------

Tiếng nhạc sôi động cùng ánh đèn mập mờ liên tục trải dài càng khiến cho không khí bên trong Aesthesia trở nên thập phần tà mị. Lâm Hiểu Phong  lách qua những con người đang điên cuồng thác loạn, rất nhanh đã tiến tới phòng rượu đặc biệt của Aesthesia.

Lâm Hiểu Phong vừa bước vào phòng, cả người liền bị không khí nồng nặc mùi rượu mạnh bên trong cuốn lấy. Trước mắt y chính là Lục Vũ một thân tây trang xộc xệch, thần trí cơ hồ đã sớm bị men rượu làm cho không còn rõ ràng, hai tay vẫn là đang điên cuồng rót rượu, điên cuồng uống. Rượu bị hắn không cẩn thận rót ra đã sớm muốn lênh láng đầy một bàn.

- Cậu ta xảy ra chuyện gì vậy? - Lâm Hiểu Phong quay ra hỏi người nam nhân đang đứng đối diện Lục Vũ. Kì thực, trong lòng y hiện tại có chút lo lắng. Suốt bao nhiêu năm làm bạn thân của Lục Vũ, y chưa bao giờ thấy tinh thần hắn suy sụp đến vậy, kể cả khi hơn năm năm về trước, lúc ông bà Lục ép hắn cưới Từ Hy Quân.

- Chuyện của cậu ta tôi làm sao có thể rõ bằng cậu? Cả buổi tối nay cậu ta chẳng ăn một chút gì, chỉ biết uống và uống, cản thế nào cũng không được. Đây đã là chai thứ ba rồi. - Mạc Thẩm Đằng nhìn Lục Vũ vẫn đang thẳng tay đổ rượu xuống cổ họng, trầm giọng nói.

Lâm Hiểu Phong cầm lấy một vỏ chai rỗng trên mặt bàn, nhìn một lúc liền lập tức khẩn trương. Loại rượu này, Lục Vũ căn bản không thể uống nhiều hơn một chai. Hắn đã từng uống qua rất nhiều loại rượu khác nhau, thế nhưng dạ dày lại đặc biệt mẫn cảm với loại này. Điều đó chỉ có mỗi Lâm Hiểu Phong biết rõ, bởi lẽ trước kia, chính y đã từng tặng cho Lục Vũ một chai như thế này. Nếu Lục Vũ bây giờ còn tiếp tục uống, có lẽ sẽ thực sự phải đến bệnh viện mất.

- Đừng uống nữa! Cậu chán sống rồi hay sao? - Lâm Hiểu Phong rất nhanh đã đến bên cạnh Lục Vũ, cố gắng giật chai rượu ra khỏi tay hắn.

Lục Vũ chậm rãi ngẩng đầu, lười biếng liếc Lâm Hiểu Phong một cái, sau đó mặc kệ y đang giật chai rượu ra khỏi tay mình, cứ vậy mà mạnh mẽ hất tay y qua một bên, tiếp tục rớt. Bỗng từ trong dạ dày truyền tới một cơn đau điếng. Tay Lục Vũ nhất thời trở nên run rẩy, chai rượu cũng bởi vậy mà trượt ra, mạnh mẽ va xuống sàn đá lạnh lẽo, vang lên tiếng vỡ tan đầy thâm thuý.

- Từ Hy Quân ở lại chỗ Vương Nhiêm Hạo đã được gần một tuần rồi. Hôm nay em ấy chủ động đến tìm tôi, nói rằng em ấy không muốn cùng tôi duy trì bất kì mối quan hệ nào, cũng không muốn gặp lại tôi nữa. Cậu nghĩ xem, có phải rất thú vị hay không? - Lục Vũ vừa nói xong liền bất giác cười lớn, tựa như những lời tàn nhẫn Từ Hy Quân dành cho hắn ngày hôm nay, chỉ đơn thuần là một màn kịch hài hước, mà người khán giả được trực tiếp chứng kiến toàn bộ ở đây, lại chính là hắn.

Lâm Hiểu Phong nhất thời trở nên bất động.

Y đã vài lần liên lạc với Từ Hy Quân qua Vương Nhiêm Hạo nhưng chưa từng nói cho Lục Vũ, bởi lẽ y sợ nếu Lục Vũ phát giác ra, hắn sẽ không kìm được mà khiến cho mối quan hệ giữa hai người càng trở nên tồi tệ hơn. Thì ra, Lục Vũ đã sớm rõ mọi thứ. Hắn không hề nổi giận, cũng không từ bỏ niềm tin vào người con trai mà hắn thực lòng yêu thương. Hắn kiên nhẫn đợi Từ Hy Quân trở về, kiên nhẫn đợi một lời giải thích từ cậu. Thế nhưng, điều hắn nhận được, lại chính là sự chấm dứt của mối quan hệ này.

Lục Vũ cơ hồ đã chẳng còn đủ tỉnh táo để tiếp tục uống nữa. Hắn mệt mỏi  ngả đầu về phía sau, âm thầm kìm nén cơn đau đang từ dạ dày trào lên tới lồng ngực, khó khăn chìm vào giấc ngủ. Phòng rượu rộng lớn nhất thời trở nên thật tĩnh lặng.

Chúng ta đôi lúc vẫn tin rằng, dấu chấm hết tàn nhẫn chính là cái kết tốt đẹp nhất cho một mối quan hệ đầy những mệt mỏi, khổ đau. Nhưng mấy ai ngờ được, dấu chấm hết kia lại âm thầm mở ra một chuỗi những bi kịch về sau, ràng buộc tình cảm giữa hai con người vì ngu ngốc mà không tìm được nhau...

~~~~~~~~

Mấy bữa gần đây nhà ta mất mạng, sáng nay vừa mới sửa xong. Bởi vậy, tuy chương này đã viết xong lâu rồi nhưng bây giờ mới đăng được 😥😥😥 (đừng ghét ta, ta không cố ý để các baobei đợi đâu mà 😭😭😭)

Tuy nhiên, au

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net