Chương 35. Không cam tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Hy Quân có chút mệt mỏi gấp lại tập bản thảo trước mặt, chậm rãi ngả đầu về phía sau, tầm mắt nhìn theo những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi bên ngoài khung cửa kính.

Thời tiết mùa đông đã sớm bước vào giai đoạn khắc nghiệt. Từng cơn mưa tuyết nhuộm trắng cả cảnh vật, những đợt gió mùa không ngừng phả tới, cơ hồ muốn đem tâm can người ta càng trở nên nguội lạnh.

Sau đêm tại tiệc rượu của Ngô gia kia, Từ Hy Quân không nghe thêm được bất cứ tin tức nào về Lục Vũ, cũng không gặp lại anh.

Càng không biết... anh đã sớm quay trở về, hay vẫn đang lưu lại tại thành phố A này.

Kì thực, sau những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, thần trí Từ Hy Quân càng trở nên không rõ ràng.

Lúc bị Vương Nhiêm Hạo đột ngột hôn môi, cậu chính là quá bất ngờ, cả thân thể căng cứng lại, đại não trong giây lát đình trệ.

Cậu vốn định đưa tay đẩy Vương Nhiêm Hạo ra, thì Lục Vũ bỗng từ đâu xông tới túm lấy cổ áo y, không ngần ngại mà giáng thẳng xuống mặt y một quyền.

Từ Hy Quân đối với sự xuất hiện không lường trước của Lục Vũ đã sớm bị làm cho bất ngờ tới chẳng biết phải làm sao, đến lúc cậu vừa định thần lại được một chút liền trông thấy Vương Nhiêm Hạo nằm sóng soài dưới nền đất từ bao giờ, khoé miệng còn vương cả tơ máu. Mọi cảm xúc trong lòng Từ Hy Quân đã sớm hỗn đột thành một mảng, không tự chủ mà lao tới đỡ Vương Nhiêm Hạo dậy, thần trí vì bị sự hoảng sợ làm cho mơ hồ mà bất giác quay lại lớn tiếng tra hỏi Lục Vũ.

Chỉ là... Cậu không hề nghĩ tới, Lục Vũ sẽ hỏi, mối quan hệ của cậu và Vương Nhiêm Hạo đã bắt đầu từ khi nào.

Từ Hy Quân trong giây lát, thực muốn ngửa cổ cười thật lớn.

Thì ra... trong suy nghĩ của Lục Vũ, cậu vẫn là một con người rẻ mạt như vậy.

Vừa nói lời chia tay với người nam nhân mình suốt bao năm qua hết lòng yêu thương, cư nhiên liền ngay lập tức có tình mới, hơn nữa đó lại chính là kẻ từng dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến người mình yêu khốn khổ?

Quả nhiên, sự tin tưởng mà Lục Vũ dành cho cậu, cũng chỉ có vậy thôi.

Đã sớm mặc định trong lòng là vậy, thế nhưng, khi chạm phải ánh mắt của Lục Vũ, những suy nghĩ trào phúng kia đã từ khi nào mà tan biến.

Trong ánh mắt anh nhìn cậu, tất thảy đều là bi thương.

Lần đầu tiên Từ Hy Quân trông thấy Lục Vũ khổ sở đến vậy.

Lần đầu tiên cậu trông thấy Lục Vũ tuyệt vọng đến vậy.

So với cái ngày mà cậu chủ động đứng trước mặt anh nói lời chia tay, bộ dáng Lục Vũ cơ hồ còn thê thảm hơn gấp vạn lần.

Vì sao phải đau khổ như thế?

Vì sao phải mệt mỏi như thế?

Chẳng phải anh hiện tại đang sống một cuộc sống viên mãn cùng Lam Trác Như, một cuộc sống mà anh hằng mong ước suốt bao năm qua hay sao?

Kể cả Từ Hy Quân cậu và Vương Nhiêm Hạo có phát sinh quan hệ gì đi chăng nữa, chẳng lẽ cậu không được phép đi tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình? Dù gì hiện tại, cậu và Lục Vũ cũng đã sớm không còn bất kì một mối quan hệ nào.

Bởi vậy, Từ Hy Quân khi đó đã không một chút lưu tình mà nhắc lại với Lục Vũ, chuyện giữa hai người đã hoàn toàn chấm dứt rồi.

Sau khi nghe được câu nói đó của cậu, Từ Hy Quân thấy rõ, nơi đáy mắt Lục Vũ trong giây lát không chỉ có bi thương, mà còn ẩn chứa cả nỗi thống khổ chua xót không thể che giấu.

Phản ứng này của anh... cậu cũng không hề ngờ tới.

Phải mất một lúc sau, Lục Vũ mới lên tiếng. Thanh âm anh trầm thấp đến đáng sợ, trong câu chữ cơ hồ để lộ ra những tia kiên định đến kì lạ.

Anh bảo, những điều anh đã nói, chắc chắn anh sẽ thực hiện được.

Từ Hy Quân cư nhiên biết rõ, điều Lục Vũ đã nói kia, chính là một ngày sẽ khiến cậu phải quay trở về bên anh.

Lục Vũ hiện tại trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì, Từ Hy Quân thực sự không thể hiểu.

Cậu cứ ngỡ, trước kia là cậu điên cuồng bám lấy anh, điên cuồng đem tình cảm suốt bao năm của mình đặt lên người anh, điên cuồng ép buộc anh phải đón nhận đoạn tình cảm dư thừa đó, mặc dù trong lòng anh không biết có bao nhiêu phần chán ghét.

Chỉ cần cậu quyết định buông bỏ, tất thảy đều sẽ chấm dứt.

Sẽ không ai phải đau khổ, không ai phải mệt mỏi, không ai phải tiếp tục chịu đựng dày vò cùng bi thương.

Vì sao, đến khi cậu quyết định từ bỏ, mọi chuyện lại khác xa với những gì cậu mong đợi đến như vậy?

Lời của Vương Nhiêm Hạo vào đêm hôm đó, liệu có phải lại là một cái bẫy hiểm hóc khác, chỉ chực chờ lúc tinh thần cậu có đôi phần không ổn định mà sa chân vào hay không?

Từ Hy Quân trầm mặc nhìn theo từng bông tuyết trắng muốt thong thả rơi bên ngoài khung cửa kính, nhất thời mong muốn, tâm trạng mệt mỏi của chính mình lúc này, có thể được chúng cuốn theo đi.

Căn phòng làm việc tĩnh lặng bất ngờ vang lên tiếng chuông điện thoại. Từ Hy Quân rất nhanh đã bắt máy.

- Em đây?

- Hy Quân, em hiện tại có thể sắp xếp công việc, trở về đây một chuyến được hay không?

Giữa không khí im ắng của căn phòng làm việc, thanh âm Lâm Hiểu Phong truyền tới từ ống nghe càng phi thường rõ ràng. Từ Hy Quân cảm nhận được ý tứ có phần căng thẳng nơi y, trong lòng ngay lập tức trở nên khẩn trương.

- Đã xảy ra chuyện gì hay sao?

- Từ Hy Quân, chủ tịch Lục qua đời rồi.

_________________

Từ Hy Quân nhanh chân bước xuống khỏi phi cơ. Một đợt gió lớn cuốn theo bông tuyết bất ngờ truyền tới khiến cho cậu không tự chủ mà rùng mình, đưa hai bàn tay đã sớm đỏ ửng lên vì lạnh kéo kéo lại cổ áo.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Hiểu Phong, Từ Hy Quân ngay lập tức yêu cầu thư kí sắp xếp lại toàn bộ công việc, đặt vé máy bay để quay trở về. Từ Hy Quân vốn nghĩ có thể về sớm hơn, thế nhưng dạo gần đây do không phải di chuyển khỏi thành phố để công tác, cậu không để ý tới thời tiết đang bước vào giai đoạn khắc nghiệt đến cực điểm. Bão tuyết đã sớm đổ bộ vào thành phố, điều kiện di chuyển nguy hiểm vô cùng, các chuyến bay tại đây đã đều bị hoãn lại để đảm bảo an toàn cho hành khách. Cậu phải liên lạc riêng với một hãng phi cơ tư nhân mới kịp trở về trong ngày, mà khi phi cơ hạ cánh, thời gian cũng đã chẳng còn sớm nữa.

Từ Hy Quân rất nhanh đã bắt taxi, chạy thẳng tới ngôi biệt thự mà cậu và Lục Vũ từng chung sống trước kia. Chiếc xe lặng lẽ rẽ màn mưa tuyết trắng xoá, di chuyển trong đêm đen u tối.

_________________

Từ Hy Quân trầm mặc đứng trước căn biệt thự quen thuộc một thời, bất giác cảm thấy hai chân trở nên phi thường nặng nề.

Tang lễ của ba Lục đã sớm kết thúc rồi.

Không phải cậu tự dưng quay trở lại nơi này.

Chỉ là... Lâm Hiểu Phong trong điện thoại đã nói, tâm tình Lục Vũ hiện tại thực sự không ổn một chút nào. Nếu cậu có thể quay trở về, chỉ cần đến căn biệt thự mà hai người từng chung sống trước kia, nhất định sẽ gặp được Lục Vũ.

Từ Hy Quân đến bây giờ cũng không rõ, sau khi nghe được câu nói kia của Lâm Hiểu Phong, trong lòng rốt cuộc đã phát sinh ra loại tâm tình gì.

Từ cửa sổ nhìn vào, căn biệt thự thân quen không có lấy một ánh đèn.

Lục Vũ không có ở đây sao?

Từ Hy Quân có chút không cam tâm mà bước tới, đem cánh cửa lớn mở ra, chậm rãi bước vào trong nhà, rồi đưa tay bật công tắc đèn ngay gần cửa.

Một luồng khí tức quen thuộc bỗng chốc bao trùm lấy thân thể cậu.

Từ Hy Quân vừa không nhanh không chậm bước tới, vừa đảo mắt nhìn quanh. Mọi thứ trong căn biệt thự này, cơ hồ chẳng có nổi một chút đổi thay, tựa như cậu và Lục Vũ vẫn đang cùng nhau chung sống.

Chỉ có không khí là ảm đạm đến quỷ dị.

Từ Hy Quân trong giây lát cảm thấy, thời gian sinh sống và làm việc tại thành phố A vừa qua sao thật mơ hồ.

Cậu vừa đặt chân tới phòng khách, mùi hương thuốc lá cùng mùi rượu nặng cay nồng bất ngờ xộc vào khoang mũi. Từ Hy Quân có chút khó chịu nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên liền nhất thời trở nên bất động.

Trước mắt cậu, Lục Vũ đang ngồi trên ghế sofa rộng lớn giữa gian phòng khách u tối lập lòe ánh điện phả vào từ cửa sổ, đầu ngửa về phía sau, hai mắt nhắm nghiền, giữa hàng lông mày rậm rạp nam tính đã sớm xuất hiện một nếp nhăn sâu hoắm. Thời tiết bên ngoài đang lạnh như vậy, trong nhà cũng không mở máy sưởi, thế nhưng trên người Lục Vũ chỉ có một bộ tây trang quy củ quen thuộc, hàng cúc áo còn mở ra tới giữa ngực. Mái tóc vuốt keo hằng ngày của hắn hiện tại đã có chút rối bời, từng sợi từng sợi tùy ý rơi trên vầng trán rộng. Trên bàn trà trước mặt hắn đầy rẫy những vỏ chai rượu, thuốc lá cùng tàn thuốc. Khung cảnh bừa bộn đến thê thảm này, so với khung cảnh gọn gàng đẹp đẽ của những nơi khác trong căn biệt thự, cơ hồ không thuộc về cùng một chỗ.

Từ Hy Quân hít một hơi thật sâu, khó khăn đem cảm giác nghẹn ngào đang trào lên trong lồng ngực đè nén xuống, rồi rất nhanh đã tiến tới ghế sofa, đem người Lục Vũ đỡ dậy, muốn dìu hắn về giường ngủ.

Chính là cậu vừa mới chạm nhẹ vào người hắn, Lục Vũ đã bất ngờ mở mắt, chậm rãi quay đầu sang nhìn cậu, như có như không mà lên tiếng:

- Hy Quân?

Từ Hy Quân thấy rất rõ, trong ánh mắt mệt mỏi không thể che giấu của Lục Vũ lúc này đây, đã sớm xuất hiện những tia dao động cùng kinh ngạc lạ kì.

Cậu rất muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng cơ hồ đã sớm nghẹn lại, một chữ cũng chẳng thể thốt ra.

- Thật sự là em sao? - Tầm mắt Lục Vũ vẫn vững vàng đặt trên khuôn mặt Từ Hy Quân, bởi vì không nhận được lời đáp lại mà giọng nói ngày càng trở nên mơ hồ, bàn tay từ khi nào đã chầm chậm vươn lên, muốn chạm tới gương mặt cậu.

Cả thân thể Từ Hy Quân đã sớm trở nên vô lực. Cậu cứ ngồi bất động như vậy, để mặc cho bàn tay lạnh lẽo của Lục Vũ tùy ý đặt trên mặt mình, tùy ý ôn nhu xoa lên khắp ngũ quan, cuối cùng dừng lại ở đôi môi.

Ngón tay cái của Lục Vũ vô cùng cẩn thận mà miết nhẹ cánh môi Từ Hy Quân. Trong giây lát, đồng tử hắn bất chợt sâu không thấy đáy.

Đôi môi này, chính là thứ từng khiến hắn bị xúc cảm làm cho mê đắm.

Từng khiến cho hắn tin rằng, Từ Hy Quân đã thuộc về mình.

Thế nhưng, cũng chính đôi môi này, là nơi mà Vương Nhiêm Hạo ngang nhiên âu yếm trước mặt hắn, khiến hắn nhận ra, khoảng cách giữa bản thân mình và Từ Hy Quân hiện tại là xa xôi tới nhường nào.

Lục Vũ bất ngờ mạnh mẽ xoay người, đem hai cánh tay đang đặt trên vai mình của Từ Hy Quân ghì chặt xuống ghế sofa, áp cả người cậu dưới thân.

Từ Hy Quân không hề lường trước sự thay đổi đột ngột của Lục Vũ, thân thể bởi vậy ngay lập tức một trận run rẩy, vặn vẹo giãy giụa, thần trí hoảng sợ vô cùng. Nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của người nam nhân phía trên mình, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự quỷ dị không thể che giấu, nhưng vẫn cố gắng lớn giọng gặng hỏi hắn:

- Anh... Anh làm gì vậy?

Đối với thái độ có phần hoảng loạn nơi Từ Hy Quân, Lục Vũ cơ hồ càng trở nên cao hứng. Hắn khẽ cười khẩy một cái, sau đó chậm rãi ghé sát môi mình bên môi cậu, bình thản nói:

- Hy Quân, tôi muốn làm gì, trong lòng em có lẽ còn rõ hơn tôi.

Từ Hy Quân cảm nhận rõ được mùi rượu nặng cay nồng từ hơi thở của Lục Vũ, thân thể lại càng giãy giụa kịch liệt.

- Lục Vũ, anh đừng như vậy. Anh say rồi, mau buông tôi ra.

Từ Hy Quân nói xong những lời này, ngay tức khắc cảm thấy hối hận. Trước kia, mỗi khi Lục Vũ say rượu rồi tìm đến cậu phát tiết, nói ra những lời như thế chính là càng khiến cho thú tính trong người hắn trỗi dậy.

- Tôi không say.

Lục Vũ vừa dứt lời liền ngay lập tức cúi đầu, đem bờ môi Từ Hy Quân ngậm chặt lấy. Đúng như những gì Từ Hy Quân dự đoán, hắn không một chút lưu tình mà thô bạo hôn cậu, cơ hồ muốn đem hơi thở cậu trút hết toàn bộ. Tựa như chỉ hận dày vò Từ Hy Quân chưa đủ, Lục Vũ ngay sau đó đã đem lưỡi chính mình trườn vào khoang miệng cậu, mạnh mẽ cạy mở khớp hàm, thô bạo dây dưa với đầu lưỡi đang không ngừng run rẩy của cậu.

Khắp gian phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng mút mát, chỉ là trong đó không hề dậy nổi một chút ý vị phong tình.

Từ Hy Quân bị Lục Vũ thô bạo hôn tới hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, trong lòng bởi vậy lại càng hoảng loạn vô cùng. Cả thân thể của cậu đều bị hắn chế áp dưới thân, càng giãy giụa lại càng cảm thấy không thể thoát. Trống ngực Từ Hy Quân cứ thình thịch vang lên. Cậu sợ hãi tới nỗi đại não đã sớm trở nên trống rỗng, không nghĩ nhiều liền trực tiếp hung hắn cắn mạnh vào môi Lục Vũ.

Lục Vũ bất ngờ bị cắn cơ hồ khựng lại trong giây lát, sau đó hoàn toàn như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục cùng cậu dây dưa môi lưỡi, chỉ là sự thô bạo của khi nãy đã không còn, tất thảy đều ôn nhu vô cùng. Hắn bình thản để máu tươi của chính mình hòa quyện vào nụ hôn của hai người, mãi một lúc sau mới chậm rãi tách khỏi môi cậu.

- Em từ trước tới nay vẫn luôn chán ghét tôi như vậy, phải không?

Trên gương mặt Lục Vũ, nụ cười nhếch đầy trào phúng vẫn như cũ hướng Từ Hy Quân, ánh mắt sâu không thấy đáy vẫn như cũ mà nhìn cậu. Chỉ là... ở trong đó từ khi nào đã ẩn chứa một niềm bi thương khó tả.

Nụ hôn của Vương Nhiêm Hạo, em cư nhiên dễ dàng tiếp nhận như vậy.

Vì sao đối với tôi... tất thảy đều là sự cự tuyệt?

Thân thể Từ Hy Quân đã sớm không còn kịch liệt run rẩy nữa.

Tầm nhìn của cậu trượt dần từ ánh mắt xuống khóe môi đang không ngừng rỉ máu của Lục Vũ, trái tim lại một lần nữa cảm thấy như bị ai đó hung hăng bóp chặt.

Mối quan hệ giữa cậu và Lục Vũ, vì sao lại thành ra thế này?

Vì sao... lại không thể nào ngưng dày vò nhau như vậy?

Có phải Từ Hy Quân cậu đã đi sai một bước rồi hay không?

Lục Vũ nhìn nét khổ sở không thể che giấu trên khuôn mặt Từ Hy Quân, lòng bất giác như bị hàng vạn mũi kim đâm chọc, không kìm được mà chậm rãi cúi xuống, lần nữa ôn nhu hôn lên môi cậu.

- Đừng cự tuyệt tôi... Xin em...

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng trượt dần từ đôi môi xuống tới cổ Từ Hy Quân. Giữa những nụ hôn, Lục Vũ đều từng chút một mang theo tuyệt vọng mà nhỏ giọng cầu xin, tựa như hắn lúc này đã sớm bị trúng độc quá nặng mất rồi, mà thuốc giải của hắn, mãi mãi chỉ có thể là Từ Hy Quân...
















~~~~~~~~~

Mấy hôm trước đi ngoại khóa qua đêm với trường, bởi vậy bản tính lười của ta càng được thúc đẩy, giờ mới ra chương mới đây 😥😥😥😥 ( ta không mong nhận được sự tha thứ đâu 😭😭😭)

Với tốc độ ra chương rùa lết còn nhanh hơn này của ta, mấy baobei nghĩ xem, liệu ta có nên tạm thời drop  "Tình điên", đợi khi nào hoàn thì đăng một thể hay không?








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC